Nhật Kí 30 Ngày Của Nam Phụ

Chương 7: Ngày Thứ Tám



Sau khi kiểm tra tình trạng sức khỏe của mẹ vào buổi sáng, ông bác sĩ già trưởng khoa cười hiền lành:

- Mẹ cháu có dấu hiệu khá hơn nhiều rồi. Tổn thương xuất huyết đã được giải quyết nhưng di chứng thì phải đợi mẹ cháu tỉnh mới biết được.

Tôi muốn hỏi, bao giờ mẹ tỉnh, nhưng cuối cùng lại không hỏi. Khá hơn có nghĩa là mẹ sẽ không đột ngột rơi vào tình huống nguy hiểm có thể chết bất cứ lúc nào như mấy hôm trước, chứ còn tỉnh lại thì có thể là ngày mai, tháng sau, cũng có thể là… không bao giờ. Tôi hiểu điều đó nhưng không muốn bác sĩ xác nhận nó, thế nên lựa chọn im lặng. Ông bác sĩ trước khi rời đi, khẽ xoa đầu tôi nói:

- Cháu giỏi lắm. Kiên cường lắm.

Tôi ngồi ở một bên giường, hai tay buông thõng nhìn mẹ một hồi lâu. Nếu không tìm được ba, và nếu mẹ không tỉnh lại nữa. Tôi cũng không chắc mình có thể kiên cường tới bao giờ.

Chiều muộn lúc tôi đang đọc Tiếng chim hót trong bụi mận gai cho mẹ nghe thì nhận được tin của đội tìm kiếm. Trả cho họ mấy trăm nghìn đô đúng là không công toi, tôi chắc cú An An nhà tôi sẽ nói câu đó khi nhận được tin. Đoàn tìm kiếm do gia đình tôi thuê đã tìm được một áo sơ mi mà một áo phao của hãng máy bay ba tôi đi trên một hòn đảo phía Nam của Indo. Đáng tiếc hòn đảo nhỏ đó không có dân cư sinh sống, tìm kiếm liên tục mà không thấy người bị nạn. Nhưng điều đáng nói là áo sơ mi hiệu Romani kia lại giống hệt cái áo ba tôi đã mặc, phù hợp cả size và kiểu dáng. Đội tìm kiếm đã liên hệ thân nhân của 166 hành khách còn lại để xác nhận có hành khách nào khác cũng mặc đồ tương tự không. Kết quả cho thấy chiếc áo kia khả năng lớn là của ba tôi. Vậy có thể loại trừ được khả năng lớn nhất là ba tôi đang lênh đênh trên biển. Tám ngày mà còn lênh đênh trên biển thì hẳn ba tôi làm bạn với vua Thủy Tề rồi.

Bình Bình kích động gọi điện về cho tôi. Chị ấy nói đã liên lạc được với đội tìm kiếm và đang trên đường tới gặp họ. Bà nội tuy đã tỉnh lại nhưng vẫn cần được chăm sóc, công việc công ty vẫn bộn bề nên anh cả và An An không thể tới Indo được. Tuy nhiên anh Minh cũng đang trên đường tới Indo vì thế Bình Bình không chỉ có một mình.

Ngày thứ chín

Đó là ngày chủ nhật. Nụ vào viện với tôi từ sáng. Lúc các chị điều dưỡng chăm sóc vệ sinh cho mẹ, tôi với lời hứa “giữ lại cho mẹ chút tự tôn” đã không ở lại xem quá trình vệ sinh mà ngồi với Nụ. Nụ giao bài vở mấy ngày nghỉ học cho tôi. Tôi cười gãi cổ gãi tai một hồi thì thay vì cảm ơn, tôi lại phụt ra câu hỏi nghĩ mãi mấy hôm nay:

- Thích tớ từ bao giờ?

Mặt Nụ đột nhiên đỏ ối, nhỏ nhét đống vở vào tay tôi, càu nhàu khẽ:

- Ai thích Vũ.

Tôi bâng quơ đáp:

- Để ý người ta từ lớp mẫu giáo ba tuổi mà sao bảo không thích?

Bên kia cũng không chịu thua.

- Tớ muốn xin chữ kí Bình Bình, cậu đừng tưởng bở.

- Học cùng hai năm cấp ba có thấy đằng ấy nhờ xin chữ kí đâu?

Thấy Nụ không nói gì, tôi làm bộ đứng lên.

- Hôm nào Bình Bình trở về tôi xin chữ kí cho cậu, giờ tôi về phòng với mẹ đây.

Ai đó níu áo tôi, lí nhí nói:

- Tớ nghĩ nếu làm bạn gái em trai Bình Bình chắc không chỉ xin được chữ kí, còn xin được vé xem liveshow ấy nhỉ?

Tôi thấy mặt nhỏ đỏ tưng bừng rồi, nhưng vẫn chưa chịu buông tha.

- Tớ chẳng muốn nói với ai về gia đình vì sợ mấy đứa con gái như cậu đấy. Tớ sẽ bảo với Bình Bình gửi vé liveshow cho cậu. Cậu về đi.

Lần này thì tôi đứng dậy thật.

Tôi có thể cái gì cũng thua kém ba và anh cả, nhưng riêng khoản tán gái thì hơn chắc. Mẹ xấu thế mà ba tôi mất tới hơn chục năm trời mới theo đuổi được còn anh cả thì tài giỏi đấy, đẹp trai, lạnh lùng đấy nhưng mà vẫn ế đó thôi. Tôi cá đến giờ ảnh còn chưa từng cầm tay cô gái nào chứ đừng nói gì đến hôn. Còn tôi ấy à, thích người ta bằng thật đấy nhưng mà theo đuổi tôi cũng là người ta, tỏ tình cũng là người ta kìa.

Quả nhiên thấy tôi đứng dậy, Nụ cuống lên nắm chặt tay tôi:

- Tớ không bị less được chưa? Tớ… tớ hâm mộ Bình Bình… nhưng tớ… thích…

- Thích gì?

Nụ bị dồn ép quá cuối cùng cũng phải nói ra:

- Thích cậu!

Tôi sướng rơn trong bụng nhưng còn chưa kịp đáp lại thì điện thoại kêu. Nhìn thấy người gọi là anh Minh, tôi vội vã bắt máy:

- Thế nào rồi anh?

Tôi thấy ánh mắt lo lắng của Nụ nhìn tôi, bởi vì sau khi buông điện thoại, tôi chán nản ngồi vào ghế và Nụ hỏi gì tôi cũng im lặng.

Mũi tôi cay xè. Tôi thực muốn khóc. Gần mười ngày rồi, nếu ba tôi vẫn lênh đênh trên biển thì… Tại sao lại nhầm chứ? Rõ ràng chiếc áo được tìm thấy là của ba tôi mà. Tôi thẫn thờ lẩm bẩm:

- Phải nói gì với mẹ bây giờ?

Thật may hôm đó có Nụ, tôi không biết cảm giác hy vọng để rồi thất vọng thảm hại ấy sẽ ra sao nếu tôi phải gặm nhấm nó một mình.
Chương trước Chương tiếp
Loading...