Nhân Sinh Chi Khởi, Độc Sủng Chỉ Mình Em

Chương 3: Nhân Sinh Chi Khởi



Kỷ Từ Nhiên chậm rãi mở mắt thì phát hiện bản thân đang ngồi trên một chiếc sô pha đơn màu đỏ, bên trong một căn phòng sáng loáng. Trần nhà có gắn đèn chùm bằng thủy tinh, rèm cửa màu hồng phấn, khắp phòng còn được trang trí hoa tươi.

Đặc biệt, trước mặt Kỷ Từ Nhiên bây giờ có một bàn trang điểm và gương lớn, ánh mắt cô dại ra nhìn hình ảnh người con gái được phản chiếu trong gương.

Tóc dài được quấn lên cao một cách tinh tế đẹp đẽ. Đầu đội một vòng hoa tươi màu trắng, gương mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhàng, trên người còn mặc một chiếc váy cưới trễ vai lộng lẫy.

Tiếng đồng hồ trên tường kêu tích tắc, thời gian như ngừng lại.

Kỷ Từ Nhiên ngờ vực kiểm tra thân thể của chính mình. Cô nhớ rõ mình đã nhảy xuống từ tầng mười chín của khu chung cư thương mại, theo nguyên tắc, thân thể cô lúc này nên phải nát bét rồi mới đúng chứ?

Sao bây giờ đến một vết thương nhỏ cũng không tìm thấy?

Cũng có khi, cô đã biến thành hồn ma. Nơi đây chắc là địa ngục?

Nhưng tại sao địa ngục này giống hệt căn phòng nghỉ trong ngày cưới của cô với Cơ Hàn Uy, còn cô thì ăn mặc như cô dâu?

Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Kỷ Từ Nhiên nhìn thấy được một người rất quen thuộc bước đến gần cô thông qua chiếc gương đặt trên bàn. Người đến là một cô gái có gương mặt trang điểm mê người, mặc lên mình một chiếc váy đỏ rực ôm sát, lộ ra vòng eo thon gầy cùng đường cong quyến rũ.

Cô gái bước đến sau lưng Kỷ Từ Nhiên, đặt hai tay lên vai cô, miệng cười tươi tắn: “Em xinh đẹp thật đó, Hàn Uy đúng là có phước.”

Kỷ Từ Nhiên lập tức cảm nhận được nhiệt khí cùng hơi thở của người sống phả lên da thịt mỏng manh nơi vành tai. Cả người cô ngay tức khắc run lên trong kinh ngạc.

Cô gái kia đánh ánh mắt lả lướt nhìn khắp phòng, môi mỏng nhếch lên một nụ cười khó hiểu. Dạo một vòng, tầm mắt lại quay về trên người Kỷ Từ Nhiên. Cô ta nói: “Chị ra ngoài đón tiếp khách khứa với Hàn Uy đây, em đừng hồi hộp quá nha.”

Kỷ Từ Nhiên im lặng gật đầu. Người con gái uyển chuyển xoay người ra ngoài, tiếng giày cao gót lộp cộp xa dần rồi biến mất hoàn toàn.

Trong phòng yên ắng chỉ còn lại Kỷ Từ Nhiên, cô vội cầm điện thoại trên bàn lên nhìn. Màn hình hiện ra một con số khiến cô chết sửng trong vài giây, sau đó cô lại cảm nhận được máu trong người mình nóng dần lên một cách rõ ràng.

Một tràng cười lớn vang lên khắp phòng, Kỷ Từ Nhiên ngửa mặt, há to miệng cười như điên như dại, cười đến lạc cả giọng.

“Sống lại rồi! Sống lại rồi! Mình sống lại rồi.”

Kỷ Từ Nhiên tiếp nhận hiện thực hoang đường này một cách nhanh chóng, cô t.ự s.át sau đó sống lại đúng vào cái ngày cô tổ chức đám cưới với Cơ Hàn Uy. Mà lúc này là thời điểm trước giờ làm lễ, cô vẫn đang ngồi đợi trong phòng nghỉ.

Người vừa đến tên Tưởng Vi, là chị họ của cô, một trong những kẻ dồn Kỷ gia vào đường cùng. Chính cô ta đã xúi cô giả vờ tự sát để có được sự chấp thuận từ gia đình.

Việc kết hôn với Cơ Hàn Uy chính là mấu chốt dẫn đến những chuỗi bi kịch về sau.

Ông trời đã ưu ái cho cô sống lại lần nữa, cô nên làm gì? Đương nhiên là đào hôn rồi.

Việc trước mắt cần làm là phải thoát khỏi đây, mọi chuyện về sau rồi tính tiếp. Kỷ Từ Nhiên đứng dậy khỏi ghế, vỗ mặt một cái thật đau lấy tinh thần, tự nói với chính mình: “Kỷ Từ Nhiên, đây là cơ hội chuộc lại lỗi lầm ở kiếp trước của mày. Lần này mày phải mở to mắt ra mà nhìn. Nhìn xem là những kẻ nào muốn nuốt Kỷ gia, là kẻ nào ở đằng sau thao túng mọi chuyện. Kiếp trước mày có não không biết dùng, chỉ là một con rối, là một quân cờ bị người ta bày bố, thao túng. Kiếp này, mày phải là người chơi, nắm chặt vận mệnh của mình. Chính tay mày phải hạ màn kịch này xuống. Bảo vệ thật tốt những người thân của mày.”

Cửa phòng he hé mở ra, Kỷ Từ Nhiên cẩn trọng nhìn ngược nhìn xuôi. Phát hiện không có một ai ở bên ngoài cô mới rón rén ra khỏi phòng, bước chân ngày một càng nhanh, trái tim treo lên đầy lo sợ bị bắt gặp.

Đến góc khuất, Kỷ Từ Nhiên dừng lại, ló đầu ra quan sát. Trước mắt có một hàng lang dài, điểm cuối có hai ngã rẽ.

Rẽ phải là đại sảnh diễn ra tiệc cưới. Rẽ trái thì chính là phòng vệ sinh, nếu cô nhớ không nhầm thì bên phòng vệ sinh có cầu thang bộ thoát hiểm.

Cửa tử nằm bên phải, cửa sống nằm bên trái, không cần nghĩ nhiều cũng biết Kỷ Từ Nhiên chọn bên nào. Cô kéo váy lên cao, đợi thời điểm hàng lang không có bóng người liền chạy như bay.

Nháy mắt một cái, Kỷ Từ Nhiên đã chạy xong cái hàng lang dài, đến ngã rẽ, cô lách mình qua trái rồi tiếp tục cắm đầu chạy. Đúng như cô đoán, bên cạnh phòng vệ sinh có cầu thang thoát hiểm.

“Rầm!”

Tiếng cửa đóng vang lên, Kỷ Từ Nhiên thở hổn hển đứng sau cánh cửa thoát hiểm, trước mắt là cầu thang bộ.

“Thoát rồi! Thoát rồi!” Hai chân Kỷ Từ Nhiên run run, cô vui mừng kêu lên trong nhịp thở dồn dập.

Nhưng thật tình cờ, chỗ cầu thang thoát hiểm này không chỉ có mỗi mình Kỷ Từ Nhiên. Phía dưới ba bậc thang, có một người đàn ông đang ngồi ôm mặt khóc nghe ai oán vô cùng.

Cảm nhận được có người đến, người đàn ông liền ho vài cái, lau nước mắt rồi vội vàng đứng dậy, xoay người lại nhìn.

Bốn mắt chạm nhau, Kỷ Từ Nhiên giật thót tim.

Người đàn ông trước mặt cô mặc bộ vest đen lịch sự, vóc dáng cao lớn mà ưu nhã, phi phàm. Ngũ quan hoàn hảo như tranh vẽ, làn da hơi rám nắng mang đến cảm giác rắn rỏi. Nét mặt trầm ổn nhưng đôi mắt thì như một hồ nước chứa đầy nỗi thê lương.

Mạc Tinh Duyệt! Đúng là anh rồi.

Kỷ Từ Nhiên nhớ kiếp trước Cơ Hàn Uy có mời Mạc Tinh Duyệt đến dự đám cưới nhưng ngày hôm đó cô tìm mãi cũng không thấy bóng dáng anh đâu. Cô cứ tưởng là Mạc Tinh Duyệt có tự trọng sẽ không đến đám cưới, không ngờ là anh có đến thật nhưng lại rúc vào đây ngồi khóc.

Vẻ mặt Mạc Tinh Duyệt lúng túng lại có phần sợ sệt, anh khó khăn mở miệng: “Em đừng hiểu nhầm, anh không đến để gây chuyện, chỉ muốn đến chúc mừng em.”

Kiếp trước, Kỷ Từ Nhiên đối xử tàn nhẫn với Mạc Tinh Duyệt, xem anh là kẻ thù không đợi trời chung, là hòn đá cản chân giữa cô với Cơ Hàn Uy. Mỗi lần gặp anh, cô đều chửi rủa, mắng mỏ, thậm chí còn động tay động chân. Bây giờ nhìn thái độ của anh như vậy, Kỷ Từ Nhiên cũng tự hiểu nguyên do vì sao.

Mạc Tinh Duyệt nhấc chân bước lên cầu thang. Đáng lẽ giờ này cô nên ngồi trong phòng nghỉ đợi đến giờ làm lễ cưới, sao lại chạy ra đây làm gì. Có phải… em ấy đi tìm mình không?

“Sao em lại ra đây?” Mạc Tinh Duyệt chậm rãi hỏi cô, trong lòng tự cười chính mình ngu ngốc ngàn lần. Làm sao Kỷ Từ Nhiên có thể đi tìm anh?

Làm sao có thể cơ chứ! Anh biết rõ mà vẫn mê muội ôm một hy vọng.

Kỷ Từ Nhiên nhất thời không biết nói gì, bên ngoài lại có tiếng nói truyền tới.

“Cô dâu ở đâu? Giờ lành sắp tới rồi!”

“Mau mau đi tìm thử xem, trong phòng vệ sinh đã tìm qua chưa?”

Kỷ Từ Nhiên không suy nghĩ được nhiều, bây giờ không phải lúc đúng đây hàn huyên các thứ, cô nhấc chân đi xuống cầu thang.

Mạc Tinh Duyệt khó hiểu nhìn người đi lướt qua mình, chợt, anh nhấc chân, nắm lấy tay cô giữ lại: “Em có đi nhầm không? Tiệc cưới ở hướng kia.”

“Không nhầm!” Kỷ Từ Nhiên mạnh bạo hất tay anh ra, cô bây giờ đang vội sắp chết rồi.

Kỷ Từ Nhiên bước xuống một bậc thang thì đột nhiên cả người bị kéo lại, quay đầu nhìn mới phát hiện là Mạc Tinh Duyệt giẫm lên váy cô.

Kỷ Từ Nhiên cau mày, dùng tay kéo váy ra khỏi bàn chân Mạc Tinh Duyệt, Mạc Tinh Duyệt thấy vậy liền nhấc chân. Anh cứ tưởng làm vậy là đương giúp cô, nhưng không ngờ, đúng lúc đó thì cô dùng sức kéo.

Kỷ Từ Nhiên dùng rất nhiều lực thế nên cái lúc chân Mạc Tinh Duyệt nhấc lên thì cô bị hẫng, cả người thuận thế ngã ngửa ra đằng sau.

Con tim Kỷ Từ Nhiên run lên, thôi xong, cô xác định, ngã thế này mà không thăng thiên lần nữa thì cũng nằm viện vài tháng chơi. Chỉ mới sống lại chưa đầy nửa tiếng mà vận xui đã kéo tới rồi.

“Rầm!”

Sau tiếng va chạm nghe chói tai này thì thế giới trước mắt Kỷ Từ Nhiên trở nên đen ngòm và yên tĩnh vô cùng.

⁎⁎⁎

“Vâng, bọn cháu đang ở bệnh viện Nhân Quân, em ấy vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.”

“Vâng ạ, cháu đợi mọi người đến.”

Tắt máy, Mạc Tinh Duyệt cất điện thoại vào túi áo trong, tầm mắt vẫn như cũ hướng nhìn bệnh nhân nằm bên trong phòng.

Cảm xúc của anh bây giờ hỗn loạn vô cùng, cũng chẳng biết phải làm sao nữa, trong lòng chỉ thầm nguyện cầu cho Kỷ Từ Nhiên không xảy ra chuyện gì.

Một bàn tay vỗ lên lưng anh, sau đó là tiếng nói của Hạ Duy vang bên tai.

“Lão đại, anh đừng lo, Kỷ tiểu thư sẽ không sao đâu.”

Mặc dù Hạ Duy an ủi nhưng đáy lòng lại tự hỏi, có phải lão đại nhà anh đi cướp dâu rồi bị cô dâu kháng cự nên mới dẫn đến sự tình như thế này không?

Hạ Duy nhìn lão đại mình bị đau đớn bủa vây, rất nhanh thu lại suy nghĩ có chút ảo ma kia. Mạc Tinh Duyệt là ai chứ? Làm sao có chuyện lão đại đi cướp dâu được.

Mạc Tinh Duyệt vẫn không dời tầm mắt khỏi Kỷ Từ Nhiên đang nằm trong phòng, trầm giọng nói: “Tháng sau có đợt diễn tập quân sự. Cậu thông báo cho mấy người khác chuẩn bị đi.”

“Rõ.” Hạ Duy đứng nghiêm, dõng dạc đáp rồi rời đi.

Ra đến cổng bệnh viện có sẵn một chiếc xe Jeep đợi Hạ Duy, người bên trong mở cửa, Hạ Duy nhảy lên ngồi ở ghế lái phụ.

“Thế nào rồi? Tình hình chị dâu sao rồi?”

“Lão đại, lão đại thực sự cướp dâu hả?”

Trình Nhất và Lục Lưu tò mò sấn tới hỏi không ngớt.

Hạ Duy xùy xùy mấy tiếng để đám anh em ngồi yên: “Mấy người đừng có tưởng tượng xa vời như vậy, để dành sức lực cho đợt diễn tập quân sự sắp tới đi.”

“Đi đâu?” Tống Tùy Nam ngồi ở ghế lái hỏi, xưa nay cậu điềm tĩnh như khúc gỗ, cũng chẳng quan tâm thủ trưởng có cướp dâu thật hay không. Cho dù cướp thật, chỉ cần thủ trưởng Mạc hô một tiếng cậu sẵn sàng bay đến trợ giúp.

“Về đội trước đi.” Hạ Duy vừa dứt lời xe liền nổ máy, chở bốn người chạy về quân khu.

Hạ Duy đi chưa lâu thì có Lâm Trứ Nghi đến gặp Mạc Tinh Duyệt.

Hiện tại cô là bác sĩ điều trị cho Kỷ Từ Nhiên. Tình trạng của Kỷ Từ Nhiên không đến mức quá tệ, có điều phần đầu va chạm mạnh, mất máu quá nhiều, chỉ e tỉnh dậy sẽ ảnh hưởng không ít.

Thấy Lâm Trứ Nghi đến gần, Mạc Tinh Duyệt căng thẳng hỏi: “Sao em ấy vẫn chưa tỉnh?”

“Đợi hết thuốc mê mới tỉnh lại được, anh đi nghĩ một chút đi. Bao giờ Từ Nhiên tỉnh, em sẽ cho người gọi anh.” Lâm Trứ Nghi thấy bộ dạng tiều tụy của anh họ thì không nhịn được cho lời khuyên. Mặc dù cô biết có khuyên cũng vô ích.

“Không sao, anh đợi được. Cảm ơn em.”

Cơ bắp trên người Mạc Tinh Duyệt căng cứng nữa ngày trời cuối cùng cũng được thả lỏng, trái tim anh cũng theo đó quay về chỗ cũ.

Bệnh viện Nhân Quân là bệnh viện quân y, Lâm Trứ Nghi làm việc ở đây cũng được bốn năm rồi. Cô từng thấy qua rất nhiều lần Mạc Tinh Duyệt bị thương đưa đến đây chữa trị, nhưng dù có là vết thương lớn hay nhỏ, anh vẫn bình tĩnh, bản lĩnh và mạnh mẽ.

Lần này, bản thân anh không bị thương nhưng Lâm Trứ Nghi vẫn luôn cảm thấy, anh bây giờ đau đớn hơn bao giờ hết.

Xuyên qua lớp kính trong suốt, Lâm Trứ Nghi quan sát người con gái nằm trong phòng kia. Mạc Tinh Duyệt có suy sụp như bây giờ cũng là lẻ thường tình, bởi vì người trong kia làm tâm can bảo bối của anh.

Lâm Trứ Nghi hiểu rõ cảm xúc lúc này của anh, bởi vì cô cũng từng trải rồi.

Nghĩ đến đây, Lâm Trứ Nghi lại lấy điện thoại ra nhắn cho tên chồng não tàn nhà cô, Tống Tùy Hướng. Nội dung tin nhắn vẫn là dặn anh phải cẩn trọng, đừng có hành xử lỗ mãng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...