Nhất Bá Thiên Địa Ngạo
Chương 7
•Ta không rảnh đấu võ mồm với ngươi, ta muốn ngươi đi giết tên mặt trắng kia cho ta.Tiểu Kê quen thói kiêu căng ra lệnh. •Nè, đừng ra lệnh cho ta, ta không phải hạ nhân của ngươi..Triệu Linh Tiêu bất mãn nói. •Hừ, kêu ngươi giết thì ngươi cứ giết, nhiều lời làm gì, hiện tại hắn đang bị thương chính là cơ hội tốt nhất để ngươi giết hắn.. Tiểu Kê cao giọng nói, ngưng lại một lúc rồi nói tiếp. •Nói cho ngươi biết trên người hắn toàn là bảo bối, giết hắn đối với ngươi chỉ có lợi không có hại. •Nếu trên người toàn là bảo thì ngươi cái con vẹt biết nói cũng rất có giá trị đi, dám chắc là sao khi đem ngươi đi bán ta sẽ khắm khá lắm. Triệu Linh Tiêu không thích giọng điệu của Tiểu Kê liền đem cây chỏi họng.•Ngươi...Tiểu Kê tức cứng họng khi bị Triệu Linh Tiêu chọc họng.•Tóm lại chuyện giết chóc đó ta không có hứng thú, nếu ngươi muốn thì ráng dưỡng thương cho tốt rồi tự mình đi làm, về phần khỉ mặt trắng kia không liên quan gì đến ta...Triệu Linh Tiêu phớt lờ một cậu rồi bỏ đi, chẳng thèm để ý đến lời nói của Tiểu Kê. •Ngươi, ngươi nhất đi sẽ hối hận, có một ngày ngươi sẽ vì cái suy nghĩ ngu xuẩn của mình mà chết không có chỗ chôn thây...Tiểu Kê tức giận quát mắng. •Ta chết không có chỗ chôn thì ngươi sẽ chết có chỗ chôn sao... Nên nhớ ngươi đang ở cùng với ta đó. Triệu Linh Tiêu bĩu môi nói. •Ngươi, ngươi muốn chống đối lại ta sao,... •Ta chống đối ngươi đó, ngươi làm sao được ta..•Bà nó ta liều mạng với ngươi..•A.. Dám mổ ta, để xem ta có vặt lông ngươi không.. •A.. Đồ khốn dám nhổ lông của bổn điêu.. Ngươi chết chắc rồi. •Ha ha ha.. Xem ngươi chống lại được bao lâu... •Oái.. Tên chết bầm, ta hận ngươi... Âm thanh leo nheo của họ nhỏ dần rồi tản mác trong rừng già vô định. Bên kia, bạch hầu từ đầu đến cuối vẫn nằm im không nhúc nhích chợt mở mắt, nó đã nghe hết đoạn đối thoại của Triệu Linh Tiêu với Tiểu Kê, nét mặt nó bỗng chốc thay đổi sau đó từ nhắm mắt lại. Từng tia sáng len lỏi qua những tàn lá rơi trên người bạch hầu như đang nhảy múa sinh động vô cùng. •Haizzz.. Chết tiệt, tìm mãi vẫn không thấy đường ra..Triệu Linh Tiêu thở dài thườn thượt, hắn ngồi vắt vẻo trên một ngọn cây đại thụ cao trăm trượng, gió thổi vi vút, ngọn cây đung đưa như tùy thời có thể hất hắn xuống đất tan xương nát thịt, thế mà trên mặt hắn lúc này không chút sợ hãi, cứ bình thản như không, mặc kệ ngọn gió chừng không đang thét gào.Hắn bỏ thời gian tìm kiếm cả ngày trời vẫn không tìm thấy lối ra, cứ đi lòng vòng mãi không biết đã đi tới đâu, không biết mình đang ở chỗ nào. Hắn rốt cuộc cũng nhận ra đây không phải là địa cầu nơi hắn từng sống, đây là một thế giới khác. Không phải là hắn đoán mò mà chính xác có một dòng ký ức cho biết hắn đã từng sống ở nơi này, tuy nhiên nơi này không phải là địa cầu mà hắn biết, một thế giới xa lạ. Hắn đoán rằng bản thân mình đã xuyên không tới đây, sống trong thân xác của một người khác, nhưng điều hắn không hiểu nổi chính là trong đầu hắn lại tồn tại đến ba dòng ký ức điều này không hợp lẽ thường, thêm nữa là cái cảm giác tra tấn như lăng trì lúc trước và khả năng khống chế thứ như dây leo mọc ra từ cơ thể, tất cả mọi chuyện sảy ra thật khiến hắn không thể nào hiểu nổi, ít nhất là trong lúc này vẫn chưa triệt để thấu hiểu, hắn cần thời gian để suy nghĩ. Thế giới này theo hắn được biết thì chính là một thế giới tu chân giả tựa như những câu chuyện huyền huyễn, tiên hiệp. Người ở đây có thể sử dụng linh khí thiên địa để bồi bổ cơ thể, tăng cường thực lực, nâng cao thể chất, tư duy, kéo dài tuổi thọ... Nhưng cụ thể thế nào thì hắn không rõ. Phải nói thật là ký ức của hắn về thế giới này ít đến đáng thương, nói trắng ra là một tên ngốc nghếch, đầu đậu hũ. Tuy nói ít, thế nhưng vẫn còn một chút, ngoài một chút ít thông tin không liên quan thì cũng có vài tin tức khá hữu ích, dựa vào ký ức có được hắn biết rằng tu luyện giả chính là nhờ vào hấp thu thiên địa linh khí để bồi dưỡng cơ thể, tăng cường thực lực của bản thân, tu luyện giả có phân chia cảnh giới, khởi đầu là Luyện thể cảnh tiếp đến là luyện khí cảnh, luyện hồn cảnh, luyện linh cảnh ngoài ra còn có những cảnh giới cao hơn nhưng hắn không biết được, theo như ký ức thì những cảnh giới này cực kỳ huyền diệu, cường đại, nó vượt xa những hiểu biết hiện tại của hắn. •Này,tiểu kê kê, chỗ này là chỗ nào ngươi biết không. Triệu Linh Tiêu nhìn tiểu kê đang lười biếng nằm trên đùi hỏi. •Không biết, từ lúc sinh ra ta đã ở đây nhưng không biết đây là đâu.Tiểu kê thong dong nói. •Ngươi biết đường đi khỏi đây không, ta muốn trở về. Triệu Linh Tiêu hơi ủ rũ, hắn hiện tại không biết đi đâu về đâu, giữa chốn rừng thiên nước độc này thật sự không vui vẻ gì, trong ký ức hắn còn nhớ là hắn có gia nhập một môn phái gọi là Hàn Man Phái, đó coi như một nơi để hắn trở về. •Không, ta chưa từng ra khỏi nơi này. Tiểu Kê lạnh nhạt đáp. •Hừ, cứ tưởng chỉ mình ta ngốc, ai ngờ ngươi cũng ngốc nhưng ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương