Nhật Ký Sủng Ái Của Nữ Phụ Xinh Đẹp

Chương 18: Hàng xóm xinh đẹp bên cạnh nhà Phong Dịch là Giang Kiều



Edit: Tiểu Phiến

Trong tình hình như thế, mọi người đều thầm có phỏng đoán, chỉ là lúc này trong không khí lại có một chút lúng túng.

Phong Dịch chợt quét mắt nhìn quanh, ánh mắt anh lạnh như băng. Giống như vừa bị gió lạnh quét ngang, nơi đây trở nên vắng lặng, không có người nào dám cất lời.

Cuối cùng Phong Dịch cũng mở miệng, lạnh băng nói, lại mang theo áp bách cùng cực, "Tất cả xoay người cho tôi."

Khí chất anh lạnh lùng nghiêm nghị tột cùng, ánh mắt nặng nề xẹt qua từng người, mặc dù ánh mặt trời bên ngoài có lọt vào, bên trong vẫn lạnh lẽo, không có nổi một tia ấm áp.

Mệnh lệnh của Phong tổng không thể cãi lại, những người bên ngoài thang máy đều xoay người sang chỗ khác. Bọn họ đưa lưng về phía Phong Dịch và Giang Kiều, không khí cực kỳ trầm lắng.

Giang Kiều cười, ánh mắt nhìn Phong Dịch còn có thêm ý cười lười biếng.

Phong Dịch nhìn cô, chỉ thấy cô liếc xuống nhìn làn váy, anh cũng men theo ánh mắt cô mà nhìn, lập tức thấy đôi chân trắng trẻo thon dài của cô.

Giang Kiều một bên mỉm cười, một bên ôm ngực, tư thế cực kỳ miễn cưỡng, cô không chuẩn bị gì trong chuyện này, giống như muốn để anh tự giải quyết.

Phong Dịch giương mắt nhìn thẳng vào ánh mắt cô.

Ánh mắt anh dần dần dời xuống, Giang Kiều cắn môi, im lặng đọc thầm tên anh. Phong Dịch....

Phong Dịch vẫn tiếp tục nhìn, Giang Kiều đột nhiên mím môi không nói chuyện, thế nhưng anh lại có thể nhìn thấy cái miệng xinh xắn của cô chọc người tới mơ hồ.

Soi mói xong cô, Phong Dịch cởi áo khoác của anh ra. Giang Kiều cẩn thận nhìn, cô hơi nhướng mày, vóc người Phong Dịch quả nhiên rất tốt.

Trong tầm mắt cô đột nhiên xuất hiện một chiếc áo khoác, chắn ngang tầm nhìn của cô.

Giang Kiều đợi mấy giây, thấy Phong Dịch không có động tác khác, anh không định khoác lên người cô. Giang Kiều liền tiếp nhận áo khoác, cười như không cười liếc nhìn anh. Giang Kiều mặc áo khoác lên, áo của Phong Dịch rất dài, che phủ đến tận đầu gối cô, mùi hương của anh quanh quẩn nơi chóp mũi.

Cô tiện tay mang đi mảnh váy của mình, không nói lời cảm ơn, chỉ nói một câu, "Lần sau tôi sẽ giặt sạch trả lại anh."

Giang Kiều không nhìn Phong Dịch nữa, lập tức nhấc bước, giày cao gót đạp trên mặt đất, áo khoác của anh che kín thân thể cô, Giang Kiều ưu nhã đi ra ngoài.

Phong Dịch nhìn Giang Kiều, ánh mắt u ám nhìn không rõ cảm xúc trong mắt.

Đợi cô đi khuất, Phong Dịch rất nhanh liền rời khỏi thang máy, đi tới bãi đỗ xe, sau đó, một chiếc xe đen liền đi khỏi công ty.

Cũng không lâu lắm, mọi người trong công ty đều biết, Phong tổng không gần nữ sắc cùng Giang Kiều ở thang máy, quan hệ hai người giống như rất thân mật.

