Nhật Ký Công Chúa
Q.3 - Chương 13: Vẫn Thứ Sáu, Ngày 18 Tháng 12, Vẫn Tại Vũ Hội Mùa Đông
Mình lại đang ở trong phòng thay đồ nữ. Chắc chắn lần này mình sẽ không ra ngoài nữa. Mình sẽ ở trong này cho tới khi mọi người đã về hết. Chỉ tới lúc ấy mới an toàn. Tạ ơn Chúa là ngày mai mình sẽ rời khỏi nơi này. Có lẽ đến lúc mình trở về, mọi người liên quan đến việc này đều đã quên hết rồi. Nhưng mình cũng không dám chắc! Mình chẳng thể may mắn như thế đâu! Tại sao những chuyện như thế này luôn xảy ra với mình chứ? Mình đã làm gì để Chúa ghét mình đến thế? Tại sao người không trút lên đầu Lana Weinberger? Mà lại là mình? Đây, chuyện là thế này. Mình không hề có ý định thổ lộ với anh Michael điều gì cả. Nhưng dù sao mình cũng đi cùng Tina bởi vì sẽ rất kì nếu mình hoàn toàn lẩn tránh gian hàng của Câu lạc bộ Tin Học. Với cả anh Michael đã nhiều lần nhắc nhở mình nhớ ghé qua gian hàng. Vì thế mình không có cách nào khác. Nhưng mình chưa bao giờ có ý định nói về Điều-mà-bạn-biết-là-gì-đấy. Tina cần phải hiện thực hơn một chút. Không có ai yêu một người lâu như mình yêu anh Michael và rồi tự nhiên bước tới trước mặt anh ấy tại buổi dạ hội trường nói: "À, nhân tiện, em yêu anh." Chẳng ai làm thế cả. Nhưng sao cũng được. Thế là mình đi tới gian hàng định mệnh đó cùng Tina. Mọi người đều cười rúc rích và háo hức! Chương trình này quá nổi tiếng nên có cả một hàng dài người đứng chờ. Nhưng anh Michael nhìn thấy bọn mình và nói: "Lên đây!" Và bọn mình đã chen ngang lên mặc cho mấy người đứng phía sau làu bàu. Ai mà trách bọn họ cho được, họ đã chờ lâu lắm rồi. Nhưng mình đoán bởi vì sau chuyện tối qua - khi mình lên truyền hình quốc gia giải thích rằng lý do duy nhất khiến mình thực hiện bộ ảnh quảng cáo thời trang ấy là bởi vì nhà thiết kế sẽ quyên toàn bộ số tiền bán váy cho Tổ chức Hòa Bình Xanh - giờ mình trở nên nổi tiếng lắm lắm rồi (cho tới lúc này số ý kiến ủng hộ: 243. Không ủng hộ: 1. Tất nhiên là Lana rồi). Do đó tiếng cằn nhằn cũng không lớn như bình thường. "Đây, Mia, ngồi vào máy này" - anh Michael kéo ghế cho mình. Mấy đứa ngồi xung quanh đang ôm máy tính cười nghiêng ngả. Chỉ có mình là ngồi trơ ra đó, chờ máy tính khởi động. Trong đầu mình chỉ văng vẳng câu nói của bố: Một trái tim yếu đuối không thể giành được người phụ nữ đẹp. Trong hoàn cảnh này thì câu đó hoàn toàn sai. Bởi vì, thứ nhất mình sẽ KHÔNG nói với anh ấy rằng mình thích anh ấy. Thứ hai, anh Michael đâu phải là phụ nữ. Sau đó mình nghe thấy tiếng chị Judith rít lên eo éo: "Khoan đã, cậu đang làm gì đấy?" Và rồi anh Michael trấn an: "Không sao đâu. Mình có thứ này đặc biệt cho cô ấy." Thế rồi màn hình trước mắt mình sáng bừng lên. MÌnh thở dài, lại cái trò giáo viên vớ vẩn đây mà. Mình đã tự nhắc nhở bản thân rằng phải cố cười để mọi người không nhận ra. Mình ngồi đó, thực sự cảm thấy rất chán nản bởi vì chẳng còn gì để mong chờ nữa. Tất cả mọi người đều hồ hởi vì lát nữa thôi tất cả mọi người sẽ được khiêu vũ, nhưng không ai mời mình khiêu vũ- kể cả người được coi là bạn trai của mình. Vì thế mình cũng chả có gì để chờ đợi. Sau lễ hội, mấy đứa bạn của mình, đứa thì đi trượt tuyết, đứa thì đi du lịch ở Bahamas hoặc đi Nghỉ đông ở đâu đó, còn mình? Gặp gỡ mấy thành viên của Hiệp hội trồng cây Oliu của Genovia! Dù họ có tử tế đến đâu thì cũng không thể so sánh với một kì nghỉ Giáng sinh thực sự được. Nhưng trước chuyến thăm nhàm chán tới Genovia, mình còn phải chia tay với Kenny - một việc mình thực sự không muốn làm bởi vì mình thực sự rất quý cậu ấy và không muốn làm cậu ấy bị tổn thương. Nhưng đó là việc sớm muộn gì mình cũng phải làm thôi. Mặc dù mình phải thừa nhận rằng việc cậu ấy câm như thóc về vụ vũ hội càng là động lực khiến mình muốn chia tay. Rồi ngày mai, mình sẽ bay sang Châu Âu trên cùng chuyến bay với bố và bà, hai người vẫn chưa chịu nói chuyện với nhau (và với việc mình cũng chưa hề nói chuyện với bà sẽ càng khiến chuyến bay này thú vị lắm đây). Nhưng khi mình quay lại, biết đâu chừng anh Michael và chị Judith làm lễ đính hôn rồi thì sao???? Mình đã nghĩ ra ngần đó chuyện trong vài giây ngắn ngủi trước khi màn hình máy tính chợt lóe sáng lên. Không có hình ảnh các thầy cô giáo trong bộ trang phục kì dị nào cả. Thay vào đó là hình ảnh một tòa lâu đài. Tòa lâu đài nguy nga và tráng lệ như mình đã thấy trong truyện Round Table hay Người đẹp và Quái thú vậy. Kế đó bức tranh được zoom lại gần hơn, xuyên qua các bức tường, dẫn vào thẳng một khu vườn bên trong lâu đài. Trong khu vườn, những bông hồng rất to và đẹp đang đua nở. Một vài bông đã rụng cánh và rơi xuống nền sân. Phải nói là rất, rất đẹp và trong đầu mình reo lên: hay hơn mình nghĩ. Và mình như quên mất là đang ngồi trước màn hình máy tính ở Vũ Hội Mùa Đông và cả tá người xung quanh. Mình bắt đầu cảm thấy như chính mình đang ở trong khu vườn ấy vậy. Rồi tự dưng một lá cờ bay ngang màn hình, phía trước là những đóa hồng đang nhẹ bay trong gió. Trên đó là một bài thơ được kết lại từ những lá vàng. Phải đến khi cờ ngừng bay mình mới có thể đọc được dòng chữ: Hoa hồng màu đỏ Hoa violet màu xanh Có thể em không biết Nhưng anh cũng yêu em.Mình hét ầm lên và nhảy ra khỏi ghế làm đổ cả ghế ra đằng sau.Tất cả mọi người cười phá lên, mình đoán bọn họ nghĩ mình vừa nhìn thấy Hiệu trưởng Gupta cũn cỡn trong bộ áo mèo bằng da. Chỉ duy nhất anh Michael biết lý do thực sự. Và anh ấy không hề cười. Nhưng mình không thể nhìn mặt anh Michael. Chính xác là mình chỉ muốn tìm một cái lỗ và chui xuống đó. Bởi vì mình không thể tin chuyện vừa xảy ra. Mình vẫn đang rất bối rối. Như thế nghĩa là thế nào? Có phải nghĩa là anh Michael biết mình là người gửi những tấm thiệp ấy và anh ấy cũng thích mình không? Hay là anh ấy biết mình là người gửi thiệp cho anh ấy và đang tìm cách trêu chọc mình? Mình không biết nữa. Tất cả những gì mình biết là nếu mình không ra khỏi đây, mình sẽ bật khóc... ... trước mặt tất cả mọi người trong trường. Mình nắm tay Tina và giật tay cậu ấy, rất mạnh.Mình nghĩ mình phải kể cho cậu ấy cái mình vừa xem, và biết đâu cậu ấy sẽ hiểu, bởi vì mình thì chắc chắn là không hiểu rồi. Tina hét lên - chắc hẳn mình kéo tay cậu ấy mạnh hơn mình nghĩ - và mình nghe tiếng anh Michael gọi: "Mia!" Nhưng mình vẫn tiếp tục đi và kéo theo Tina và len qua đám đông ra khỏi cửa, trong đầu chỉ lóe lên duy nhất một ý nghĩ: Phải đến phòng thay đồ Nữ. Phải đến phòng Thay đồ nữ trước khi mình hét toáng lên. Ai đó kéo giật tay mình lại, mạnh như mình lúc mình kéo Tina. Mình cứ ngỡ là anh Michael. Mình biết nếu mình nhìn vào mắt anh ấy, mình sẽ khóc nức nở như trẻ con mất. Mình nói: "Bỏ tay ra" và giật tay lại. Nhưng mình nghe thấy giọng Kenny: "Nhưng Mia, mình phải nói chuyện với cậu!" "Không phải bây giờ Kenny" . - Tina nói. Nhưng Kenny tỏ vẻ kiên quyết. Cậu ấy nói: "Không, ngay bây giờ". Tina trợn mắt và lùi lại. Mình đứng đó, quay lưng lại gian hàng của Câu lạc bộ Tin học và cầu nguyện. Làm ơn, làm ơn đừng lại đây anh Michael. Làm ơn cứ ở nguyên chỗ của anh. Làm ơn, làm ơn, LÀM ƠN đừng lại đây. "Mia" Kenny nói. Nhìn cậu ấy chưa bao giờ căng thẳng hơn bất cứ lúc nào. Cậu ấy thực khó hiểu. "Mình chỉ muốn... ý mình là, mình chỉ muốn cậu biết. Rằng mình biết chuyện đó rồi." Mình nhìn chằm chằm vào cậu ấy. Mình chả hiểu cậu ấy đang nói gì. Thật. Mình hoàn toàn quên béng cái vụ cậu ấy nhìn thấy mình ôm anh Michael. Mình chỉ nghĩ đúng một chuyện là làm ơn đừng lại đây anh Michael. Làm ơn đừng lại đây anh Michael... "Nghe này Kenny" - mình thề là mình cũng chẳng hiểu làm sao mà lưỡi mình lại hoạt động được vào lúc này. Mình có cảm giác giống một con rô-bốt vừa bị người ta chuyển sang chế độ OFF vậy. "Giờ thực sự không phải là lúc. Có thể bọn mình nên nói chuyện sau..." "Mia. Mình biết rồi. Mình đã nhìn thấy anh ta." Mình trố mắt ra vài giây... Và mình chợt nhớ ra. À, anh Michael và cái ôm vì điểm B. "Ôi Kenny" - mình mệt mỏi nói - "Thật sự thì, đó chỉ là... ý mình là, chả có gì..." "Cậu không phải lo" - Kenny nói - "Mình sẽ không nói với Lilly." Lilly! Chúa ơi! Cậu ấy là người cuối cùng trên đời mình muốn cho biết về chuyện tình cảm của mình với anh Michael! Có thể vẫn chưa quá muộn. Có thể mình vẫn còn cơ hội... Nhưng không. Không, mình không thể nói dối cậu ấy. Lần đầu tiên trong đời mình không thể nói dối. "Kenny" - mình nói - "Mình rất xin lỗi". Mình không kịp nhận ra rằng đã quá muộn để chạy vào phòng Thay đồ nữ: mình đã òa khóc. Mình đã khóc nức nở. Lúc mình bưng tay lên mặt, hai tay đã ướt nhoẹt vì nước mắt. Tuyệt thật. Mình đang khóc, và trước mặt toàn thể học sinh trường Trung Học Albert Einstein này. "Kenny" - mình vừa nói vừa nức nở - "Mình thực lòng muốn nói với cậu rằng mình rất quý cậu. Mình chỉ không... yêu cậu thôi." Mặt Kenny trắng bệch ra, nhưng cậu ấy không khóc - không như mình. Tạ ơn Chúa. Thật ra cậu ấy thậm chí còn cố cười gượng gạo, và lắc đầu nói: "Thật không thể tin được. Ý mình là khi mình mới biết chuyện, mình đã không dám tin. Làm sao lại là Mia được cơ chứ. Mình không nghĩ cậu lại làm như thế với chính người bạn thân nhất với mình. Nhưng... thật ra mình nghĩ chuyện đó cũng giải thích được nhiều điều. Về... ừm... bọn mình." Mình không thể tiếp tục nhìn mặt cậu ấy nữa. Mình cảm thấy toàn thân rúm ró như một con sâu róm. Còn tệ hơn một con sâu róm bởi vì con sâu róm còn có ích cho môi trường. Mình cảm thấy thấy như... như... Như một con ruồi giấm. "Mình cũng đã nghi ngờ trong suốt một thời gian dài là cậu có một ai đó khác." - Kenny nói tiếp - "Cậu chưa bao giờ... cậu chưa bao giờ có vẻ thực sự đáp lại tình cảm của mình khi chúng mình... cậu biết rồi đấy". Mình biết. Khi bọn mình hôn. Cậu ấy thực "tử tế" khi đem cả chuyện đó ra giữa thanh thiên bạch nhật này mà nói, trước mặt tất cả mọi người. "Mình biết cậu không nói gì hết chỉ vì không muốn làm mình tổn thương. Cậu vốn là một người như vậy. Và đó là lí do vì sao mình cứ chần chừ không mời cậu đi dự vũ hội vì mình đoán cậu sẽ từ chối. Bởi vì cậu đang thích người khác. Ý mình là mình biết cậu không bao giờ nói dối mình Mia ạ. Cậu là người chân thật nhất mà mình từng gặp." HA! Cậu ấy đùa đấy à? Mình ư? Chân thật ư? Rõ ràng cậu ấy không biết tí gì về việc hai lỗ mũi của mình. "Vì thế mình biết chuyện này sẽ làm cậu vô cùng cắn rứt lương tâm. Mình nghĩ cậu nên sớm nói cho Lilly biết". - Kenny ủ rũ nói - "Mình bắt đầu nghi ngờ từ lúc ở nhà hàng. Và nếu như mình đã đoán ra thì sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết. Và hẳn cậu không muốn Lilly lại phải nghe từ người khác". Mình định lấy tay áo quệt nước mắt, nhưng đang đưa giữa chừng thì dừng lại, nhìn cậu ta chằm chằm: "Nhà hàng á? Nhà hàng nào cơ?" "Cậu biết mà" - Kenny có vẻ hơi khó chịu - "Cái hôm tất cả mọi người đi đến Làng Trung Hoa ý. Cậu ngồi sát bên cậu ta. Cậu cười suốt... nhìn hai người khá thân mật". Làng Trung Hoa ư? Nhưng anh Michael đâu có đi cùng bọn mình hôn đi Làng Trung Hoa... "Và cậu biết đấy, mình không phải là người duy nhất nhìn thấy cậu ta tặng hoa hồng cho cậu suốt cả tuần lễ vừa rồi." Mình chớp chớp mắt. Với nước mắt tèm nhem thế này mình chả thể nhìn rõ mặt Kenny nữa. "C-Cái gì?" "Cậu biết rồi đó." - Kenny nhìn quanh, rồi hạ giọng xuống thì thầm - "Boris. Tặng hoa hồng cho cậu. Cậu không phải giả vờ nữa đâu Mia. Nếu hai cậu định lén lút sau lưng Lilly là chuyện của các cậu nhưng mà..." Cơn choáng váng giống như lúc mình đọc thơ của Michael lại quay lại. BORIS. BORIS PELKOWSKI. Bạn trai mình vừa chia tay với mình bởi vì nghĩ mình quan hệ lén lút với BORIS PELKOWSKI. BORIS PELKOWSKI, người luôn bị dính thức ăn trên cái niềng răng. BORIS PELKOWSKI, người luôn dắt áo len trong quần. BORIS PELKOWSKI, bạn trai của cô bạn thân nhất của mình. Chúa ơi. Đời mình coi như xong. Mình định nói cho cậu ấy sự thật. Rằng Boris không phải là người yêu bí mật của mình, mà là Bông Tuyết Bí Mật của mình. Nhưng Tina đã chen lên kéo tay mình và nói: "Xin lỗi Kenny, Mia phải đi bây giờ". Rồi cậu ấy lôi tuột mình vào phòng Thay đồ nữ. "Mình phải nói cho cậu ấy" - mình cứ nói đi nói lại như con điên, cố vùng vẫy ra khỏi tay Tina - "Mình phải nói cho cậu ấy. Mình phải cho cậu ấy biết sự thật." "Không, cậu không được nói" - Tina nói rồi đẩy mình vào toilet - "Hai cậu đã chia tay rồi. Ai để ý lý do chứ? Cậu đã được giải thoát, đấy mới là điểm quan trọng." Mình chớp mắt và nhìn gương mặt nhem nhuốt của mình qua tấm gương phía trên bồn rửa mặt. Trông mình thật kinh khủng. Chưa bao giờ mình mất tư cách đến thế này. Vừa nhìn thấy bản thân mình lại òa khóc lần nữa. Tất nhiên Tina nói cậu ấy đảm bảo anh Michael không có ý trêu chọc mình. Rằng chắc hẳn anh ấy đoán ra mình là người tặng thiệp và cố tìm cách cho mình biết anh ấy cũng có tình cảm với mình. Nhưng mình không tin. Bởi vì nếu đấy là sự thật - nếu đấy là sự thật - thì tại sao anh ấy lại để mình đi? Tại sao anh ấy không cố giữ mình lại? Tina tìm mọi cách thuyết phục mình rằng là anh ấy chắc chắn muốn làm thế rồi. Nhưng thử xem cái cách mình hét lên sau khi đọc bài thơ của anh ấy lại còn vừa chạy vừa khóc chạy đi như thế thì ai mà chẳng hiểu rằng đó không phải là một dấu hiệu tốt. Có khi anh ý nghĩ bài thơ đã làm mình buồn ấy chứ. Hơn nữa, Tina còn chỉ ra rằng cho dù anh Michael có đuổi theo mình lúc đó thì cũng bị Kenny chắn đường mất rồi. Mà rõ ràng lúc đó nhìn có vẻ như hai đứa mình đang có chuyện riêng và không muốn bị làm phiền. Tất cả đều có thể xảy ra. Nhưng cũng có thể là anh Michael chỉ đang đùa. Và nếu đúng thế thì trò đùa này thật tàn nhẫn vì anh ấy không biết mình yêu anh ấy dường nào. Rằng, nếu không có anh ấy mình sẽ không bao giờ, không bao giờ có được sự tự tin. Vì mình luôn tâm niệm rằng trong mắt của anh Michael, mình luôn chỉ là con nhóc bạn thân của em gái anh ấy. Có lẽ anh ấy chỉ định đùa cho vui. Anh ấy hoàn toàn không có lỗi gì cả. Nhưng mình sẽ không bao giờ rời khỏi phòng tắm này. Mình sẽ chờ đến lúc mọi người về hết, sau đó sẽ chuồn ra ngoài, và không ai còn gặp lại mình cho tới tận học kì sau, mà tới lúc ấy, hy vọng mọi chuyện sẽ qua hết. Hoặc tốt hôn cả, có lẽ mình sẽ ở lại Genovia... Phải rồi. Sao lại không nhỉ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương