Nhập Ma

Chương 59: 59: Phá Thành



Một chữ "được" vô cùng đơn giản hạ xuống, lại giống như có thứ gì đó vô thanh vô tức bị phá vỡ.

Diệp Bạch cầm kiếm ra ngoài sảnh, cũng không nói một lời, chỉ tùy tay vung kiếm.

Dường như có gió thổi qua sảnh.

Hơn nửa số người quanh đó không kịp phản ứng, số còn lại không cảm giác được, Diệp Bạch lại vung thêm một kiếm.

Gió lớn.

Lúc này, toàn bộ người trong sảnh đều đã chú ý tới.

Nhưng khi họ vừa mới hoàn hồn thì kiếm thứ ba của Diệp Bạch đã đến.

"Hô ——" một tiếng, có người bắt đầu cảm thấy trên da đau đớn.

Kiếm thứ tư.

Giống như ba kiếm trước đó, Diệp Bạch vẫn bất động thân mình, chỉ có cánh tay giống như tùy tiện nâng lên hạ xuống.

Gió lạnh lẽo cuốn lên đột ngột từ trên đất bằng.

Những người vẫn đang đứng ngốc ở đó đột nhiên phát hiện ra điểm không đúng, hai hộ vệ gần đó bộ dạng lại càng có vẻ nôn nóng, giống như chuẩn bị tiến đến ngăn cản Diệp Bạch.

Thế nhưng, sự thật là không ai có thể lại gần, hoặc là nói, không ai có thể di chuyển.

Cho nên Diệp Bạch lại chém ra kiếm thứ 5.

Vẫn tùy ý như vậy, vẫn là không chút để ý như thế, thậm chí cũng không nghe thấy kiếm phong, không thấy thế kiếm.

Nhưng những nơi mũi kiếm xẹt qua kia, những người trong sảnh đều có thể cảm nhận được bản thân giống như đang từ trong xuân ấm trăm hoa đua nở chuyển sang trời đông giá rét, tuyết lạnh mịt mù bao phủ toàn trời đất, cho dù chậu than xung quanh vẫn cháy hừng hực như trước.

Sắc mặt Diệp Khiêm có chút không vui.

Văn Nhân Quân cũng đã nhíu mày.

Mà Diệp Bạch lại chỉ làm như không thấy, cứ như vậy cầm kiếm, hết lần này đến lần khác giơ lên hạ xuống.

Bỗng nhiên, cảm giác băng lạnh biến mất.

Ngoài đại sảnh không nhiều hơn hay ít hơn cái gì, có điều mọi người lại cảm giác bản thân có thể hoạt động thoải mái hơn một chút, giống như có gì đó vô thanh vô tức mà tới, lại không một tiếng động rời đi.

Diệp Bạch thu kiếm.

Hắn không quan tâm đ ến người xung quanh, chỉ đem ánh mắt đặt lên người Diệp Khiêm ở vị trí chủ vị, thanh âm bình thường, thần thái cũng bình thường, nhưng mỗi một từ được nói ra lại tràn ngập khí thế kiên định không thu hồi: "Văn Nhân Tầm cùng với phủ Tể tướng...!cũng không quan hệ."

Nói xong, không đợi mọi ngươi phản ứng, hắn xoay người hướng ra phía ngoài rời đi.

"Ngăn hắn lại!" Phòng tiên sinh phản ứng đầu tiên, lập tức đứng dậy lạnh giọng ra lệnh.

Diệp Bạch cũng đãn đến gần tiền viện, thị vệ xung quanh lúc này mới kịp phản ứng tiến lên ngăn người.

Cho dù tin tưởng vào bản thân mình, Diệp Bạch cũng sẽ không cho rằng trong phủ Tể tướng không có Luyện Thần đỉnh hoặc võ giả có cấp bậc cao.

Không cùng những thị vệ kia dây dưa, cũng không có ý định rút kiếm, Diệp Bạch quan sát một chút, lại gập thân mình nhảy lên, thoáng chốc đã ra khỏi cửa lớn của phủ Tể tướng.

Đúng vào lúc này, một tiếng rống to từ xa truyền đến, tiếng ngâm vọng toàn thành, là thanh âm của Băng Hỏa thú!

Không chút do dự, Diệp Bạch quay lại, hướng về phía phát ra âm thanh chạy tới, chỉ một lúc sau đã biến mất ở chỗ rẽ trên phố.

Mà cao thủ của phủ Tể tướng, lúc này mới khó khăn bước ra khỏi cửa phủ.

"Rầm!" Một tiếng, Diệp Khiêm bóp nát chén rượu trong tay.

Khuôn mặt âm trầm, hắn đứng lên ném ra một câu: "Toàn thành giới nghiêm, đem người trói về đây cho ta." Sau đó liền rời đi thẳng.

Sau khi Diệp Khiêm rời đi, âm thanh trong sảnh bắt đầu lớn dần.

Phòng tiên sinh hiểu rõ, sau tối nay, sự việc đã xảy ra này sẽ được lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, trở thành câu chuyện giễu cợt lâu dài trong trà dư tửu hậu.

Có điều, trước mắt nhiều người như vậy, thân phận lại bất đồng, hắn cũng vô lực làm được điều gì, chỉ phải một bên xin lỗi, một bên an bài người rời đi, đồng thời nhanh chóng điều động toàn bộ nhân lực của mình đi ra cửa thành ngăn chặn Diệp Bạch!

Tuy rằng việc Diệp Bạch làm ra đã đem mặt mũi của Diệp Khiêm xé tan không còn một mảnh, khiến cho Phòng tiên sinh sứt đầu mẻ trán, nhưng những người khác trong sảnh lại không để ý nhiều lắm.

Bọn họ tốp 5 tốp 3 tụ tập bên nhau, một bên thảo luận một bên rời đi, ngoài một vài người quen thuộc với Diệp Bạch, còn lại đa phần đều cảm thấy có chút vui sướng khi người gặp họa.

"Người kia thế nào? Nhị gia gia." Tuy rằng cũng đi ra ngoài như nhiều người khác, nhưng Độc Cô Kinh Phi lại cố ý đi lui lại phía sau, hạ giọng hỏi Kiếm Quỷ bên cạnh.

Kiếm Quỷ liếc mắt xem xét kẻ vừa khiêu khích Diệp Bạch: "Bị phế."

"Bị phế đi võ công?" Độc Cô Kinh Phi hỏi, cũng không phải quá ngoài ý muốn.

Kiếm Quỷ lộ ra nụ cười mỉm: "Là đã chết."

"Đã chết?" Độc Cô Kinh Phi lại nhìn kẻ vẫn như đang mở to mắt, thân mình run nhè nhẹ, trong giọng nói không giấu được giật mình.

"Đừng nhìn hắn bề ngoài không có vết thương, kỳ thật bên trong đều nát." Kiếm Quỷ mang chút cảm khái nói, "Ở tuổi này đã có năng lực như vậy, cũng không trách hắn lại có thể nói ra những lời như vậy ở trường hợp này.

Có điều, sát tâm của hắn quá nặng, người cũng quá kiêu ngạo...!Ở trong võ lâm chính là nhân ngoại hữu nhân."

Độc Cô Kinh Phi hiểu ý của Kiếm Quỷ chính là không muốn hắn tiếp xúc quá nhiều với Diệp Bạch, có điều cho dù hiểu rõ, trong lòng hắn vẫn như bị mèo cào, cuối cùng nhịn không được, đè thấp âm thanh nói: "Nhị gia gia, đợi một lát nữa chúng ta..."

Độc Cô Kinh Phi làm một thủ thế.

Kiếm Quỷ nhìn Độc Cô Kinh Phi một lúc lâu, tận cho đến khi đối phương bắt đầu thấp thỏm mới lộ ra một nụ cười mỉm chế nhạo: "Nếu ta không đồng ý, ngươi chắc hẳn là sẽ tự mình trốn đi đúng không?"

"Chỉ bằng ta...!Đại khái không giúp được." Bị nói trúng tâm sự, Độc Cô Kinh Phi ngượng ngùng, lại có chút mất mát.

Kiếm Quỷ thu lại nụ cười: "Văn Nhân Tầm mới tầm tuổi này đã có được tu vi như vậy, có thể xem là một kì tài trong thiên hạ, ngươi cũng không cần lo lắng thay hắn.

Hơn nữa, ngoài một thân võ công kia, có cái gì mà hắn có thể so được với ngươi?"

Độc Cô Kinh Phi trầm mặc một lát: "Ta vốn dĩ chính là cảm thấy hắn rất đẹp."

"Hắn rất đẹp?" Kiếm quỷ lặp lại lần nữa, sau đó nhàn nhạt nói, "Cho dù hắn có lớn lên xinh đẹp đi chăng nữa thì cũng không thể không đoạn tuyệt quan hệ với Phi Vân Thành." Dứt lời, Kiếm Quỷ liếc mắt nhìn Độc Cô Kinh Phi một cái rồi lại nói, "Phi Vân Thành không phải là một môn phái nhỏ, nó giống như Đông Hải của chúng ta, thiên hạ có vô số thế lực, chủ nhân Văn Nhân Quân này vẫn được công nhận là thiên hạ đệ nhất."

Độc Cô Kinh Phi không nói gì nữa.

Kiếm Quỷ cười cười, cũng không hề nhiều lời, chỉ nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Lời bên này còn chưa nói xong, bên kia Tần Lâu Nguyệt cùng thuộc hạ cũng đã ra khỏi phủ Tể tướng.

Gió đêm nhẹ thổi, tuy rằng phía xa chỗ nào cũng có thể nghe được tiếng âm thanh mắng chửi, nhưng hiển nhiên việc này cũng không gây trở ngại gì cho Tần Lâu Nguyệt, nụ cười mỉm trên mặt hắn ngày càng ôn hòa, ngày càng cảm thấy hài lòng.

Thuộc hạ theo bên cạnh hắn nhìn thấy không nhịn được hỏi: "Cung chủ, ngài thật vui vẻ?"

"Ta vì sao lại không vui vẻ cho được?" Tần Lâu Nguyệt hỏi lại.

Người nọ do dự một chút: "Tiểu nhân không có ý này.

Tiểu nhân chỉ không biết vì sao chủ nhân lại cảm thấy vui vẻ...?"

"Đương nhiên là vì Văn Nhân Tầm." Tâm trạng của Tần Lâu Nguyệt vô cùng tốt, cho nên cũng không ngại nói thêm hai câu.

Người nọ hiểu lầm: "Đêm nay quả thật đã được chứng kiến một hồi náo nhiệt."

"Ngươi chỉ cảm thấy đây là một hồi náo nhiệt?" Tần Lâu Nguyệt hỏi.

"......" Không phải náo nhiệt, vậy còn là cái gì? Tuy rằng không lên tiếng, nhưng trên mặt của kẻ đi theo Tần Lâu Nguyệt chính là đang viết những chữ này.

Tần Lâu Nguyệt thở ra một hơi.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, đêm nay thật đẹp, trên bầu trời ảm đạm lấp lóe những ánh sao nhàn nhạt, vừa nhìn lên, đã thấy bầu trời xa thẳm mênh mông.

"Thiên hạ rộng lớn như vậy," Tần Lâu Nguyệt lẩm bẩm, "Thiên hạ rộng lớn như vậy, nếu còn không tìm được một người chân chính tùy tâm sở dục, có phải quá tịch mịch rồi hay không?"

"Tùy tâm sở dục rất tốt sao?" Người đi theo bên cạnh Tần Lâu Nguyệt thấp giọng hỏi.

Tần Lâu nguyệt cười, hắn chậm rãi nói: "Người như vậy...!Thật đáng buồn."

...!Kẻ có thể tùy tâm sở dục đương nhiên sẽ không phải cố kỵ hay để ý ai cả.

...!Một kẻ sống ở trên nhân thế, lại không sợ hãi điều gì, không có người nào để quý trọng.

...!Rốt cuộc là đáng buồn cỡ nào chứ.

Quả thật là rất đáng thương.

Bóng đêm nặng nề.

Diệp Bạch đã giết đến chỗ cách cửa thành khoảng 50m.

Là giết.

Cách cửa thành chỉ còn 3 dãy phố, Diệp Bạch nhìn thấy một đám người giơ đuốc cầm vũ khí, toàn thành giới nghiêm; ở khoảng cách 2 con phố tới cửa thành, hắn đã gặp phải cao phủ được phái đến từ phủ Tể tướng; sau đó, hắn nhìn thấy đối phương rút đao ra, từng đợt cung nỏ sẵn sàng bày trận; khi khoảng cách chỉ còn 1 con phố, Diệp Bạch vừa giết được người đầu tiên, cho đến khi khoảng cách đến cổng thành còn khoảng 50m, trường kiếm trong tay hắn vẫn vững vàng vung lên.

"Đang!"

Tiếng binh khí lạnh lẽo ngắn ngủi do va chạm nhau vang lên, Diệp Bạch tùy tay vung kiếm, lại tiếp tục giết bốn năm kẻ cầm đao chặn ở gần cửa thành.

Cửa thành ở ngay trước mắt.

Nhưng Diệp Bạch cũng đã cảm giác được một tia mỏi mệt.

Bất động thân sắc, mà thật ra, giữa một mảnh hỗn loạn như thế này cũng không ai có thể chú ý tới điểm đó, hắn lại nắm chặt kiếm.

Mùi máu tươi gay mũi trên đường phố theo gió cuồn cuộn sôi trào, dày vò thần kinh của mỗi người.

Cảm giác mỏi mệt tuyệt đối không chỉ có ở một mình Diệp Bạch.

Tạm thời không nói đến vệ quân canh giữ trước cửa thành đã chết lặng vì sợ hãi, ngay cả cao thủ của phủ Tể tướng cũng âm thầm kinh hãi, thậm chí còn cảm thấy có chút nhụt chí.

Phủ Tể tướng phái đến 6 người, trong đó có 5 người là cao thủ Luyện Thần đỉnh, còn một kẻ chỉ một bước nữa sẽ đạt đến cảnh giới Phản Hư vẫn luôn dây dưa đến trước 50m khoảng cách với cổng thành, chẳng những không bắt được người, ngược lại còn bị đối phương đả thương 1 kẻ, một đường sau đó lại bị đối phương làm bị thương thêm 2 kẻ...!6 kẻ này, ít nhất đã có 3 kẻ trong lòng âm thầm sợ hãi.

Khoảng cách đến cửa thành càng ngày càng gần.

Đầu lĩnh của nhóm cao thủ phủ Tể tướng cuối cùng cũng không nhịn tiếp được nữa, dùng ánh mắt ra hiệu cho những kẻ không bị thương bên cạnh.

Đã cùng phối hợp với nhau rất nhiều lần, những kẻ bên cạnh đều là kẻ tim lạnh, đồng loạt giơ vũ khí lên, dùng hết năng lực bản thân để đấu với Diệp Bạch.

Bước chân đang tiến lên tạm dừng lại.

Thủ lĩnh của nhóm người kia đã giương kiếm, vô thanh vô tức di chuyển đến phía sau lưng của Diệp Bạch.

Giống như có phát hiện gì đó, tay cầm kiếm của Diệp Bạch tạm ngừng lại trong chớp mắt.

Đúng là lúc này!

Ba người đồng thời tấn công, hai kẻ còn lại không tiếc nguy hiểm hướng về phía Diệp Bạch, dùng hết sức giữ lại hắn, còn thủ lĩnh đang cầm trường kiếm kia, trong phúc chốc đã tiến tới tấn công Diệp Bạch từ phía sau lưng!

Tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên, một bóng đen bay qua, tên thủ lĩnh chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, trên tay nhẹ bẫng, sau khi tinh thần hồi phục lại, cánh tay vốn dĩ đang cầm kiếm đã bị một hung thú cao đến nửa người cắn ở trong miệng.

Một loạt sự việc phát sinh quá nhanh, mất nửa nhịp mới kịp phản ứng lại, đầu lĩnh kia gào thét thảm thiết.

