Nhân Duyên Chúng Ta Chưa Từng Kết Thúc

Chương 7: Anh Muốn Làm Gì?​



Mượn một chiếc ô ở quầy lễ tân, Lý Huệ đi dọc theo con đường đến trạm xe buýt. Nhưng mới đi được vài bước, phía sau liền có tiếng bước chân.

Cô cảnh giác nhìn lại, chỉ thấy một vài thanh niên lưu manh lêu lổng đang theo sát phía sau cô.

“Mấy người là ai?”

Tên thanh niên đi đầu ngạo nghễ bước tới hỏi: “Có phải cô là Lý Huệ hay không?”

“Tôi không phải, cậu nhận nhầm người rồi.” Lý Huệ cảnh giác phủ nhận. Vì trời đang mưa nên xung quanh không có người qua lại.

“Cô định lừa ai vậy.” Tên thanh niên đẩy cô một cách hung dữ.

Lý Huệ hoàn toàn không có chuẩn bị, lảo đảo hai bước liền ngã xuống đất, còn đánh mất ô. Cơn mưa lớn ập đến khiến quần áo cô ướt sũng.

“Đại ca, chính là cô gái này.”

Một tên đàn em ở phía sau nhanh chóng bước tới, túm tóc cô và so sánh với bức ảnh. Sau khi xác nhận là đúng, hắn ta mở miệng nói: “Cô em, lần này em xui xẻo rồi.”

“Có người thuê bọn tôi, để bọn tôi dạy dỗ cô em một chút. Mong cô em nhớ kỹ, sau này nên tự biết mình, đừng có đắc tội với người khác,.”

Lý Huệ chịu đựng đau đớn, cô liền nghĩ tới Du Minh Nhi.

Ánh mắt của những người này không ngừng săm soi lên cơ thể cô.

“Haha, nghe nói cô em thích tìm đàn ông, thế có muốn cùng mấy anh vui đùa một chút không?”

“He he, tao mới phát hiện, con nhỏ này cũng xinh đẹp đó chứ.”

“Để tao trước đi, lâu rồi tao chưa đụng vào người phụ nữ nào.”

Những người này vừa cười nói đùa giỡn, vừa đụng tay đụng chân với cô.

Lý Huệ cố gắng chống cự, vươn tay muốn đẩy những người này ra: “Cút đi, đừng đụng vào tôi.”

Cô hoàn toàn hoảng sợ. Bọn họ có quá nhiều người, nên cô cũng không thể chạy trốn được.

Ai có thể cứu cô đây?

Tên thanh niên tát vào mặt của cô: “Á à, mày cũng dám chống cự tao sao? Không muốn sống nữa hả?”

Đột nhiên, có một ánh sáng chói lọi chiếu vào con hẻm. Vài chiếc ô tô màu đen dừng lại bên đường.

“Xe của ai thế?”

“Mau tắt đèn cho ông.”

Mấy người vệ sẽ cường tráng mở cửa xuống xe. Nhìn thoáng qua bộ dạng của bọn họ có vẻ rất chuyên nghiệp.

“Dạy cho bọn nó một bài học.”

Với một tiếng hét lớn, các vệ sĩ bước nhanh tới trước.

Mấy tên thanh niên sợ hãi tái mặt: “Các người muốn làm gì?”

Chỉ trong chốc lát, các vệ sĩ đã bắt được cả bọn, biện pháp của những vệ sĩ chuyên nghiệp này rõ ràng gọn gàng sắc bén.

Chỉ một lát, những tên lưu manh đã bị đánh đến mức kêu cha gọi mẹ.

Lý Huệ sững sờ, không biết những người này là ai.

Ngay sau đó, ba tên côn đồ đã bỏ chạy.

Lý Huệ cố gắng đứng lên, cả người run nhè nhẹ.

Một chiếc ô tô màu đen đậu bên đường. Tài xế cầm ô xuống, sau đó mở cửa ghế sau, nói: “Cô Lý, mời cô lên xe.”

“Anh là ai?”

Lý Huệ căng thẳng, cô khẳng định bản thân hoàn toàn không quen biết những người này.

“Cô lên xe thì biết.”

Ánh mắt Lý Huệ hiện lên một tia nghi hoặc. Khi nhìn lướt ở phía trong xe, trong mắt cô đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc.

Người đàn ông ngồi ở ghế sau có vẻ cao quý, sang trọng. Anh ta thản nhiên nhìn tài liệu trong tay, khuôn mặt nghiêm nghị tuấn tú, chính là Đường Bảo Thiên.

Hóa ra là người đàn ông này.

Lý Huệ cắn môi, đang do dự thì tài xế đã bước tới đẩy cô lên xe.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì cửa xe đã được đóng lại, cô co rụt người lại, vẫn còn cảm giác ớn lạnh chạy dọc cơ thể.

Đường Bảo Thiên không nhìn cô, thờ ơ nói: “Lái xe đi.”

“Vâng, thưa ngài.” Người lái xe cung kính đáp lại.

Trên đường đi, bầu không khí im lặng đến chết người.

Lý Huệ hơi cong người, toàn thân ướt sũng, quần áo cũng nhỏ giọt, làm bẩn thảm trên xe.

Khung cảnh ngoài cửa sổ dần trở nên xa lạ, cô không biết người đàn ông này sẽ đưa cô đi đâu.

Hơn nửa tiếng sau, xe đậu ở trước một chung cư cao cấp gần trung tâm thành phố. Tài xế mở cửa, cung kính nói: “Ông chủ, tới rồi.”

“Ừm.” Đường Bảo Thiên cất tài liệu và xuống xe trước.

Lý Huệ chỉ có thể đi xuống cùng với anh: “Chủ tịch Đường...”

Cô đang muốn hỏi anh có ý định gì, nhưng người trước mặt cũng không nhìn cô mà đi thẳng về phía thang máy.

Người này đang phớt lờ cô.

Lý Huệ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Người lái xe đi phía sau, nhẹ giọng nhắc nhở: “Cô Lý, mời cô đi theo.”

“Ông chủ của anh tìm tôi có chuyện gì?”

“Chuyện này... Tôi thật sự không biết.”

Lý Huệ không còn cách nào khác, chỉ có thể theo sau Đường Bảo Thiên.

Thang máy đến tận tầng hai mươi tám mới dừng lại.

Khi cửa thang máy từ từ mở ra, đập vào mắt cô là một cửa kính trong suốt từ trần đến sàn, rất sang trọng.

Góc nhìn ở nơi đây đủ để bao quát phần lớn thành phố.

Đường Bảo Thiên cởi áo khoác treo lên móc áo. Ngón tay mảnh khảnh cởi cúc áo.

Thấy Lý Huệ vẫn đứng tại chỗ, anh cau mày không vui nói: “Cô còn đứng đó làm cái gì? Mau vào đi.”

Lý Huệ rất thận trọng. Toàn thân cô ướt đẫm, mỗi lần bước tới đều nhiễu giọt xuống nước mưa trên sàn nhà.

Cô nghi ngờ nhìn Đường Bào Thiên, giả vờ trấn định hỏi: “Sao chủ tịch Đường lại...”

Tại sao anh lại xuất hiện ở trước mặt tôi rồi đưa tôi đến đây?

Cô rất muốn hỏi những điều nghi ngờ trong lòng, nhưng mà không biết mở miệng thế nào.

Đường Bảo Thiên giống như hiểu rõ sự băn khoăn của cô, nhướng mày nói: “Cô không hiểu lời tôi nói sao?”

“Đi tắm đi.”

“Tắm?” Lý Huệ ngẩn người, suýt chút nữa còn tưởng rằng mình nghe lầm. ”Tại sao tôi lại phải đi tắm?“Cô đang nghĩ gì vậy?” Đường Bảo Thiên lạnh nhạt nói: “Cô không nhìn xem bản thân cô đang thế nào sao? Cô nghĩ tôi sẽ hứng thú à?”

“...” Lý Huệ cứng người, đành phải hỏi: “Thế... Phòng tắm ở đâu?”

“Bên kia. Đừng để tôi phải đợi lâu.” Người đàn ông chỉ tay về phía hành lang. Anh chưa bao giờ có thói quen chờ đợi người khác.

Nhịp tim Lý Huệ ngừng lại một hồi. Cô không nghĩ tới ý tứ của câu nói này, bước nhanh về phía phòng tắm.

Vừa mở cửa phòng tắm, cô đã ngạc nhiên vì sự xa hoa trước mặt. Phòng tắm này còn lớn hơn cả căn nhà cô thuê.
Chương trước Chương tiếp
Loading...