Nhân Ngư Truyền Thuyết

Chương 5: Học tập, gặp lại phụ vương



Hoàng Dược Sư trồi lên mặt nước, cũng không có lên bờ, mà là đạp nước chờ Mạc Lệ Á, ngày hôm qua chỉ là đứng từ xa nhìn đuôi cá của nàng, hôm nay lại cách gần như vậy, ánh sáng bảy màu mộng ảo giống tiên cảnh, vô số cá heo cùng cá voi đều rất cung kính với nàng, nhất là tiếng ca xuyên thấu đáy biển kia, động lòng người như muốn trực tiếp xuyên thấu trái tim hắn, thiện lương của nàng làm hắn động tâm.

Không bao lâu sau Mạc Lệ Á xuất hiện tại trên mặt nước, chỉ thấy đuôi cá màu sắc rực rỡ kia của nàng nhẹ nhàng lắc lư, hai tay thong thả múa may, nếu nói là bơi lội thì lại càng giống như là đang múa trong nước, làm người ta mê mẩn.

– Chúng ta dùng lưới vây thành một chỗ trên biển đi, ta muốn nuôi nó. – Mạc Lệ Á nhìn chằm chằm Hoàng Dược Sư nói.

– Tốt, trước dùng lưới đánh cá vây một chỗ gần bờ, chờ sau khi lên bờ, ta sẽ bảo ách nô làm một khu vực lớn chút ở chỗ sâu hơn. – Hoàng Dược Sư thản nhiên đồng ý nói.

– Ngươi không sợ hãi ta sao? – Mạc Lệ Á cố ý bơi vòng vòng trên mặt biển, lộ ra đuôi cá xinh đẹp.

– Vì cái gì phải sợ? – Hoàng Dược Sư nhìn hành động trẻ con của nàng, không khỏi nở nụ cười.

Mạc Lệ Á kinh ngạc kêu lên:

– Trời ạ, ngươi cười lên thật đẹp mắt, vì cái gì ngươi luôn lạnh lùng đâu?

Làm hại Hoàng Dược Sư nhất thời không biết nên điều chỉnh vẻ mặt như thế nào, trên mặt lộ ra hai vệt đỏ ửng khả nghi, làm Mạc Lệ Á xem thấy choáng váng.

– Khụ…khụ… – Hoàng Dược Sư giả vờ ho hai tiếng nói. – Cũng đến lúc phải trở về rồi, ngươi lên bờ trước đi, để ta lấy lưới vây thành cái vòng đã.

Mạc Lệ Á cũng không nói nhiều mang tiểu cá heo bơi tới trên bờ, lấy tay trêu đùa cái đuôi tiểu cá heo, dẫn nó bơi trên biển, cố gắng đuổi theo cái đuôi của mình.

– Tiểu bảo bối, đặt cho con cái tên, kêu Bỉ Ngạn được không? – Mạc Lệ Á vui vẻ hôn chóp mũi nó.

– Phật nói Bỉ Ngạn,vô sinh vô tử, vô khổ vô bi, không muốn vô cầu, là cái thế giới có thể khiến mọi người quên hết tất cả đau khổ. Này thật sự là một cái tên rất hay. – Hoàng Dược Sư nhẹ giọng nói.

– Ta không hiểu ngươi nói cái gì, ta chỉ là nghe qua truyền thuyết về Bỉ Ngạn hoa, nhưng là loài hoa đó cũng không tồn tại dưới biển, cho nên mới dùng hai chữ Bỉ Ngạn này.

– Nếu ngươi muốn học, ta có thể dạy ngươi. – Hoàng Dược Sư không nghĩ tới nàng lại nói trắng ra là mình không hiểu như vậy, liền có chút không biết làm gì nói.

– Thật sự có thể sao? Mạc Lệ Á xoay người nhìn Hoàng Dược Sư, vui vẻ hỏi.

– Đương nhiên, lời của ta nói ra khi nào thì không tính chứ. – Hoàng Dược Sư không được tự nhiên bơi theo Mạc Lệ Á lên bờ, tuỳ ý đem áo ngoài mặc vào trên người.

– Còn không mau lên bờ, bảo nó bơi tới trong võng, đừng đi ra ngoài – Nhìn Mạc Lệ Á vẫn tràn đầy hứng thú chơi đù cùng Bỉ Ngạn, Hoàng Dược Sư không khỏi lớn tiếng dạy bảo.

– Bỉ Ngạn, tự mình mau bơi vào bờ đi, không cần tuỳ ý ra ngoài nha! – Mạc Lệ Á cẩn thận đem Bỉ Ngạn đặt vào trong võng, đọc chú ngữ để lại trên trán nó một dấu hiệu, hình dạng cực kỳ giống một vầng trăng khuyết, đây là được đến Hải Thần chúc phúc vinh quang vô thượng, chỉ có số ít thủ lĩnh trong biển mới có được.

Nhìn Mạc Lệ Á chuẩn bị lên bờ, Hoàng Dược Sư nhanh chóng quay lưng lại, thỉnh thoảng lại thúc giục nàng nhanh mặc y phục vào, lại quay đầu, phát hiện tóc dài nàng còn rối tung, không khỏi nhăn mày lại, không kiên nhẫn lất cây trâm trên tóc mình, búi tóc lại cho nàng, tuy nói nhìn như không kiên nhẫn, nhưng động tác lại mềm nhẹ khác thường, Mạc Lệ Á vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đành phải cúi đầu ngây ngốc cười.

– Dùng ngọ thiện (bữa ăn trưa) xong, đi thư phòng tìm ta. – Vẻ mặt Hoàng Dược Sư có chút cứng ngắc, nói xong liền phi thân rời đi, để lại Mạc Lệ Á vẫn còn đang ngây ngô cười.

——— Phân Cách Tuyến ———

– Ta đến rồi đây. – Rốt cục Mạc Lệ Á cũng thoát khỏi Hoàng Dung quấy rầy, đi vào thư phòng của Hoàng Dược Sư.

– Ngươi muốn học cái gì? – Hoàng Dược Sư nhìn sách, vẫn chưa ngẩng đầu lên.

– Ngươi có thể dạy ta cái gì? – Tuy rằng Mạc Lệ Á biết hắn võ công cao cường, tài học hơn người, nhưng chính mình cũng không biết phải học cái gì, chỉ là hi vọng có thể ở chung với hắn nhiều hơn.

– Võ học thi hoạ, cầm kỳ thi từ, binh sách thao lược, xem xét tinh tượng, kỳ môn độn giáp, chỉ cần nàng* muốn học, đều có thể. – Hoàng Dược Sư giương mắt lên, thoáng nhìn Mạc Lệ Á đang nhíu mày suy nghĩ, khoé môi không khỏi cong lên.

*(bởi vì đã có cảm tình nên từ đây sẽ đổi cách xưng hô nha ^^)

– Vậy cái gì mà học phức tạp nhất, mất thời gian nhất đâu? – Mạt Lệ Á một mảnh mờ mịt, đành phải khiêm tốn hỏi hắn.

– Này…. dường như cái nào cũng phải khổ học tích luỹ trong thời gian dài. – Hoàng Dược Sư buồn cười nói.

– Vậy chàng thích nhất là cái gì?

– Kỳ môn ngũ hành thuật.

– Được, vậy ta học cái này. – Mạc Lệ Á vui sướng nói.

– Vậy nàng trước tự mình xem “Dịch kinh” , nếu có gì không hiểu, thì tới tìm ta. – Hoàng Dược Sư đứng lên lấy Dịch kinh từ trên giá sách ném vào tay nàng.

Mạc Lệ Á lật lật, hai hàng lông mày xinh đẹp lập tức nhăn lại.

– Làm sao vậy? – Hoàng Dược Sư kỳ quái hỏi.

– Một chữ cũng không biết. – Mạc Lệ Á chu miệng nói.

– Không biết? – Hoàng Dược Sư cảm giác vừa bực mình lại vừa buồn cười.

Mạc Lệ Á vẫn chu miệng như cũ, không nói lời nào chỉ gật đầu.

Hoàng Dược Sư thở dài, lôi kéo Mạc Lệ Á ngồi xuống, chính mình cũng ngồi lên ghế trúc bên cạnh, nhìn Mạc Lệ Á đang im lặng.

– Vậy nói một chút chuyện xưa của nàng cho ta nghe đi. – Đột nhiên Hoàng Dược Sư nói.

– Chuyện xưa của ta? – Mạc Lệ Á khó hiểu nhìn Hoàng Dược Sư.

– Đúng, chuyện xưa của nàng, trừ bỏ tên, ta hoàn toàn không biết gì về nàng cả, nhưng là, ta cảm giác được nàng rất hiểu biết ta.

– Ta là nữ nhi của Hải Thần, ngày sinh nhật kia, phụ vương đồng ý cho tự mình ta đi tìm lễ vật ở đáy biển, ta phát hiện một thùng sách, trong đó có một quyển sách nói về chuyện xưa của chàng, ta thật rất muốn được thấy chàng, đột nhiên vừa tỉnh lại liền tới nơi này. – Mạc Lệ Á không dám nói chuyện mình nhìn hắn trong sách liền yêu phải hắn.

– Hải Thần? – Hoàng Dược sư chưa từng nghe qua có vị thần nào như vậy.

Mạc Lệ Á không hiểu nhìn Hoàng Dược Sư đang vẻ mặt nghi hoặc.

– Là quản lý toàn bộ biển cả sao

– Ân, tất cả biển lớn, con sông, hồ nước đều là phạm vi phụ vương cai quản, phụ vương thật vĩ đại đúng không! – Vẻ mặt Mạc Lệ Á kiêu ngạo.

– Như vậy nàng là công chúa.

– Phụ vương chỉ có một nữ nhi là ta, thật nhớ phụ vương nha! Ta chưa bao giờ rời khỏi người lâu như vậy, cũng không biết người thế nào rồi, có phải đang tìm ta khắp nơi hay không a! – Mạc Lệ Á lo lắng nói.

– Nhớ thương phụ vương như thế, thật làm cho bổn vương cảm động, tiểu công chúa đáng yêu của ta. – Hải Thần đột nhiên không tiếng động xuất hiện ngoài cửa.

– Phụ vương. – Mạc Lệ Á vừa thấy Hải Thần liền nhanh chóng chạy qua, bị Hải Thần ôm lên một phen.

– Chơi vui vẻ sao? – Hải Thần cúi đầu nhìn nữ nhi đang làm nũng trong lòng hỏi.

– Thật vui vẻ, phụ vương như thế nào tìm được con, vì sao con lại đi tới nơi này đâu?

– Nàng mau xuống dưới, này còn ra thể thống gì. – Hoàng Dược Sư thật không thích nàng bị nam nhận khác ôm như vậy, cho dù là phụ thân của nàng cũng không được.

– Ngươi chính là Hoàng Dược Sư. – Hải Thần vẫn ôm nữ nhi như cũ nhìn Hoàng Dược Sư.

– Đúng là tại hạ.

– Ta muốn nói chuyện một mình với Mạc Lệ Á. – Hải Thần buông nữ nhi, nhìn Hoàng Dược Sư nói.

– Hai người nói đi, ta đi xem Dung Nhi. – Hoàng Dược Sư cố nén xúc động bắt Hải Thần xuống biển, bất đắc dĩ nói.

– Cám ơn, ta sẽ nhanh chóng đi tìm chàng. – Mạc Lệ Á cười nhìn Hoàng Dược Sư rời đi.

Mạc Lệ Á vui vẻ lôi kéo Hải Thần đi vào phòng.

Hết
Chương trước Chương tiếp
Loading...