Nhà Tuck Bất Tử
Chương 22
Sáng hôm sau vừa ăn sáng xong là Winnie đã tót ngay ra hàng rào. Tính đến lúc này đó là một ngày nóng nực nhất, không khí nặng nề đến nỗi chỉ hơi động chân động tay một tẹo chỉ khiến cho cả suối mồ hôi túa ra và mệt mỏi rã rời. Như hai ngày trước đây thì có lẽ mọi người đã bắt cô phải ở trong nhà, nhưng sáng nay cả nhà lại giữ kẽ với cô, hơi nâng niu nữa, như thể cô là một quả trứng dễ vỡ vậy. Cô nói, “Con ra ngoài chơi đây,” và mọi người lên tiếng, “Được thôi nhưng nóng quá thì vào ngay nhé con. ” Và rồi cô đáp, “Dạ.” Mặt đất, ở đoạn mòn vẹt trụi cỏ dưới chân cổng rào, nứt nẻ và cứng như đá, phủ màu cháy nắng chết chóc; còn con đường là một dải bụi dày như nhung loá nắng. Winnie đứng dựa vào hàng rào, hai tay nắm chặt chấn song ấm nóng và nghĩ về bà Mae đang ở sau những chấn song nhà tù. Và rồi khi ngước đầu lên, cô nhìn thấy chú cóc đó. Nó đang ngồi chễm chệ bên kia đường, ngay chỗ lần đầu tiên cô nhìn thấy nó. “Chào mày!” cô nói, vô cùng vui sướng khi thấy nó. Con cóc chẳng buồn nhúc nhích, cả nháy mắt cũng không. Hôm nay trông nó như khô cả lại, khô queo khô quắt. “Chắc là nó khát,” Winnie tự nhủ. “Có gì lạ đâu vào một ngày thế này.” Thế là cô rời khỏi hàng rào và quay trở vào nhà. “Bà ơi, cho con chút nước vào trong đĩa được không ạ? Ngoài kia có con cóc trong như sắp sửa chết khát đến nơi ấy. “ “Một con cóc à?” bà cô nói, nhăn mũi vì ghê tỏm. “Cóc, bọn dơ bẩn. “ “Nhưng không phải con này,” Winnie nói. “ Nó hay ở chỗ đó lắm và con thích nó. Con cho nó uống nước được không hả bà?” “Cóc không uống nước đâu,Winnifred à. Làm vậy cũng chẳng giúp ích gì cho nó cả.” “Tụi nó không cần uống chút nước nào thật hả bà?” “Không cần. Nó hút nước qua da, giống như miếng bọt biển vậy đó. Lúc trời mưa.” “Nhưng mà mãi đến giờ trời có mưa đâu!” Winnie nói, hốt hoảng cả lên.” Con có nên rưới nước lên mình nó không hả bà? Như vậy có ích gì không ạ?” “Để bà đi với con. Bà không muốn con ra khỏi sân một mình” Nhưng khi hai người đến bên hàng rào, Winnie bưng theo một chén nước nhỏ, cẩn thận hết mức giữ cho khỏi đổ, thì con cóc đã bỏ đi đâu mất. “Vậy chắc là nó không sao,” bà nói. “Nếu như nó còn nhảy nổi” Lẫn lộn cảm giác vừa thất vọng lại vừa nhẹ nhõm, Winnie vẩy nước lên mặt đất nứt nẻ ở cổng. Nước thấm xuống đất liền tức thì, một vệt màu nâu ẩm nó để lại nhạt đi nhanh chóng rồi biến mất cũng nhanh như thế. “Cả đời mình bà chưa từng thấy nóng như vầy,” bà Winnie vừa nói vừa dùng khăn lau cổ dù làm vậy cũng chẳng bớt nóng. “Đừng ở ngoài này lâu nha con.” “Dạ,” Winnie nói và lại được ở một mình. Cô ngồi bệt trên bãi cỏ rồi thở dài. Bà Mae! Phải làm gì để giúp bà thoát ra đây? Cô nhắm mắt lại tránh cái nắng chói chang, và hơi thấy chóng mặt trước những vệt đỏ và cam rực rỡ đang nhảy múa trong mí mắt khép. Và rồi, như thể có phép màu, Jesse đang đứng ngay đó, lom khom bên hàng rào, “Winnie!” cậu suỵt kêu cô. “Em đang ngủ đấy à!” “Ôi anh Jesse!” Winnie liền mở mắt ra và với tay ra hàng rào chộp lấy tay cậu. “Gặp được anh vui quá! Mình phải làm gì bây giờ hả anh? Mình cứu mẹ anh ra ngoài!” “Anh Miles có một kế hoạch, nhưng anh không biết liệu có thành công không nữa,” Jesse nói thật nhanh, giọng cậu gần như thì thào. “Anh biết nhiều về nghề mộc. Ảnh nói ảnh có thể lôi khung cửa sổ phòng giam mẹ ra khỏi tường, cả chấn sông luôn, rồi mẹ có thể trèo qua đó. Tối nay lúc trời tối tụi anh sẽ thử làm. Khó khăn duy nhất là cái ông cảnh sát đó cứ canh mẹ từng phút một, ổng chắc tự hào phát điên lên vì có tù nhân trong cái nhà ngục mới đó. Tụi anh đã xuống thăm mẹ rồi. Mẹ không sao hết. Nhưng dù có thể leo qua cửa sổ đi nữa thì ông cảnh sát đó cũng sẽ đuổi theo liền ngay khi thấy mẹ đã bỏ trốn. Mà có vẻ như ông sẽ phát hiện ngay thôi. Như vậy tụi anh sẽ không có thì giờ để chạy. Nhưng mà cũng phải thử thôi. Đâu còn cách nào khác. Dù sao anh cũng phải đến đây để chào từ biệt em. Đi lần này chắc phải lâu, lâu lắm tụi anh mới quay trở lại đây được Winnie à. Ý anh là, họ sẽ truy nã mẹ anh. Winnie, em nghe này chắc phải lâu lắm anh mới gặp lại em được. Nhìn nè - đây là chai nước lấy từ con suối đó. Em giữ nó đi, và rồi, dù em có ở đâu đi nữa thì khi em mười bảy tuổi, Winnie à, em có thể uống nước đó và đi tìm tụi anh. Tụi anh sẽ tìm cách để lại chỉ dẫn cho em. Winne, làm ơn nói em sẽ làm vậy đi.” Cậu ấn chai nước nhỏ vào tay cô và Winnie nhận lấy, khép mấy ngón tay quanh cái chai. “Anh Jesse, chờ đã!” cô hổn hển thì thào, vì cô chợt nảy ra giải pháp. “Em có thể giúp! Khi mẹ anh trèo ra khỏi cửa sổ, em sẽ trèo vào và thế chỗ bà. Em có thể quấn mình trong chăn và khi viên cảnh sát nhìn vào ổng sẽ không nhận ra được. Trong bóng tối thì không nhận ra được đâu. Em có thể độn thêm để trông to hơn. Anh Miles cứ gắn cửa sổ lại cũng được. Như thế sẽ giúp mọi người có thời gian chạy trốn! Ít nhất cũng được đến sáng đấy!” Jesse nheo mắt nhìn cô và rồi cậu nói, “Ừm, em biết đấy, như vậy chắc là được đó. Như vậy có thể làm nên khác biệt. Nhưng anh không biết ba có chịu để em phải nguy hiểm không nữa. Ý anh là, mọi người sẽ nói gì khi họ biết?” “Em cũng chẳng biết nữa,” Winnie nói. “Nhưng cũng không sao đâu.Nói với ba anh là em muốn giúp. Em phải giúp. Nếu không phải vì em thì từ đầu đã chẳng có rắc rối gì. Nói với ông là em phải làm vậy. “ “Ừm... thôi được. Buổi tối em ra ngoài được không?” “Dạ được,” Winnie nói. “Rồi - vậy là lúc nửa đêm, Winnie. Anh sẽ chờ em ngay tại đây lúc nửa đêm nhé.” “Winnifred!” giọng lo lắng cất lên từ phía nhà. “Con đang nói chuyện với ai đó?” Winnie đứng dậy và quay vào đáp. “Chỉ là một đứa con trai thôi mà bà ơi. Con vào liền đây.” Và khi cô quay lại, Jesse đã đi mất. Winnie nắm chặt cái chai nhỏ trên tay và cố kiểm soát cơn phấn khích đang dâng trào làm cô ngạt thở. Nửa đêm nay cô sẽ tạo ra sự khác biệt trên thế giới này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương