Nhặt Được Yêu Nghiệt Ma Vương 2: Đại Nạn Atula Vương Tái Thế

Chương 24



– Đại Vương!

Người có thể khiến họ qùy phục dưới chân như vậy không ai khác chính là Atula Vương – Đại Vương của ma giới.

Hắn thân cao hai trượng vận huyết y bào rực rỡ, trên khuôn mặt lạnh lẽo là tam nhãn đỏ như máu. Một ánh nhìn của hắn cũng đủ để người đối diện phải run sợ.

– Kết quả sao?

Hắn chậm rãi cất lời lần nữa, âm vực nghe thì thật nhẹ nhưng lại như mệnh lệnh uy hϊếp người đối diện.

Ngạo Qủy Sứ nhanh chóng lê gối lại gần hắn, mừng rỡ nói:

– Đại Vương anh minh, thử dược lần này đã thành công rồi.

Hắn không nhìn xuống Ngạo Qủy Sứ đang qùy gối dưới chân, thờ ơ hỏi:

– Thật sao?

– Dạ! Dạ!

Ngạo Qủy Sứ vội đáp lời, khuôn mặt gã lộ rõ vẻ hân hoan không thể kìm nén. Ấy vậy, Atula vương vẫn chẳng để tâm lời gã nói mà hướng ánh nhìn về phía Ma Dược Sư vẫn qùy phục nãy giờ, trầm giọng hỏi.

– Ma Dược Sư ngươi nói xem.

Lúc này Ma Dược Sư mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, bình thản nói:

– Ngạo Qủy Sứ nói không sai, dược đã được chế xong. Một canh giờ nữa khi vòng âm dương bát quát đã được hấp thụ hết thì người trong thùng dược đó sẽ do đại vương tùy ý sai khiến. Đến lúc đó ngài có thể thả ma nhân trong Ma Dược Cung được rồi chứ?

– Ha ha chưa biết kết quả cuối cùng sao biết thành công…

Nhếch miệng cười lạnh, hắn bước lại gần thùng dược. Trong đó nam nhân kia nhắm nghiền mắt, vòng âm dương bát quái vẫn không ngừng luân chuyển xung quanh. Khẽ chau mày, giọng hắn khàn khàn cất lên:

– Âm dương bát quái!

– Không sai, chính là vòng âm dương bát quái, chế dược có thành công hay không đều tùy thuộc vào vòng âm dương. Dù là tiên hay nhân, ma, yêu đều không thoát được luật âm dương. Âm dương bình hành, đó là quy luật. Làm sao mà thoát được chứ?

Ma Dược Sư ngạo nghễ nói. Về dược không ai có thể sánh được với y, tam giới chỉ mình y độc nhất. Vậy mà để chế ra loại dược có thể cải tử hoàn sinh, xoá bỏ kí ức được thật không dễ dàng. Sau một trăm năm khổ công tìm kiếm, cuối cùng y cũng đã ngộ ra đó là dùng luật âm dương. Cải tử hoàn sinh phải dùng thuốc âm, xoá bỏ kí ức dùng thuốc dương, cứ vậy mà thành. Thế nhưng tìm được thuốc âm dương thích hợp càng khó hơn vạn phần. Mấy trăm năm về sau y mới hay rằng thuốc âm tốt nhất không gì qua được huyết trinh nữ. Thuốc dương mạnh nhất chỉ có thể là thiên địa tuyệt độc. Cứ ngỡ khi đó đã thành công nào ngờ nghìn năm sau mới được trông thấy vòng âm dương thật sự. Chẳng những có âm dương mà còn có bát quái. Quả là vượt sức mong đợi của y.

Ma Dược Sư đứng dậy phất nhẹ tay, một mảnh lụa trắng xuất hiện phủ lên đầu nam nhân đang ngâm trong thùng dược. Y trầm giọng nói:

– Sau khi dược đạt công hiệu, chỉ cần người hắn thấy đầu tiên là ngài thì hắn sẽ của ngài, mặc ngài sai khiến.

Atula vương nhếch miệng cười nhạt, khàn giọng nói:

– Được, để ta xem…

Chẳng bao lâu vòng âm dương trong thùng dần dần thu nhỏ lại cho đến khi hoàn toàn biến mất. Nam nhân bắt đầu rung rung mạnh hai vai, phát ra những tiếng gầm gừ khó hiểu.

Thấy vậy Ma Dược Sư trầm giọng nói:

– Hắn sắp tỉnh lại. Vương, ngài có thể gạt khăn ra.

Nhếch miệng cười lạnh, Atula phẩy nhẹ tay, tấm lụa trắng bỗng chốc tan thành tàn bụi. Ngay sau đó nam nhân kia cũng mở bừng mắt, ánh mắt loé lên tia đỏ khát máu. Hắn nhỏ giọng nói:

– Ngươi là thuộc hạ của ta, mệnh lệnh của ta là bản năng của ngươi, hãy dùng tính mạng của ngươi để thực hiện.

Hắn khẽ ngưng lại, đưa ngón tay lên ngoắc ngoắc. Một đạo huyết quang vụt đến, tiếp theo đó là bóng dáng của lục nhân ngã nhào ra đất. Một Lão bà, một thiếu phụ và bốn hài tử. Trông thấy bóng dáng của ba người, họ hoảng loạn ôm chặt nhau sợ hãi. Ma Dược Sư thật không hiểu, Atula bắt họ đến đây làm gì?

Hắn không nói gì mà chỉ cười thâm hiểm. Đưa ánh nhìn về phía thùng dược kia, hắn phẩy nhẹ tay chiếc thùng lập tức vỡ tan để lộ ra nam nhân đứng lặng trong đó.

– Dương lang, dương lang là chàng.

Thiếu phụ run run lên tiếng, nàng thật không tin đức lang quân vừa chết cách đây ba ngày đang đứng trước mặt nàng. Giọng nói của nàng kéo theo sự chú ý của những người con lại. Đám hài tử thì vui sướng chạy lại ôm chầm lấy:

– Phụ thân, phụ thân người sống lại rồi chúng hài nhi nhớ người lắm…

Đến lão bà cũng nghẹn giọng không nói lên lời.

Cảnh tượng thật khiến người ta thương xót thì giọng nói băng lãnh của hắn vang lên.

– Gϊếŧ!

Lời hắn vừa dứt thì thanh đoản đao đã xuất hiện trong tay nam nhân kia. Chỉ chờ có vậy, nam nhân lập tức giương đao chém mạnh xuống đám hài tử đang ôm chặt dưới chân gã.

– KHÔNG!!!

Giọng thiếu phụ thét lên đau đớn. Nàng ngã qụy xuống nền đất lạnh khi trông thấy hài tử bị chém thành hai mảnh. Nàng thật không dám tin, Dương lang của nàng có thể máu lạnh chém hài tử mà chàng từng rất mực yêu thương không chút do dự. Nhưng cũng rất nhanh chóng gã mâu quang đỏ lừ, tay cầm đoản đao nhuốm máu từ từ bước về phía nàng đang run rẩy nằm đó. Nàng mở lớn đôi mắt nhìn gã rồi bật cười như điên loạn, giọt lệ còn chưa kịp chảy xuống thì:

– Á á á á á

Tiếng la thất thanh của nàng vang lên và chiếc đầu lăn lóc rời khỏi thân thể. Vết chém chí mạng đã khiến nàng đầu lìa khỏi cổ, máu loang lổ ướt đẫm hồng y.

Lão bà hai mắt trợn ngược lên, giận dữ hét lên:

– Súc sinh, ngươi không phải là người, ngươi…. A a a a a a

Lời còn chưa dứt, bà lão đã đổ rạp xuống, gã đã nhanh chóng đâm mạnh đoản đao xuyên qua tim phụ mẫu của mình. Chỉ sau ba nhát chém gã đã gϊếŧ chết những người thân yêu, dù vậy khuôn mặt không một chúc xúc cảm, dửng dưng lạnh lùng.

Atula Vương vô cùng hài lòng, man rợ lên cười:

– hahaha Tốt lắm, Ma Dược Sư ngươi chế dược rất tốt. Ta rất hài lòng.

Thế nhưng Ma Dược Sư lúc này chẳng hề để ý đến lời hắn. Vì cảnh tượng phía trước khiến y không khỏi thấy tội lỗi. Vì cứu trăm mạng ma nhân trong Ma Dược Cung, y đã làm trái với lòng mình gián tiếp gϊếŧ chết vô số mạng người.

– Ma Dược Sư?

Giọng Atula Vương trầm xuống một cách đáng sợ, sát khí nặng nề không nguồn mà toả. Lúc này y mới chợt tỉnh, nhìn về phía hắn mà hỏi:

– Vương, ngài đã hài lòng rồi thì có thể thả đám ma nhân Ma Dược Cung được rồi chứ?

Nghe vậy hắn phá lên cười:

– hahaha Ngươi nghĩ ta tìm ngươi điều chế loại dược đó chỉ để dùng cho kẻ này ư?

Ma Dược Sư không đáp lời mà chỉ chau mày lại. Đúng vậy Atula Vương đã kiên nhẫn chờ ngàn năm sau để có được loại dược đó lên không dễ gì dùng cho một kẻ tầm thường như thế. Vậy…vậy..

– Người ngài muốn dùng dược là ai?

Ma Dược Sư hỏi gấp. Nhưng đáp lại lời y là tràng cười dài vô tận của hắn.

– HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA
Chương trước Chương tiếp
Loading...