Nhập Ma

Chương 37: Thoải Mái Phập Phồng



Văn Nhân Quân an vị trên đại đường Đan Dương mà Phi Vân thành đang cư trú.

Nhưng mà người trong đại đường cũng không chỉ có mình hắn, còn có Thiên Hạ cung Tần Lâu Nguyệt, Đông Hải Độc Cô Ly Hận, cùng với đại biểu Khúc gia ở Đan Dương. Mà những người chỉ vừa dậm chân liền có thể khiến ít nhất một tòa thành phải chấn động này lại đều do con thứ hai của Phó gia lão thái gia, Phó Hà Nhân mời đến.

Mà Phó Hà Nhân ngàn dặm xa xôi chạy tới, cũng liều mạng gánh ân tình cực lớn cũng muốn mời hết hào hùng chỉ vì một chuyện.

Chỉ vì một chuyện đã xảy ra vào nửa tháng trước.

Qua tuổi bốn mươi Phó Hà Nhân diện mạo bình thường, khi cười bên môi khóe mắt đều đã có nếp nhăn, nhìn ra được ngày thường đều hay lộ ra tươi cười. Mà hiện tại, Phó Hà Nhân cũng đang mỉm cười ôn hòa, khách khách khí khí chắp tay chào hỏi Văn Nhân Quân: “Mấy năm không gặp, Văn Nhân thành chủ phong thái như trước, thật sự khiến người ngưỡng mộ.”

Vững vàng ngồi ngay ngắn trên chủ vị, Văn Nhân Quân thần sắc bình tĩnh, không có ý định mở miệng.

Mặc Đại tiên sinh đứng bên cạnh Văn Nhân Quân tiếp lời, lễ phép đáp: “Phó Nhị Lang quá khách khí.”

Tuy rằng lớn hơn Văn Nhân Quân trên mười tuổi, nhưng đối phương vừa là người đứng đầu một thành vừa là thiên hạ đệ nhất, cho nên Phó Hà Nhân cũng chỉ có thể thuyết phục mình không bất mãn việc Văn Nhân Quân khiến người bên cạnh trả lời, chỉ lại ôn hòa mở miệng nói: “Lần này Phó gia đột nhiên bái phỏng, đúng là mạo muội, mong rằng thành chủ không lấy làm phiền lòng.”

Mặc Đại tiên sinh tự nhiên lại khách khí.

Nhưng Phó Hà Nhân chợt liễm tươi cười, thần sắc nghiêm nghị: “Bất quá xem như mạo muội, có một việc, Phó gia cũng muốn cùng Phi Vân thành nói rõ ràng!”

Nói xong, Phó Hà Nhân không đợi Mặc Đại tiên sinh mở miệng, liền nói tiếp: “Trưởng nữ đời thứ ba của Phó gia, cũng là đứa con duy nhất của Phó mỗ nửa tháng trước chết ở Mang Quỷ Sơn.” Nói đến một câu này, Phó Hà Nhân thần sắc thản nhiên, nhìn không ra vui buồn, “Tố Tố…… Tố Tâm là theo Lý thiếu của Lý gia đi Mang Quỷ Sơn. Phó gia chúng ta cùng Lý gia sớm có hôn ước, hai hài tử cũng đều thích lẫn nhau, cho nên lúc này nghe nói Mang Quỷ Sơn xuất hiện Băng Hỏa Thảo, bọn họ sau khi thương lượng liền cùng nhau lên Mang Quỷ Sơn du ngoạn, cũng thuận tiện xem thử có thể hái được một hai cây Băng Hỏa Thảo hay không. Thật không nghĩ đến cứ thế một đi không trở lại.”

Phó Hà Nhân tựa như có chút mỏi mệt, hắn thoáng nhắm mắt một hồi, mới lại nói tiếp: “Theo mấy hạ nhân đi theo Tố Tâm nói, buổi chiều ngày thứ mười bốn, bọn họ lạc mất Tố Tâm. Cùng ngày đó hai canh giờ sau, tìm được Lý thiếu lưu lại một bức huyết thư. Lại một lúc lâu sau, bọn họ tìm được thi thể không đầu của Lý thiếu cùng……” Phó Hà Nhân ngừng lại một chút, “Một cái đầu bị ăn nát nhìn không ra khuôn mặt.”

Mặc Đại tiên sinh sắc mặt không thay đổi, trong lòng lại sớm nhảy ra mười bảy mười tám tơ vò rối rắm.

Phó Hà Nhân tiếp tục nói: “Một là nữ nhi của Phó mỗ, một là con rể tương lai của Phó mỗ……” Hắn cười lạnh, “Tính thêm những người khác, tổng cộng là bốn mươi ba mạng người cùng một đứa ngu ngốc! Đúng là Phó gia không có tài phú khuynh thế tuyệt luân, đúng là Phó gia không có quan lại cao thủ thiên hạ! Nhưng mà hai mạng người này –”

“…… hai mạng người này,” Phó Hà Nhân chậm rãi giơ lên hai ngón tay, đôi mắt luôn luôn khoan dung rốt cuộc lóe ra tia sáng lạnh lẽo, “Phó gia cho dù tán gia bại sản, cũng phải đòi lại một cái công bằng, ngươi nói đúng không, Phi Vân thành chủ?”

Văn Nhân Quân cũng không có ý nói gì.

Mặc Đại tiên sinh cũng là tức giận hừ một tiếng, nội lực tinh thuần khổ luyện nhiều năm mênh mông tán ra: “Phó Nhị Lang đây là là ám chỉ chúng ta Phi Vân thành đã làm gì sao?!”

Phó Hà Nhân mặt âm trầm, ngậm miệng không nói. Lão già gầy vốn đứng sau lưng hắn lại tiến lên trước một bước, kiệt kiệt quái dị cười: “Thế nào, nói không lại liền bắt đầu động võ? Khi dễ hậu bối có gì giỏi? Có hứng thú hai lão già chúng ta đánh mấy chiêu xem thử!”

Nói xong, lão già gầy hít mạnh một hơi, tựa như mãnh thú uống nước, trong giây lát liền hút sạch nội lực Mặc Đại tiên sinh tản ra!

Sắc mặt Mặc Đại tiên sinh liền âm trầm xuống, lạnh băng nhìn lướt qua lão già gầy đang cười hắc hắc, hắn nhìn thẳng Phó Hà Nhân: “Phó Nhị Lang có chứng cớ gì cứ trực tiếp bày ra là được, không cần phải che che lấp lấp để người chê cười.”

Phó Hà Nhân nở nụ cười: “Mặc Đại tiên sinh thật sảng khoái! Như vậy, Phó Nhất,” Phó Hà Nhân quay đầu nói với một tên tùy thị cạnh mình, “Đem bức huyết thư kia của Lý thiếu đưa cho Mặc Đại tiên sinh nhìn xem.”

Một người trung niên đứng trong đám người lên tiếng trả lời, sau đó hai tay nâng một thứ gì đó tiến lên giao cho Mặc Đại tiên sinh.

Mặc Đại tiên sinh tiếp nhận, chỉ lướt nhanh nhìn qua, trên trán liền không nhịn được nổi lên gân xanh. Bất quá hắn liền nhanh chóng ổn định cảm xúc, ngược lại cung kính đem thứ kia giao cho Văn Nhân Quân bên cạnh.

Văn Nhân Quân không xem bức huyết thư kia.

Phó Hà Nhân xem trong mắt, chỉ cảm thấy trong lòng tức giận không ngừng, gần như không thể khống chế mà phun trào. Nhưng hắn cuối cùng vẫn khắc chế: “Lý thiếu trong chốn giang hồ thanh danh thế nào, nghĩ đến không cần ta lắm lời. Đương nhiên, một người chết cũng không có gì lạ, bất quá theo ta biết, một hạ nhân đi theo nữ nhi của ta từng tại nơi phát sinh thấy được Đông Hải tiểu Long vương. Mà theo lời của tiểu Long vương, hắn lúc trước ở nơi đó……” Phó Hà Nhân nhìn Văn Nhân Quân, “– gặp được Văn Nhân thiếu thành chủ.”

Văn Nhân Quân sắc mặt không thay đổi.

Mặc Đại tiên sinh lại cười lạnh lên tiếng: “Đông Hải tiểu Long vương đâu? Phó Nhị Lang nếu nói Đông Hải nhân chỉ ra và xác nhận là chúng ta Phi Vân thành, vậy không bằng hiện tại đi tìm hắn đến đối chất!”

“Theo ta được biết, Đông Hải tiểu Long vương cùng Phi Vân thành thiếu thành chủ giao tình không sai, cho nên dù không đành lòng người vô tội ngậm oan đến chết mà nói sáng tỏ chân tướng, nhưng còn nhớ tình nghĩa cũ không muốn đi đến đây đối chất cũng có thể lý giải.” Đại đường đang yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng nói, nhìn lại hóa ra là đại biểu Khúc gia vẫn ngồi ở một bên.

Không đoán trước được Khúc gia vậy mà lại đứng về phía Phó gia, Mặc Đại tiên sinh sửng sốt xong liền tức giận bộc phát! Bất quá giây lát, hắn đã đem cơn tức này ép sâu trong lòng, đồng thời cũng cố áp chế sự khinh thường bỗng nhiên dâng lên đối với Diệp Bạch:

“Được, cứ cho là tiểu Long vương nói sự thật, nhưng điều này cũng không thể chứng minh là thiếu thành chủ chúng ta cướp đoạt Băng Hỏa Thảo, hơn nữa còn giết cô nương Phó gia.”

Phó Hà Nhân nở nụ cười: “Mặc Đại tiên sinh là nói, Lý thiếu là đối với loại chuyện này nói dối, cũng vì một lời nói dối dâng mạng chính mình?”

Mặc Đại tiên sinh cũng cười, nhưng nụ cười của hắn cũng chỉ là kéo kéo khóe môi, khô khan, giống như ngay cả chứa chút cảm xúc đều lười: “Lý thiếu danh hào ta cũng nghe qua. Thanh danh cố nhiên là tốt, nhưng dù cho có thanh danh, cũng không thể khiến hắn không làm kẻ lợi dụng người.”

Phó Hà Nhân thần sắc biến đổi rất nhỏ, nhưng mà rất nhanh hắn liền cười lạnh: “Nếu là hiểu lầm, kia thiếu thành chủ quý thành vì sao không nói rõ ràng đâu, mà lại tàn nhẫn giết người như vậy?”

Mặc Đại tiên sinh ngửa đầu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên khẽ cười nói: “Phó gia cô nương đã chết đi?”

Sắc mặt Phó Hà Nhân nhất thời xanh mét.

Mặc Đại tiên sinh làm như không thấy: “Như lời Phó Nhị Lang nói, Lý thiếu cùng Phó cô nương cảm tình sâu đậm, bởi vì người trong lòng tử vong, nhất thời buồn giận quá độ mà sai người làm gì đó không tốt với thiếu thành chủ chúng ta……” Hắn ngừng lại một chút, thanh âm chuyển thành lạnh lùng, “Thiếu thành chủ của ta chỉ có một người, mà trên mặt đất là hơn bốn mươi cổ thi thể. Một đấu bốn mươi, lại còn nghi ngờ thiếu thành chủ không cho Lý thiếu một cơ hội nói rõ ràng?”

Mặc Đại tiên sinh nói xong, hắn nhẹ nhàng lại nói ra một câu: “– vậy Lý thiếu, có cho thiếu thành chủ chúng ta cơ hội nói chuyện?”

Phó Hà Nhân hít một hơi thật sâu, hắn mở miệng nói: “Xem ra –”

Xem ra cái gì, Phó Hà Nhân còn không kịp nói tiếp, “Ầm” một tiếng bỗng nhiên nổ vang, một thị vệ vốn đang canh giữ bên ngoài ngã phá cửa, cũng bay qua gần nửa đại đường mà rơi xuống đất!

Hô một tiếng, hầu hết mọi người trong đại đường không khỏi nhìn về phía cửa.

Liền thấy Diệp Bạch đẫm máu một tay cầm kiếm, một tay xách theo một cái túi lớn đen ngòm đi đến, phía sau còn có một con dã thú tựa như một con Báo uy phong lẫm liệt đi theo, cực kỳ nổi bật.

Toàn bộ đại đường lặng ngắt như tờ.

Diệp Bạch vừa nhìn Văn Nhân Quân vừa đi vào đại đường. Mà cho đến khi hắn đi tới giữa đại đường, Văn Nhân Quân cũng cũng không mở miệng. Cho nên Diệp Bạch mở miệng. Hắn nói: “Lý thiếu là ta giết, Phó Tố Tâm không có nhìn thấy. Còn bọn hắn……”

Diệp Bạch dừng một chút, sau đó buông tay, tùy ý để túi đen trên tay rơi trên mặt đất.

Trong khoảnh khắc, túi đen buông rời, vài cái đầu tròn vo theo đó lăn ra.

Sắc mặt hầu hết người trong đại đường đều thay đổi, mà sắc mặt người của Phó gia lại càng khó coi!

Thanh âm Diệp Bạch tiếp đó vang lên, thật thản nhiên, nghe không ra cảm xúc gì:

“Phó gia năm trăm bảy mươi mốt người tham dự đuổi giết, chết năm trăm bảy mươi mốt người.”

Trên mặt đất có năm. Nhưng Phó Hà Nhân lại không nghi ngờ lời Diệp Bạch, không chỉ là vì năm đầu người trước mặt này toàn bộ đều là người phụ trách đuổi giết, tu vi đã là luyện thần cao giai, còn bởi vì đội ngũ phái đi đuổi giết đã hơn nửa ngày không có một cái hồi âm — không, có, một, cái, hồi, âm.

Môi Phó Hà Nhân run run, không biết là vì phẫn nộ hay là bởi vì đau lòng.

Nhưng mà mặc kệ Phó Hà Nhân cuối cùng là phẫn nộ hay là đau lòng, Diệp Bạch cũng không để ý. Cho nên hắn chỉ theo kế hoạch của mình lại mở miệng: “Lần này ngăn đón ta ngoại trừ Phó gia, còn có Phi Vân thành. Nếu lại có lần sau……”

Ánh mắt Diệp Bạch từ tên thị vệ rên rỉ nằm cùng đám đầu người dưới chân chuyển tới trên người Mặc Đại tiên sinh đứng cạnh chủ vị, tiếp đó lại chuyển tới Văn Nhân Quân:

“Lại có lần sau, ta sẽ rút kiếm.”– cho dù, có là người của Phi Vân thành.

Diệp Bạch nhìn Văn Nhân Quân, nói như thế.

“Tốt, tốt!” Đại đường yên tĩnh bị tiếng trầm trồ khen ngợi bỗng nhiên vang lên đánh vỡ, Phó Hà Nhân một bên cười một bên thở, nhìn ra được là giận đến cực điểm, “Không tính chuyện của Tố Tâm, chỉ nói thiếu thành chủ quý thành thừa nhận Lý thiếu cùng Phó gia năm, trăm, bảy, mươi, mốt, mạng, người!”

Phó Hà Nhân từng chữ từng chữ nói ra con số ‘Năm trăm bảy mươi mốt’ này, “Năm trăm bảy mươi mốt!” Hắn thở hổn hển một hơi, “Phi Vân thành định cùng Phó gia tính rõ ràng ra sao?! Hay là,” Phó Hà Nhân cười lạnh, hắn hạ giọng, chậm rãi hỏi:

“Hay là, Phi Vân thành định bảo hộ thiếu thành chủ các ngươi, đến cùng?”

Mặc Đại tiên sinh mặt âm trầm, cũng không nói tiếp.

Khúc gia là ngay từ đầu liền cho thấy muốn đứng về phía Phó gia, Đông Hải thiếu đảo chủ nếu chỉ ra và xác nhận Văn Nhân Tầm, cũng tất nhiên sẽ không lại xen miệng, mà dựa vào tình hình trước mắt, Thiên Hạ cung cũng không nói rõ. Không, mặc kệ thế nào, cuối cùng vẫn là xem ý thành chủ……

Nghĩ vậy, Mặc Đại tiên sinh liền nghiêng đầu nhìn về phía Văn Nhân Quân.

Trên mặt Văn Nhân Quân cũng không có biểu tình gì, có vẻ như cũng không định nói chuyện.

Như vậy, là định…… buông tay? Mặc Đại tiên sinh nghĩ như thế.

Mà Diệp Bạch cũng đang nhìn Văn Nhân Quân mặc dù không cảm thấy như vậy, nhưng cũng không nhìn ra Văn Nhân Quân muốn mở miệng. Cho nên, hắn chớp mắt định nói.

Nhưng cố tình vào lúc này, Văn Nhân Quân đã mở miệng.

Hắn mở miệng, thanh âm bình tĩnh:

— “Bản phủ chính là muốn bảo hộ hắn, lại như thế nào?”

Nói thế, Văn Nhân Quân cũng không có làm động tác gì, liền thấy chỉ trong chớp mắt, đầu lâu cùng túi đen trên mặt đất hơi hơi rung động, sau đó đều đã hóa thành bột phấn, trong giây lát liền biến mất, tựa như chưa bao giờ xuất hiện.

Vì thế mà bỗng nhiên, mọi người ở đây đều nhớ lại: Văn Nhân Quân cũng không chỉ là một Phi Vân thành thành chủ, mà là một kẻ vừa nhược quán liền cùng giang hồ túc lão cùng ngồi cùng ăn, cũng tại khi chưa đứng tại chỗ cao, liền đánh bại tiền nhiệm ‘Thiên hạ đệ nhất’……

Vẫn an tĩnh Tần Lâu Nguyệt bỗng nhiên cười khẽ lên, tiếp đó, hắn đứng lên, tao nhã mà ôn hòa mở miệng: “Chuyện của Phó cô nương, trong đó chỉ sợ còn có ẩn tình. Mà Lý công tử cùng Phó gia những người khác…… Thiếu thành chủ kỳ thật cũng là tự vệ,” Tần Lâu Nguyệt mân môi, thản nhiên cười rộ lên, “Không phải sao?”

Hộ vệ đứng cạnh Tần Lâu Nguyệt không quá hiểu tại sao Tần Lâu Nguyệt lựa chọn lúc này đứng ra, bất quá khi Tần Lâu Nguyệt lại ngồi xuống, hắn nghe thấy đối phương nhỏ giọng nói một câu gần như không thể nghe thấy:

“Thật sự là ích kỷ……”

Hắc y hộ vệ nghĩ Tần Lâu Nguyệt là đang nói Văn Nhân Quân, sau đó tại lúc hắn nhìn về phía đối phương, lại phát giác Tần Lâu Nguyệt đang nhìn Diệp Bạch, hơn nữa tươi cười càng ôn hòa.

……

……

Vào đêm, người trong đại đường đã sớm tan, chỉ là trước khi rời đi, Phó Hà Nhân âm trầm nói Phó gia sẽ không cứ thế bỏ qua.

Năm trăm bảy mươi mốt mạng người, coi như không có chuyện của Phó Tố Tâm cùng Lý thiếu, Phó gia cũng không có khả năng cứ như vậy bỏ qua.

Về điểm này, Diệp Bạch cùng Văn Nhân Quân đều hiểu rõ.

Chỉ là Diệp Bạch tại lúc giết người nếu không để ý, lúc này đương nhiên cũng không có khả năng lại để ý. Mà Văn Nhân Quân……

Văn Nhân Quân, kỳ thật cũng không quan tâm, cho dù thế lực Phó gia kỳ thật cũng không kém Phi Vân thành bao nhiêu.

Tại khoảng sân vắng ở Đan Dương nơi Phi Vân thành trú thân, Diệp Bạch đang đứng trong phòng ngủ của Văn Nhân Quân, đương nhiên, con Băng Hỏa thú to cỡ con Báo kia vẫn như cũ nhắm mắt theo đuôi theo Diệp Bạch.

Văn Nhân Quân không chú ý Băng Hỏa thú nhiều lắm, hắn cũng cũng không định hỏi nhiều Diệp Bạch về chuyện Lý thiếu hoặc là về Khúc Tranh Vân, mà chỉ là nói: “Có bị thương hay không?”

Trầy da một chút cũng kêu bị thương? Lúc đi theo Tần Lâu Nguyệt, Diệp Bạch là nghĩ thế. Mà hiện tại, Diệp Bạch cũng như trước nghĩ như vậy, cho nên hắn lại lắc đầu: “Không có.”

Lần trước, sau khi Diệp Bạch trả lời như vậy, Tần Lâu Nguyệt liền không hỏi lại — bởi vì hắn biết, Diệp Bạch là thật không thèm để ý.

Nhưng mà Văn Nhân Quân không phải Tần Lâu Nguyệt.

Cho nên mặc kệ Diệp Bạch đã trả lời như vậy, nhưng Văn Nhân Quân lại vẫn nhìn sắc mặt Diệp Bạch, sau đó bỗng nhiên nói: “Ngươi mấy ngày không nghỉ ngơi?”

Diệp Bạch ngẩn ra, tiếp đó trả lời: “Năm ngày.”

Văn Nhân Quân lên tiếng, sau đó, hắn hỏi: “Mệt mỏi?”

Diệp Bạch thoáng tạm dừng.

Mà Văn Nhân Quân đã tiếp tục nói: “Trước đi rửa mặt chải đầu, sau đó sớm đi ngủ đi.” Nói xong, Văn Nhân Quân cũng thuận miệng hỏi, “Ngươi lúc trước ở chỗ nào?”

“Nơi này.” Lần này, Diệp Bạch rất nhanh trả lời .

Văn Nhân Quân thế nhưng lại sửng sốt, bất quá rất nhanh, hắn liền gật đầu: “Vậy ngươi ngủ lại nơi này là được, ta sai người chuẩn bị nước ấm.”

Diệp Bạch gật đầu.

Người hầu hạ bên cạnh đã sớm thông minh lặng lẽ lui ra, đi chuẩn bị nước ấm.

Diệp Bạch lúc này mới mở miệng: “Ta không có nhìn thấy Phó Tố Tâm, nhưng Lý thiếu có cầm Băng Hỏa Song Cực Thảo tới tìm ta đối chất, thứ trên tay ta không phải đầy đủ .”

Văn Nhân Quân nghe, sau đó nói: “Vì thế, ngươi giết hắn.”

“Ân.” Diệp Bạch ứng.

“Vậy nếu, ngươi có đầy đủ Băng Hỏa Song Cực Thảo đâu?” Thanh âm Văn Nhân Quân giống như nhẹ một ít.

Nhưng mà Diệp Bạch thần sắc khẩu khí lại hệt như lúc trước: “Vậy thì thế nào? Ta muốn đi, hắn muốn cản, vậy mặc kệ ra sao, ta đều sẽ giết hắn.”

Văn Nhân Quân trầm mặc, khuôn mặt dưới bóng khuất ánh đèn không thấy rõ ràng. Nhưng mà chỉ qua một lát, Diệp Bạch lại nghe thấy tiếng của Văn Nhân Quân, là trầm thấp mà nhu hòa:

“Được rồi, nước ấm có lẽ mất chút thời gian, ngươi trước vào phòng trong nghỉ tạm đi.”

Diệp Bạch nhìn khuôn mặt bị che khuất bởi bóng tối kia, sau đó gật đầu, xoay người liền đi vào trong.

Băng Hỏa thú vẫn thành thành thật thật nằm sấp phía sau Diệp Bạch, đã bắt đầu có chút ngủ gật bỗng nhiên bị Diệp Bạch làm bừng tỉnh, ngẩng đầu lên, Băng Hỏa thú thư giãn thân mình rồi lại bắt đầu luyện luyện cổ họng, không khỏi khiến Văn Nhân Quân thoáng nhìn qua.

Lúc này, cổ họng Băng Hỏa thú không biết tại sao liền mất tiếng, làm thế nào cũng không phát ra chút âm thanh.

Ánh mắt Văn Nhân Quân nhìn vào đôi tròng mắt màu đỏ của Băng Hỏa một lát, sau đó liền bình tĩnh dời đi, nhìn đủ loại tình báo được bày ra trên bàn, chậm rãi từng tờ từng tờ lật xem.

Không rõ nguyên do liền bị mất tiếng, Băng Hỏa thú ban đầu có chút bỡ ngỡ, thành thành thật thật cúi đầu ngồi tại chỗ trong chốc lát, chỉ là không bao lâu nó liền bắt đầu không kiên nhẫn, đầu tiên là hoạt động thân mình, sau đó liếc ngang liếc dọc tìm kiếm Diệp Bạch, lại tiếp sau đó, nó liền đứng thẳng lên xem xét Văn Nhân Quân.

Văn Nhân Quân không để ý đến Băng Hỏa thú.

Vì thế Băng Hỏa thú nhất thời lại có tinh thần, trở nên thật hưng phấn, lúc này nó dương cao đầu, dùng kiểu đi của mèo mà cao ngạo tao nhã đi vào trong nội thất.

Văn Nhân Quân vẫn lật xem các loại tình báo như cũ.

Chỉ là trong chốc lát sau, một cỗ sát ý hung tàn lạnh như băng liền từ nội thất phô thiên cái địa trào ra! Gần như đồng thời, Băng Hỏa thú cũng chẳng còn vẻ tao nhã mà cao ngạo chậm rãi bước đi như lúc nãy, mà bây giờ vừa ngao ngao kêu vừa ôm đuôi tán loạn chạy ngược trở ra.

Văn Nhân Quân nâng mắt, nhìn.

Băng Hỏa thú chạy tới góc tường, huyết quang trong mắt bừng bừng, cũng không để ý Văn Nhân Quân bên kia mà chỉ hung tợn trừng mắt nhìn nội thất thấp giọng kêu, giống như đang uy hiếp cái gì.

Văn Nhân Quân liền nghĩ tới Diệp Bạch, sau đó, hắn đứng lên, đi vào nội thất.

Trong nội thất, Diệp Bạch vẫn mặc quần áo dính máu mà nhắm mắt tựa vào nhuyễn tháp.

Có lẽ là thật sự mỏi mệt, mới chỉ trong chốc lát mà Diệp Bạch đã có thể ngủ say.

Đi tới cạnh nhuyễn tháp, Văn Nhân Quân chỉ liếc mắt nhìn nhuyễn tháp lộn xộn liền hiểu được vừa rồi con Băng Hỏa thú kia nhất định là nhảy lên nhuyễn tháp, cho nên mới khiến cho người nào đó đã ngủ say vô thức tản mát ra điên cuồng sát ý.

Bất quá…… Văn Nhân Quân nhớ tới bộ dạng vừa rồi của Băng Hỏa thú, vì thế đôi mắt vẫn luôn bình tĩnh kia cuối cùng cũng có một chút mỉm cười. Lại nhìn Diệp Bạch vẫn nhắm mắt say ngủ, Văn Nhân Quân yên lặng một lát, rồi mới đưa tay, khẽ vuốt ve chân mày của Diệp Bạch.

Văn Nhân Quân đang chờ cổ sát ý điên cuồng phô thiên cái địa vừa rồi.

Nhưng mà người kia lại chỉ nhíu mi, nhíu thật sâu, rồi lại chậm rãi buông ra.

Văn Nhân Quân giật mình, ý cười trong mắt dần dần rút đi.

Sau đó, hắn thu hồi tay. Nhưng cũng tại lúc đó, Văn Nhân Quân trùng hợp nhìn thấy một chút huyết sắc từ trong cổ áo Diệp Bạch.

Văn Nhân Quân hơi dừng một chút, sau đó đưa tay, nâng cổ áo Diệp Bạch ra.

Vì thế, một vết thương thật sâu vẫn còn rỉ máu đỏ tươi liền hiện lên trong mắt hắn. Mà bên cạnh còn có mấy vết thương cho dù đã lành lại vẫn nhìn ra được vốn là những vết thương không hề nhẹ.

Văn Nhân Quân cũng không lại mở áo Diệp Bạch, mà ngược lại, hắn đưa tay chỉnh lý lại ý phục cho đối phương, chỉ là một chút tiếu ý còn sót lại trong mắt lại hoàn toàn biến mất không còn.

Một đêm vắng lặng.

Đợi đến khi Diệp Bạch tỉnh lại, sắc trời vừa tờ mờ sáng.

Quần áo vẫn là bộ dính đầy máu kia, dính dính khiến cả người có chút khó chịu. Nhưng Diệp Bạch cũng không phải thực để ý, hắn chỉ là thẳng đứng dậy, kiểm tra bội kiếm trên lưng liền đi ra ngoài.

Bên ngoài đốt một ngọn đèn, Băng Hỏa thú đang nằm ngay bên dưới, buồn chán dùng cái đuôi vung vung đánh muỗi.

Diệp Bạch đi tới trước mặt Băng Hỏa thú.

Băng Hỏa thú phốc một cái dựng thẳng người, mắt to đỏ rực nhìn chằm chằm Diệp Bạch, bên trong tràn đầy tức giận.

“Ta mang ngươi đi ăn vài thứ.” Diệp Bạch đơn giản mở miệng.

Băng Hỏa thú trừng mắt nhìn, tức giận liền như thủy triều mà cuốn lui. Bất quá đợi nó lại trừng mắt nhìn, nó tựa hồ lại nhận ra được cái gì, nhất thời liền nỗ lực chớp chớp mắt, ý đồ đem tức giận lúc nãy kéo ra.

Chỉ có điều Diệp Bạch đã xoay người rời đi.

Vì thế Băng Hỏa thú nhanh chóng lựa chọn giữa no bụng cùng tư thái, đặc biệt kiên định vứt bỏ tư thái, chạy chậm gắt gao quấn lấy Diệp Bạch.

Diệp Bạch đi ra tiểu viện, hắn muốn dẫn Băng Hỏa thú đi phòng bếp.

Tuy nhiên khi vừa mới đi ra tiểu viện, hắn trùng hợp gặp phải một người khác cũng đang định ra ngoài — là Hạ Cẩm.

Hạ Cẩm từ trong viện đi ra cũng nhìn thấy Diệp Bạch. Mà ngay khi thấy Diệp Bạch, hắn theo phản xạ liền nâng tay, giống như định kéo lấy cái gì. Chỉ là rất nhanh sau đó hắn liền phản ứng lại, vừa hạ tay xuống vừa nở tươi cười lấy lòng mà chào hỏi Diệp Bạch: “Tầm thiếu gia!”

Diệp Bạch nhìn Hạ Cẩm, sau đó, hắn liền chú ý tới đôi môi có chút sưng cùng trầy xước của Hạ Cẩm, cùng với……

Cùng với những vết xanh tím, nữa che nữa hở giữa các lớp áo.

Ánh mắt Diệp Bạch nhìn vào khoảng sân phía sau Hạ Cẩm.

Hắn thấy tên tiểu tư ngày hôm qua đứng bên Văn Nhân Quân hầu hạ đang ngủ mơ mắt nhập nhèm chậm rãi đi ra.
Chương trước Chương tiếp
Loading...