Mà lần này, đến lượt hai kẻ đang quấn lấy Diệp Bạch kia phải sửng sốt.

Diệp Bạch đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, thân mình vừa động mũi kiếm vừa chuyển cũng đã cắt vào một cái cổ, lại thêm một kiếm xuyên qua một trái tim của kẻ khác.

Sau đó, Diệp Bạch dồn sức xuống chân, cả người thoáng cái đã vụt qua cánh cửa thành sớm bị khép kín.

Còn Băng Hỏa thú...!có kẻ nào đầu óc bình thường lại đi ngăn cản một con yêu thú cao bằng nửa người vừa mới cắn đứt cánh tay của kẻ khác?

Cửa thành nguy nga gần trong gang tấc.

Chỉ cần 5 phần công lực, Diệp Bạch hoàn toàn có thể bay qua tường thành, thong dong rời đi.

Nhưng mà cũng đúng vào lúc này.

Một kẻ vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối chợt động.

Hắn hơi hơi híp mắt, giương trường cung đã được chuẩn bị sẵn sàng, sau đó...

"Vút..."

Tiếng mũi tên xé gió biến mất trong tiếng người ầm ĩ, vô thanh vô tức lao về phía Diệp Bạch.

Kẻ ẩn nấp trong bóng tối chậm rãi thu hồi cung, tiện đó kéo kéo khóe miệng.

Khuôn mặt của hắn vẫn giấu trong bóng tối như cũ, khiến người không nhìn rõ hắn là ai, chỉ ngẫu nhiên lộ ra một mạt màu đỏ nhàn nhạt nhưng lại vô cùng lạnh lẽo.

Diệp Bạch đang hướng về phía cửa thành vẫn có thể cảm nhận được có cái gì đó đang hướng về phía mình, trong khoảnh khắc xoay người, hắn nhìn thấy một mũi tên đang lấy tốc độ kinh người hướng về phía mình.

Đồng tử Diệp Bạch hơi hơi co lại, nhưng lực chú ý lại không đặt nhiều vào phía mũi tên đang hướng về ngực mình.

Bởi vì hắn còn thấy một người.

Cách ngoài thành khoảng 30 bước, người nọ đứng dưới mái hiên, trường bào dài tay đón gió mà đứng, giống như một thần nhân hạ phàm, bao quát hết thảy chúng sinh.

Thần sắc Diệp Bạch bỗng chốc trở nên nhu hòa.

Hắn nhìn Văn Nhân Quân, cũng biết Văn Nhân Quân đang nhìn mình.

Cho nên đối với mũi tên đang hướng về phía mình kia, hắn lại hiếm khi có được hiện chút ý cười.

Văn Nhân Quân đang nhìn Diệp Bạch, khi đó, y cũng có thể nhìn thấy mũi tên trước mặt Diệp Bạch.

Văn Nhân Quân có thể ngăn lại mũi tên kia.

Chỉ là y không động thủ.

Có lẽ là bởi vì Xích Diễm, có lẽ là bởi vì...!một điều gì đó khác?

Văn Nhân Quân nghĩ, một mảnh lạnh lẽo như băng tuyết bắt đầu bao trùm từ phía ngực.

Mũi tên cắm hoàn toàn vào trong ngực của Diệp Bạch.

Cứ như vậy, đơn giản hướng về phía Diệp Bạch truy đuổi, sau đó lại xé mở máu thịt, đem chính nó vùi sâu vào bên trong cơ thể hắn.

Diệp Bạch dừng lại kêu lên một tiếng, lại không chút chần chờ dùng nội lực hộ thân để dừng lại lực chưa tan hết của mũi tên kia, sau đó vận lực toàn thân dồn về cánh tay phải đánh một chưởng về phía sau!

Một tiếng vang lớn qua đi, cửa thành làm bằng thép bị đánh thủng một lỗ lớn, bụi bay mịt mờ, Diệp Bạch cùng Băng Hỏa thú đã một trước một sau đi qua cửa thành, biến mất vào trong bóng tối mờ xa..
Chương trước Chương tiếp
Loading...