Nhất Bá Thiên Địa Ngạo

Chương 19



Phía xa có thể nhìn thấy cái đuôi của nó đánh lên mặt nước, à không mặt dung nham, mọi người trái tim treo cao, tâm thần căng cứng, chuẩn bị sẵn sàng. Quả nhiên chỉ một lát nó liền tấn công, thân hình dài thượt của nó lao lên không táp tới một người trong đoàn khiến hắn kinh hãi né tránh, rất may là hắn thoát khỏi đòn công kích sấm sét kia. Lúc nó trồi lên có không ít người tung đòn sấm sét vào người nó thế nhưng như muối bỏ biển, chỉ có thể lay động nó một chút cứu tên kia một mạng.

Viêm Ngư đánh hụt tự nhiên sẽ không từ bỏ mà liên tục tấn công, tuy đoàn người đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng trải qua vẫn rất chật vật. Dưới công kích bảo tố của Viêm Ngư rốt cuộc có người xấu số.

•Tiểu Đạt...

Có người bi thương rống lên, chắc là bằng hữu của người chết.

•Không được phân tâm tiếp tục chạy..

Giọng Sở Hà uy nghiêm vang vọng.

Mọi người điên cuồng chạy.

Liên tục có kẻ chết trong miệng quái vật.

Mắt thấy đích sắp đến, chỉ còn một đoạn ngắn nữa.

Sở Tiểu Chiêu tay vẫn ôm Tiểu Kê, thân hình nhỏ nhắn không ngừng nhảy qua những tảng đá, đột nhiên dung nham trước mặt nàng dậy sóng, một cái mồm đầy răng nhọn há ra táp tới, đôi mắt xinh đẹp của nàng vì kinh hoàng mà ngây ra.

•Tiểu Chiêu..

•Chiêu nhi...

Sở Hà, Sở Mạch hét lên, cả hai hoảng hốt lao về phía đó.

Ngay cả Triệu Linh Tiêu cũng thót tim, trong chớp mắt không suy nghĩ nhiều hắn như tia chớp vọt lên, hắn ở gần nàng nên rất nhanh đã đến, hai tay ôm lấy nàng, mắt nhìn chằm chằm vào Viêm Ngư, sức nóng khủng khiếp lan tới, lực lượng cuồng bạo khiến lòng người tuyệt vọng.

Ánh mắt mọi người kinh hãi.

Trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi dây thừng ấy đôi mắt Triệu Linh Tiêu đột ngột hóa thành dung nham, tuy không lộ ra sức nóng hủy diệt nhưng đôi mắt ấy làm người ta cảm giác như chỉ nhìn một cái cũng khiến linh hồn bị hòa tan.

Mắt thấy Viêm Ngư hung hãn không gì cản nổi đột nhiên bị khựng lại giữa không trung, ánh mắt nó hóa thành kinh hãi khôn cùng, chớp mắt thân hình khổng lồ tan ra thành một luồn khói đỏ không ngừng chui vào lỗ mũi và miệng của Triệu Linh Tiêu.

Quá trình diễn ra chỉ tốn một khoảnh khắc, toàn bộ cơ thể Viêm Ngư hoàn toàn nhập vào người Triệu Linh Tiêu. Trong khoảnh khắc đó tất cả người xung quanh trợn mắt há mồm nhìn hắn, ngay cả Tiểu Chiêu đang ở trong ngực hắn cũng đứng hình, không hiểu chuyện gì xảy ra, bỗng chốc khí thế toàn thân hắn dân trào, kinh mạch không ngừng bị trùng kích.

Tứ khiếu kinh mạch.

Ngũ khiếu kinh mạch.

Lục khiếu kinh mạch.

.....

Luyện khí cảnh thập nhị kỳ sơ giai.

Luyện khí cảnh thập nhị kỳ trung giai.

Luyện khí cảnh thập nhị kỳ đỉnh phong.

Rốt cuộc khí thế hùng hồn trên người hắn dần tán đi, một lần hấp thụ Viêm Ngư liền một hơi thăng tiến liên tục tám tiểu kỳ cảnh giới thật khiến người kinh ngạc, tuy ở tuổi hắn tu vi hiện giờ không phải quá cao, nếu so ra thì hắn vẫn chỉ là thiên phú bình thường.

Phù...

Triệu Linh Tiêu thở ra một ngụm trọc khí, vừa rồi trong lúc nguy cấp đột nhiên trong người hắn xuất hiện một cổ lực lượng nóng cháy vô tình được kích phát, một hơi nuốt hết Viêm Ma Thú Viêm Ngư sau đó luyện hóa thành chân khí cuồn cuộn trong thập nhị kỳ kinh mạch khiến hắn một hơi đột phá đến viên mãn luyện thể cảnh, chỉ cần một bước nữa là sẽ chạm vào luyện khí cảnh.

Kinh ngạc dần qua đi, tất cả lấy lại tinh thần, lần này vượt qua cửa ải khó khăn, nếu không nhờ có Triệu Linh Tiêu phút cuối nhảy ra có lẽ tiểu thư xinh đẹp Sở Tiểu Chiêu đã hương tiêu ngọc vẫn nên Sở Hà đoàn trưởng vô cùng cảm kích hắn, đối xử với hắn thân tình hơn trước, ngay cả Sở Mạch luôn lạnh nhạt với hắn cũng bước lên nói một câu đa tạ, điều này làm hắn vô cùng thỏa mãn.

Đoàn người tiếp tục vào sâu bên trong, con đường phía trước đã dễ đi hơn, không còn cạm bẫy nữa, rất nhanh họ đã đi đến đích.

Khung cảnh phía trước hiện ra.

Tất cả há hốc mồm.

Đường hầm dần lui về phía sau, một động phủ khổng lồ hiện ra, bên trong rộng gần ngàn trượng, có một sơn môn khổng lồ tọa lạc, khắp nơi là dung nham nóng cháy, là một sơn môn nổi trên mặt dung nham.

•Cái này...

Có người chịu không nổi kinh ngạc hô lên.

•A! Ta biết rồi, Liệt Thiên tông, đây là sơn môn của Liệt Thiên tông...

Có người hiểu biết nhiều bật thốt.

•Không phải chứ, Liệt Thiên tông đã mất tích hơn ba trăm năm rồi, sao lại xuất hiện ở đây.

•Không biết, nhưng nghe nói lúc còn hưng thịnh sơn môn này cất giữ rất nhiều tài bảo, hiện tại sơn môn vẫn còn nguyên vẹn chắc chắn là sẽ có thứ tốt, chúng ta mau đi nhanh, tranh thủ thu lấy một phần...

Có kẻ hào hứng la lên, tất cả phấn khởi chạy vào trong sơn môn.

Dọc đường Triệu Linh Tiêu nghe được một ít thông tin, Liệt Thiên tông là một môn phái nhất lưu thuộc ba trăm năm trước, từng một thời vang danh lẫy lừng, thế nhưng không biết vì sao trong một đêm mất tích, nghe nói rằng lúc sơn môn này mất tích cũng xuất hiện dị quang sáng một góc trời, về sau nhiều người mang tham vọng lục soát khắp nơi tìm kiếm nó nhưng vô vọng, dần dần về sau không còn ai để ý đến nữa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...