Lúc rời đi, áo khoác của Phong Dịch lại khoác trên người Giang Kiều.

.....

Giang Kiều biết diễn biến trong truyện, cô biết, sau khi Phong Dịch rời khỏi nhà chính Phong gia thì sẽ đến Châu Cảnh Ngự Uyển.

Trong truyện cũng không nói rõ tại sao Phong Dịch lại dọn nhà, chẳng qua là Giang Kiều có thể xác định một việc. Nếu như cô đến ở sát vách Phong Dịch, đối với kế hoạch của cô càng có lợi.

Giang Kiều nhìn lịch, đáy mắt không rõ cảm xúc.

Cô cầm di động lên, gọi cho bên bất động sản, lập tức liền có người nhận điện, "Chào cô, nơi này là môi giới bất động sản, xin hỏi cô muốn biết gì ạ?"

Người môi giới Lưu Nguyên nói, "Có mấy căn ở tiểu khu hiện nay bán rất khá, tỷ như phòng trong tiểu khu Hoa Lâm..."

Giang Kiều lãnh đạm nói, "Tôi muốn biết một chút về nhà ở Châu Cảnh Ngự Uyển."

Lưu Nguyên, "Châu Cảnh Ngự Uyển vẫn còn mấy căn chưa bán."

Giang Kiều, "Mấy ngày nữa tôi sẽ đến xem nhà."

Lưu Nguyên, "Được, đến lúc đó tôi liên lạc với cô bằng số này à?"

Giang Kiều, "Ừm."

Cô cúp điện thoại, trầm tư một lúc, cô sẽ dọn nhà trước Phong Dịch, anh sẽ không phát hiện cô cố ý mua nhà để tiếp cận anh.

Giang Kiều có chút hồi hộp, nếu như Phong Dịch biết cô là hàng xóm của anh thì anh sẽ có phản ứng gì? Đáy mắt cô đột nhiên hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Mấy ngày sau, Giang Kiều đến Châu Cảnh Ngự Uyển xem nhà. Người môi giới Lưu Nguyên liền dẫn Giang Kiều đi vào nhà. Giang Kiều liếc mắt nhìn căn nhà bên cạnh, không lâu sau Phong Dịch sẽ ở đây. Ánh mắt cô dừng trên cửa một lúc.

Một lát sau, cô thu hồi ánh mắt, cười khẽ một tiếng, đi vào nhà.

Lưu Nguyên nói, "Giang tiểu thư, ngôi nhà này rất tốt..." Cô giới thiệu cả căn nhà cho Giang Kiều, giọng nói vang mãi không đứt.

Giang Kiều không để ý lắm, nói, "Để tôi tự xem một chút."

Cô quét mắt qua nhìn mấy phòng vài lần, trong phòng sáng sủa, căn nhà này hấp thu ánh sáng rất tốt, các nơi đều được bố trí tinh tế.

Cô vừa đi vừa nghĩ, tuy nói cô vì Phong Dịch mà mua căn nhà này, nhưng căn này thực sự rất hợp với ý thích của cô.

Lúc này, Lưu Nguyên nhận được một cú điện thoại, cô đi ra chỗ khác nghe điện thoại trước, một lát sau, cô đi tới trước mặt Giang Kiều, nói, "Giang tiểu thư, thật ngại quá, vừa rồi tôi nhận được một cuộc điện thoại, đã có người muốn mua căn nhà này rồi."

Ánh mắt Giang Kiều hơi dừng lại, cô xoay người nhìn sang.

Lưu Nguyên vẫn tiếp tục nói. "Sáng sớm nay có một đôi vợ chồng đến xem nhà, bọn họ nhìn trúng trước nhưng vì giá cả tương đối cao nên họ vẫn chưa quyết định."

"Vừa rồi họ có gọi điện qua nói sẽ mua căn nhà này, đến lúc đó ký hợp đồng."

Giang Kiều nhìn vào mắt cô, chợt cười, "Vậy phải làm sao đây? Tôi cũng nhìn trúng ngôi nhà này." Giọng nói của cô không nặng không nhẹ nhưng lại cực kỳ chắc chắn.

Phong Dịch không lâu nữa sẽ đến đây, cô đương nhiên không thể đưa cho người khác căn nhà này được.

Vẻ mặt Lưu Nguyên trở nên khó xử, "Cái này...."

Giang Kiều lại chậm rãi mở miệng, "Tôi tăng giá lên gấp đôi." Giọng cô nhẹ nhàng vang lên, cực kỳ rõ ràng.

Lưu Nguyên ngẩn ra, giá của ngôi nhà này đã rất cao rồi, lại không nhắc tới căn nhà này là loại đắt tiền nhất trong mấy căn ở đây. Cô có chút khiếp sợ, Giang tiểu thư lại nguyện ý ra giá gấp đôi.

Giang Kiều nhìn Lưu Nguyên, bình tĩnh nói, "Lưu tiểu thư, cô có thể giúp tôi nói chuyện với cặp vợ chồng đó không? Tôi rất thích căn nhà này, tôi muốn ở đây."

Cô lại bổ sung thêm một câu, "Cô giúp tôi nói với họ, nếu như bọn họ vì chuyện này mà có tổn thất thì tôi có thể bồi thường."

Giọng cô trầm tĩnh mà nhu hòa, cộng thêm tình huống lúc này rất bình thường, ánh mắt cô càng thêm nhạt nhòa, không để người khác thấy áp lực.

Lưu Nguyên suy nghĩ trong lòng, cặp vợ chồng đó chưa ký sổ đỏ, sự tình vẫn chưa được định rõ. Giang tiểu thư không chỉ chấp nhận ra giá cao hơn mà thái độ còn rất tốt, cô tự nhiên nguyện ý giúp Giang Kiều lo lắng chu toàn.

Lưu Nguyên gật đầu, "Tôi sẽ nói với họ chuyện này, đến lúc đó sẽ gọi cho cô."

Giang Kiều trở về nhà, không lo lắng đến chuyện này nữa. Đúng vào ban đêm, cô liền nhận được điện thoại của Lưu Nguyên nói cặp vợ chồng đã đồng ý nhường rồi.

Cô cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ nhàn nhạt nói, "Ngày mai tôi sẽ kí hợp đồng."

Cúp điện thoại, cô nghiêng đầu nhìn lịch, khóe miệng cười cười.

....

Không bao lâu sau, Giang Kiều đã dọn tới nhà mới, cô gọi cho công ty chuyển nhà, hiện tại mọi chuyện cũng đã sắp xếp xong.

"Được rồi, đặt xuống đây đi." Giang Kiều nhìn người của công ty dọn nhà, nói, "Cực khổ rồi."

Sau khi hoàn thành, những người khác đều rời đi, chỉ còn một mình Giang Kiều, nháy mắt xung quanh đã trở nên yên tĩnh đến một chút âm thanh cũng không có.

Tuy đèn sáng nhưng toát lên sự lạnh lẽo. Giang Kiều nhíu mày đi tới phòng khách mở TV, TV phát ra tiếng nói, căn nhà trống vắng cuối cùng cũng có một chút hơi người.

Giang Kiều đặt điều khiển từ xa lên bàn trà, đứng dậy đi vào bếp, chỉ chốc lát, mùi cà phê đã lan tỏa khắp phòng. TV đang chiếu tin tức, là tin về người mất tích gần đây có liên quan tới Mặc thành. Giang Kiều nghe âm thanh phát ra từ phòng khách, xoay người ra khỏi bếp, cô cầm tách cà phê trên tay, dựa vào một bên ghế sofa, lông mày hơi nhíu lại.

"Ngày hôm qua, tại Mặc thành lại xảy ra một vụ mất tích, qua mấy năm, liên tục có nhiều người mất tích, mà người mất tích đến nay vẫn không rõ tung tích."

"..."

Tin tức đã kết thúc, ánh mắt Giang Kiều vẫn dừng trên màn hình một hồi mới thu lại.

Lúc này, cô nghe được động tĩnh ngoài hành lang, cô cười, tắt TV. Tiếng bên trong phòng đã tắt nên động tĩnh bên ngoài càng nghe được rõ ràng hơn.

Giống như có người vào nhà bên cạnh, Giang Kiều biết, nơi đó là nhà mới của Phong Dịch.

Ánh mắt cô rơi trên chiếc áo khoác treo ở một góc phòng khách. Ngày đó trong tháng máy, Phong Dịch đã đưa cô chiếc áo khoác này.

Giang Kiều cố ý giữ lại áo mà không trả cho Phong Dịch, cô muốn đến khi họ thực sự trở thành hàng xóm mới gặp lại trả anh. Cô lại nghiêng đầu tiếp tục nghe động tĩnh bên ngoài, cô biết, chẳng mấy chốc Phong Dịch sẽ tìm tới.

....

Cao ốc tập đoàn Phong thị.

Có người gõ cửa, tiếng đập cửa lọt vào trong phòng yên tĩnh.

"Vào đi." Phong Dịch khẽ nói mà không ngẩng đầu.

Cửa mở ra, thư ký Nhậm đi vào, nói một tiếng, "Phong tổng, đã sắp xếp xong nhà mới."

Hắn lại mở miệng lần nữa, "Thế nhưng tầng này còn có mấy gia đình." Hắn biết Phong tổng muốn tìm một chỗ yên tĩnh.

Phong Dịch giương mắt nhìn hắn, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, "Chuyện này anh tự giải quyết."

Thư ký Nhậm lập tức gật đầu, sau khi ra khỏi phòng làm việc, hắn lập tức liên lạc với người môi giới bất động sản. Thư ký Nhậm nói việc này cho người đó, để người đó nói chuyện với mấy gia đình ở tầng đó.

Vài ngày sau Phong Dịch sẽ rời khỏi nhà chính Phong gia, thư ký Nhậm phải giải quyết chuyện này trước lúc đó.

Hôm nay, Giang Kiều còn đang ở trong nhà, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, cô cầm điện thoại, là người môi giới bất động sản gọi tới.

Giang Kiều đè xuống nút nghe, bên đầu kia lập tức truyền ra giọng nói, "Giang tiểu thư."

Cô ừ một tiếng, rồi nói "Có chuyện gì không?"

Sau khi nhận được điện thoại của thư ký Nhậm, người môi giới bất động sản liền liên lạc với các hộ gia đình ở tầng này.

Bởi vì Phong Dịch ra giá cao nên bọn họ đều đồng ý bán nhà đi, mà Giang Kiều là người cuối cùng. Ngoại trừ Giang Kiều, các gia đình khác đều đồng ý rời đi.

Người môi giới bất động sản biết Giang Kiều rất hài lòng với căn nhà này, tình nguyện ra giá gấp đôi để mua, cho nên anh chỉ có thể liên hệ với Giang Kiều cuối cùng.

Anh nói, "Giang tiểu thư, tầng lầu này có một người đã đưa ra yêu cầu hy vọng có thể mua căn nhà này của cô."

Anh sợ Giang Kiều không đáp ứng, lại vội bồi thêm một câu, "Người đó đồng ý ra giá cao hơn."

Giang Kiều giật mình, lại lập tức nở nụ cười. Tuy là người môi giới bất động sản không nói tường tận nhưng cô khẳng định người đó chính là Phong Dịch.

Chẳng qua là lần này Phong Dịch không thể đạt được nguyện vọng rồi.

Giang Kiều tựa vào góc bàn, ánh mắt rơi trên cửa, từ tốn hỏi, "Thật không?"

Nghe được giọng của cô, người kia liền biết khiến cô đáp ứng sẽ không dễ dàng, "Trừ cô ra thì các nhà khác đều đồng ý rồi."

"Chúng tôi có thể tìm cho cô một căn nhà tốt hơn."

Giang Kiều đến đây là để tiếp xúc nhiều hơn với Phong Dịch, không thể đồng ý với việc này.

Cô lập tức cự tuyệt, "Căn nhà này tôi không bán, mặc kệ người đó ra giá bao nhiêu tôi cũng sẽ không đồng ý."

Người môi giới bất động sản biết thái độ kiên quyết của Giang Kiều nhưng vẫn khuyên nhủ thêm vài câu, vậy mà cô vẫn kiên trì không bán, anh cũng đành thôi.

Tám giờ tối, tại nhà chính nhà họ Phong.

Phong Dịch nhận được điện thoại của thư ký Nhậm, hắn gọi đến thông báo lại chuyện này cho Phong Dịch, "Phong tổng, chuyện ngài giao phó tôi đã làm rồi."

Anh thuận miệng hỏi, "Làm rồi?"

Thư ký Nhậm nói, "Nói ra giá cao hơn thì các nhà đó đều đã rời đi, chỉ ngoại trừ một người."

Phong Dịch ngẩn ra, dừng tay lại.

Thư ký Nhậm lại nói, "Cho dù nói giá cao như nào người này cũng không đồng ý, người môi giới cũng đã thương lượng với cô ấy nhiều lần."

"Người đó là chủ ngôi nhà cách vách ngài."

Nghe đến đó, Phong Dịch vô thức nhíu mày. Nói như vậy, tầng lầu đó chỉ còn anh và người đó, mà người đó lại vừa lúc ở cách vách anh.

Mà Phong Dịch dọn nhà cũng chỉ vì một mục đích, anh không hy vọng bất kỳ ai phát hiện ra bí mật của anh.

....

Phong Dịch không ngờ, anh vừa mới tới nhà mới ngày đầu tiên liền gặp được hàng xóm đó.

Một chiếc xe hơi màu đen lái vào Châu Cảnh Ngự Uyển, tất cả đã được sắp xếp cẩn thận. Phong Dịch xuống xe, đi vào trong khu chung cư, sau khi đi vào thang máy liền nhấn vào tầng trệt.

Thang máy chậm rãi đi lên, Phong Dịch nhìn những chữ số đang nhún nhảy, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh.

Rất nhanh thang máy liền ngừng lại, Phong Dịch đi ra khỏi thang máy, đi tới nhà của anh. Lúc đi tới trước cửa, bước chân Phong Dịch liền dừng lại, ánh mắt rơi trên cửa phòng cách vách.

Phong Dịch nhíu nhíu mày, anh biết nơi này có người ở, mà anh không muốn tiếp xúc với bất kỳ người nào.

Lúc này, cửa phòng cách vách đột ngột mở ra, thân ảnh có chút quen mắt đi ra từ bên trong.

Phong Dịch lập tức được nhìn thấy người hàng xóm quyết tâm không dọn nhà của anh.

Cũng là người duy nhất ở trên tầng lầu này cùng anh.

Vừa nhận thấy một ánh mắt, Giang Kiều lập tức giương mắt nhìn lại, vừa nhìn thấy Phong Dịch, ánh mắt cô liền hiện lên vẻ kinh ngạc.

Phong Dịch lạnh nhạt nhìn, không nói một lời, người hàng xóm kia dừng bước, ánh mắt ung dung nhìn vào mắt anh.

Giang Kiều dùng cánh tay ôm lấy thân thể, cổ áo không phù hợp liền rơi xuống, phong cảnh bên trong như ẩn như hiện. Cô lại lộ ra nụ cười quyến rũ quen thuộc.

"Phong Dịch."

"Tôi vừa mới dọn nhà, anh liền theo tới rồi, không phải anh nói anh không trêu chọc tôi sao?" Giang Kiều thở dài, giọng nói có chút bất đắc dĩ, giống như không thể làm gì được anh.
Chương trước Chương tiếp
Loading...