Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17

Chương 47: Mẹ Của Minh Long



Sau khi tan học, tôi lầm lũi bước về nhà. Nói vậy thôi chứ có xe đưa rước đàng hoàng mà không đi, thích đi bộ vậy cho nó lạ. Đang lẩm nhẩm đếm số bước chân thì tôi va vào một anh chàng bận đồ đen từ đầu đến chân. Mặc mày nghiêm trọng nhìn tôi. Có lẽ làm màu. Tôi cúi người xin lỗi nhưng bị chặn lại. Ý gì nhỉ? Không lẽ bắt tôi bồi thường?

“Bả chủ muốn gặp cô!” Tên đó chỉ vào quán cà phê bên kia đường. Bà chủ?

“Tôi đâu có làm công cho ai đâu mà có bà chủ bà chỉa gì ở đây? Mấy anh có lẽ lộn người rồi!” Tôi cười cười rồi định lách người đi qua nhưng ý định không thành. Bị tên đó tóm cổ lại.

“Mẹ của cậu Minh Long muốn gặp cô!” À, à, sao không nói như vậy ngay từ đầu chứ. Dễ hiểu mà cũng dễ xử hơn. Tên đó dẫn tôi qua đường, đưa tôi vào bàn bà ta ngồi. Tôi lễ phép cúi đầu:

“Con chào bác!” Không ừ không hử, bà ta liếc từ trên xuống dưới đánh giá toou chắc. Tại bả là mẹ của Minh Long, dù gì cũng là người lớn nên tôi nhịn thôi. Chứ người bình thường là bị tôi tán lòi con mắt rồi.

“Cô ngồi đi.” Bà ta hất mặt về phía chiếc ghế đối diện bả. Tôi chỉ dùng một từ miêu tả bả thôi. Chảnh. Quá chảnh. Sau khi bả đợi tôi yên vị ngồi xuống và một ly nước cam được phục vụ bưng ra xong bả mới đi vào vấn đề. “Tôi không biết cô thích uống gì nên gọi đại, riêng con bé Khuê thì thích nước cam!”

“Vâng” Khuê, Khuê, làm như thách thức lòng kiên nhẫn của tôi chắc. Biết tôi với cô bé đó là tình địch, sống không đội trời chung mà còn nhắc tới. Tôi ngồi khoáy khoáy ly nước cam.

“Sao cô không uống?” Bà ta hỏi.

“À, vâng, xưa giờ con không uống hay ăn đồ do người khác gọi trước, ai biết được ở đây có thuốc thì sao?” Tôi nói thẳng lí do.

“Haha, thông minh lắm cô bé! Rất ra dáng của người tiếp nối tập đoàn của Hà Nghi!” Bà ta nói gì ấy nhở? Hà Nghi là tên dì tôi mà. Mà thôi kệ, bỏ đi, tôi không quan tâm bà ta nói nhảm cái gì.

“Bác có chuyện gì cần nói xin nói nhanh, con không có thời gian để buôn dưa lê với bác!”

“Được, ta sẽ nói. Nếu là con bé Thục Khuê thì nó rất thích nói chuyện với ta.”

“Nếu bác gọi con ra đây để nói về Thục Khuê thì con xin về trước! Chào bác!” Thà nói tôi vô lễ còn hơn ngồi đó nghe chuyện của tình địch.

“Có gì cô gấp, tôi muốn hỏi cô chuyện hôm cô nói ở plaza, là thật chứ?”

“Nếu bác muốn biết thì bác về hỏi con trai bác.”

“Nó không nói!”

“Vậy xin lỗi bác. Con cũng không thể nói! Chào bác con về!” Tôi gật đầu nhẹ một cái rồi đẩy ghế đứng lên. Quay lưng bước đi ra khỏi cửa. Chán nản những lời vô bổ của bà ta.

Vừa đẩy cửa bước ra thì gặp người không nên gặp-Thục Khuê. Sao tôi cứ gặp hết người này đến người khác vậy. Nghe tên thôi là đã thấy xui rồi. Tôi lách người qua, đi luôn.

Bực mình, hết hứng đi bộ. Tôi đón taxi để về nhà.

***

Nhà hôm nay trống trãi quá, không có dì cũng không có Minh Phong, có mấy người giúp việc cứ chạy ra chạy vào như giỡn. Tôi lên phòng, nằm ường người ra. Học, học, học, yêu, yêu, yêu, hận, hận, hận. Phức tạp quá.

Tôi lắc đầu xua đi những suy nghĩ trong đầu, lăn qua, lăn lại, tôi ôm gối ngủ lúc nào chẳng hay. Khi giật mình dậy đã bảy giờ tối. Màn hình điện thoại tôi cứ chớp sáng. Hình như có cuộc gọi nhỡ.

Tôi mở lên, là Minh Long, tôi định bấm gọi lại nhưng mấy cái kí ức kia ùa về làm cho tim tôi đau nên thôi. Tôi xóa đi mấy cuộc gọi đó, tốt nhất không thấy thì ổn hơn.

Tôi đã mất đi niềm tin vào cậu ta rồi. Lừa dối như vậy là đủ lắm rồi.

Trong cuốn tiểu thuyết Dụ Tình đã từng nói “trong tình yêu, nếu không tin tưởng nhau thì chẳng còn chỗ cho điều gì cả!” Tôi thấy rằng có vẻ là đúng. Mặc dù tôi biết mình bị lừa dối và những lời giải thích ban sáng của cậu ta cũng chỉ là giả tạo nhưng thật sự “Tôi chưa bao giờ ngừng yêu!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...