Nhật Ký Công Chúa
Q.2 - Chương 16: Nội Dung Bức Thư Mà Mẹ Đã Viết Cho Mình
Mia yêu quí của mẹ, Vào lúc con đọc được bức thư này thì có lẽ mẹ và chú Frank đã làm đám cưới. Mẹ xin lỗi đã không thể nói cho con biết sớm hơn. Vì mẹ muốn khi bà hỏi con có biết chuyện gì không ( và mẹ dám chắc là bà sẽ hỏi câu đó) thì ít ra con có thể thành thật trả lời rằng con không hề biết gì cả, để không làm rạn nứt tình cảm của hai bà cháu. Rạn nứt tình cảm giữa mình và bà sao? Mẹ đang đùa con đấy à? Trườc giờ tình cảm con và bà có bao giờ "lành lặn" chứ. Mà mình cũng đâu có để tâm đến chuyện đó. Mẹ và chú Frank thực lòng rất muốn có con bên cạnh chút phúc cho đám cưới của bọn mẹ. Vì thế mẹ và chú đã quyết định khi nào về nước, cả nhà chúng ta sẽ tổ chức riêng một bữa tiệc: lần này sẽ tuyệt đối bí mật chỉ mang tính chất gia đình và mấy người bạn thân thôi! Nghe cũng hấp dẫn đấy chứ. Hầu hết mấy người bạn của mẹ đều là các nữ quân nhân hoặc là nghệ sĩ. Một trong số đó rất thích trò đứng trên sân khấu vừa đổ từng cốc sôcôla xối xả lên người vừa ầu ơ ngâm thơ. Không biết mấy cô chú đó có thể hoà đồng với mấy người bạn của thầy G không nữa. Đảm bảo bạn của thầy ấy sẽ chỉ thích ngồi xem thể thao cho mà xem. Con đã là nguồn sức mạnh to lớn của mẹ trong suốt quãng thời gian điên khùng vừa qua Mia ạ. Và mẹ muốn con hiểu được rằng - cũng như bố và bố dượng của con - đều rất cảm ơn con về điều đó. Con là đứa con gái tuyệt vời nhất mà bất cứ người mẹ nào cũng mong muốn được có. Và đứa em trai (hoặc em gái) sắp chào đời này sẽ là đứa bé may mắn nhất thế giới này vì có một bà chị gái như con. Nhớ con rất nhiều. Mẹ Thứ Bảy, ngày 31 tháng 10, 9 giờ tối Mình đang bị sốc nặng. Cực sốc. Không phải vì chuyện và thầy G bỏ trốn. Mình thấy chuyện đó thậm chí còn rất lãng mạn là đằng khác. Mình bị sốc vì chính bố - đúng vậy, ông bố yêu dấu của mình- là người giúp mẹ và thấy G bỏ trốn. Cuối cùng thì bố đã dám chống lại mẹ của mình: một cuộc CÁCH MẠNG LỚN. Sau vụ này mình bắt đầu nghĩ rằng thực chất bố chẳng sợ bà một tẹo nào cả! Trước giờ bố chỉ không muốn dây vào cho phiền phức thôi. Có lẽ bố cho rằng cứ chiều theo bà còn hơn là chống đối lại bà. Vì cuộc chiến với bà luôn là một cuộc chiến cam go và dai dẳng. Nhưng lân này thì không. Cuối cùng bố đã chịu nhảy vào cuộc. Và bố sẽ phải "trả giá" về điều đó là cái chắc. ừ nay mình phải điều chỉnh lại toàn bộ suy nghĩ từ xưa đến giờ về bố thôi. Trong khi bà vẫn chưa hồi lại sau cú sốc vừa xong, mình vội chạy ra chỗ bố và ôm chầm lấy bố: "Bố đã thành công rồi!" Bố nheo mắt nhìn mình giọng đầy tò mò: "Sao con có vẻ ngạc nhiên thế nhỉ?" Úi, ngượng quá… Mình lí nhí nói: "Dạ… thì… vì… bố biết đấy.." "Không, bố không biết gì cả" "Dạ… thì…" - mình không biết phải nói sao nữa. TẠI SAO???? TẠI SAO mình luôn phải nhanh nhẩu nói ra toàn những điều không nên nói để ồi sau đó phải hối hận thề này không biết? Mình đã tính chuyện bịa đại một lý do gì đó. Nhưng có vẻ như bố đọc được suy nghĩ của mình, bố nói bằng một giọng đầy cảnh cáo: "Mia…" "Thôi được rồi, con nói" - mình miễn cưỡng buông bố ra và nói - "Đôi khi bố tỏ ra - con chỉ nói là tỏ ra thôi nha - là bố khá sợ bà". Bố với tay ra và quàng tay ôm lấy cổ mình. Ngay trước mặt cô Hillary Clinton lúc cô ấy vừa đứng dậy đi theo mọi người vào phòng lớn để ăn tối. Cô ấy đã mỉm cười nhìn bố con mình. Có lẽ cô ấy thấy hành động đó của bố rất dễ thương. "Mia, bố đâu có sợ bà. Mà bà cũng không đến nỗi khó chịu như con nghĩ đâu. Nói chung là nếu biết cách thì bà rất dễ đối phó". Ha, chuyện này mới đây. "Hơn nữa, con có cho rằng bố lại chịu để con gái bố buồn hay sao? Cả mẹ con nữa? Bố sẽ luôn ở bênh cạnh hai mẹ con". Mấy lời đó của bố nghe sao cảm động thế không biết. Mình thậm chí đã khóc mất một lúc cơ đấy. Hoặc có khi tại khòi thuốc ở phòng bên cạnh. Hôm nay có rất nhiều khách đến từ châu Âu mà. "Mia, trước giờ bố cũng không đối xử quá tệ với con phải không?" - đột nhiên bố quay sang hỏi mình. Mình đã hơi bất ngờ trước câu hỏi đó: "Không, tất nhiên là không rồi bố. Bố mẹ luôn làm tròn trách nhiệm của mình mà". Bố gật gù nói: "Bố hiểu rồi". Có vẻ như mình ca ngợi bố chưa đủ thì phải. Mình vội nói thêm: "Không, ý con là con không còn có thể yêu cầu thêm điều gì tốt hơn được nữa từ bố mẹ…" - rồi mình không kìm nổi đã buột miệng đế thêm một câu: "Nhưng con vẫn có thể sống tốt dù không có mấy chuyện công chúa đó". Trong bố có vẻ như muốn lấy tay xoa đầu mình. Nhưng bố rụt tay lại ngay vì mớ keo bọt dày đặc người ta phun đầy lên tóc mình sẽ dính bết vào. "Bố rất tiếc về chuyện đó. Nhưng con có nghĩ rằng con sẽ hạnh phúc nếu chỉ là một cô bé Nancy bình thường không Mia?" Tất nhiên rồi! Ngoại trừ việc mình không thích cái tên Nancy cho lắm. Có lẽ khảonh khắc này sẽ được liệt vào mục kỉ niệm sâu sắc nhất mà mình dự định sẽ viết trong quyển Nhật kí tiếng Anh, nếu chú Vigo không chạy tới phá ngang. Trông mặt chú ý thật phờ phạc. Mà cũng phải thôi. Bao nhiêu công sức chuẩn bị cuối cùng thành ra thế này đây! Đầu tiên là cô dâu và chú rể từ chối tham dự, còn bây giờ thì bà chủ của bữa tiệc, bà Hoàng xứ Genovia đang nhốt mình trong phòng không chịu mở cửa. "Ý anh là sao? Mẹ tôi không chịu ra khỏi phòng sao?" - Bố tôi cao giọng hỏi. "Thưa Hoàng tử, đúng như vậy" - trông chú Vigo mếu máo chực khóc váng lên - "Chưa bao giờ tôi thấy bà tức giận đến như vậy! Bà nói mình đã bị phản bội bởi chính gia đình của mình. Bà không còn mặt mũi nào xuất hiện trước công chúng nữa, nỗi nhục nhã này thật quá lớn!" Bố ngẩng mặt lên trời ngao ngán nói: "Chúng ta đi nào". Bố ra hiệu cho mình và chú Vigo yên lặng rồi nhẹ nhàng gõ cửa phòng bà. "mẹ ơi" - Bố gọi - "Mẹ ơi con là Philippe đây. Con vào được không?" Không có tiếng trả lời. Nhưng mình dám chắc là bà ở trong đó. Mình có thể nghe thấy tiếng con Rommel đang rên ư ử. "Mẹ ơi" - Bố vừa gọi vừa thử xoay núm cửa nhưng nó đã được khoá. Bố thở *** đánh thượt. Cũng dễ hiểu thôi, cả ngày hôm nay bố đã phải đau đầu nghĩ cách ngăn cản lễ cưới này và giờ thì thêm chuyện này nữa. "Mẹ ơi. Mẹ mở cửa đi" - Bố nài nỉ. Vẫn không có tiếng trả lời. "Mẹ ơi. Mẹ đang xử sự giống trẻ con rồi đó. Con muốn mẹ mở cửa ra ngay lập tức. Nếu không con sẽ gọi người lên dùng khoá tự mở đó. Chẳng nhẽ mẹ buộc con dùng đến cách đo hay sao? Mẹ?" Mình biết bà sẽ thà để cho bọn mình nhìn thấy khuôn mặt bà khi không trang điểm còn hơn là để cho nhân viên khách sạn xì xào to nhỏ về chuyện gia đình mình. Do đó mình ra hiệu bảo bố: "Bố, để con thử xem sao." Bố nhún vai kiểu được-thôi-nếu-con-muốn-thử và lùi sang một bên. Mình ghé mồm vào khe cửa gọi: " Bà ơi. Là cháu đây, Mia đây". Thử vậy thôi chứ mình không hề hy vọng gì là bà sẽ mở cửa cho mình. Vì nếu bà đã không chịu mở cửa cho chú Vigo - nhân viên yêu quý của bà , và bố - người mà giờ bà có thể đang rất ghét, nhưng ít ra đó là đứa con trai duy nhất của bà - thì chẳng có lý do gì bà lại mở cửa cho một đứa công-chúc-chưa-hoàn-thiện như mình. Và đúng như mình nghĩ, không có tiếng nào cả. Ngoại trừ tiếng con Rommel tiếp tục rên ư ử đến ái ngại trong phòng. Mình vẫn không chịu bỏ cuộc: "Bà ơi con rất tiếc về việc mẹ con và thầy Gianini. Nhưng rõ ràng con đã báo trước với bà từ đầu rằng mẹ con không hề muốn tổ chức đám cưới kiểu này. Bà còn nhớ không? Con đã nói với bà là mẹ con chỉ muốn có một hôn lễ nhỏ và giản dị thôi. Đáng ra bà phải nhận ra điều đó khi các vị khách có mặt hôm nay không có ai là khách của mẹ con. Tất nhiên đều là khách của bà. Trừ ông bà ngoại con. Và bố mẹ thầy Gianini. Bà thấy đấy, mẹ con đâu có biết Imelda Marcos hay Barbara Bush là ai đâu? Con tin rằng họ đều là những người rất đáng mến nhưng rõ ràng không một ai trong số đó là bạn của mẹ con" Bà vẫn chẳng buồn lên tiếng. "Bà ơi. Bà làm con hơi bị ngạc nhiên đấy. Con tưởng bà thường dạy con là một công chúa phải luôn tỏ ra mạnh mẽ, sẵn sàng đối mặt với mọi tình huống có thể xảy ra dù nó có xấu đến đâu đi chăng nữa. Cũng như không được phép lẫn trốn đằng sau ánh hào quang của sự giàu có và các đặc quyền của mình. Hành động của bà bây giờ đâu có giống những gì bà đã dạy con? Không phải bà nên xuống đó và giả vờ như đây chính là kế hoạch mà bà đã sắp xếp từ trước và cùng mọi người nâng cốc chúc mừng cặp cô dâu chú rể vắng mặt hay sao?". Mình đã giật mình nhảy vội ra sau khi thấy núm cửa phòng bà xoay từ từ. Một giây sau, bà bước ra xúng xính trong bộ váy dạ hội nhung màu tía, đầu đội vương miện kim cương. Bà ngẩng cao đầu trịch thượng nói: "Tất nhiên là ta sẽ quay tở lại bữa tiệc rồi. Ta chỉ lên đây để tô lại son môi mà thôi". Bố và mình quay sang nhìn nhau đầy ý nhị. "Vâng, hiển nhiên là thế rồi" - mình nói. "Một công chúa" - Bà vừa nói vừa