Nhật Ký Sủng Ái Của Nữ Phụ Xinh Đẹp

Chương 48: Đêm nay đã được định trước sẽ không yên bình



Ôn Ngu hơi bất ngờ nhưng vừa phản ứng lại thì lập tức đẩy cửa kho hàng, bà nhìn chằm chằm về phía Giang Kiều, không ngừng công kích những người ở bên phía cô.

Bà vừa ra khỏi kho hàng không được bao lâu, Giang Kiều và Phong Dịch đã phát hiện ra bà. Bọn họthấy cánh tay Ôn Ngu bị thương nhưng cũng may không nguy hiểm đến tính mạng, hai người liếc nhau một cái, quyết định cứ giải quyết chuyện trước mắt đã. Giang Kiều cũng để ý tới hướng Ôn Ngu đi, để đề phòng bất trắc.

Tuy Phong Dịch không mang đến nhiều người nhưng những người đặt chân tới đây đều đã được huấn luyện nghiêm khắc, lại tiến công bất ngờ, rất nhanh thì bên Phong Dịch đã giành được thế thượng phong. Giang Kiều để Phong Dịch tự đối phó, bản thân thì tiến đến gần Ôn Ngu, thay bà quét dọn vật cản. Trong bóng đêm, Giang Kiều cầm súng, sắc mặt bình thản, đối phó thuận tay, không chùn bước bảo vệ Ôn Ngu làm bà không nhịn được nhìn về phía bóng lưng của Giang Kiều.

Bà đột nhiên phát hiện Giang Kiều đã trưởng thành rồi, lúc bà rời đi cô vẫn còn là một đứa nhỏ.

Lúc này bà mới nhận ra trong nhiều năm qua bản thân đã bỏ lỡ thứ gì.

Người bên Phong Dịch kết thúc cuộc chiến rất nhanh, tất cả đều bị khống chế, không có kẻ nào trốn thoát.

Giang Kiều buông súng nhìn về phía Phong Dịch, anh nhanh chóng chạy đến gần cô, chỉ gật đầu với Ôn Ngu một cái rồi nhìn cô.

"Em không sao chứ?"

Vẻ đạm nhiên trên mặt Giang Kiều tản ra, cô cười cười với Phong Dịch, trên mặt đều là ý cười.

Cô xoay người nhìn Ôn Ngu, "Chuyện ở đây tôi và Phong Dịch sẽ xử lý, bà đừng xen vào nữa."

Giang Kiều nhìn qua vết thương trên người bà, nói, "Trước đưa bà đi bệnh viện đi." Trước kia cô có chút mâu thuẫn với Ôn Ngu nhưng bây giờ đã không còn nữa rồi.

Ôn Ngu đồng ý, không nói gì thêm, theo Giang Kiều đến bệnh viện, Phong Dịch ở lại xử lý chuyện này.

Giang Kiều và Ôn Ngu cùng nhìn nhau một cái, tuy bà vẫn không thừa nhận quan hệ với cô nhưng cô cũng không để việc này trong lòng. Cũng bởi vì cô vốn không phải nguyên chủ, sẽ không đau lòng vì chuyện của Ôn Ngu.

...

Ở một tòa biệt thự ở nước M, Kỷ Nham đang chờ thuộc hạ quay trở về.

Không lâu sau, thủ vệ ở kho hàng bên kia gọi tới, báo là có người lẻn vào kho hàng, bọn họ phải tăng thêm người đi tìm.

Kỷ Nham không lo lắng chút nào, chỉ hạ lệnh tăng thêm người trông giữ kho hàng, hắn nghĩ chỉ bằng sức của một người sao có thể chạy thoát được. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Kỷ Nham ngồi trên sofa không ngừng gõ tay vào thành ghế, sắc mặt thản nhiên.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên phát ra tiếng động, Kỷ Nham lập tức bật dậy, lấy ra một khẩu súng, ngón tay đặt trên cò súng nhắm sẵn ngay cửa. Kỷ Nham nhẹ nhàng đi tới gần cửa, sắc mặt trầm xuống, cảnh giác xung quanh. Tiếng súng vang lên, trên cổ tay Kỷ Nham đau đớn, súng rơi xuống đất, hắn lập tức muốn cúi xuống nhặt, lại bị một thứ lạnh băng đặt trên đầu.

"Kỷ Nham, anh đã bị bắt."

Người nói là cảnh sát quốc tế, bởi vì trước đó Ôn Ngu đã báo địa chỉ của Kỷ Nham nên sau khi cảnh sát quốc tế nắm giữ được chứng cứ liền phái người bao vây biệt thự của hắn. Thuộc hạ canh giữ bên ngoài của hắn cũng bị khống chế hết.

Kỷ Nham làm nhiều chuyện xấu như vậy, hắn nhất định phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Hai chân Kỷ Nham mềm nhũn quỳ trên mặt đất, việc làm của hắn đã bị bại lộ, không thể phản kháng được nữa.

...

Đêm nay, dù là nước M hay Mặc thành đều đã định trước sẽ không yên.

Ở một bãi đỗ xe ở Mặc thành.

Liêu Thâm đang giằng co với Thập Cửu, hắn dường như cực kỳ chắc chắn Thập Cửu sẽ không nhẫn tâm xuống tay. Đột nhiên trong đêm đen vang lên một tiếng động.

Cây súng trên tay Thập Cửu đã lên đạn.

Liêu Thâm càng căng thẳng, giọng nói hơi run run, gọi tên Thập Cửu.

"A Trạm."

Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt Thập Cửu vẫn thờ ơ nhìn Liêu Thâm, nhưng lại chợt lóe lên chút bi thương trong đáy mắt.

Trong lòng anh cũng đã tỏ tường, anh không giết được Liêu Thâm.

Liêu Thâm này làm việc trái đạo đức, không để ý tới pháp luật, thậm chí tính mạng của người thân cũng có thể bỏ mặc, nhất định phải nhận lấy cái giá đắt. Không biết qua bao lâu, thứ kim loại lạnh băng ấy vẫn đặt sau đầu Liêu Thâm, mồ hôi lạnh của hắn thấm ướt lưng. Bản tính sợ chết của hắn lộ rõ ràng vào lúc này. Bỗng Liêu Thâm thấy thứ sau đầu thả lỏng, trên gáy cũng không còn cảm giác gì nữa, thân thể hắn nháy mắt mềm nhũn ra.

Khi ông vừa quay đầu lại thì đằng sau đã trống không, Thập Cửu đi rồi.

Liêu Thâm trầm mặt, không khí xung quanh như đông cứng lại, giữa mi tâm hắn ẩn ẩn chút tức giận.

Để tránh nhiều chuyện không hay, Liêu Thâm về nhà. Ông vừa về đã nhận được một cuộc gọi, sắc mặt lập tức tái đi, khó ẩn giấu được vẻ khẩn trương. Việc buôn bán người của Kỷ Nham bị phát hiện, anh ta đã bị bắt đi, không biết có khai báo ra điều gì không. Liêu Thâm nắm chặt tay, sau đó thì bình tĩnh lại, gọi cho Phong Đình.

Giọng của Phong Đình cũng không kiềm chế nổi lo lắng, "Ông biết chuyện của Kỷ Nham rồi?"

Liêu Thâm ừ một tiếng, "Hiện tại anh ta đã bị bắt, chuyện khác thì tôi không rõ."

"Vậy ta phải làm sao?"

Liêu Thâm cười lạnh một tiếng, "Dựa vào đầu óc của Kỷ Nham, anh ta đương nhiên hiểu rõ tôi, tôi sẽ khống chế người nhà của anh ta, không để anh ta phun ra cái gì đâu."

Phong Đình chợt nhíu mày, "Nếu như cảnh sát đã đến tìm người nhà của anh ta trước thì sao?"

"Chỉ cần là người thì sẽ có nhược điểm. Bọn họ không thể cẩn thận chu toàn hết được."

Dừng một chút, Phong Đình lại nói, "Ông chuẩn bị đường lui rồi?"

Liêu Thâm nói một cách chắc chắn, "Mặc dù Kỷ Nham có khai ra cái gì thì trước giờ tôi và anh ta cũng chỉ đơn phương liên hệ thôi."

"Tôi chắc chắn Kỷ Nham không biết ta đang làm gì, hơn nữa anh ta cũng không có chứng cớ."

"Ông nói xem ai tin anh ta chứ?"

Phong Đình nói, "Chúng ta cần phải làm việc chậm lại đã, đợi khi cảnh sát hết hoài nghi rồi tiếp tục."

Liêu Thâm gật đầu, "Được."

Sau khi gác máy, Liêu Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời mới chớm đông, gió thổi qua mang hơi lạnh lan ra khắp phòng. Màn đêm buông xuống, trời tối như mực, giống như đêm nào đấy, họ đã từng hủy hoại một thiếu niên đơn thuần. Sắc mặt Liêu Thâm cực kỳ lạnh lẽo, giống như hòa vào cái lạnh của màn đêm bên ngoài vậy.

...

Chợ đêm Mặc thành, trong một căn phòng.

Thập Cửu chỉ có một người bạn am hiểu làm mấy thứ lừa đảo. Lúc trước anh ta đã từng làm cho Giang Kiều một cái visa giả, kỹ thuật máy móc của anh ta cũng là hàng hiếm. Điện thoại được bật lên nhiều lần, địa chỉ có thể thay đổi được, trong tình huống bình thường thì không có ai điều tra ra được cả. Thập Cửu bấm một dãy số.

Đầu kia vang lên tiếng, giọng nói cảnh giác vô cùng, "Ai đấy?"

Thập Cửu không trả lời, ánh mắt rất lạnh nhạt, giống như người mình nói ra không phải cha ruột phạm pháp.

"Nhà từ thiện trứ danh Liêu Thâm và Phong Đình cấu kết làm rất nhiều việc trong bóng tối." Giọng nói của anh cực kỳ lạnh, "Chuyện bọn họ làm với Kỷ Nham đã bị bắt được."

Đó là đường dây riêng kết nối với cảnh sát quốc tế, Thập Cửu biết cảnh sát của cả Mặc thành đều bị Liêu Thâm thu mua cả rồi, chỉ còn cảnh sát quốc tế mới có thể giải quyết được chuyện này. Sau khi nói xong, Thập Cửu cúp điện thoại ngay tức khắc, không nói gì thêm nữa, nếu như không phải từ tin tức của Kỷ Nham thì anh cũng không nghĩ việc này liên quan tới Liêu Thâm và Phong Đình. Anh đã làm việc anh phải làm, chuyện còn lại thì giao cho cảnh sát thôi.

...

Sân bay nước M.

Giang Kiều ngồi ở sân bay, chuẩn bị về Mặc thành một chuyến, cô đã biết việc Ngô Đại Sơn tẩy não Phong Dịch, những thứ ông ta nợ hiển nhiên giờ phải đòi lại rồi. Trầm tư một hồi, cô cầm điện thoại lên gọi cho Phong Dịch. Một lát sau, đầu kia vang lên tiếng anh, "Giang Kiều."

Giang Kiều giành nói trước, "Phong Dịch, em đang ở sân bay." Cô đã quyết định sẽ không giấu diếm gì anh nữa rồi.

Cô lại nói tiếp, "Lần này trở về Mặc thành là vì em muốn giúp anh xử lý chút phiền toái."

Phong Dịch trầm ngâm, tuy Giang Kiều không nói là có chuyện gì, nhưng hai người vốn tâm linh tương thông, anh đoán chuyến đi này có liên quan tới Ngô Đại Sơn.

"Em có thể liên hệ với người của anh." Phong Dịch nói, anh để lại một nhóm người ở Mặc thành cũng chỉ để giúp cô làm việc.

"Được." Giang Kiều nói.

Bên đầu kia điện thoại yên tĩnh vài giây, sau đó Phong Dịch mới nói, "Cẩn thận."

"Ừm."

Giang Kiều nhìn về phía trước, ánh mắt mang theo ý cười nhẹ nhàng. Cô và Phong Dịch không cần nói nhiều lời nữa, chỉ có tin tưởng tuyệt đối vào đối phương mà thôi. Phong Dịch biết cô muốn làm gì, anh sẽ buông tay để cô đi, cũng sẽ phái người bảo vệ cô, dù cho có xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ ở đó chờ cô.

Giống như lần trước sau khi Giang Kiều mất tích, Phong Dịch cũng tìm ra cô.

Giang Kiều chợt hé môi cười.

Ở một nơi khác, Ngô Đại Sơn đã bàn bạc xong, ông chuẩn bị tới bãi đỗ xe, lái xe về nhà. Trên đường đi ông cũng không phát hiện ra có người đã sớm theo dõi ông.

Ngô Đại Sơn đến một cái hẻm nhỏ, lúc vừa tới khúc ngoặt liền cảm thấy một lưỡi dao sắc bén đang đặt trên cổ ông.

Phía sau vang lên giọng nói, "Đi cùng tôi đi."

Trong lòng ông không khỏi nổi lên căng thẳng, sau đó bị người kia xách lên một chiếc xe, chạy xe tới đâu chẳng biết.

Xe vừa dừng, Ngô Đại Sơn lại bị kéo vào một căn phòng.

Trong phòng là một cô gái, mặt mũi trông rất quen, nhưng khí chất quanh thân lại lạnh như băng.

Ngô Đại Sơn khiếp sợ thốt lên, "Sao lại là cô?" Ông biết quan hệ giữa Phong Dịch với Giang Kiều, nhưng hôm nay Giang Kiều tới tìm ông là có chuyện gì?

Giang Kiều nghiêng người rũ mắt, từ đầu tới cuối không liếc ông lấy một cái, trong tay là một khẩu súng đen ngòm lạnh lẽo. Cô nhìn khẩu súng, tùy ý vuốt vuốt một chút, khuôn mặt bình thản như không, giọng nói lười biếng chợt vang, "Sao vậy? Thấy tôi nên bất ngờ à?"

Giang Kiều thản nhiên quay qua nhìn Ngô Đại Sơn, "Vì sao tôi đến tìm ông thì hẳn là ông phải biết chứ?"

Ngô Đại Sơn chột dạ, nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, "Tôi không biết cô đang muốn nói tới cái gì."

Giang Kiều châm chọc, "Ông hợp mưu với Liêu Thâm, tẩy não cho Phong Dịch nhiều năm như vậy, lại nghĩ rằng không ai biết được chuyện này?"

Nét mặt Ngô Đại Sơn hiện lên vẻ khiếp sợ, ông chẳng bao giờ nói chuyện này với ai ngoài Liêu Thâm, ngay cả băng ghi hình cũng đặt trong két sắt, sao Giang Kiều lại biết được?

Càng nghĩ ông càng sợ, hai tay run lên nhè nhẹ.

Giang Kiều mặt không biến sắc, hờ hững nói thêm, "Những gì ông làm với Phong Dịch, tôi sẽ trả lại cho ông từng chút từng chút."

Lời vừa dứt, cô giơ súng nhắm bắn về phía Ngô Đại Sơn. Tiếng súng vang lên, viên đạn bắn trúng chân của ông.

Chỗ này hẻo lánh, đường phố không có ai qua lại, dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không bị ai phát hiện.

Sắc mặt Giang Kiều trầm xuống, cuối cùng cô sẽ giao Ngô Đại Sơn cho cảnh sát quốc tế, nhưng cô cũng muốn dạy dỗ ông ta trước đã.

Đau đớn truyền khắp toàn thân, Ngô Đại Sơn kêu lên một tiếng, hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, ông vừa tức vừa hận nói, "Giang Kiều, mày...."

Giang Kiều chặt đứt lời ông, cười như không cười, "Một chút đau nhức mà cũng không chịu được à?"

Cô chậm rãi nhìn Ngô Đại Sơn, "Ông lừa gạt Phong Dịch nhiều năm như vậy, tôi cũng muốn cho ông nếm chút khổ."

Ngô Đại Sơn chính là người tẩy não Phong Dịch, cô sẽ không dễ dành tha cho ông đâu.

Giang Kiều chợt đứng dậy đi tới gần Ngô Đại Sơn. Từng bước từng bước cô đi, động tác chậm rãi bình thản, lại làm cho lòng người chấn động. Cô ngừng bước, từ trên cao nhìn xuống Ngô Đại Sơn, giày cao gót đạp lên trên người ông, cô hơi dùng sức một chút, nhấn nặng gót giày xuống. Ngô Đại Sơn vốn đã đau đớn, hiện tại lại cảm thấy đau đớn như phóng đại gấp thêm mấy lần, cảm giác như không hít thở nổi.

Giang Kiều nhìn xuống ông, ánh mắt của ông cực kỳ lạnh lẽo.

Cô chợt cười, "Ông dám tổn thương Phong Dịch thì cũng nên nghĩ đến một ngày này đi."

Ánh mắt cô chẳng có chút nhiệt độ nào, cô chậm rãi giơ tay, nóng súng nhắm giữa chân mày Ngô Đại Sơn.

Chẳng biết lúc nào, viên đạn lạnh băng bay ra.
Chương trước Chương tiếp
Loading...