Nhân Duyên Khó Tránh!

Chương 24



Nói xong Ngọc Anh dẫn Nhi đi qua gian hàng khác mà không cần để ý tới bộ mặt ngơ ngác của hai kẻ thích gây chuyện. Ái Vân sau đó mới lờ mờ nhận ra Ngọc Anh là em gái của Tuấn Anh thì Hạ Trâm gắt um lên.

– Đúng là ngu ngốc!

– Em làm sao mà biết đó là em gái anh ta! Đến chị còn không rõ!

– Bực thật!

– Mà chị cũng tài, tìm hiểu anh ta lâu thế mà không biết nhà đó có bao nhiêu người.

– Quan tâm tới anh ấy là chính chứ mấy người xung quanh để ý làm gì. Mẹ kiếp! Tự nhiên lại lòi thêm con em gái đanh đá này ở đâu ra không biết!

Đoán chắc sớm muộn chuyện này cũng đến tai Tuấn Anh nên cô ta đi trước một bước, có điều người tính không bằng trời tính. Ngọc Anh đã gọi điện báo cáo trước cho anh trai mình về việc vừa xảy ra và đúng như Ngọc Anh cảnh báo trước, một chi tiết nhỏ cũng không thiếu sót.

Khôn ngoan quá cũng có lúc ngu muội và lần này Hạ Trâm đúng kiểu gậy ông đập lưng ông. Tuấn Anh còn chưa kịp gọi điện cho cô ta tính sổ thì Hạ Trâm đã tự mình tìm đến.

Bước vào văn phòng của Tuấn Anh, Hạ Trâm tìm cớ nói chuyện làm ăn rồi nhân tiện nói tới việc vô tình gặp em gái anh và Nhi ở trung tâm thương mại. Cô ta kể chỉ là hai bên hiểu lầm, Ái Vân cũng có nói mấy lời không hay ho nên mới xảy ra cãi cự nhưng sau đó cô ta giảng hòa thì không có chuyện gì to tát hết.

Nghe mấy lời phân trần này Tuấn Anh chỉ cười khẩy, nếu ai đó không biết lại tưởng cô ta cao thượng, hiểu biết lắm nhưng rất tiếc anh không phải đứa trẻ lên ba, con người tốt, xấu như nào ít nhiều cũng đánh giá được đôi phần, huống chi người con gái trước mặt này anh đã quá hiểu rõ tâm cơ.

Tuấn Anh chỉ cười nhạt sau câu chuyện tự biên, tự diễn của Hạ Trâm, anh để cho cô ta thỏa chí một lúc thì mới đi thẳng vào trọng tâm vấn đề.

– Em nói chỉ là hai bên hiểu lầm sao?

– Vâng. Chỉ là hiểu lầm thôi ạ!

– Vấn đề đều nằm ở cô em họ của em, còn em không tham gia?

– Em… Em không có!

– Vậy câu: “Cóc ghẻ đòi làm thiên nga, chắc cũng chỉ có bạn thân em thôi nhỉ? Loại phụ nữ bất chấp để trèo lên giường của đàn ông thì việc gì mà chả dám.”Là do ai nói?

– Em…Em…

Biết rõ, nếu Tuấn Anh phát hiện ra mình nói dối thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa, nhưng nghĩ lại lúc đó không có ai quay được video thì chắc chắn không có bằng chứng cáo buộc. Cứ cãi đến cùng là do Ái Vân xô xát với hai người bọn Nhi là xong, đàn ông như Tuấn Anh chắc không vì chuyện cỏn con này mà truy cứu lại đâu. Suy tính ngọn ngành cuối cùng Hạ Trâm chọn cách cãi bay cãi biến.

Cô ta tỏ vẻ mình vô tội trình bày:

– Em thực sự không có nói gì hai người họ. Anh biết thừa tính Ái Vân luôn muốn ăn thua với Nhi rồi đó, lần nào gặp là xô xát.

– Vậy sao?

– Anh không tin cứ cho họ ba mặt một lời ạ!

– Em cuối cùng vẫn là vô can?

– Em có sao nói thế! Anh không tin, em cũng không có cách nào ép buộc.

– Được!

Nghe một từ được khiến Hạ Trâm tưởng mình đã được giải thoát nhưng không ngờ sau câu được đó thì cánh cửa phòng làm việc của anh mở ra. Nhìn thấy hai người: Ngọc Anh và Nhi từ ngoài bước vào khiến mặt cô ta tái mét, miệng tự nhiên cũng lắp bắp…

– Ơ… Hai chị em cũng đến à?

– Sao vậy? Vừa nãy ở Trung Tâm cô còn hùng hổ lắm mà, sao giờ này lại như gà mắc tóc thế?

Tiếng Ngọc Anh hỏi Hạ Trâm làm cô ta càng thêm bối rối, nhưng nghĩ lại đã lỡ cãi với Tuấn Anh rồi mà có thái độ này sợ anh sẽ sinh nghi và khinh thường nên cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Cô ta trả lời:

– Bạn nói gì mình không hiểu?

– Thôi, khỏi diễn tuồng cho mất công. Tôi chứng kiến từ đầu tới cuối mà cô còn dám đứng đây nói không thành có với anh trai tôi sao?

– Tôi không có làm gì hết.

– Công nhận, tôi nể cô thật đó! Đúng là cô nên đi làm diễn viên thì hợp hơn, chứ làm mỗi kinh doanh thì thật đáng tiếc!

Đến nước này mà Hạ Trâm vẫn không chịu thừa nhận mà còn mặt dày quay qua Tuấn Anh kêu cầu:

– Anh xem bạn ấy nói em kìa! Em thực sự không có làm gì mà!

Nhưng lần nữa Ngọc Anh nói thẳng vào mặt cô ta:

– Bớt diễn hài lại dùm tôi cái. Đừng có hở ra là kêu anh tôi phải thế này thế kia! Nhàm vừa chứ!

– Cô…

Tuấn Anh thừa biết Hạ Trâm đang cố tự bào chữa cho mình nhưng anh không thèm tham gia mà mặc cho em gái xử lý.

– Cô khá xinh đẹp đấy nhưng đáng tiếc cô không có liêm sỉ, đã thế lại còn tâm cơ, mà những con người thủ đoạn có thừa như cô thì nhà tôi không bao giờ chào đón.

– Bạn ăn nói nên giữ phép lịch sự một chút! Tôi đâu có chọc ghẹo gì bạn đâu.

– Cô nói thế tôi lại nhắc cho cô biết. May là hôm nay cô chọc vào mẹ của cháu tôi đấy, chứ thẳng thừng chọc vào tôi thì cô không xong rồi. Và ngay bây giờ tôi sẽ lột mặt nạ giả tạo của cô ra, để cô khỏi miệng lưỡi giảo hoạt bào chữa nữa.

– …!!!

Ngọc Anh nói rồi đưa chiếc điện thoại của mình ra trước mặt mọi người, bật đoạn ghi âm rõ tiếng của Hạ Trâm và Ái Vân chửi xéo Nhi thì cô ta càng tái xanh, tái xám. Vì quá xấu hổ, không còn mặt mũi đối diện với Tuấn Anh nên cố tính chạy trốn, nhưng Ngọc Anh đâu dễ dàng bỏ qua cho như vậy.

– Chửi chán, cãi chán xong tính chạy làng à?

– Bỏ tôi ra!

– Cô có gan làm mà không có gan chịu, giờ lại cảm thấy mất mặt với anh tôi sao?

– Tôi có nói gì cũng là do con bé đó thích cướp đồ của người khác, nó đáng bị lên án!

Đến lúc này Hạ Trâm cũng không cố làm ra vẻ nữa mà lộ dần bản chất của mình thì Tuấn Anh đứng dậy lên tiếng.

– Ai cướp đồ của ai?

– Em nói nó đấy! Sao? Anh tính đối đầu với em sao?

Hạ Trâm tức tối chỉ thẳng tay vào Nhi rồi lại hét lên hỏi Tuấn Anh khiến cho câu chuyện không còn đơn giản ở mức độ gây sự của riêng phụ nữ với nhau nữa.

– Nếu không vì nó xuất hiện thì anh và em đã là một đôi rồi, chúng ta vốn đang tốt đẹp nhưng chính nó đã phá hỏng tất cả, em hận nó, hận mẹ con nó!

– Tôi định cho cô chút thể diện nhưng từ đầu chí cuối cô chỉ thích lấp liếm, quanh co, lại còn đổ tội cho người khác thì không đáng được tôn trọng.

– Anh…

– Tôi nhắc cho cô rõ! Nếu không có Nhi thì cô và tôi cũng không có kết cục gì đâu nên đừng có đổ lỗi cho người khác như vậy.

– Anh… Anh vì một con bé chẳng ra gì mà nỡ nói với em như vậy sao?

– Cô nên nhìn lại bản thân mình đi rồi hãy đánh giá người khác!

– …!!!

Hạ Trâm bị hai anh em nhà Tuấn Anh nói cho không chừa mặt mũi, cảm giác xấu hổ cùng tức giận bốc lên ngùn ngụt. Cô ta nghĩ, cái gì cũng có, cái gì cũng hơn người nhưng cuối cùng lại thua một cô gái không có gì đặc sắc như Nhi, không để đâu hết nỗi nhục nhã nên chỉ muốn trút lên đầu Nhi cho bõ tức nhưng cánh tay muốn đánh người kia chưa kịp chạm vào Nhi thì đã bị Ngọc Anh đứng ngay đó hất ra.

– Cẩn thận không khéo mất tay ăn cơm đấy!

– Anh cô còn chưa dám dọa tôi đâu!

– Nhưng tôi dám đấy! Sao nào? Tưởng mình là mẹ thiên hạ à?

– Cô…

– Hống hách, thiếu văn hóa vừa thôi, nghĩ nhà mình nhiều tiền, cơ cấu lớn hay sao mà lên mặt to gan vậy? Nên nhớ xã hội này người giàu có, bề thế còn nhiều lắm nhé!

– Cả nhà cô hãy đợi đấy!

Trước câu dọa dẫm này nếu vào người khác có lẽ sẽ rất sợ hoặc cũng chùn bước nhưng Ngọc Anh chỉ cười khẩy đầy khinh khi.

– Già cả lỡ thì, thì nên về bảo bố giới thiệu cho mối khác tốt hơn, may ra còn vớt vát được chút sĩ diện, chứ đừng cố ép mình vào chỗ không có kết quả thì lãng phí tâm tư lắm! Tôi khuyên thật, tranh đấu làm gì, lo bảo dưỡng nhan sắc đi!

– Cô…

– Tốt nhất là tránh xa mấy người nhà tôi ra, làm ăn thì làm không thì biến.

– Được lắm! Các người sẽ biết tay tôi!

– Chúng tôi chờ đấy!

Hạ Trâm mặt hằm hằm vì bị Ngọc Anh châm chọc, cô ta nhìn sang Tuấn Anh có ý thách thức hãy chờ đấy thì anh cũng không hề sợ hãi mà buông nhẹ một câu:

– Đừng có ý nghĩ dùng sự hợp tác lần này ra dọa tôi!

– Anh em nhà anh dám đối xử với tôi như thế thì đừng trách tôi ác! Dự án mới đi được nửa đường, lại thêm mấy chi nhánh anh mới mở ở các tỉnh phía Nam, tiền đổ vào đó không ít, để tôi xem nhà các người xoay sở ra sao khi tôi cho đồng loạt rút vốn về.

– Cô thích thì cứ làm! Tôi không cản!

Được cả hai anh em Tuấn Anh giúp mình hả dạ thì thoải mái đấy nhưng chứng kiến thái độ cùng hành động bỏ về của Hạ Trâm khiến Nhi thấy lo lắng, công ty đang vào giai đoạn rất cần vốn liếng mà cô ta nói rút đồng loạt thì khác nào muốn nhà anh phá sản. Nghĩ tới đó Nhi liền lên tiếng hỏi Ngọc Anh:

– Chị Ngọc Anh! Có khi nào cô ta nói rồi làm thật không?

– Đừng lo! Anh Tuấn Anh sẽ có cách!

– Nhưng mà…

Ngọc Anh thấy Tuấn Anh tiến lại gần chỗ hai chị em thì cô biết ý, lấy lí do tránh đi về trước để anh trai nói chuyện với Nhi.

– Em không cần phải lo đâu, anh và bố đã có chuẩn bị hết rồi!

– Em xin lỗi nhé! Vì em mà chị ta làm khó dễ công ty!

– Không phải lỗi của em, là họ sai trước.

– Em…

– Được rồi! Lại đây ngồi đi! Đứng nhiều mỏi chân.

Tuấn Anh không muốn Nhi cảm thấy áy náy cũng như lo lắng mấy chuyện làm ăn nên anh đã nhanh chóng hỏi cô sang chuyện khác.

– Nào! Kể anh nghe xem hai chị em mua được những gì?

– Chưa kịp mua gì đã đụng mặt hai người họ rồi!

– Vậy à! Có hơi chán nhỉ? Thế bây giờ anh chở em đi mua đồ nhé!

– Em thực ra không có nhu cầu mua gì. Là em đi chung với chị Ngọc Anh cho vui thôi.

– Thế giờ em đi chọn đồ cùng anh, anh cũng nên thay mấy cái áo sơ mi khác rồi!

Nói là làm liền, Tuấn Anh cầm tay Nhi kéo đi thì cô giữ lại, mặt vẫn đày ắp lo lắng.

– Thực sự em không có tâm trạng đi mua đồ nữa!

– Em không tin anh có khả năng chèo lái công ty à?

– Không phải, mà là…

– Cứ cho là em không tin anh thì còn có bố anh. Em yên tâm, ông nội nhất định không để kẻ khác nhòm ngó tài sản của cháu đít nhôm đâu.

– Anh còn đùa được!

– Thì ai bảo em mặt cứ căng thẳng!

– …!!!

Thực ra với khả năng và điều kiện như nhà Hạ Trâm thì rất có thể đấu ngang ngửa với nhà Tuấn Anh nên cô mới căng thẳng. Đúng là yêu mù quáng và sai trái luôn khiến con người ta sử dụng thủ đoạn, không biết rồi đây anh sẽ sử lý ra sao khi nhà cô ta nhất định muốn rút vốn về.

– Nào! Đã bảo là yên tâm rồi mà em còn ngây ra thế?

– Em thấy chị ta sẽ không để yên cho anh đâu!

– Đã nói em không được lo lắng rồi, việc của em là vui vẻ để con anh cũng được vui, không được để con sinh ra mặt nhàu như quả táo tàu đấy!

– Anh nói đi đâu thế!

– Anh nói thật đó! Phụ nữ khi mang thai mà mặt mày nhăn nhó thì khi sinh con ra cũng nhăn nhó đấy!

– Từ bao giờ mà anh tìm hiểu mấy vấn đề này vậy?

– Cứ liên quan tới em là anh tìm hiểu hết!

– Thôi đi!

– Nói thật mà!

– Thật với thà gì! Cứ chuyện nọ sọ chuyện kia!

– Có thế mới khiến em bớt căng thẳng. Đấy! Mặt giãn ra như này có phải dễ thương không?

Đúng là chẳng có ai giống Tuấn Anh, lúc nghiêm nghị thì không ai bằng, lúc hung dữ cũng không ai bì nổi, ngay cả mặt dày cũng khó có ai đấu lại anh, rồi đến vẻ mặt nhầy nhụa hài hước này cô cũng chịu thua luôn. Đến giờ này cô phải công nhận anh là vì cô và con rất nhiều, ngay cả chuyện làm ăn quan trọng anh cũng không tiếc mà hy sinh…

– Giờ anh còn muốn đi mua áo không?

– Có chứ! Em chọn giúp anh nhé!

– Vâng.

Chỉ mỗi từ vâng nhẹ nhàng cũng đủ khiến Tuấn Anh vui cả ngày, thấy vậy anh liền mạnh dạn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô cùng đi. Nếu là mọi hôm Nhi sẽ nhìn anh chằm chằm hoặc tỏ thái độ không được thoải mái nhưng hôm nay cô không từ chối mà để nguyên trong tay anh, vẻ mặt cũng không còn lo lắng mà chuyển dần sang tin tưởng.

– Nhân tiện mình mua thêm đồ cho Tôm nha anh?

– Mua cho em bé trong bụng em luôn!

– Mới có bao nhiêu mà đã mua? Để từ từ sắm sau!

– Không! Hôm nay mua luôn! Trai hay gái đều mua tất!

– Vậy, tùy anh đó!

Đúng là tùy anh có khác, nên sau khi hai người đi một vòng siêu thị thì Tuấn Anh khuân túi lớn túi bé về nhà, còn chưa kể cái nôi cùng mấy cái xe dành cho trẻ con cũng được nhân viên chở hàng đem về tận cửa.

Thùy Dung và Trung Kiên đang ở trong nhà, nghe tiếng nhộn nhịp ở ngoài cổng thì vội đi ra xem, nhìn một màn này cô không nhịn được cười mà bảo với chồng.

– Đúng là bố nào con đấy!

– Em là có ý nói anh đó hả?

– Chứ không à? Lúc em có bầu Tuấn Huy, Tuấn Phát anh cũng y chang như này!

– Thì bố con anh chu đáo với vợ con thế còn gì!

– Vâng, chu đáo thì không chê rồi nhưng mà so với anh, con trai còn kém cái khoản tán gái lắm!

Ha ha… Trung Kiên cười thành tiếng vì câu nói này của vợ nhưng nghĩ cũng đúng, thằng con cái gì cũng hơn người thế mà khoản này có hơi chậm thật. Có đến hai mặt con đến nơi rồi mà mãi vẫn chưa khiến người ta đồng ý, nghĩ lại bản thân ngày đó nhờ mỗi cô công chúa bé bỏng mà kiếm được vợ hiền, vợ đảm, xem chừng tối nay phải tập huấn lại thằng con mới được.

– Được rồi! Anh sẽ tích cực bồi dưỡng con trai em!

– Anh cứ chịu khó ôm thằng cháu đi ngủ là tức khắc bố mẹ nó gần gũi thôi! Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, các cụ nói không sai đâu.

– Ừ, cũng đúng nhỉ?

– Nhưng tối nay em giúp con đ.ốt đống rơm cho cháy nhanh hơn!
Chương trước
Loading...