với tay khép cửa phòng lại - "Không bao giờ bỏ rơi các vị khách của mình". "Vâng ạ". "Vậy hai đứa đang làm gì ở đây?" - Bà nhìn chằm chặp hai bố con mình. "Hai bố con cháu chỉ… muốn lên xem bà có ổn không thôi" - Mình nói. "ta biết" - Bà vừa nói vừa làm một việc rất-không-giống-bà. Vòng tay khoác tay mình cực kì tình cảm. Rồi không thèm nhìn bố, bà nói: "Đi thôi". Mình thấy mắt bố trợn tròn khi thấy hành động trên của bà. Trông bố không có vẻ gì là sợ hãi, nhưng mình thì có. "Bà ơi đợi con chút" - mình kéo tay bà lại. Mình vòng tay vào tay bố, rồi cả ba người nhà mình tay trong tay cùng nhau đi xuống dưới lầu. Thấy vậy bà chỉ khịt mũi một cái còn bố thì mỉm cười. Mình nhận ra rằng đây có lẽ là kỉ niệm sấu sắc nhất với cả ba người bọn mình. Hoặc ít nhất là với mình.Chủ Nhật, ngày 1 tháng 11, 2 giờ chiều Tối hôm qua cũng không đến nỗi thất bại lắm. Mọi người đã có thời gian vui vẻ bên nhau. Và anh Hank là một trong số đó. Phải công nhận anh ấy rất có năng khiếu gây sốc cho người khác. Đúng vào lúc buổi tối chuẩn bị được dọn ra thì anh Hank xuất hiện trong bộ vest lịch lãm hiệu Armani. Ông ngoại đã rất vui mừng khi gặp lại anh. Bà Gianini, mẹ của thầy Gianini tỏ ra hâm mộ anh Hank thấy rõ. Có lẽ bởi phong thái lịch thiệp của anh ấy. Xem ra anh ấy đã thuộc làu làu các bài học về cách ứng xử và giao tiếp mà Lilly dạy. Sau đó, lúc đến màn khiêu vũ, anh ấy đã ra mời bà nhảy điệu valse thứ hai- bố nhảy với bà điệu valse đầu tiên - như một lời đáp lễ cho câu khen ngợi của bà trước đó rằng anh ấy là hình mẫu cho đức lang quân tương lai của mình. May phước là ở Genovia có luật cấm không cho anh em họ đời thứ nhất kết hôn. Có lẽ người hạnh phúc nhất mà mình nói chuyện cùng vào tối qua không phải là người có mặt ở bữa tiệc. Khoảng 10 giờ đêm thì chú Lars đưa cho mình cái di động. Thử đoán xem người ở đầu dây bên kia là ai? "Mia hả con?" - là mẹ!! Nghe giọng mẹ có thể đoán được là mẹ đang ở một nơi rất xa vì mình thấy sóng điện thoại rất lạo xạo. Mình không muốn hét lên gọi "Mẹ" quá to vì bà đang đứng trò chuyện với khách gần đấy. Vả lại mình nghĩ bà sẽ không tha thứ cho bồ mẹ mình nhanh thế đâu. Mình trốn vội ra sau cái cột nhà và thì thào: "Mẹ! Mẹ và thầy đã tổ chức đám cưới xong chưa?" Họ đã chính thức kết hôn rồi! Mặc dù có hơi muộn nhưng ít ra thì đứa em sắp sinh của mình sẽ không phải mang cái danh con hoang như mình. Bên đó mới đang khoảng 6 giờ chiều, mẹ và thầy đang đi dạo ngoài biển nhấm nháp cốc tai dứa. Mình đã bắt mẹ phải hứa là không được ăn quá nhiều đá bào vì nói gì thì nói mình không tin vào nguồn nước ở đó cho lắm. "Các kí sinh trùng có thể co trong đá bào đấy mẹ ạ" - mình cảnh cáo cho mẹ biết - "Đến Bắc cực lạnh như vậy mà vẫn có nhiều loại sâu sống trong băng cơ mà. Bọn con đã được học trong giờ Sinh vật. Chúng tồn tại hàng ngàn năm nay rồi. Vì thế cho dù đã thành đá nhưng mẹ vẫn có thể bị nhiễm khuẩn nếu uống phải chúng. Mẹ chỉ được ăn đá bào lấy từ nước đóng chai thôi. Mẹ đưa máy cho thầy Gianini đi, con sẽ chỉ cho thầy ấy cần phải làm thế nào…" Mẹ cắt ngang lời mình. "Mia à… Mọi người…" - Mẹ hắng giọng - "Ngoại phản ứng thế nào hả con?" "Ngoại ý ạ?" - Mình quay qua tìm ngoại. Sự thật là chưa bao giờ thấy ngoại vui đến như vậy. Ngoại đang tận hưởng cảm giác sung sướng trong vai trò mẹ của cô dâu. Nảy giờ ngoại đã nhảy với Hoàng tử Albert, người đại diện cho hoàng gia Monaco "Dạ… Ngoại… Ngoại đang rất giận mẹ". Tất nhiên là mình nói dối nhưng lời nói dối đó chắc chắn sẽ làm mẹ vui. Một trong những niềm vui của mẹ là chọc giận ông bà. Thôi thì cứ coi như đây là món quà cưới mình dành cho mẹ. "Thật vậy sao Mia?" "Vâng" - mình vừa nói vừa nhìn cảnh ông đang dìu ngoại xoay tròn quanh tháp sâm panh, cả hai cười rả rích với nhau - "Có lẽ ông bà sẽ không bao giờ nói chuyện với mẹ nữa đâu". "Ôi, tệ vậy sao" - mẹ nói với giọng chẳng có gì là đau khổ cả, thậm chí còn mừng rỡ là đàng khác. Mình thật khâm phục tài nói dối thiên bẩm của mình quá đi. Thật không may đúng lúc đó thì đường dây bị ngắt. Ít nhất thì mình cũng đã kịp cảnh báo mẹ về mấy con sâu đá rồi. Thú thật là hôm nay mình không được vui như mọi người. Anh Hank là người duy nhất có mặt trong bữa tiệc tầm tuổi với mình. Nhưng anh ấy còn mãi khiêu vũ với chị Giselle đâu còn thời gian dành cho mình. Thật may là đếm tầm 11 giờ đêm thì bố lại gần và hỏi: "Ủa, Mia, không phải hôm nay là Halloween sao?". "Đúng ạ". "Con không có nơi nào muốn đi sao?" Mình đâu có quên vụ Rocky Horror nhưng rõ ràng là bà đang cần có mình bên cạnh. Đôi lúc việc gia đình còn quan trọng hơn chuyện bạn bè - thậm chí là chuyện yêu đương. Nhưng nghe bố nói vậy mình phải chộp lấy ngay: "Dạ có chứ ạ". Bộ phim sẽ được chiếu lúc nửa đêm ở rạp chiếu phim thành phố - cách đây khoảng 50 dãy nhà. Nếu mình đi nhanh có lẽ vẫn kịp. Ý mình là nếu chú Lars và mình đi nhanh. Nhưng vấn đề là mình không có trang phục hoá trang. Vào dịp Halloween sẽ không ai cho bạn vào rạp trong bộ quần áo bình thường hằng ngày cả. "Ý em là sao, em không có trang phục hoá trang à?" - chị Fergie tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của bố con mình. Mình giơ cái váy lên và nói: "Dạ, em nghĩ em có thể đóng giả làm phù thuỷ tốt bụng Glinda. Nhưng vấn đề là em không có gập phép và vương miện". Mình không ngờ lạ chị Fergie lại khéo tay như thế. Chính cô Catherine Zeta Jones-Douglas đã chỉ cho mình biết. Chỉ vài phút sau mình đã có trong tay một cây gậy phép làm từ các que khuấy đồ uống bằng pha lê. Chị Fergie đã dùng các sợi dây thường xuân trên mấy lẵng hoa cảnh quấn chúng lại với nhau. Tiếp đó chị ấy thiết kế cho mình một cái vương miện giấy to uỵch làm từ mấy tờ thực đơn và súng bắn keo có sẵn trong túi của chị ấy. Phải công nhận là trông chúng thật đẹp, y như trong phim Wizard of Ox vậy! (tất nhiên chị ấy đã quay mặt có chữ vào bên trong). "Và giờ thì chúng ta đã có… Glinda - cô phù thuỷ tốt bụng." Nói rồi chị ấy quay sang chú Lars: "Anh thì dễ thôi. Anh chính là James Bond". Chú Lars trong có vẻ rất hài lòng. Chúng ấy lúc nào chẳng muốn được làm điệp viên. Nhưng có lẽ không có ai vui bằng mình. Vậy là giấc mơ được Anh Michael thấy mình trong chiếc váy tuyệt vời này sắp trở thành hiện thực. Còn nữa, bộ cánh hoàn hảo này sẽ giúp mình có dũng khí đứng đối chất với anh ấy về Jo-C-rox. Sau khi chào bố, mình vọt lẹ ra cửa. Mình cũng định ra chào bà đã nhưng khi đó bà đang say sưa cùng ông Gerald Ford nhảy tango. Vừa bước ra khỏi cửa mình bị hàng trăm phóng viên nhà báo vây lại, mọi người xồ ra tranh nhau đặt câu hỏi. "Công chúa Mia! Xin cô cho biết cảm nghĩ của mình khi mẹ cô bỏ trốn trong chính đám cưới của mình?" Mình cũng đã định không nói bất cứ câu gì, phó mắc cho chú Lars dọn đường đưa mình vào xe limo nhưng rồi trong đâu mình chợt loé lên một ý tưởng. Mình giật cái micro gần nhất nói: "Tôi chỉ muốn nói với mọi người ằng trường trung học Albert Einstein là ngôi trường tuyệt vời nhất ở Manhattan này, thậm chí là trên toàn Bắc Mỹ. Trường chúng tôi có cơ sở vật chất kỹ thuật vào loại bậc nhất hiện nay với rất nhiều học sinh ưu tú. Nếu có ai đó không chịu nhận ra điều đó thì quả thực họ đang tự lừa dối chính mình, bác Taylor ạ" (Bác Taylor là bố của Shameeka). Rồi mình đưa tay ra trả lại cái micro cho chủ của nó và chui vào xe. Xém tí nữa là mình không tới kịp. Thứ nhất, do có diễu hành nên giao thông bị tắc nghẽn nghiêm trọng. Thứ hai, hàng dòng người đổ về rạp chiếu phim thành phố khiến cho các con đường quanh đó bị chặn lại hết. Mình phải bảo chú xế đi chầm chậm lại để chú Lars và mình có thể tìm đám bạn mình trong biển người. Nhưng hôm nay ai cũng hoá trang, rất khó để tìm ra được nhóm người của Lilly. Đột nhiên mình thấy nguyên một nhóm ăn mặc ất quái đản, toàn đồ dã chiếc của quân đội hồi chiến tranh thế giới thứ II. Máu me (máu giả) tùm lum khắp người, một số còn giả vờ bị què cụt. Cả lũ đang giương cái biển Tìm kiếm Binh nhì Ryan. Đứng cạnh đó là một cô gái mặc áo choàng ren màu đen, đeo râu giả cùng một bạn trai giả làm mafia, tay cầm hộp vĩ cầm. Chính nhờ cái hộp vĩ cầm đó mà mình nhận ra bọn họ. "Dừng xe!" - mình hét lên. Chiếc limo phanh kít lại, chú Lars và mình bước ra. Cô gái mặc áo choàng đen rống rít: "Ôi Chúa ơi! Cuối cùng cậu cũng đến!" Là Lilly chứ không phải ai khác! Và người đứng bên cạnh cậu ấy với một mớ ruột giả phòi ra từ áo lính chính là anh Michael. "Mau lên, hai người đứng vào hàng đi" - anh Michael nói với mình và chú Lars - "Cháu đã để dành sẵn 2 vé cho hai người". Mấy người đứng đằng sau bắt đầu la ó khi thấy mình và chú Lars len vào giữa hàng. Nhưng khi chú ý quay mặt lại lừ mắt nhìn thì tất cả bọn họ im bặt ngay tắp lự. "Anh Hank đâu?" - Lilly hỏi. "Anh ấy không đến được" - mình không muốn nói cho cậu ấy biết lý do. Lúc mình rời khỏi bữa tiệc anh ấy đng say sưa nhảy với chị Giselle. Mình không muốn Lilly nghĩ rằng anh Hank thích mấy cô siêu mẫu hơn bọnmình. "Anh ấy không đến được. Tốt" - Boris cười rõ tươi nói. Lilly quay phắt sang lườm Boris cảnh cáo, rồi hỏi mình: "Cậu đóng giả làm ai thế?" "Còn ai nữa? Mình là Glinda - phù thuỷ tốt bụng". "Anh cũng đoán thế. Trông em quả thật rất… rất…" - anh Michael nói. Anh ấy không nói được thêm gì nữa. Trông mình chắc là ngu ngốc lắm. Lúc đó tim mình tự nhiên chùng xuống, mình cảm thấy hơi buồn. "Cậu trông rực rỡ quá, không hợp với không khí Halloween tí nào" - Lilly tuyên bố. Rực rỡ ư? Vậy cỏn hơi bị cho là ngu ngốc. Nhưng sao anh Michael không nói được như thế nhỉ? Mình nhìn Lilly từ đầu tới chân và hỏi: "Còn cậu là ai?" "Vậy mà cậu không nhìn ra à? Mình là nhà tâm lý học Sigmund Freud" - Lilly vừa nói vừa lột bộ râu giả ra. Boris chỉ vào hộp vĩ cầm trên tay hãnh diện nói: "Còn mình là Al Capone. Trùm Mafia Chicago". "Cũng giống lắm, Boris" - mình nói. Đến ngày như hôm nay mà cậu ta vẫn giữ cái bài áo len dắt trong quần. Cứ cái đà này cậu ấy mãi mãi bị coi là kẻ ngoại đạo ở cái đất Mỹ này thôi. Ai đó giật giật đuôi váy của mình. Quay ra mới thấy thì ra là Kenny, bạn học nhóm trong lớp Sinh học của mình. Cậu ấy cũng là một thành viên trong đám tàn quân kia, và bị mất một tay (giả vờ). Kenny hét lên: "Cuối cùng cậu cũng đã tới!" "Đúng vậy" - mình nói. Xem ra sự phấn khích đang lan toả khắp bầu không khí quanh đây. Hàng của bọn mình bắt đầu di chuyển. Mấy người bạn của anh Michael và Kenny trong CLB Máy tính (giờ là đám tàn quân máu me đềy người) vừa duyệt binh vừa hô to: "Một, hai, ba bốn. Một, hai, ba ,bốn". Đúng là dân máy tính! Phải đến lúc phim bắt đầu chiếu mình mới lờ mờ nhận ra chuyện gì đó không ổn. Mình đã cố tình ngồi ghế gần lối đi để có thể ngồi kế bên anh Michael. Còn bên kia là chú Lars. Nhưng đó al2 kế hoạch còn trên thực tế không hiểu làm sao chú Lars lại bị đẩy dạt sang một bên và người ngồi cạnh mình là Kenny. Cũng không sao… vì chú Lars đã xuống dãy ghế phía sau ngồi ngay sau mình. Mình hầu như chẳng để ý đến Kenny mặc dù cậu ta tìm mọi cách nói chuyện với mình. Mồm thì trả lời cậu ta còn đầu thì tơ tưởng về anh Michael. Có thật là anh ấy nghĩ mình trong thật ngu ngốc không? Lúc nào thì mình nên nói cho anh ấy biết mình đã đoán ra anh ấy chính là Jo-C-rox? Mình đã tập luyện khá kĩ ở nhà rồi. Mình sẽ thả một câu thật bâng quơ vào cuộc đối thoại, kiểu: gần đây anh có xem bộ phim hoạt hình nào hay hay không? Nghe rẻ rúng thật nhưng mình không thể nghĩ ra cách gợi chuyện nào khác cả. Mình đã chỉ mong bộ phim kết thúc cho nhanh để con trút bầu tâm sự với anh Michael. tới tham dự tiệc cưới ngày hôm nay - và nam diễn viên điện ảnh Michael Douglas, 2 lần. Mong thì mong là vậy nhưng phải công nhận Rocky Horror là một bộ phim hay. Khán giả trong rạp làm đủ trò điên khùng. Người thì ném bánh mỳ ới tấp, người thì bật ô ra che khi trời đổ mưa trong phim, người thì đứng lên giữa rạp ngoáy mông theo tiếng nhạc trong phim… Đây quả xứng đáng xếp vào danh sách những bộ phim hay nhất mọi thời đại. Xém chút nữa Dirty Dancing đã bị Rocky Horror dành mất vị trí quán quân trong danh sách các bộ phim yêu thích của mình nếu không có diễn viên Patric Swayze vớt vát lại. Còn nữa, trong phim chẳng có cảnh nào có thể coi là rùng rợn cả. Do đó mình chẳng có cớ gì để tỏ ra sợ hãi đến mức anh Michael phải vòng tay qua ôm mình cả. Thật đáng tiếc! Nhưng bù lại mình cũng đã được ngồi cạnh anh ấy. Suốt 2 tiếng đồng hồ. Trong bóng tối. Với mình thế cũng đủ lắm rồi! Anh ấy cứ phá lên cười rồi lại quay sang nhìn xem mình có thấy buồn cười không. Hành động đó thật đáng ngờ, đúng không? Khi một ai đó không ngừng quay sang kiểm tra xem bạn có chung suy nghĩ với mình về một chuyện nào đó không, chứng tỏ anh ta hẳn có ý gì đó! Vấn đề là Kenny cũng đang làm một việc tương tự: Phá lên cười rồi quay sang nhìn xem mình có cười không. Đáng ra khi ấy mình phải nhận ra đó chính là manh mối thứ hai. Sau khi xem phim xong tụi mình kéo nhau đi ăn sáng tại quán Bàn tròn. Và tại đây mọi chuyện đã trở nên vô cùng kì lạ. Trước đây mình đã tới quán Bàn tròn này rồi - còn ở đâu trên cái đất Manhattan Phải công nhận là mình ngu, thậm ngu! Nhưng đúng là đến lúc đó mình mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Đáng ra mình phải đoán ra từ lúc đang xem phim. Không phải là anh Michael. Anh Michael không phải là Jo-C-Rox. Một phần trong mình đã đoán ra ngay từ đầu chuyện này. Anh Michael đâu phải týp người làm mấy chuyện lén lút kiểu như vậy. Anh ấy càng không phải là người thích ký tên thành người khác. Những ý nghĩ hoang đường đó đã khiến chứng hoang tưởng của mình nặng hơn. Mình đã tự HUYỄN HOẶC bản thân rằng anh ấy là Jo-C-Rox. Rút cuộc Jo-C-Rox không phải là anh Michael mà là Kenny! Nói vậy không có nghĩa là Kenny là người chẳng ra gì. Hoàn toàn không phải. Cậu ấy là một chàng trai cực kì dễ mến. Mình rất quý Kenny Showalter. Thực sự là vậy. Nhưng chỉ có điều cậu ấy không phải là anh Michael Moscovitz. Mình quay sang nhìn Kenny, miệng cố nở ra một nụ cười. "Ôi, Kenny. Cậu chính là Jo-C-Rox sao?" Kenny nhe răng cười toe toét. "Đúng vậy. Không phải cậu phát hiện ra rồi sao?" Mình nào có phát hiện ra. Bởi vì ngốc quá mà! "Ừ, cuối cùng thì mình cũng đã biết" - mình cười trừ. "Tốt" - Kenny lộ rõ vẻ thoả mãn - "Bởi vì cậu thực sự rất giống Josie trong bộ phim hoạt hình Josie and the Pussycats. Cô ấy vừa là nữ ca sĩ chính của một ban nhạc rock vừa là người chuyên đi phá các vụ án bí ẩn. Cô ấy rất tuyệt. Giống như cậu vậy".Ôi Chúa ơi. Kenny. Bạn học nhóm trong lớp Sinh vật của mình, Kenny. Cậu bạn nhút nhát cao 1m82 - Kenny, người luôn làm tất cả bài tập môn sinh dùm mình. Mình quên béng mất chuyện Kenny là một ban ruột của Anime Nhật. Cậu ấy đã từng nói với mình rằng cậu ấy sẽ dành cả cuộc đời của mình để quảng bà cho Anime NHật… sau khi đã tìm ra phương pháp chữa bệnh ung thư. Lẽ dĩ nhiên là cậu ấy có xem kênh Cartoon Network rồi, gần như nghiện cái kênh đó thì đúng hơn. Người dơi là loạt phim hoạt hình yêu thích nhất của cậu ấy. Ai đó làm ơn bắn mình một phát đi cho xong! Mình đã cố mỉm cười thật tươi. Nhưng mình nghĩ trong mình giống như đang mếu thì đúng hơn. Nhưng Kenny có vẻ không để ý đến điều đó lắm thì phải. "Cậu biết không, ở các tập sau của Josie và nhòm Pussycats đã bay ra ngoài vũ trụ, trở thành một trong những người tiên phong trong lĩnh vựa khai phá vũ trụ" - cậu ấy vẫn cứ thích thú kể chuyện. Ôi Chúa ơi xin Người hãy cấu má cho con tỉnh dậy! Hãy biến đây thành một cơn ác mộng và khi con tỉnh dậy mấy chuyện này lập tức vỡ póc như bọt xà phòng! Điều an ủi duy nhất là may mình vẫn chưa nói gì với anh Michael. Thật không dám tưởng tượng phản ứng của anh ấy sẽ thế nào nếu mình nói ra chuyện đó. Có khi anh ấy tưởng mình bị phản ứng phụ do uống thuốc quá liều mất. "À, mà này, cậu có muốn hôm nào đó đi chơi với mình không Mia?" - Kenny hỏi. Mình chúa ghét khi mọi người nói với mình những câu tương tự như vậy. Cực ghét luôn. Sao họ không nói "Cậu có muốn thứ 3 tới đi chơi với mình không?" để mình còn tìm được lý do thoái thác, kiểu "Ôi, không, thứ 3 mình bận mất rồi" chẳng hạn. Đằng này nói như Kenny chẳng nhẽ mình huỵch toẹt ra là "Không, mình không muốn đi chơi với cậu. KHÔNG BAO GIỜ". Bởi vì nói vậy thì quá phũ. Mình không thể phũ với Kenny được. Mình rất quý cậu ấy. Thật sự là vậy. Kenny là một người bạn tốt bụng, dễ mến. Nhưng hỏi mình có thích được cậu ấy hôn không á? Không thích cho lắm. Mình phải nói gì đây? "Không, Kenny. Không. Mình không hề muốn đi chơi với cậu vì mình đã trót yêu anh trai của người bạn thân nhất mất rồi". Mình đâu thể nói vậy. Tất nhiên là sẽ có người dám nói mấy câu kiểu đó. Nhưng mình thì không. "Tất nhiên rồi, Kenny" - và đó là câu trả lời cuối cùng của mình. Dù sao thì đi chơi với Kenny thử xem có chết ai? Cái gì cũng phải thử lấy một lần thì mới khá lên được. Bà vẫn thường dạy mình như thế. Và mình không còn cách nào khác là để Kenny vòng tay ôm lấy vai mình. Một tay thôi, vì tay kia còn bận giấu bên trong cái áo khoác để cho giồng sĩ quan quân đội bị mất một tay sau một trận nổ mìn. Bàn của bọn mình hơi nhỏ nên khi Kenny vòng tay qua vai mình cậu ấy đã hích phải vai của anh Michael và anh ấy quay sang nhìn hai đứa mình… Rồi rất nhanh liếc sang nhìn chú Lars. Ánh mắt anh ấy kiểu như… không biết tả sao nữa… Kiểu, chú nhìn xem chuyện gì đang xảy ra kìa, hãy chặn họ lại đi chứ? Không, chắc không phải đâu. Không có chuyện anh Michael lại quan tâm đến mình như thế đâu. Còn chú Lars thì đang mải mê đổ thêm sữa vào cốc cà phê thứ 5 của mình và không buồn nhìn lên. Bỗng anh Michael bật dậy như lò xo và lạnh tanh: "Mình mệt rồi. Về thôi nhỉ?" Tất cả mọi người nhìn anh Michael như thể nhìn mộ tên khùng vậy. Bởi có vài người vẫn còn đang ăn chưa xong. Lilly đã mỉa mai anh ấy: "Anh bị sao thế? Muốn đi ngủ sớm để giữ gìn sắc đẹp à?" Nhưng anh Michael đã út ví ra lấy tiền trả phần của mình. Thấy vậy mình cũng đứng phắt dậy và nói: "Mình cũng mệt rồi. Chú Lars ơi, chú gọi xe đi về thôi". Chú Lars có vẻ như chỉ chờ câu đó của mình, lập tức rút điện thoại ra và bấm số. Kenny nói: "Tiếc quá cậu lại phải về sớm như vậy. Mình sẽ gọi cho cậu". Chính câu nói đó của Kenny làm Lilly quay ngoắt qua nhìn mình rồi quay lại nhìn Kenny. Sau đó cậu ấy nhìn sang anh Michael. Và cuối cùng cậu ấy cũng đứng dậy. "Đi thôi, Al. Tàn tiệc rồi" - cậu ấy gõ nhẹ lên đầu Boris, người vẫn chưa kịp định thần xem chuyện gì đang xảy ra. Mọi người lục cụa đứng dậy móc ví trả tiền… và mình chợt nhận ra rằng mình không mang theo tiền. Mình đã không cầm theo ví. Bà đã quên không sắm cho mình một cái túi xách tay kèm theo bộ váy xinh xắn này. Mình huých vào tay chú Lars và nói: "Chú có tiền không cho cháu vay một ít. Cháu không mang theo đồng nào". Chú Lars gật đầu và loay hoay mở ví. Kenny bỗng bật ra như một cái máy trả lời tự động: "Không không Mia. Bánh kếp của cậu để mình trả". Mình giật thót cả mình khi nghe thấy thế. Mình không muốn cậu ấy trả tiền bánh cho mình, hay tiền 5 cốc cà phê của chú Lars. Mình là người theo chủ nghĩa bình đẳng giới, mình không muốn con trai trả tiền cho mình. Hơn nữa mình cũng không muốn Kenny nghĩ hôm nay giống như buổi hẹn hò của hai đứa hay gì đó. "Ôi không. Không cần đâu" - mình vội nói. Nhưng Kenny nhất quyết không chịu, mở ví rút ra mấy đồng tiền lẻ để trên bàn. "Cứ để mình". Mình chợt nhớ ra bên cạnh là người theo chủ nghĩa bình đẳng giới mình còm là một công chúa nữa. Vì vậy mình cần tỏ ra lịch thiệp cho giống một công chúa. "Cảm ơn cậu rất nhiều, Kenny". Cùng lúc đó chú Lars rút ví ra đưa cho anh Michael đồng 20 đôla và nói: "Tiền vé xem phim". Nhưng anh Michael nhất quyết không nhận tiến của mình - ừ thì tiền của chú Lars, nhưng rõ ràng bố sẽ trả lại cho chú ý mà. Anh Michael trong có vẻ rất ngượng, nói: "Ồ không, cháu mời". Sau đó mình có năn nỉ anh ý thế nào anh ý cũng nhất định không chịu cầm. Và một lần nữa mình lại phải nhã nhặn nói: "Cảm ơn anh rất nhiều, anh Michael", trong khi tất cả những gì mình muốn nói lúc đó là: "Hãy đưa tôi ra khỏi đây ngay!" Còn không nữa, với hai người con trai trả tiền cho mình ngày hôm nay chẳng khác nào mình đang hẹn hò với cả hai người cùng một lúc. Rõ là thế mà. Sao mình chẳng thấy hạnh phúc gì thế nhỉ? Nhất là khi trước giờ mình chưa bao giờ hẹn hò với một anh chàng nào, nói gì đến tận hai người cùng một lúc. Mình chỉ thấy buổi "hẹn hò đúp" này chẳng có gì là vui vẻ cả. Có lẽ bởi vì một trong số đó mình không hề muốn hẹn hò cùng. Nhất là khi người đó lại chính là người thổ lộ thích mình… dù là bí mật qua thư. Mấy chuyện này đúng là nhức hết cả đầu! Lúc đó mình chỉ muốn về nhà, leo lên giường trùm chăn kín đầu và giả vờ như chuyện vừa rồi chưa bao giờ xảy ra. À đến ước nguyện đó của mình cũng không thực hiện được vì giờ mẹ anh thầy Gianini đang ở mãi tít tận Cancun, mình sẽ phải ở khách sạn với bà và bố cho tới khi mẹ về. Có mấy người xin đi nhờ xe cùng mình về, chẳng nhẽ lại từ chối. Vả lại cái xe limo thiếu gì chỗ chứ, chở hết cả lũ về con được nữa là. Và đúng lúc mình nghĩ mọi chuyện không thể tồi tệ hơn nữa thì anh Michael - đang đứng cạnh mình đợi đến lượt lên xe - quay san thủ thỉ: "Mia, điều ban nãy anh định nói với em là hôm nay em trông rất… rất…". Mình chớp mắt nhìn anh ấy trong ánh sáng xanh hồng của bóng đèn neon ở quán Bàn tròn. Giây phút này thật tuyệt vời! Mặc dù dưới ánh đèn ấy, trong bộ trang phục khác người ấy, trông anh Michael vẫn thật… "Em mặc chiếc váy này trong rất xinh" - anh Michael nói vội. Mình mỉm cười nhìn anh ấy. Lúc đó mình cứ thấy giống như cô bé Lọ Lem vậy. Như cái khúc cuối phim, lúc Hoàng tử tìm thấy Lọ Lem và xỏ đôi hài vào chân cô. Bộ quần áo rách rưới bỗng chốc biến thành chiếc váy dạ hội đẹp tuyệt trần, và các chú chuột chui ra khỏi hang bắt đầu hát vang chúc mừng. Trong một giây đó, mình có cảm giác như vậy. Và rồi một giọng nói cắt ngang dòng tưởng tượng của mình: "Hai người có lên xe không vậy" .Mình và anh Michael quay lại nhìn. Là Kenny. Cậu ấy đang thò đầu ra khỏi mui xe và vẫy tay gọi bọn mình. "Ừm, có chứ" - mình ngượng nghịu nói, cứ như vừa bị bắt quả tang làm chuyện gì sai trái ý. Mình lên xe, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Mà cũng đã có chuyện gì xảy ra đâu. Nhưng dọc đường về khách sạn, trong đầu mình chỉ vang lên một giọng nói: "Anh Michael đã khen mình trông rất xinh. Anh Michael đã khen mình trông rất xinh. Anh Michael đã khen mình trông rất xinh." Có thể anh Michael không viết những bức thư đó. Có thể anh ấy không cho rằng mình là cô-gái-giống-Josie-nhất trong trường. Nhưng anh ấy đã nghĩ rằng mình trong rất xinh trong chiếc váy dạ hội màu hồng. Và điều đó mới là quan trọng đối với mình. này bán bánh kếp với giá chỉ 2 đôla - nhưng chưa bao giờ đi cùng với vệ sĩ và muộn như hôm nay. Tội nghiệp chú Lars, trông dáng vẻ khật khừ khủng khiếp của chú ý là đủ hiểu chú ý buồn ngủ lắm lắm rồi. Chú ý uống hết cốc cà phê này đến cốc cà ph6e khác. Mình thì bị ngồi kẹt giữa anh Michael và Kenny - thật buồn cười, sao lại trùng hợp thế nhỉ - còn Lilly, Boris và các thành viên CLB Máy tính thì ngồi xung quanh. Mọi người đang nói chuyệ với nhau rất to, tất cả cùng nói một lượt, không ai nhường ai, ồn ào như cái chợ vỡ. Đúng lúc mình đang không biết phải quay sang nói với anh Michael thế nào về cái vụ phim hoạt hình thì Kenny đột nhiên nghiêng ngả về phía mình, ghé sát vào tai và thì thào: "Dạo này cậu có nhận được lá thư nào hay ho không?". Giờ thì mình đang ngồi viết những dòng này trong phòng khách sạn của bà, xung quanh ngổn ngang toàn quà đám cưới và quà em bé. Con Rommel đang lăn qua lăn lại trên ghế sô-fa trong chiếc áo len cash-mere hồng. Đáng ra mình phải đang viết mấy lá thư cám ơn nhưng cuối cùng mình lại mở nhật ký ra viết. Nhưng cũng chẳng có ai để ý đến điều đó. Ông bà ngoại đang ở đây, họ đến chào tạm biệt trước khi ra sân bay đáp chuyến bay sớm về Indiana. Giờ hai người bà của mình đang ngồi liệt kê những cái tên để đặt cho em bé và lên danh sách khách mời tới dự lễ rửa tội của em ý (ôi, không. Lại nữa sao?" trông khi ông ngoại và bố đang thảo luận về sự luân canh. Đó có vẻ là chủ đề mà các nông dân vùng Indiana và các nhà trông ôliu xứ Genovia đặc biệt quan tâm. Vấn đề là ông ngoại là chủ của một cửa hàng tạp hoá, còn bố là một hoàng tử, không hiểu sự luân canh thì liên quan gì đến hai người cơ chứ? Mà thôi, kệ. Ít ra là hai người đang nói chuyện với nhau. Anh Hank cũng đang ở đây. Anh ấy tới chào tạm biệt và thuyết phục ông bà rằng không có gì sai trái khi để anh ấy ở New York một mình cả. Nhưng xem ra anh ấy vẫn chưa nói được câu nào với ông bà cả vì từ lúc bước vào phòng tới giờ anh ấy chưa rời cái di động. Hầu hết các cú gọi tới là từ mấy cô phù dâu tối hôm qua. Ngồi ngẫm nghĩ lại mới thấy dù sao mọi chuyện cũng không đến nỗi tệ cho lắm. Mình sắp có một cậu em trai hoặc một cô em gái, chưa kể tự dưng có thêm một ông bố dượng siêu giỏi môn Đại số và một cái bàn bóng đá. Và bố hoá ra không khiếp sợ bà như mình nghĩ… Còn bà cũng đã vui vẻ hơn mọi ngày, mặc dù còn chưa đi nghỉ dưỡng tại Baden-Baden. Nhưng bà vẫn chưa thèm nói lời nào với bố, ngoại trừ những lúc bắt buộc. Còn nữa, chiều tối nay mình sẽ có buổi hẹn với Kenny ở rạp chiếu phim thành phố để xem một bộ phim hoạt hình Nhật Bản, như mình đã hứa với cậu ấy hôm trước. Sau đó mình sẽ ghé sang nhà Lilly và tụi mình sẽ chuẩn bị cho chương trình phát sóng vào tuần tới với chủ đề "Những kỉ niệm buồn". Bọn mình sẽ thử thôi miên lẫn nhau xem có ai nhớ được chút gì về kiếp trước của mình không. Ví dụ Lilly luôn nung nấu một niềm tin mãnh liệt rằng kiếp trước cậu ấy là Elizabeth I Và mình tin cậu ấy. Sau khi xong mình sẽ ngủ lại nhà Lilly. Tụi mình sẽ thuê phim Dirty Dancing về xem và làm giống như lần đi xem Rocky Horror - hai đứa sẽ la ó và ném đồ lên màn hình vô tuyến. Và rất có thể sáng mai khi thức dậy mình sẽ gặp anh Michael ở bàn ăn sáng đang mặc quần ngủ và khoác áo choàng dài quên không buộc dây áo choàng dài như một lần mình tình cờ nhìn thấy. Thề rằng đó sẽ là kỉ niệm rất sâu sắc đối với mình. Một kỉ niệm cực kỳ sâu sắc!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương