Nhật Ký Đòi Lương Của Tiểu Phiên Dịch
Chương 52: Phiên Ngoại 2
Bình thường Văn gà con rất ít khi vận động, chạy tám trăm mét thôi cũng đủ khiến cậu tắt thở hết nửa ngày. Thế nhưng giờ đây cậu đã có lý do để rèn luyện sức khỏe. Thứ nhất, mỗi lần làm trò yêu yêu với ông chủ nhà mình cậu đều không có đủ sức lực, thêm nữa lại sắp phải kiểm tra sức khỏe để nộp hồ sơ làm việc, và cậu không muốn mình gặp phải vấn đề gì bất trắc. Buổi sáng, sáu giờ rưỡi, trên con đường nhựa rợp bóng cây ngoài khu biệt thự. "Ông chủ... anh chạy chậm lại chút đi mà..." "Tôi đã chạy chậm rồi." "Anh nhìn đồng hồ lại xem... tụi mình chạy được một tiếng rồi đúng không?" "Mới mười phút." "Em... em không nổi..." Văn Giai Hiên dừng lại, hai tay chống tại trên đầu gối thở dốc, "Vận động phải tăng cường độ dần dần, không nên quá sức như thế này chứ." "Giai Giai, em mới chạy được một kilomet." Võ Trạch Hạo nhìn đồng hồ vận động. "Cái gì cơ? Em đã chạy một cây rồi cơ á?" Văn Giai Hiên đứng thẳng người, khoát tay, "Em quá đỉnh, hôm nay thế là xong, end game." "..." Võ Trạch Hạo nói không lại Văn gà con, đành bất đắc dĩ đáp: "Vậy em đi từ từ về nhà đi, tôi chạy thêm vài vòng rồi về." "Dạ ông chủ." Văn Giai Hiên vừa làm mấy động tác giãn cơ vừa nói, "Em đi mua đồ ăn về làm bữa sáng." Võ Trạch Hạo tiếp tục chạy dọc theo con đường trải nhựa thẳng tắp, còn Văn Giai Hiên đến khu chợ mua rau cỏ thịt thà, vừa đi miệng vừa khe khẽ ngân nga vài câu hát. Mấy tháng gần đây Văn Giai Hiên rất rảnh rỗi. Từ sau khi qua kỳ thi công chức, cậu chuẩn bị phỏng vấn, tham gia phỏng vấn, chờ đợi kết quả, giai đoạn này không căng thẳng như lúc ôn tập trước khi thi viết. Ngoại trừ làm trợ lý cho Võ Trạch Hạo, Văn Giai Hiên cơ bản cũng không có gì làm, bởi vậy nên khả năng nấu nướng tiến bộ khá đáng kể. Tại một nơi bán rau củ quả tươi, Văn Giai Hiên tình cờ đụng phải một người không tưởng nổi, cậu chạy đến vỗ vai người nọ, vui mừng cất tiếng: "Anh Bạch, sao anh lại ở đây? " Bạch Tư Quân xoay đầu lại, sửng sốt: "Giai Hiên?" "Anh ở khu biết thự này sao?" Văn Giai Hiên hỏi tiếp. "Đúng rồi, được một khoảng thời gian." Bạch Tư Quân đáp, "Em cũng ở đây à?" "Em mới chuyển tới chưa được bao lâu." Văn Giai Hiên có phần hơi hưng phấn, "Thật khéo, hóa ra chúng ta lại ở cùng một khu." Hai người đều đến mua nguyên liệu nấu ăn, vừa mua đồ vừa tán gẫu. "Anh nghe tổng biên nói em thi đậu Bộ ngoại giao rồi, chúc mừng em, thật sự rất giỏi đó." Bạch Tư Quân mở lời chúc mừng cậu. "Có gì đâu ạ, em thi hai năm lận." Văn Giai Hiên ngại ngùng đáp, "Đúng rồi anh Bạch, gần đây Mai Vũ Sâm xuất bản sách mới, anh có thể giúp em lấy một cái chữ ký được không ạ?" "Cái này có gì đâu mà không thể." Bạch Tư Quân cười cười, "Anh ấy đang ở nhà, anh dẫn em đi đòi." Văn Giai Hiên trợn to hai mắt: "Anh ấy cũng ở đây?" "Sao lại không?" Bạch Tư Quân hỏi ngược lại, "Ngược lại là em ấy, sao đột nhiên lại tới đây sống, anh nhớ tổng biên ở trong nội thành mà." Mặt Văn Giai Hiên đỏ đỏ hồng hồng: "Em với bạn trai em ở đây." Bạch Tư Quân nhíu mày: "Anh cũng vậy." Hai người không hẹn mà nhìn nhau cười, tiếp tục mua thức ăn. Trên đường trở về, Văn Giai Hiên nói muốn về nhà lấy sách trước rồi mới đến nhà xin chữ ký của Mai Vũ Sâm, mà Bạch Tư Quân nói không cần, trong nhà có sẵn sách. Kết quả hai người còn chưa nói tới đâu, nhà của hai người đã xuất hiện ngay trước mắt. Văn Giai Hiên nhìn căn biệt thự có số nhà A-111 kia, lại quay sang nhìn cửa nhà mình, không thể tin nổi hỏi: "Hai anh ở kế bên á?" Bạch Tư Quân mặt mày phức tạp nhìn Văn Giai Hiên, nói một câu không rõ hàm ý: "Thì ra hàng xóm nhà anh là em..." Văn Giai Hiên không chú ý tới biểu cảm của Bạch Tư Quân, cậu mau chóng mở cửa nhà mình, chạy vụt vào bên trong: "Chờ em chút xíu nha anh Bạch, em lên nhà lấy sách." Năm phút sau, Văn Giai Hiên vào trong nhà Bạch Tư Quân, gặp được tác giả lớn Mai Vũ Sâm đang lười biếng dựa tường nằm ườn ra. Văn Giai Hiên có chút hồi hộp: "Chào thầy Mai, em là fan hâm mộ của anh, em từng đọc..." "Tác phẩm của tôi?" Mai Vũ Sâm không chút khách khí ngắt lời Văn Giai Hiên, "Mấy từ này tôi nghe qua vô số lần rồi." Mai Vũ Sâm nói xong cũng đi đến phòng khách, Văn Giai Hiên sững sờ đứng như trời trồng, nhìn Bạch Tư Quân nói: "Anh ấy dữ quá đi..." "Cũng đang giận dỗi anh đây này." Bạch Tư Quân bất đắc dĩ đáp lời. Văn Giai Hiên đổi dép lê, nhỏ giọng hỏi: "Giận dỗi gì vậy ạ?" "Thì là..." Bạch Tư Quân muốn nói rồi lại thôi, "Ừm... tối hôm qua có chút mâu thuẫn nhỏ." Văn Giai Hiên ngẫm nghĩ gật gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa, cùng Bạch Tư Quân đi vào phòng khách. Lúc này Mai Vũ Sâm đang vùi mình trong sofa, tay đang cầm kindle đọc sách, bộ dạng đắm chìm trong thế giới riêng không quan tâm sự đời. Kindle: thương hiệu của dòng máy đọc sách điện tử từ Amazon."Vũ Sâm, đây là con trai tổng biên, Văn Giai Hiên, trước đây đã từng giúp cậu ấy xin chữ ký của anh." Bạch Tư Quân dẫn Văn Giai Hiên tới sofa ngồi xuống, rót thêm một chén trà, "Cậu ấy cũng muốn ký tên sách mới của anh lần này." Mai Vũ Sâm hoàn toàn không có động tĩnh gì, Văn Giai Hiên mơ hồ cảm thấy không khí giữa hai người không ổn lắm, cũng không dám tùy tiện mở miệng. "Mai Mai," Bạch Tư Quân kiên nhẫn gọi, "Nghe lời, ký cho người ta nhanh nào." Mai Vũ Sâm vẫn không có động tĩnh gì, không để lại chút mặt mũi nào cho Bạch Tư Quân. Lửa giận xông lên tới não, Bạch Tư Quân nhẹ giọng lại: "Mèo chết, buổi tối không muốn lên giường có đúng không?" Mai Vũ Sâm rốt cuộc cũng có phản ứng, lười biếng đáp: "Lên giường thì được ích lợi gì, em cũng không cho chạm vào." "Em không cho anh chạm vào lúc nào, em chỉ..." Bạch Tư Quân lo lắng nhìn về phía Văn Giai Hiên, không tiếp tục nói nữa. Văn Giai Hiên rất tự giác làm bộ chẳng nghe được cái gì hết trơn. "Anh ký cho người ta trước đi đã," Bạch Tư Quân vẫn dùng giọng điệu mềm mỏng, "Đừng để người ta chờ." Mai Vũ Sâm cuối cùng cũng nhấc mí mắt lên, nhìn Văn Giai Hiên một cái, sắc mặt vẫn không biến đổi: "Làm gì có ai mới sáng sớm đã chờ ở cửa chờ ký tên đâu chứ." Văn Giai Hiên mở miệng muốn giải thích, Bạch Tư Quân đã đi trước cậu một bước: "Vừa nãy tình cờ gặp nhay lúc đi chợ, mà... khụ... em ấy ở nhà kế bên." "Kế bên?" Mai Vũ Sâm thả kindle xuống, quan sát Văn Giai Hiên từ trên xuống dưới vài lần có lẻ, sau đó cười khẽ một tiếng không rõ hàm ý, "Quả thật không nên trông mặt mà bắt hình dong." "Sao, sao vậy ạ?" Văn Giai Hiên nơm nớp lo sợ hỏi. "Không có gì." Mai Vũ Sâm đưa tay ra trước mặt Văn Giai Hiên, "Đưa sách cho tôi." Mai Vũ Sâm lấy ra một cây bút lông dưới bàn trà, ký tên vào bookmark cho Văn Giai Hiên. Vừa lức này, điện thoại cậu rung lên. Cậu nhìn màn hình điện thoại, lúc này mới nhớ ra trong nhà còn có một đại diều hâu đang chờ bữa sáng. "Anh Bạch, bạn trai em là chủ biên của Trạch Ưu Travel, hay em giới thiệu cho mọi người làm quen nha?" Văn Giai Hiên hỏi. "Được đó." Bạch Tư Quân đáp, "Không chừng sau này còn giao thiệp chuyện công việc nữa." Không tới mấy phút sau, Văn Giai Hiên kéo Võ Trạch Hạo vào trong nhà Mai Vũ Sâm và Bạch Tư Quân, làm buổi giao lưu giới thiệu đôi bên. Bởi Văn Giai Hiên cũng bất ngờ biết được hàng xóm kế bên là người quen, trước khi đến chào hỏi cũng không kịp chuẩn bị quà cáp gì, hàn huyên một lúc xong, cậu ngỏ lời mời Bạch Tư Quân cùng Mai Vũ Sâm có thời gian đến làm khách nhà mình. Mai Vũ Sâm vẫn cứ không phản có ứng nào, tựa hồ từ đầu đến giờ chẳng quan tâm ba người họ nói gì, nhưng Bạch Tư Quân lại rất tình nguyện đồng ý. Trao đổi cẩn thận xong, Văn Giai Hiên cùng Võ Trạch Hạo cũng không ở lại lâu, ra cửa đổi giày chuẩn bị về nhà. Bạch Tư Quân thay hai người mở cửa, định tiễn bọn họ ra đến ngoài sân, nhưng đúng vào lúc này, Mai Vũ Sâm đang đi theo đột nhiên nhìn thẳng vào Văn Giai Hiên: "Cậu." Văn Giai Hiên dừng bước lại, không hiểu gì lắm chỉ vào mình: "Em?" Hai người còn lại đứng cạnh cửa đều trong trạng thái giống Văn Giai Hiên, đều nhìn chằm chằm chờ vế sau của Mai Vũ Sâm. "Chính là cậu." Mai Vũ Sâm đáp, "Buổi tối trên giường gào nhỏ thôi, ảnh hưởng đến tôi và Bạch nhà tôi âu yếm." Văn Giai Hiên sửng sốt trong nháy mắt, mặt đỏ bừng lên, đập cái bốp vào người Võ Trạch Hạo, oán giận nói: "Em đã nói tối hôm qua không đóng cửa ban công là đối điện nghe thấy rồi mà!" Tuy hai nhà không cùng một chỗ, song sân vườn lại nối liền với nhau. Thêm nữa hai nhà có cấu trúc đối xứng, phòng ngủ của Văn Giai Hiên vừa hay đối diện phòng ngủ của Bạch Tư Quân. Văn Giai Hiên nghĩ lại mấy lời khó nghe bật ra từ miệng mình hôm qua, thực sự muốn tìm một cái lỗ chui quách vào. Khổ nỗi bốn phía không có cái lỗ nào, cậu chỉ có thể nhào vào lòng Võ Trạch Hạo, vùi đầu vào trong ngực hắn, không muốn nhìn mặt bất kỳ ai. Võ Trạch Hạo vỗ vỗ lưng cậu an ủi, nói với hai người còn lại: "Xin lỗi, lần sau chúng tôi sẽ chú ý." "Ừm... Không có gì." Bạch Tư Quân lúng túng đáp. Văn Giai Hiên cũng không quay đầu lại kéo Võ Trạch Hạo ra ngoài thật nhanh, Bạch Tư Quân nhìn hai bóng lưng đang rời đi, không còn cách nào nhìn Mai đại miêu nhà mình: "Anh làm khó người khác như vậy làm gì chứ?" Mai Vũ Sâm khẽ hừ một tiếng, bất mãn nói: "Ai bảo cậu ta kêu gào đến mức làm em héo cả đi." "Anh nói cái kiểu gì thế," Bạch Tư Quân nói không nên lời, "Rõ ràng là anh làm em héo. " Nửa đêm hôm trước. Thực chất Văn Giai Hiên không đóng cửa ban công nhà mình cũng không vấn đề gì, miễn Bạch Tư Quân đóng là đã đủ không nghe thấy kế bên la lối cái gì. Nhưng Mai Vũ Sâm Không đóng, nghe thấy mấy lời nói dâm loạn từ miệng Văn Giai Hiên còn buộc Bạch Tư Quân nói theo. "Mai Vũ Sâm!" Bạch Tư Quân tức đến nổ phổi, "Battle cái gì cơ? Anh điên rồi!" "Cậu ta kêu lớn như vậy, không phải đang muốn giao chiến sao?" Mai Vũ Sâm cau mày, "Tất nhiên chúng ta phải battle rồi." "Em...!" Bạch Tư Quân muốn chửi tục đến nơi, "Em không kêu!" "Cứ học cậu ta trước đã." Mai Vũ Sâm đáp, "Cậu ta gọi cái gì, em gọi theo cái đó, âm thanh phải to hơn đó." Bạch Tư Quân kiên nhẫn nghe tiếng kêu của Văn Giai Hiên nhà kế bên, nghe được hai câu đã nghe không nổi nữa. "Mai Vũ Sâm, em nói lại lần nữa," Bạch Tư Quân vô cùng tức giận, run rẩy chỉ vào ban công, "Đóng cửa ban công lại, không đóng thì đừng hòng làm!" Mai Vũ Sâm không nhúc nhích chút nào, đoạn ôm Bạch Tư Quân khỏi giường, nói: "Vậy lên ban công làm." "Cút!" Bạch Tư Quân không suy nghĩ đạp thẳng Mai Vũ Sâm xuống giường. Một bên khác. Văn Giai Hiên thỏa mãn nằm ngoài trên ngực Võ Trạch Hạo, híp mắt lại: "Ông chủ, anh có nghe thấy tiếng gì không?" Võ Trạch Hạo xoa xoa sau gáy cậu, đáp: "Không có, mau ngủ đi."Editor có lời muốn nói:Sau khi mình edit xong phiên ngoại thứ hai này mới nhận ra còn một phiên ngoại nữa mới kết thúc toàn văn ToT thế nên xin lỗi các bạn và hy vọng các bạn chờ thêm một xíu nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương