Nhà Nông Vui Vẻ

Chương 30:



Cháu gái nàng đúng là kẻ gây họa, nếu mà để nàng ở lâu chút nữa, mấy con gà kia sợ là phải đấu tới mức ta sống ngươi chết.

Mang cháu gái về phòng, đặt lên giường, lấy gối chắn xung quanh, rồi vội vàng giao cho mấy cháu trai cháu gái đang chơi đùa bên ngoài chờ ăn cơm. Tưởng bà tử chạy như bay ra chuồng gà, bà phải nhanh làm cái gì đó để ngăn cản đám gà trống gà mái ngừng lại.

Nhưng ai ngờ lúc bà quay lại, những con gà trống gà mái đó đã sớm ngừng trận chiến, một đám nên ấp trứng thì đi ấp trứng, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nếu không phải dưới đất đầy lông gà,

Tưởng bà tử thật sự nghi ngờ không biết có phải mắt mình có vấn đề gì hay không.

“Bang ——”

Bà giơ tay tát lên mặt một cái.

Đau thật.

Tưởng bà tử hít một hơi lạnh, sau đó hiện lên nét mừng rỡ như điên, ai da, bảo bối ngoan ngoãn của bà.

“Muội muội.”

Nghe nãi nãi bảo hắn trông coi muội muội, Thiện Phúc Đức không chút nghĩ ngợi, liền vứt bỏ cây kiếm gỗ đang chơi, chạy vào phòng ông bà, sau đó nhanh nhẹn trèo lên giường.

Có lẽ bởi vì vừa mới bị canh trứng mê hoặc, nên giờ phút này bản tính con nít đang lộ rõ, Thiện Phúc Bảo đưa ngón tay lên miệng mà mút triệt để.

“Tay, tay không thể ăn.”

“Người lớn” Thiện Phúc Đức xụ mặt, tay móc cái khăn sạch sẽ mà mẫu thân làm cho hắn ra, móc tay trong miệng muội muội ra, sau đó lau khô nước miếng trên tay nàng.

Tay nhỏ trắng hồng, bụ bẫm, lúc nắm tay tạo thành từng khất, căng đầy như bánh bao trắng, làm người khác rất thích.

Thiện Phúc Đức liếm liếm miệng, tay nhỏ của muội muội giống như là đồ ăn rất ngon.

Hay là hắn cũng cắn một miếng, chỉ một miếng thôi.

“A a, a, không”.

“Không —— không —— không ——”

“Không, phốc phốc ——”

Tạ ơn trời đất, sau một thời gian dài phải chịu đựng kiếp sống của động vật không xương, Thiện Phúc Bảo đã hơn chín tháng tuổi, cuối cùng đã có thể mở miệng nói chuyện. Tuy rằng phát âm chưa rõ ràng, cơ bản cũng chỉ có một chữ duy nhất, nhưng ít nhiều gì cũng đã có thể biểu đạt tâm ý của mình.

Giống như hiện tại, thấy khuôn mặt nhỏ với tay chân trắng trẻo mập mạp của ca ca xấu xa đang thèm thuồng muốn ăn thịt mình, nàng có thể tỏ ý kiên quyết phản đối.

Có thể do nói quá nhanh, cùng với tâm tình kích động, cái chữ “không” này càng nói càng giống như vòi phun nước, phốc phốc phốc bắn ra toàn nước bọt.

Thiện Phúc Đức thoải mái lau mặt, vui sướng chạy ra khỏi phòng, nói với mẫu thân cùng nãi nãi đang làm việc bên ngoài: “Nãi nãi, nương, muội muội có thể nói chuyện!”

Hơn nửa năm trôi qua, tính tình Thiện Phúc Đức không có gì thay đổi, vẫn chỉ là một đứa nhóc cả ngày chỉ biết vui chơi, thay đổi duy nhất chính là đã trở thành một ca ca tốt biết yêu thương muội muội, đương nhiên, trừ những lúc hắn không khống chế được bản thân mà gặm nhấm muội muội.

“Có thể nói chuyện?”

Tưởng bà tử vốn yêu thương cháu gái nhỏ này nhất nhà, vừa nghe cháu trai nói, lập tức ném cái chổi trong tay qua một bên, phủi phủi tay rồi vội vàng chạy vào trong.

“Cục cưng bảo bối của bà, sớm như vậy mà đã có thể mở miệng nói chuyện rồi!”

Thực sự là phúc khí trời cho. Câu nói này Tưởng bà tử không dám nói ra ngoài.

Trong lòng bà tràn ngập vui sướng, cháu gái ngoan có thể nói chuyện, bà sẽ sớm được nghe cháu gái gọi bà là nãi nãi.

Từ sau khi phát hiện những biểu hiện không bình thường trên người cháu gái, bà lão cũng chưa từng nói với ai, bao gồm cả lão gia nhà mình. Bà cũng cẩn thận không để lộ chút sơ hở nào.

Không phải do bà hẹp hòi, mà là suy nghĩ về lâu về dài, bà không thể không làm như thế.

Ba đứa con trai của bà còn chưa phân gia, bà đương nhiên hiểu rõ các con của mình. Lão đại khôn khéo, vợ lão đại keo kiệt, khắt khe, cả hai vợ chồng giỏi nhất là tính toán, nếu mà để hai người họ nhìn ra trên người cháu gái này có đại phúc khí, chưa biết họ sẽ nghĩ ra cái chủ ý không chính đáng gì.

Còn hai vợ chồng lão nhị, lão nhị vốn hiền lành, chất phác, người Tưởng bà tử lo lắng không phải là hắn mà là cái người vợ hồ đồ nhà hắn. Nếu mà giống như nhà lão đại, cả hai vợ chồng đều thông minh biết tính toán, bà cũng sẽ không lo lắng như vậy. Lo là lo những kẻ ngốc mà không biết mình ngốc, mà trong lòng bà, Vương Xuân Hoa chính là một kẻ ngu dốt như vậy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...