Nhật Ký Anh Yêu Em

Chương 69



Con trai giờ k biết làm thế nào nữa mẹ à. Con làm mẹ thất vọng nhiều lắm phải không?

Mẹ ôm tôi, vỗ vỗ lên bờ vai. Đáng lí ra giờ bờ vai này là chỗ dựa cho mẹ và ng con gái con yêu, nhưng giờ nó lại quá nhỏ bé. Nó đang cần một bờ vài mà ngày xưa nó vẫn dựa-mẹ của con.

- Tại sao lại vậy? con lại làm gì có lỗi à?-mẹ hỏi tôi.

Tôi cũng thành thật kể lại hết mọi chuyện với mẹ. Có lúc nào mẹ giúp được gì. Nhưng mà nói vậy thôi chứ nói ra cho mẹ hiểu, mẹ là mẹ mình chứ có phải mẹ e đâu mà giúp.

Tôi kể trong tiếng nức, lâu lâu mẹ lại đệm vào một câu “tại con thế mà” làm tôi phát nản.

- Vậy bữa giờ về nhà cái Phương có liên lạc gì với con không?

- Không mẹ à, con không biết Phương nghĩ gì nữa. Thử lòng con vậy có là quá lâu không?-tôi trả lời.

- Thế giờ con định tính sao?-mẹ hỏi

- Thì tính sao nữa, tùy cô ấy thôi.-tôi nói như buông xuôi, đứng dậy cố tỏ ra bình thường, vươn vai một cái rồi chào mẹ lên phòng ngủ. Tôi muốn giấu đi nỗi buồn để mẹ đỡ lo hơn.

Sáng nay tôi thức dậy muộn hơn hôm qua, chắc tại hôm qua khóc nức nên ngủ ngon hơn. Thật ra là tối qua tôi trằn trọc mãi tới gần sáng mới chợp mặt được. Sáng nay tôi cũng chạy một vòng sân, nhún chân vài cái cho nó thả lỏng con người. Nghe những tiếng rạc rạc của bộ xương uể oải này mà tôi biết mình vẫn còn khỏe chán.

- Mẹ nấu gì đấy?-tôi bước vào bếp thì thấy mẹ đang loay hoay chuẩn bị bữa sáng.

- À, mẹ luộc trứng cho con ăn có sức khỏe mà chiến đấu lâu dài chứ.-mẹ cười với tôi,

- Có mấy quả trứng mà mẹ đòi con mẹ có sức kháng chiến hả? ít ra mẹ cũng vặt lông con gà nào chứ-tôi chọc mẹ, mẹ con tôi toàn vậy cả..hi

- Con ăn trứng cũng là ăn gà rồi, ăn thế này mới ăn nguyên con được.

- Con ăn trứng cũng là ăn gà rồi, ăn thế này mới ăn nguyên con được.

- Xì, mẹ keo kiệt quá đi, sợ hết gà hả? thôi con đi đánh răng đã.

Tôi đi đánh răng rửa mặt xong vào thì mẹ đã dọn cơm sẵn cho cả nhà. Bố đã biết chuyện rồi, mẹ nói với bố lúc tối. Bố tôi là người lạnh lùng, nên ông không nói gì với tôi cả, hay là không muốn làm tôi lo thì không biết nữa??

- Phương có biết con về nhà không?- đang ăn thì mẹ lại gợi chuyện.

- Dạ không, con cũng chưa nói là con bị đuổi việc nữa.-tôi trả lời.

- Vậy giờ con tính sao?-bố tôi hỏi.

- Con cũng không biết sao nữa, con muốn ở nhà ít hôm rồi tính.

- Ít hôm là bao nhiêu lâu? Con vào xin việc làm đi, đừng để thời gian rỗi rồi lại nghĩ lung tung, không cưới được thì cưới người khác, đàn ông sự nghiệp là quan trọng nhất.-bố bắt đầu lại áp đặt tôi.

- Thì a cũng phải để con lấy lại tinh thần đã chứ, con cứ ở nhà đi, để mẹ nói chuyện với ông bà với các cô chú cho.- mẹ tôi bênh tôi.

- Dạ,

Ăn xong tôi lẳng lặng ra ngoài phòng. Tôi không thể im lặng mãi được. Có lẽ nên nói cho e biết mọi chuyện. Tôi cầm điện thoại và gọi cho e.

Sau một hồi chuông thì e nhấc máy. Giọng đầu dây kia vẫn tốt, tôi nhận ra thế.

- Alo, e à, a đây.- tôi nói trước.

- Dạ, a đang làm gì đó, hai ngày hôm nay a khỏe không ?- e hỏi tôi

- Dạ, a đang làm gì đó, hai ngày hôm nay a khỏe không ?- e hỏi tôi

- A khỏe e à, còn e thế nào? E đang làm việc hả?

- Dạ không a à, e đang đi mua đồ với má thôi.-

- Thế à, má có giận gì a không e?-tôi hỏi

- Không, chỉ là má ủng hộ e thôi, a đừng lo.

- Ừ, mà a về quê rồi e à.-tôi nói

- Vậy à, a nhớ mẹ hay là sao?-e hỏi tôi,

- Hi, thì cũng nhớ mẹ nên về thăm một tí,-

- Thế à, mà má ra rồi, e đi tí đã nhé, nói chuyện với a sau nha, xin lỗi a nhé,pi a.-

Nói rồi e tắt máy, tôi vẫn chưa kịp nói về chuyện công việc của mình cho e. Đang nằm thẩn thờ, nghĩ ngợi vớ vẫn, 5p sau thì nhận được tin nhắn của e, tôi vội vàng mở nó ra đọc. “ A à, e xin lỗi vì cúp, tại má không cho e liên lạc với a, má bảo phải suy nghĩ kĩ. Thế a nhé, e sẽ gọi lại cho a sau”.

Lại thế nữa rồi, giờ thì đến lượt mẹ e làm vậy nữa. Giờ tôi mà báo mất việc có khi nào má e cấm luôn không nhỉ? Con nhà giàu, yêu con nhà nghèo, giờ lại vậy nữa. Nghĩ muốn chán, tôi dắt chiếc xe đạp của thằng e đạp vòng vòng quanh làng, chào mấy hàng xóm lâu năm tí nữa. Cuộc sống ở vùng quê thật hay. Hồi xưa tôi có tiếng ngoan hiền nên giờ gặp ai người ta cũng vui niềm nở, tình cảm ở quê thật sự khác với cái thành phố lớn mà tôi đang sống, khi tôi buồn, chỉ có thể một mình, một mình mà thôi, vậy nên giờ mỗi khi buồn tôi lại thích một mình tới vậy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...