Nhân Vật Phản Diện Ngọt Ngào Chỉ Muốn Học
Chương 13: Tranh Luận
Hứa Sí bên kia gà bay chó sủa, nhưng Ôn Du ngọn nguồn của sự kiện lại không hay biết gì, toàn tâm toàn ý chăm chú học tập. So với các bạn học khác, tiến độ học tập của cô còn kém rất nhiều, chỉ có thể dựa vào thời gian tự học khi rảnh để đuổi kịp bọn họ. Nhưng sách giáo khoa cùng tài liệu chép tay dù sao cũng chỉ là vật chết, khi lên lớp giáo viên giảng rất nhiều phương pháp giải đề, ý tưởng giải đề mà cô hoàn toàn đều không biết. Dựa vào kiến thức cơ bản trên sách giáo khoa, tuy rằng có thể dễ dàng giải được nhưng đề mục tưởng đối đơn giản, nhưng một khi gặp được vấn đề phức tạp, liền rất khó nghĩ ra. Thời gian nghỉ ngắn ngủi giữa các tiết học không đủ để giáo viên giải thích cặn kẽ chủ đề cho cô, người mẹ nuôi coi cô là đồ ăn hại lại càng không chịu đóng tiền cho cô tham gia lớp học bổ túc, Ôn Du chỉ có thể lấy thời gian tự học buổi tối đi đến văn phòng giáo viên để hỏi những vấn đề khó khăn. Toán học là một trong ba môn học cô học yếu nhất, Ôn Du cũng bởi vậy đối với môn học này cực kì để bụng. Giáo viên toán học Trần Nhiên là một người đàn ông trung niên trắng trẻo mập mạp, nam tính, gương mặt hiền từ ngồi ở bàn làm việc, bộ dáng uống trà rất giống một tôn thanh thản phật Di Lặc. Ông nhìn thấy Ôn Du hiển nhiên có chút kinh ngạc – này cũng không kỳ quái, bởi vì nguyên chủ đã từng nhân vật ngoài lề trong lớp, không chỉ có học tập kém cỏi, tính cách cũng tự ti âm trầm, chưa từng có chủ động cùng giáo viên tiếp xúc, mặc kệ kiểm tra điểm có kém đến đâu, đều chỉ biết một mình vùi đầu học tập; ngay cả giáo viên xuất phát từ giúp đỡ học sinh về tâm lý kém cũng tìm cô ấy nói chuyện, cô ấy cũng chỉ nói những nời hàm hồ " ân, ừm, a, a.." không thể hiểu được tại sao. " Em chào thầy, em có vài đề toàn không hiểu lắm, thầy có thể giúp em giảng giải một chút không?" Cô nói chuyện mang theo ý cười nhàn nhạt, đôi tay nâng quyển sách luyện tập mới. Trần Nhiên vẫn luôn không quá coi trọng cái tiểu cô nương trầm mặc ít nói này, lúc này chợt thấy cô, chỉ cảm thấy cô cùng với những ấn tượng của mình trước kia hoàn toàn khác xa- vốn nên mặt vô cảm biểu tình âm trầm, nhưng hiện tại gương mặt nhộn nhạo nhu hòa mỉm cười, tóc tai lôi thôi cũng trở nên thoải mái thanh tân, cách ăn nói cũng trở nên lưu loát, cử chỉ khéo léo, rất có lễ phép, nháy mắt khiến cho ông ta tăng mấy phần hảo cảm. Ông nhận lấy quyển sách , lớp của ông ta đã đạt tới đệ tứ đơn nguyên, tiến độ của Ôn Du lại chỉ dừng ở đệ nhị đơn nguyên. Cô không kiêu ngạo, không siểm nịnh mà nhẹ giọng giải thích: " Thầy, em kiến thức cơ bản lúc trước không vững chắc, cho nên mua một cuốn sách bài tập mới, bắt đầu học lại từ đầu." Trần Nhiên vừa lòng gật gật đầu, nghĩ thầm đứa nhỏ này cuối cùng cũng thông suốt. Ông ta đại khái đem sách bài tập trên dưới đánh gia một lần, mỗi đề đều được điền đáp án ngay ngắn cùng sự dụng bút đỏ tự phê chữa, đề tương đối khó còn dùng chữ viết nhỏ thanh tú đánh dấu. Xác suất chính xác của bài làm cực kỳ cao, những câu hỏi lớn cũng được trả lời giống hệt đáp án chuẩn, xem đến đây Trần Nhiên nhịn không được hỏi: " Đây đều là em làm?" "Đúng vây." Ôn Du không rõ ông ta vì cái gì hỏi như vậy, chớp chớp mắt, " Câu hỏi cuối cùng, em nghĩ rất nhiều loại phương pháp giải đề, nhưng suy nghĩ không ra, thầy có thể xem một chút không?" Trần Nhiên nhìn lướt qua đề bài của cô nói, đó là một một đề của đêm chung kết giải đấu hình học, bởi vì độ khó quả thực rất lớn nên ông ta vẫn còn có chút ấn tượng. Đối với rất nhiều học sinh ở giai đoạn này, đây đều là một rào cản khó vượt qua, cho dù trải qua sự giảng giải của giáo viên rồi cũng khó hiểu được. Ông ta không trông cậy vào Ôn Du có thể nghe hiểu, nhưng xuất phát từ thân là giáo viên nhân dân, ý thức trách nhiệm cùng với ấn tượng với cô không tệ lắm, Trần Nhiên vẫn là nhẫn nại nói: " Em xem, đề này em đầu tiên phải thêm một số đường phụ, từ AH đến DF...." Ông ta vừa nói tới đây dừng một chút, cho Ôn Du có đủ thời gian để tiến hành tự suy nghĩ, đang lúc Trần Nhiên chuẩn bị tiếp tục thao thao bất tuyệt, bên cạnh tiểu cô nương cụp mi rũ mắt bỗng nhiên nhẹ nhàng kêu một tiếng: " Em biết rồi!" Cô biết? Biết cái gì? Ông ta chẳng qua mới nói bước đi thứ nhất, cô liền đem đề này đều làm được? Ôn Du không kịp nhìn ông ta đầy mặt không thể tin tưởng, cầm bút ở hình vẽ mẫu vẽ lên một vài đường phụ trợ, một bên còn logic rõ ràng nói ra bước đi giải đề, cuối cùng còn hưng phấn hỏi ông ta: " Thầy ơi, làm như vậy đúng không?" Dự đoán khổ chiến còn chưa có bắt đầu đã bị tuyên cáo kết thúc Trần Nhiên:.... Đây là không khoa học a. Ông ta nghĩ trăm lần cũng không ra mà gãi gãi đầu, đây không phải làm rất nhiều học sinh xuất sắc đều kêu đề khó không ngừng phàn nàn sao? Cứ như vậy bị cái bạn học thành tích toán học luôn luôn không đạt tiêu chuẩn dễ dàng giải ra? Có lẽ... Ôn Du chỉ là trước nay không đem tâm tư đặt ở học tập, nhưng kỳ thật là một thiên tài? "Ôn Du, em nghiêm túc trả lời thầy." Ông ta chậm rì rì uống ngụm trà che giấu vẻ khiếp sợ " Em lần này tại sao toán học chỉ có ba mười mấy điểm, đây là có chuyện gì?" Ôn Du nhấp nhấp môi, thành khẩn mà đối mặt với ánh mắt của ông ta: " Thầy, em trước kia không nghiêm túc học tập, đi nhiều con đường quanh co, về sau em nhất định sẽ đem toàn bộ tinh lực đặt lên học tập, nỗ lực đuổi theo tiến độ của mọi người." Không có người nào không thích một học sinh chân thành xinh đẹp còn có lễ phép, thêm Trần Nhiên là ý thức trách nhiệm rất mạnh của một vị giáo viên, thấy cô lãng tử quay đầu, không khỏi cảm khái: " Em có thể nghĩ được như vậy, thầy thực vui vẻ. Về sau nếu ở toàn học gặp phải vấn đề gì, tùy lúc đều có thể tìm thầy." Ôn Du cảm kích gật gật đầu, đang muốn tiếp tục hỏi đề tiếp theo, bỗng nhiên nghe thấy một nữ nhân tức muốn học máu kêu: " Hứa Sí, em có nghĩ tiếp tục đi học không?" Cô phía trước nghe giảng bài thật chú tâm, không biết anh khi nào cũng vào văn phòng, thật không phải oan gia không gặp nhau, nay đã lầm thứ hai trong ngày hôm nay cô ngẫu nhiên gặp được Hứa Sí. Ôn Du hơi hơi nghiêng đầu, lại nghe thấy nữ nhân kia tiếp tục rống: " Hôm nay buổi sáng em đánh nhau đã là vấn đề rất là nghiêm trọng, không nghĩ tới người mấy ngày trước trong hẻm nhỏ lại đánh mấy học sinh khác nhập viện, người nhà bọn họ đều báo cáo tới trường học!" Hẻm nhỏ, mấy bạn học sinh.... Ôn Du trong lòng dao động, bọn họ nói hẳn là những gì cô đã chứng kiến ngày hôm đó. Hứa Sí không rên một tiếng mà chắp tay sau lưng nghe mắng, anh hiển nhiên từ rất sớm liền phát hiện Ôn Du phía trước, ánh mắt thỉnh thoảng khinh phiêu phiêu dừng ở trên bóng dáng cô, lúc này chờ cô quay đầu cùng anh bốn mắt nhìn nhau, anh lại giống như chạm vào than hỏa vội vàng đem ánh mắt dời đi, làm bộ như không có việc gì phát sinh. "Cả ngày gây chuyện, cẩn thận kể cả ba em cũng không bảo vệ được em! Tuổi còn trẻ học cái gì tốt không học? Một hai phải như cái tên côn đồ, còn luôn khi dễ bạn học..." Anh bị giáo viên mắng là chuyện thường ngày, nhưng tưởng tượng đến cái cảnh này bị Ôn Du nhìn thấy, Hứa Sí trong lòng tựa như đè ép cục đá nặng nề, phiền muộn đến thấu bất quá khí. Anh không nghĩ làm cô thấy mình trong bộ dáng chật vật, duy nhất cô không được. Anh lại nhịn không được nghĩ, cô ở chỗ này làm cái gì? Đây là văn phòng toán học, hẳn là tới hỏi giáo viên giải đề, đáng tiếc anh đối với môn này dốt đặc cán mai, bằng không còn có thể dùng cớ học bổ túc tiến thêm một bước tiếp xúc với cô. Từ khi sinh ra đến bây giờ, từ trước đến nay, Hứa Sí một dã hài tử, luôn coi việc học là không ra gì, lần đầu tiên ảo não khó chịu chính mình vì sao không chăm chỉ học tập, người con gái mình thích mới là động lực đầu tiên học tập. " Thưa cô," bỗng nhiên bên cạnh anh xẹt qua một làn gió nhẹ lặng yên, sau đó thanh âm thiếu nữ ôn hòa với tiếng nói nhẹ nhàng vang ở bên tai, " Hứa Sí đánh nhau là vì trợ giúp bạn học đang bị bắt nạt, cậu ấy không phải chỉ biết khi dễ người khác." Hứa Sí quay đầu đi, chính đụng vào đôi mắt đang mỉm cười của cô. Tựa như lần trước khi cô bị giáo viên tiếng Anh hoài nghi, Hứa Sí đối với cô làm như vậy, Ôn Du lặng lẽ nâng tay lên, hướng anh giơ ngón tay cái. Cô như có ma lực ma lực khắp người, khi đến gần Hứa Sí như có ngôi sao nhỏ rơi vào trái tim anh, tâm trạng u ám và cáu kỉnh ban đầu lập tức được chiếu rọi. Hứa Sí nhập miệng cười cười, hơi hơi nghiêng đầu không cho cô thấy. " Em..." Cô chủ nhiệm giáo dục nâng kinh, dùng một đôi con người thon dài nhìn Ôn Du thô sơ giản lược đánh giá một phen, nâng lên thanh âm hỏi, " Em là vị bạn học nhỏ nào đây?" " Thưa cô, em tên Ôn Du. Ngày đó cậu ấy ở hẻm nhỏ đánh nhau, em trùng hợp đi ngang qua, thấy toàn bộ quá trình. Có một ban học nam ở trường kia đã bị ức hiếp trong thời gian dài, nếu không phải Hứa Sí ra mặt hỗ trợ, bạn kia rất có thể toàn bộ năm học cao trung đều sinh hoạt trong bóng ma tâm lý." Cô tự tin nói, sống lưng thẳng tắp, " Cho nên em nghĩ rằng, lần này cũng không thể đem sai lầm quy kết trên người Hứa Sí." Chủ nhiệm giáo dục suy tư một lát rồi cười lạnh một tiếng: " Vậy em cảm thấy chúng tôi còn cần khen ngợi cậu ta?" Hứa Sí được Ôn Du trợ giúp, trong lúc nhất thời cái đuôi kêu ngạo vểnh lên tận trời, tâm tình cực kì tốt, không đợi cô mở miệng đáp lại liền khẽ cười nói: " Em thấy cũng được, vậy cô khi nào phát cho em cái giấy khen hăng hái làm việc nghĩa ah?" Ôn Du trừng mắt nhìn anh một cái: " Em không có ý vậy. Một mặt dựa vào bạo lực giải quyết vấn đề là cách làm của người nguyên thủy, lấy bạo chế bạo cũng chỉ làm tăng thêm sự nghiêm trọng, cách làm của Hứa Sí xác thực có vấn đề, nhưng huy vọng các thầy cô có thể minh bạch, điều cậu ấy muốn làm không có sai." Cô cự nhiên nói anh là người nguyên thủy. Cảm thấy chỉ số thông minh của chính mình bị khinh thường nghiêm trọng, Hứa Sí hoàn toàn đem thân mình nghiêng hướng Ôn Du, mặt không đổi sắc mà phản bác: "Một số kẻ chỉ có thể khiến họ đầu hàng bằng bạo lực. Cậu mong tôi nói lý với những tên khốn chuyên bắt nạt học sinh khác. Họ có nghe không?" " Đối phó với loại người này, phương pháp tốt nhất chính là đem hết thẩy nói cho người nhà cùng trường học. Nếu bởi vì cậu lần này nhúng tay vào làm những học sinh lưu manh đó đối với vị bạn học bị bắt nạt kia càng sinh ra ý hận thù, làm trầm trọng thêm ham muốn tiến hành trả thù của bọn họ, vậy nên làm sao bây giờ? Cậu không thể bảo hộ cậu ta cả đời." Bọn họ hai người tranh luận đến khí thế ngất trời, trong phòng không ít giáo viên đều dừng việc làm trong tay, mang vẻ mặt không thể nói đầy ý cười ngẩng đầu lên xem náo nhiệt. Chủ nhiệm giáo dục vài lần muốn chen vào nói đều bị làm lơ..... Khi tranh luận, Hứa Sí trước nay đều dùng những lời chửi bậy, vô tổ chức, lần đầu thấy cùng người khác đấu võ mồm yên tĩnh như này cũng thú vị, đang muốn tiếp tục cãi lại, liền nghe Ôn Du chậm rì rì mà đè thấp âm thanh: " Bất quà... mặc kệ nói như thế nào, cậu có thể mặc kệ bản thân mà bảo hộ cậu ta, cũng đã rất tuyệt. Nhưng cũng không cần hở tí là đánh nhau a, hôm nay buổi sáng cậu cũng không hề có nguyên do mà đem một bạn nam sinh đánh đến mặt đầy máu, đúng hay không?" Mặc kệ anh có bao nhiêu khí thế kiêu ngạo, lại có bao nhiêu sự ương ngạnh của thiếu niên, một bụng lời nói đều bị ôn nhu giọng nói tưới diệt. Hứa Sí nở nụ cười lãnh đạm, nhẹ nhàng ứng câu: " Ân, tôi biết." Thấy Hứa Sí không có nói nữa, rốt cuộc tìm được cơ hội chen vào nói, chủ nhiệm giáo dục nhẹ nhàng thở ra, giống như đuổi khách hướng bọn họ vẫy vẫy tay: " Được được được, lần này chúng ta sẽ xem xét xử lý, cảm tạ bạn học Ôn Du đã cung cấp tình báo, nếu không có việc gì, các em liền trở về đi." "Cảm ơn cô!" Ôn Du nheo mắt lại cười ngọt ngào, không quên xoay người cùng thầy Toán học cáo biệt: " Thầy ơi, tối mai lại đến tìm thầy thỉnh giáo, vất vả rồi ah." Trần Nhiên đầy vẻ mặt quần chúng ăn dưa: " Không vất vả không vất vả, đều là điều giáo viên nên làm!" Nhìn bóng dáng hai người rời đi, chủ nhiệm giáo dục biểu tình phức tạp mà lầm bầm lầu bầu: " Hai đứa này..." Trong văn phòng, giáo viên trong lòng hiểu rõ mà không nói ra mỉm cười với nhau, tràn đầy sung sướng: " Tôi cảm thấy hấp dẫn." "Tôi chẳng qua ngồi trước bàn làm việc phê chữa, soạn bài, không nghĩ tới bị học sinh cho ăn cẩu lương." " Nhìn như một cuộc biện luận nhưng thực chất là tán tỉnh, giới trẻ bây giờ thật biết cách chơi." " Hứa Sí tự nhiên ngoan như vậy quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn." Chủ nhiệm giáo dục ho khan một tiếng: " Trật tự trật tự, đây là bộ dáng nên có của giáo viên sao?" Chỉ có giáo viên toán học Trần Nhiên vẻ mặt đau lòng: " Không được, tôi không đồng ý, Ôn Du là muốn dùng cả đời trung học của mình cho việc học toán." Lại nói Hứa Sí cùng Ôn Du, hai người họ cùng nhau ra khỏi văn phòng, còn không đợi Hứa Sí mở miệng nói lời cảm tạ, người bên cạnh liền giống nhìn thấy tâm tư anh giành trước nói: " Không cần cảm tạ." Cô ấy vẫn cười khi nói, và đôi mắt như lưỡi liềm của cô ấy tràn ngập niềm hạnh phúc không lẫn tạp chất, dường như đầy những ngôi sao trắng dưới ánh sáng của ngọn đèn sợi đốt trong hành lang. Hứa Sí cười: " Tôi trước kia không phát hiện cậu mồm mép nhanh nhạy như vậy." "Cậu cũng không kém a, bạn học Hứa Sí." Cô nhìn hoàng hốt đã khuất xa xa, nhẹ nhàng hỏi: " Cậu hôm nay rốt cuộc vì cái gì mà đánh nhau?" " Còn không phải bởi vì...." sắp buột miêng nói ra bị sinh sôi áp hồi trong cổ họng, Hứa Sí giả vờ không chút để ý mà đáp lại, " Nhìn không vừa mắt." Anh không muốn cô biết có người ở sau lưng nói những lời khó nghe như vậy, sẽ làm cô thương tâm. "Rất nhiều trường hợp có thể tránh dùng bạo lực được, đao thương vô tình, tôi lo lắng cậu sẽ bởi vậy mà làm chính mình bị thương." Cô quay đầu lại, ánh mắt ôn nhu, " Cậu không bận tâm tới sự an toàn chính mình, tôi nơi này cũng không có nhiều băng keo như vậy nha." Giọng nói của cô vô cùng mềm mại, Hứa Sí nhìn cô gái đứng bên cạnh mình trong ánh chiều tà ảm đạm, trông cô thật nhỏ bé, giống như có thể ôm trong lòng khi cô duỗi tay ra. Anh bỗng nhiên muốn ôm ôm cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương