Nhà Trọ Địa Ngục
Q.19 - Chương 1
Quyển 19: Nữ minh tinh nhật bảnTịch Nguyệt cứ như vậy nhìn cánh cửa rách nát trước mặt mà ngỡ như mộng, vốn là hoàn cảnh tuyệt vọng, rõ ràng lại triệt để thay đổi?Cánh tay kia, rốt cuộc là ai?Là ai?Bất quá, hiện tại nghĩ những thứ này cũng chẳng còn cần thiết nữa.Lúc này huyết tự đã xong. Trên thực tế, sinh lộ lần này Lý Ẩn suy nghĩ "Dọc khoảng cách trong phạm vi 100m, cách xa Nghiêm Lang cùng Tịch Nguyệt, ngay từ ban đầu đã không phải là sinh lộ.Lần huyết tự này từ lúc vừa mới bắt đầu, Nghiêm Lang cùng Tịch Nguyệt chỉ là phần đệm gây ra tử lộ mà thôi, bọn họ có chết hay không căn bản không sao cả. Cho nên trong huyết tự mới đề cấp đến từ "Thi thể". Vô luận như thế nào, tánh mạng người bình thường, đối với nhà trọ mà nói, so với cọng rơm cái rác càng thêm đê tiện.Trước kia, có rất nhiều hộ gia đình đã từng suy nghĩ qua, nhà trọ vì cái gì mà tồn tại , chấp hành mười lần huyết tự chỉ thị đối (với) nhà trọ có ý nghĩa gì? Những vấn đề này tất cả đều không thu được đáp án, vĩnh viễn là mê, kể cả nguyên nhân nhà trọ ra đời, lỗ đen thôn phệ Quỷ hồn, kể cả bản thân nhà kho tồn tại cũng giống nhau là mê.Di Chân...tỉnh lại, bầu trời đã tối đen. Thân thể của nàng phảng phất mệt rã rời, đầu vẫn cảm giác phi thường choáng váng, mà khi nhìn thấy bộ phận bị vỡ vụn của bức điêu khắc, Di Chân rốt cục đã hiểu chuyện gì đang xảy ra."Không phải là hành động có ý thức " Di Chân cầm bức điêu khắc kia lên, đôi mắt sáng rực nhìn vào nơi bị vỡ vụn, nói nhỏ: "Nếu như nói khôi phục ý thức, căn nhắc thứ nhất chính là trở về nhà trọ mới đúng, chỉ cần Di Thiên trở lại nhà trọ, nguyền rủa có thể tự động tiêu trừ, ta và hắn đều chẳng khác nào đã hoàn thành lần thứ mười huyết tự chỉ thị, có thể chính thức thoát ly nhà trọ. Bất quá hiện tại..."Di Chân đem bức điêu khắc thu lại, ngồi trên ghế sa lon, cảm giác choáng váng đã đỡ hơn trước. Nàng đại khái xác định, Tịch Nguyệt đã không có việc gì rồi, bởi vì, Di Thiên cho dù đã đánh mất trí nhớ và ý thức, vẫn giãy dụa ra khỏi nguyền rủa trở về cứu nàng. Mặc kệ như thế nào, Tịch Nguyệt hiện tại đã không có việc gì rồi.Di Chân đột nhiên cảm giác giờ phút này bụng mình trống trơn, vì vậy đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh, muốn nấu nướng chút gì đó. Sinh hoạt lâu dài ở nước ngoài, Di Chân cũng khá tự tin vào tay nghề của mình.Cắt khoai tây cùng cà chua, sau đó đổ vào trong nồi, lại đem trứng đã đánh đổ chung vào. Cà chua trứng hoa súp là món đồ ăn Di Chân am hiểu nhất, trên thực tế nàng còn thích cho vào đó một ít cải bẹ và khoai tây. Mà lúc này, cơm trong nồi cơm điện cũng đã nấu xong.Di Chân ngồi trước bàn, nhìn đồ ăn mình làm, tức khắc cảm giác mọi mệt mỏi dường như đều quét sạch."Di Thiên " Di Chân nhìn đồ ăn trước mắt, lẩm bẩm: "Cố gắng lên, không nên vứt bỏ. Tuyệt đối không được vứt bỏ."Sau đó, nàng cầm lấy đũa, bưng chén cơm, đồng thời mở TV, chuyển đến đài tin tức. Lúc này đang phát lại tin tức buổi chiều."Siêu sao nhật bản, Họa Cát Tường Nhân tới trung quốc, tuyên truyền bộ phim điện ảnh 《 huyết điểu 》 . trạm thứ nhất nàng nghỉ lại chính là thành phố K, hơn nữa đã cử hành tin tức buổi lễ gặp mặt...""Họa Cát Tường Nhân?" Di Chân lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm màn hình TV, tiếp theo, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt nàng, phàm là người mê phim nhật, cơ hồ rất ít người không biết đến Họa Cát , nàng ở năm 2006, thủ vai diễn chính trong《 Thủ Hộ Giả 》 mà thành danh, trở thành người nổi tiếng trong giới văn nghệ nhật bản, tuy nhiên về sau từng có lần nghe được tin đồn nàng chỉnh dung, nhưng người hâm mộ nàng làm áp đảo hết thảy cái tin tức này.Di Chân thực ra là một người rất yêu thích phim hàn và Nhật, nhất là nhật, tuy ngắn gọn, nhưng thường thường giàu lòng triết lý và nhân văn, cho nên Di Chân sau khi tiến vào nhà trọn vẫn rất thích xem phim nhật."Họa Cát Tường Nhân rõ ràng lại tới thành phố K?" Di Chân lập tức nhìn thấy gương mặt nàng xuất hiện trên TV. Cái khuôn mặt kia, đầu tiên cấp cho người ta cảm giác "Sạch sẽ", một loại cảm giác phi thường thanh tịnh trong suốt, tinh khiết thật tốt đẹp, một gương mặt trái xoan, tóc cắt ngang trán, da thịt vô cùng mịn màng, ánh mắt giống như tinh linh ngây thơ, năm nay vừa đầy 23 tuổi, thoạt nhìn giống như là thiếu nữ 18 tuổi, lộ ra có chút câu nệ.Đêm khuya, thành phố K lâm vào một mảnh hắc ám.Họa Cát Tường Nhân lúc này lại phi thường thanh tỉnh, Sơn mẫn tử, người phiên dịch luôn đi theo nàng, lúc này đang ở bên ngoài hành lang trước cửa phòng nàng. Bộ dáng trẻ trung của Họa Cát cho dù đi tới nơi nào cũng có rất đông ký giả bám theo, cho nên ở tầng trệt được bố trí bảo vệ nghiêm ngặt, phòng ngừa phóng viên lẩn vào rồi. Dù sao kế hoạch sẽ là ở trung quốc 3 ngày."Họa Cát " lúc này, Fukui Minh đang ở sau lưng Họa Cát lật qua lại Notebook nói: "Hành trình ngày mai ngươi nhớ kỹ rồi chứ?""Minh, hiện tại đừng đề cập tới những thứ này." Trên gương mặt Họa Cát Tường Nhân lộ ra vẻ lo lắng, hơn nữa lúc đi lại còn thỉnh thoảng chú ý bốn phía."Làm sao vậy? Họa Cát, đã đến trung quốc mà ngươi vẫn cảm thấy như vậy sao?" 35 tuổi, Fukui Minh bụng phệ cười khổ mà nói: "Xin nhờ ngươi cũng đừng tạo thêm việc cho ta đi, hành trình mấy ngay nay rất là trọng yếu."Họa Cát Tường Nhân đỡ trán, lắc đầu, chau mày, hơn nửa ngày mới nói: "Tốt, ta biết rồi, ta..."Đi vào phòng của mình, Họa Cát Tường Nhân tiến tới ngồi lên giường, ôm lấy đầu. Cái gương mặt xinh đẹp mê hoặc vô số người kia giờ phút này đang vô cùng lo lắng.Nàng không có mở đèn mà trực tiếp nằm trên giường, đắp thêm cái chăn. Nhưng đúng vào lúc này, nàng đột nhiên cảm giác được một hồi nghiêm nghị. Lập tức trong đôi đồng tử xinh đẹp bao trùm một tia sợ hãi.Trong phòng phi thường yên tĩnh, không có một tia tạp âm. Nhưng mà loại tịch liêu này lại làm cho Họa Cát cảm thấy cực đáng sợ.Ngón tay cong lại bắt lấy ga giường mềm mại, thân thể không ngừng di động hướng về phía vách tường, mái tóc ngắn mầu nâu xinh đẹp hỗn loạn không chịu nổi. Họa Cát Tường Nhân co người lại như một con mèo nhỏ, cảm giác bất an trong lòng không ngừng mở rộng, không ngừng mở rộng..."Đều là vật này, đều là vật này..."Từ trong cổ áo nàng lấy ra một vật. Đó là một tấm da dê được gấp chỉnh tề, nó chính là mảnh vỡ khế ước. Là ở một tuần trước, thời điểm vừa quyết định tiến về trung quốc.Tấm da dê trên tay nàng, vẽ những ký tự cổ quái không thể hiểu rõ, lúc đầu Họa Cát cho rằng chỉ là từ giấy lộn không có bất kỳ ý nghĩa, nhưng sau đó nàng phát hiện ra một chuyện cực đáng sợ. Chính là nàng có vứt bỏ nó bao lần, nó đều tự động trở lại bên người nàng.Hơn nữa, không có biện pháp nào có thể hủy diệt được tấm da dê kia. Không thể nào xé nát, không thể nào thiêu hủy, cũng không thể nào hiểu nổi ý nghĩa những văn tự kia. Mà từ sau khi cầm tấm da dê kia, Họa Cát luôn có một cám giác, chính là... Có một thứ gì đó rất đáng sợ đang tìm nàng, tiếp cận nàng. Loại cảm giác này, cùng với tâm da dê có mối liên hệ phi thường sâu sắc, nàng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cái cảm giác bị tiếp cận, ngày càng cường liệt, càng làm cho nàng rung động run sợ.Mà cảm giác của nàng, chính là cái tồn tại kia tiếp cận nàng bởi vì mảnh vỡ da dê đó! Nàng không thể nào tiêu hủy nó, nên chỉ còn cách chạy trốn. Thế nhưng cho dù đã tới Trung Quốc, vẫn không có biện pháp trốn được cái cảm giác này.Mà cái này tuyệt không phải do nàng thần kinh quá nhạy cảm, Họa Cát Tường Nhân tin tưởng. Nếu như bị tìm được mà nói..., như vậy, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!Ở nơi này cũng bị tìm được, nhất định là như vậy! Mặc dù nàng yêu cầu với bên ngoài giữ kín nhà nghỉ nàng đang ở, nhưng phóng viên vẫn tìm tới được. Như vậy, ở nơi này chẳng thể nào an toàn rồi.Đến lúc đó gặp phải, chính là vận rủi hoàn toàn!Trốn, nhất định trốn, nhất định phải đào tẩu!Ý nghĩ này vừa ra, Họa Cát liền bước xuống giường, tới trước rương hành lý của mình, lấy ra rất nhiều dụng cụ trang điểm. Nàng cũng từng học hỏi qua thợ trang điểm cuả mình làm như thế nào để giả dạng, đầu tiên nàng mang lên một đôi kính râm, sau đó bắt đầu lấy ra dụng cụ trang điểm cải biến dung mạo của mình. Nàng đem chính mình trở thành một bác gái ăn mặc sạch sẽ, trong gương nhìn bản thân tựa hồ già đi rất nhiều, lại mặc vào bộ quần áo công nhân vệ sinh lúc sáng lấy được từ nhà khách, lúc này nàng hoàn toàn thay đổi.Cuối cùng, nàng rời khỏi phòng, rón rén đi ra ngoài.Fukui Minh ngụ ở phòng đối diện, hắn hiện tại vừa mới tắm rửa xong, đi ra khỏi cửa nhà tắm ngáp một cái, cảm thấy toàn thân rã rời. Mấy ngày nay hắn quay cuồng chóng mặt, không ngờ danh khí của Họa Cát Tường Nhân lớn như vậy, cũng thật không ngờ người mê điện ảnh trung quốc cũng cuồng nhiệt không kém.Nghĩ đến hành trình ngày mai hắn liền nở nụ cười khổ. Bất quá, điều Fukui Minh lo lắng chính là ở chỗ Họa Cát, nàng dường như đang lo lắng một ít chuyện kỳ quái. Fukui Minh cũng không có cách nào, tuy đã khuyên giải nàng rất nhiều lần, nhưng tình huống vẫn không có chuyển biến tốt đẹp hơn.Hiện tại, chỉ có thể xem sớm mai nàng có phục hồi tinh thần được không.Lúc này hắn cũng thấy buồn ngủ, nhưng ý định ra ngoài coi Họa Cát, coi tinh thần nàng đã đỡ hơn chưa. Vì vậy, mở cửa, đi ra ngoài. Nhưng đây cũng là quyết định làm cho Fukui Minh hối hận vĩnh hằng.Lúc ấy, hắn ở trên hành lang, thấy được "Nó" .Fukui Minh căn bản không có thời gian đi kinh ngạc, ngay cả sợ hãi cũng chưa kịp bò lên mặt, giây phút cuối đời còn chẳng kịp kêu lên một tiếng.Mà Họa Cát lúc này cũng không có biết chuyện xảy ra trên người Fukui Minh. Nàng sau khi đi xuống lầu một, liền vội vàng rời khỏi nhà khách. Lúc này, vẫn cảm giác được lòng còn sợ hãi.Vừa rồi trong một chớp mắt, nàng cảm giác cái tồn tại đó đã tiến vào trong nhà khách!Tuy không biết có phải ảo giác hay không, nhưng là nàng đã thoát đi rồi.Nửa đêm 0 giờ đã đến.Đại sảnh Nhà trọ, Lý Ẩn, Thâm Vũ, Phong Dục Hiển thân ảnh ba người hiển hiện, Lý Ẩn lập tức đem bàn tay đặt ở trên vai Thâm Vũ thả ta, hắn không muốn người khác nhìn thấy hắn đã không còn khả năng tự động trở về nhà trọ.Lúc này, trong đại sảnh, bọn người Ngân Dạ, Ngân Vũ, Tinh Thần, Tử Dạ đứng người lên, nhất là Tử Dạ, nhìn thấy Lý Ẩn nàng lập tức xông lại, cơ hồ muốn ngã sấp xuống trên sàn nhà cẩm thạch bóng loánh, nhào vào trong ngực Lý Ẩn."Ngươi trở về rồi..." Tử Dạ ôm thật chặt Lý Ẩn, nói: "Cảm tạ ngươi, cảm tạ ngươi trở về rồi..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương