Nhật Ký Nữ Thần Báo Tử

Chương 5



Caroline khóc một trận chưa từng thấy rồi leo lên giường tôi, gấp cái áo khoác lại làm gối, vì giường tôi là giường đơn và cũng chỉ có duy nhất một bộ chăn gối.

- Chẳng sao cả, dăm ba thằng con trai!

Tôi mỉm cười, Caroline lúc nào cũng cố tỏ ra là mình ổn, thật ra tôi nghĩ cô ấy không mạnh mẽ như thế. Tôi tắt đèn, sau đó cũng leo lên giường, lúc đang gà gà ngủ, tôi nghe cô ấy thở dài đánh thượt một cái như trút hết ruột gan ra ngoài bèn lên tiếng:

- Cậu vẫn nghĩ Brian không phải người như thế đúng không?

- Ừ, bây giờ nghĩ lại thì nhiều thứ rất không hợp lý nhưng mình cũng chẳng có gì cần nói nữa.

Nửa đêm, tôi mơ một giấc mơ rất dài nhưng lại không thể nào thoát ra khỏi đó được, rất nhiều người chết, tôi cũng đã loáng thoáng thấy kẻ đã giết họ, lập tức cả người tôi lạnh toát, không còn hơi sức cử động. Sau đó, hắn áp sát mặt tôi, làn da trắng bệch nổi rõ tia máu, hai mắt đỏ rực vô hồn và hơi thở tanh nồng lạnh lẽo. Tôi bật dậy, xung quanh là một màu tối đen như hũ nút, chiếc đồng hồ phát quang phát ra ánh sáng xanh ảm đạm trông càng quỷ dị. Chân tay tôi ủ trong chăn mà vẫn lạnh toát, tôi chưa bao giờ nghĩ bóng đêm có lúc lại đáng sợ như thế.

Tiếng hít thở bên cạnh khiến tôi giật bắn mình, suýt chút thì hét lên nhưng may mắn tôi nhanh chóng nhận ra đó là Caroline. Khẽ khàng xuống giường, không để cho Caroline tỉnh dậy, lấy đèn pin soi xuống bức tường bê tông bên dưới. Ơn trời, con mèo đen vẫn ở đó và không hiểu sao tôi lại thấy cực kỳ yên tâm, có thể là do lời nói của Kai Evans hoặc là do con mèo đó đã từng bảo vệ tôi. Con mèo nằm yên như một pho tượng, mặc kệ những bông tuyết đậu thành từng hạt lớn trên người, đến nỗi tôi sợ nó sẽ biến thành một cục nước đá.

Trời lạnh đến nỗi tuyết đóng thành mảng trắng xóa bên cửa sổ. Hai hàm răng tôi va vào nhau lập cập và hơi thở phả ra thành những làn xương trắng đục. Tôi ôm laptop lên giường, tiếp tục dịch sách cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân của bác Elena dưới nhà bếp. Ngoài trời tối và âm u nhưng tôi vẫn xuống bếp giúp bác chuẩn bị bữa sáng, cũng may trong tủ lạnh còn nhiều đồ ăn nên chúng tôi không phải đi chợ quá sớm.

- Chào buổi sáng, bác Elena!

- Chào buổi sáng, Ana! Sao cháu không ngủ thêm với Caroline, hôm qua bác thấy con bé rất lạ.

- Không có gì đâu ạ, chỉ là vài việc ở trường. Đêm nay chắc cháu sẽ ngủ lại nhà Caroline ạ, bọn cháu có bài tập mô phỏng các chòm sao.

Nhà Caroline cách nhà chúng tôi không xa lắm, tôi cũng hay ngủ lại nhà cô ấy, ba mẹ Caroline thường xuyên vắng nhà và nếu họ có ở nhà thì cũng chẳng vấn đề gì vì họ rất nhiệt tình và tốt bụng, luôn luôn chào đón tôi.

Hơn 6h, Caroline đã dậy, còn bác Samuel thì phải đến gần 7h, tuy nhiên bác chưa bao giờ ngủ dậy quá 7h vì 7h5' là bắt đầu chương trình tin tức buổi sáng mà bác thích nhất, những vụ xả súng, cướp bóc giết người luôn khiến bác tự hào vì mình từng là cảnh sát.

Bình thường, tôi cũng chỉ nghe cho có nhưng hôm nay, chất giọng vốn bình tĩnh của phát thanh viên dường như cũng gấp gáp và căng thẳng hơn, hoặc là do tim tôi vẫn đập thình thịch từ giấc mơ đêm qua, cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng chưa bao giờ chân thực và mãnh liệt đến thế, ngay cả gương mặt của tên ma cà rồng cũng gần như áp sát mặt tôi.

"Trên cây cầu Vĩnh Hằng gần nghĩa trang thuộc thị trấn Lavender, các cảnh sát đã phát hiện 8 thi thể cả nam lẫn nữ, các nạn nhân đều từ độ tuổi 16 đến 19, nguyên nhân tử vong được xác định là do rút sạch toàn bộ máu, các nạn nhân không có dấu hiệu chóng cự hay một vết thương nào ngoài một vết thương ở cổ. Hiện tại cảnh sát đang tiếp tục điều tra.."

Tim tôi nhảy thót lên tận cổ họng, cách giết người là ẩn số với người bình thường nhưng đối với tôi nó lại rất rõ ràng, tôi cũng từng suýt bị giết theo cách này, khi những chiếc răng nanh nhọn hoắt và hơi thở tanh nồng lạnh lẽo khiến tôi gần như tê liệt vì sợ.

Tôi đến trường, Brian Carney vẫn nghỉ học, đây đã là ngày thứ ba cậu ta nghỉ, Caroline lầm bầm:

- Chắc chắn là có chuyện gì đó.

Nhưng cô ấy vẫn nhất quyết không gọi điện cho Brian. Tôi thì không bình tĩnh được như thế, đợi mãi mới hết tiết học đầu tiên, tô vội chạy nhanh ra hành lang nhắn tin cho Kai Evans, tôi không muốn bất cứ ai vô tình hay cố ý biết được cuộc nói chuyện này cả.

"Những người chết gần nghĩa địa đêm qua là do ma cà rồng giết đúng không?"

"Ừm."

Một câu trả lời không thể ngắn gọn hơn.

"Không có cách nào có thể cứu họ sao?"

"TRừ khi cô có thể giết tất cả các ma cà rồng cấp E."

"Vậy còn những ma cà rồng cấp cao hơn?"

"Cô sẽ chẳng nhận ra bọn họ ở xung quanh cô đâu, vì họ không để lại dấu vết."

Tim tôi đánh thịch một cái nữa.

"Nghĩa là họ vẫn xuất hiện ở đây từ trước nhưng không ai nhận ra?

" Đúng vậy. "

Tôi nhìn vào lớp học, Caroline vẫn ngồi đó và xoay xoay chiếc di động màu hồng, ngập ngừng một lúc rồi tôi cũng nhắn cho Kai Evans một tin, cũng không hi vọng lắm anh ta sẽ trả lời.

" Brian Carney là em trai anh đúng không?"

Đúng như tôi dự đoán, đợi hết giờ nghỉ cũng không thấy Kai Evans trả lời, có thể là anh ta đang bận, có thể là anh ta không muốn trả lời. Kết thúc buổi học, tôi và Caroline đạp xe về thẳng nhà cô ấy vì tôi không muốn ra ngoài vào buổi tối. Trước đó tôi sẽ ghé qua tiệm tạp hóa của bác Elena để mua vài thứ chuẩn bị cho bài tập thực hành và tiện thể xin phép bác luôn.

Phòng của Caroline đương nhiên rộng hơn phòng tôi rất nhiều, cũng là địa điểm lý tưởng hơn cho các bài tập thực hành mô phỏng, chúng tôi có thể ngồi ngay trên sàn nhà trải thảm mềm mại và ấm áp với những chùm dây điện, kéo, kìm, ốc vít.. vứt lung tung. Nhóm của tôi ban đầu là 3 người, gồm cả Brian, nhưng tất nhiên cậu ta không thể tham gia, trừ khi cậu ta ngay lập tức xuất hiện. Tôi đang bận đục lỗ để luồn dây điện cố định mấy ngôi sao của chòm Nam Thập Tự và chòm Tiên Hậu thì nghe tiếng của Caroline:

- Mình đáng lẽ nên gọi cho Brian, bắt cậu ta làm xong bài thực hành này đã, mỗi buổi tối cậu ta có thể kể rất nhiều chuyện về các chòm sao.

- Mỗi buổi tối?

- Ừ, mỗi khi mình khó ngủ, Brian dường như thuộc tất cả thần thoại Hi Lạp.

Tôi nhìn Caroline gọt dây điện như muốn cắt phăng nó luôn:

- Nhưng cuối cùng một tin nhắn cậu cũng không gửi.

- Lại thêm bà cô Berlinda Julia nữa, tên thì rõ là đẹp. Bả thích Brian nên lúc không thấy cậu ấy là lại cà khịa mình. Điên cả người!

Tôi cúi đầu, cười thầm, trong trường, Brian rất nổi tiếng, được nhiều hoa khôi theo đuổi, kể cả Berlinda Julia, bạn cùng lớp của chúng tôi. Nói thật thì tôi cũng khá ghen tị với dáng người nở nang quyến rũ của Julia, nhất là cô nàng lại hay mặc những bộ quần áo cổ trễ khoe vòng một đầy đặn. Nhưng mà cuối cùng Brian lại quen với Caroline khiến cô nàng hậm hực từ năm trước, chưa bao giờ có chuyên con trai lờ đi khi cô nàng chủ động theo đuổi.

- Này, Brian chưa từng đến nhà cậu lần nào, phải không? Vì sao?

- Cậu ấy không chịu đến, nhưng không phải sợ ba mẹ mình, họ đã gặp nhau và cùng ăn cơm tối, ba mẹ mình còn tỏ ra rất vừa lòng vì Brian có gì đó khiến người khác cảm thấy an tâm. Cậu ấy cũng là người tuyệt nhất mình từng gặp.

Tôi gật đầu, nếu chưa gặp Kai Evans thì tôi cho rằng cô ấy hoàn toàn đúng.

9h, ngoài trời bỗng nhiên tuyết rơi rất dày, tạo thành một bức tường trắng xóa ngoài cửa kính, tôi chợt nghĩ đến con mèo đen ở nhà, không biết nó còn ở trên bức tường chịu lạnh không. Tôi giật mạnh chiếc kéo trên tay để tước một mẩu dây điện và bị nó bắn ngay vào mắt.

- A!

- Cậu sao không? Đưa mình xem thử!

- Không sao, mình vào nhà tắm một chút.

Tôi đứng dậy, mắt xót gần như không mở được. Tôi nhìn vào chiếc gương trên bồn rửa mặt và banh mắt mình ra, một vệt đỏ ngay khóe mắt, không có cặp kính dày cộp này là nguy rồi. Tôi đang định ra ngoài thì chiếc gương trong nhà tắm bỗng biến đổi, tôi khó hiểu lùi lại một bước, âm thanh xung quanh bỗng chốc ù đi, không còn nghe thấy cả tiếng nhạc to tướng chúng tôi bật từ tối. Trong gương, một khung cảnh u ám, tối tăm hiện lên, là nghĩa địa, và kia là Dhara Susan – một người bạn cùng lớp với tôi, nhưng cô ấy làm gì ở nghĩa địa giờ này?

Tôi cố nhìn sâu vào trong gương, tiếng chuông dinh doong vang lên nghe rợn sống lưng, khuôn mặt Susan dần hiện rõ, tôi cảm nhận được sự sợ hãi đến nghẹt thở. Sinh vật đối diện.. tôi không biết diễn tả thế nào.. qua cảm nhận của cô ấy.. lạnh giá.. đông cứng.. và nó lao đến Susan với một chiếc mingj há rộng.

- Không!
Chương trước Chương tiếp
Loading...