Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 50



editor: coki

Tang thi trẻ con hành động rất nhanh nhẹn lại có chút xảo trá, đã có liên tiếp mấy dị năng giả bị trúng kế, Hình Liệt Phong đẩy cặp kính trên sống mũi, trong mắt xẹt qua tính toán nhìn mọi người đang hoảng sợ rồi tiến lên hai bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm tang thi trẻ con đang trốn trong tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181.

"Mọi người cẩn thận lui về phía sau, để tôi xử lí nó!" Hình Liệt Phong vẫy tay tạo ra lá chắn tinh thần, mọi người xung quanh nhìn thấy Hình Liệt Phong tình nguyện mạo hiểm ra mặt như vậy thì ào ào lui về phía sau. Cam nguyện lấy Hình Liệt Phong làm chủ, sai đâu đánh đó, một sốt người thì lấy lòng, co đầu rút cổ đứng ở bên cạnh Lưu Thấm Nhã. Tuy rằng bọn họ đều muốn làm người đứng đầu nhưng cũng phải có mạng mới làm được, trong ở những người đây thì người có thực lực mạnh nhất là Phùng Khải Dương, tuy nhiên vẫn kém hơn Hình Liệt Phong một chút.

Hai mắt Phùng Khải Dương nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã, không thèm che giấu sự háo sắc trong đó. Lưu Thấm Nhã rất mạnh mẽ, thực lực không hề tầm thường, đặc biệt là lúm đồng tiền thánh thiện lúc chữa trị vừa rồi, trong tích tắc đấy Lưu Thấm Nhã cực kì tao nhã, thật là chọc vào lòng mọi người. So với Lưu Thấm Nhã thì vẻ đẹp của Chu Thiến bên cạnh gã có vẻ dung tục, Chu Thiến đủ đẹp nhưng lại thiếu sự trầm tĩnh, thanh tao, lịch sự.

Lông mày Đỗ Dương hơi nhếch lên, im lặng nhìn hai người đang nói chuyện với nhau. Bối cảnh và lai lịch của Phùng Khải Dương không nhỏ, Lưu Thấm Nhã lại là người rất có dã tâm, nhất định cô ta sẽ không bỏ qua cho cơ hội khó được này. Phùng Khải Dương lại cố ý muốn làm quen nên hai người trò chuyện với nhau rất vui.

Lưu Thấm Nhã cười yếu ớt, thoải mái ứng phó với Phùng Khải Dương nhưng ánh mắt lại đuổi theo Hình Liệt Phong, ánh mắt Đỗ Dương nhìn Lưu Thấm Nhã ngày càng khó coi, gần đây cô ta luôn luôn dè dặt cẩn thận, sợ bị làm khó dễ. Cô ta phải nắm chặt Hình Liệt Phong mới được, tuy nhiên khi từ trong lời nói của Phùng Khải Dương biết được gã đến từ căn cứ Chu Tước, lai lịch lại không nhỏ thì Lưu Thấm Nhã tính toán rất nhanh, cố gắng suy nghĩ làm thế nào để tối đa hóa lợi ích đạt được.

Lưu Thấm Nhã cực kỳ cẩn thận khi dùng tinh thần lực dò xét tang thi trẻ con giảo hoạt đang núp trong hành lang, những người khác không thấy rõ nó là thứ gì nhưng Lưu Thấm Nhã nhìn thấy rất rõ ràng, là tang thi trẻ con có gương mặt xấu xí dữ tợn. Lưu Thấm Nhã che giấu mình cực kì tốt. Tốc độ của tang thi trẻ con cực nhanh hơn nữa nó có điều tra được thực lực mạnh yếu của dị năng giả, trong những người ở đây ngoại trừ Hình Liệt Phong thì chỉ có cô ta và Đỗ Dương là có thực lực mạnh nhất, Phùng Khải Dương thì hơi kém hơn một chút nên cô không thể không suy xét đến việc tang thi trẻ con có thể công kích cô ta hay không.

"Liệt Phong, nó đang ở phía dưới thang cuốn ở hàng lang bên trái. Cẩn thận một chút, tốc độ của nó rất nhanh!" Lưu Thấm Nhã lên tiếng nhắc nhở.

Hình Liệt Phong hơi chút đầu, ra hiệu cho những người khác bao vậy xung quanh còn mình thì đi thẳng về phía trước. 

Thấy Hình Liệt Phong ra tay tàn nhẫn, không lưu tình chút thì trong mắt Đường Yên hiện lên khác thường, không gian cắt, trong nháy mắt lúc tang thi trẻ con tấn công thì Hình Liệt Phong nhanh chóng tạo không gian cắt ở phía trước rồi dùng tinh thần lực khóa tang thi trẻ con, sau đó bình tĩnh giết chết tang thi trẻ con (có thể mấy chế chưa hiểu nên tui giải thích nha, ông này tạo một cái không gian cắt, khóa tang thi sẽ con lại rồi cái không gian cắt đó sẽ cắt tang thi trẻ con thành nhiều mạnh vụn, ai xem truyện tranh thì hình như có mấy bức vẽ nhân vật bị cắt ngang thành nhiều mảnh, cái này tương tự vậy đó), tất cả đều chỉ xảy ra trong chớp măt. Người sợ cực kì sợ hãi khi thấy tang thi trẻ con dễ dàng bị Hình Liệt Phong giết chết, nhất thời, ánh mắt của mọi người khi nhìn Hình Liệt Phong đều mang theo kính sợ.

"Rất biết thu mua lòng người!" Đường Yên thản nhiên nói, không thể phủ nhận quả thật Hình Liệt Phong rất khó làm cho mọi người ghét, tác phong làm việc rất đồng bộ. Chỉ với hành động này thì, không lo sau khi tiến vào tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 mọi người không nghe lời anh ta.

"Từ trước tới nay người nhà họ Hình rất có thiên phú ở phương diện này, mọi người cẩn thận một chút. Sự tình không đơn giản như vậy đâu!" An Lộ nói xong thì quay đầu lại liếc Lâm Mông, hai mắt dày đặc ý cảnh bảo, ra hiệu bảo An Du trông chừng Lâm Mông cẩn thận, tránh cho lát nữa tên đần này lại gây ra chuyện phiền toái. Lần này người được quân khu trung tâm phái tới tra xét dị biến ở Thanh Hải là nhà họ Lưu, từ trước tới nay nhà họ Lưu vẫn không ưa nhà họ Việt luôn khiêm tốn nên ngày thường ở quân khu trung tâm nhà họ Lưu rất hay tìm nhà họ Việt gây sự.

Bình thường đại ca đều mặc kệ bọn họ ngược lại làm cho nhà họ Lưu càng thêm kiêu ngạo. Lần này nếu bị nhà họ Lưu bắt được nhược điểm, nói không chừng sẽ là sẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng.

"Người nhà họ Lưu người!" Lâm Tam đột nhiên mở miệng, giọng nói  khàn khàn mang theo vẻ kì lạ.

Nghe vậy, Việt Kỳ liếc nhìn hành lang đối diện sau đó kín đáo gật đầu với mấy người An Lộ, bảo bọn họ cẩn thận làm việc. Lần này đến Thanh Hải là quyết định ngẫu nhiên nên không cần thiết trêu chọc người của nhà họ Lưu vào thời điểm này. Người của Nhà họ Lưu có thù tất báo, còn đáng ghét hơn cả ruồi bọ hơn nữa Hình Liệt Phong của nhà họ Hình cũng có ở đây. Lúc ở quân khu trung tâm hai nhà này đã cấu kết làm bậy, nếu thực sự không có liên quan gì thì đến quỷ cũng không tin.

Lưu Thấm Nhã cẩn thận kiểm tra giúp Hình Liệt Phong một lượt, khi nhìn tinh hạch của tang thi trẻ con trong tay, Hình Liệt Phong thì trong mắt lóe lên sắc bén. Lúc cô ta xoay người thì vừa khéo thấy được mấy người Đường Yên đang đưng ở bên ngoài thì ánh mắt chợt lóe lên kinh hoảng rồi biến mất.

Thấy hành tung đã bị bại lộ nên Đường Yên thản nhiên đi tới. Ánh mắt đảo qua đánh giá mấy người bên cạnh Lưu Thấm Nhã, vừa rồi An Lộ đã nói qua về lai lịch và thân phận của mấy người này, Đường Yên đều cảm thấy rất bình thường nhưng khi tầm mắt đảo qua Phùng Khải Dương thì lông mày bất giác nhíu lại. Cô không tích ánh mắt của người này, lạnh lùng mang theo tham lam, mặc dù Phùng Khải Dương tự nhận là che giấu hết sức tốt, cố làm ra vẻ thong dong nhưng vẫn làm cho Đường Yên không thích.

Nhìn mọi người kính sợ Lưu Thấm Nhã, Đường Yên cười lạnh. Thủ đoạn của Lưu Thấm Nhã vẫn như cũ, ngư long hỗn tạp, bên cạnh cô ta loại người gì cũng có. Quả thật là ai đến cũng không từ chối, suốt ngày đánh nhạn, cô ta không sợ có ngày bị nhạn mổ vào mắt ư?

Không gian cực kì im lặng, khi Giang Ly thấy Đường Yên thì trên mặt hiện lên tươi cười: “Đường Yên, cô đã đến rồi, ngày đó cô không sao chứ?"

Ngày đó ở bến tàu Thanh Ninh xảy ra vụ nổ mạnh nên tất cả mọi người đều tưởng rằng Đường Yên đã bỏ mình nơi đáy sông, làm thức ăn cho cá biến dị rồi, chỉ có Miêu Trạch và Mạnh Lộ vẫn kiên trì, ở trên con đê tìm kiếm một đêm nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Ngày hôm sau khi Hình Liệt Phong nói muốn qua sông đồng thời bảo Hạ Dĩnh ra lệnh cho những quân nhân kia hấp dẫn sự chú ý của cá biến dị để cho bọn họ qua sông trước thì rước lấy sự chất vấn mãnh liệt của Hạ Dĩnh, hai bên tranh cãi ầm ĩ không ngớt, huyên thiếu chút nữa trở mặt nên cuối cùng vẫn là dùng thuyền chở dầu qua sông.

Mới vừa tới địa phận Chương Hóa thì không biết tại sao mọi người lại đột nhiên đi vào đàn tang thi. Khi đám người Hạ Dĩnh bị đàn tang thi bao vây, Hình Liệt Phong chẳng những không ra tay, ngược lại còn đứng xem. Lúc Hạ Dĩnh hỗn chiến đẫm máu với đàn tang thi thì Hình Liệt Phong lặng yên mang theo người của bọn họ chạy mất. Lúc đi vẫn không quên ném mấy quả địa lôi, địa lôi nổ rất to, gần như hấp dẫn toàn bộ tang thi ở xung quanh lại đó.

Cho tới bây giờ ký ức của Giang Ly về việc Lưu Thấm Nhã lạnh lùng, tuyệt tình rời đi vẫn còn mới mẻ. Anh ta che giấu phức tạp trong đáy mắt, vui mừng nhìn Đường Yên bình yên vô sự.

Liếc nhìn Giang Ly, trong mắt Đường Yên dâng lên gợn sóng: “Không có việc gì, Miêu Trạch, Mạnh Lộ như thế nào? Tại sao không đi cùng với anh?"

"Chúng tôi tách nhau ở Chương Hóa, tuy nhiên tôi mới gặp bọn họ ở Thanh Hải cách đây không lâu, bọn họ không có việc gì cả." Giang Ly cười nói, thực lực của Miêu Trạch và Mạnh Lộ không tầm thường, tính tình lại hợp với anh ta nên từ lúc gặp nhau ở Thanh Hải thì luôn đi cùng nhau nhưng đột nhiê ở Kim Điền Đại Hạ xuất hiện động tĩnh lớn như vậy nên anh ta chạy tới xem trước còn hai người thì ở cổng vào thành phố Thanh Hải chờ Đường Yên, bọn họ luôn tin tưởng Đường Yên không có việc gì, tuy nhiên chưa gặp được người thì chưa yên tâm.

Hai người đang nói chuyện về Miêu Trạch và Mạnh Lộ thì đột nhiên bị một giọng nói thanh thúy cắt đứt: “Giang Ly, tại sao anh lại ở đây?" Trong giọng nói của Lưu Thấm Nhã mang theo vẻ kinh ngạc, nếu như suy nghĩ cẩn thận thì không khó để nhận ra trong lời nói của cô ta lộ ra sự tức giận.

Lưu Thấm Nhã mở miệng dẫn tới sự chú ý của người khá. Đón nhận ánh mắt nghi hoặc Hình Liệt Phong, Lưu Thấm Nhã lập tức cảm thấy giọng điệu của mình không đúng nên vội vàng nói: "Giang Ly, không phải là anh đang ở Chương Hóa sao? Tại sao lại ở cùng với Đường Yên?"

Giang Ly xoay người, thấy người đến là Lưu Thấm Nhã thì ánh mắt hiện lên một chút khinh thường, vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Tôi mới đến Thanh Hải không lâu."

“Anh đến Thanh Hải tại sao không tới tìm em, Hạ Dĩnh đâu rồi? Tại sao lại không đến cùng với anh?" Lúc hỏi thì ánh mắt của Lưu Thấm Nhã thỉnh thoảng quét về phía Đường Yên, ý tứ ám chỉ cực kì rõ ràng, giống như sợ người khác nghe không hiểu.

Tất nhiên Đường Yên cũng nhận thấy được toan tính nho nhỏ đó của Lưu Thấm Nhã  cho nên bĩu môi châm chọc, nhíu mày nói: "Giang Ly, tôi cũng tò mò từ lúc chúng ta tách nhau ra ở bến tàu thì anh đến Thanh Hải như thế nào? Còn đám người Hạ Dĩnh đi đầu rồi?"

Giang Ly ngẩng đầu nhìn Đường Yên sau đó chú ý đến sắc mặt của Lưu Thấm Nhã chỉ trong phút chốc đã trở nên khó coi. Khi nghe lời này của Đường Yên thì Lưu Thấm Nhã đột nhiên nhớ tới lúc trước là cô ta dụ đoàn người Hạ Dĩnh vào đàn tang thi, về sau lại giựt dây Hình Liệt Phong bỏ mặc bọn họ, Lưu Thấm Nhã nhìn mọi người xung quanh, nhanh chóng thu lại sát khí trong ánh mắt.

"Tôi còn sống đã đi đến Thanh Hải thật sự phải cảm ơn Lưu tiểu thư, nếu không phải Lưu tiểu thư tốt bụng dụ chúng tôi vào đàn tang thi thì nói không chừng chúng tôi có thể sống đến bây giờ hay không là một vấn đề đấy. Lưu tiểu thư quả thật là Bồ Tát, dụ chúng tôi vào đàn tang thi sau đó bỏ mặc." Giọng nói của Giang Ly lạnh như băng, những câu đó mới nghe qua thì đang khen Lưu Thấm Nhã nhưng tại sao mọi người nghe đều cảm thấy rất chói tai?

Gương mặt Lưu Thấm Nhã lúc xanh lúc trắng, há miệng thở dốc, nói xin lỗi: "Giang Ly, anh hiểu lầm em rồi! Lúc Chương Hóa em thật sự không biết quang quảng trường lại có nhiều tang thi như vậy. Thời điểm mọi người bị đàn tang thi bao vây thì bọn em cũng đụng phải tang thi dê, lúc sau bọn em quay lại thì không thấy mọi người đâu nữa..."

Giọng nói của Lưu Thấm Nhã rất thanh thúy, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, thật sự làm cho mọi người chung quanh tin cô ta bảy, tám phần.

Đường Yên nghiêng đầu, mặc kệ Lưu Thấm Nhã mèo khóc chuột, giả từ bi.

Giang Ly không phải người ngu, Lưu Thấm Nhã thật sự tưởng rằng mình có thể nắm mọi người trong tay, tùy ý  để cô ta xoa tròn bóp méo sao? Giang Ly xuất thân từ bộ đội, năng lực và thực lực đều không thiếu, cho dù chỉ có một mình thì cũng không thiếu nơi để đi, từ lúc rời khỏi căn cứ đầu thì hầu hết các chuyện của Lưu Thấm Nhã đều do Giang Ly giải quyết. Ai ngờ lúc ở Miêu Trại Lưu Thấm Nhã gặp được con cá lớn Hình Liệt Phong thì bắt đầu làm việc quá mức trắng trợn táo bạo làm cho trái tim Giang Ly rét lạnh. Bên cạnh Lưu Thấm Nhã không có Giang Ly bảo vệ thì lúc làm việc luôn bị gò bó, hơn nữa Đỗ Dương bên cạnh Hình Liệt Phong không hoàn toàn tín nhiệm Lưu Thấm Nhã, ngẫu nhiên sẽ bới móc vài câu nên có thể đoán được cuộc sống của Lưu Thấm Nhã cũng không xuôi gió xuôi nước, gió lốc mà lên như trong tiểu thuyết đã viết.

Đỗ Dương nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng mang theo ác ý Giang Ly, lúc ở căn cứ Thanh Long Lưu Thấm Nhã đã đi tìm Giang Ly rất nhiều lần mà những lần đó vừa khéo lại bị Đỗ Dương bắt gặp, trách không được Đỗ Dương luôn không thích Lưu Thấm Nhã. Trong tiểu thuyết, Giang Ly chết ở Miêu Trại nhưng kiếp này thì Giang Ly hoàn toàn không xảy ra chuyện gì hơn nữa Lưu Thấm Nhã muốn dùng dị năng chữa khỏi thì phải tiêu hao tinh hạch, thỉnh thoảng thì còn có thể chấp nhận nhưng cứ thế mãi thì trong lòng ai không có vướng mắc. Hãy đến diễn đàn để đọc truyện nhanh nhất và ủng hộ editor. Theo lời của Đỗ Dương thì Lưu Thấm Nhã chẳng qua chỉ là dị năng giả được Hình Liệt Phong mời đến giữa chừng, hao phí tài nguyên cho cô ta như vậy thì sẽ làm những người khác trong đội bất mãn. Đỗ Dương lại là người quản lí đội viên nên đội viên có suy nghĩ gì làm sao anh ta không rõ cho được.

"Đường Yên, Miêu Trạch và Mạnh Lộ đang đến kìa." Hiện tại Giang Ly không muốn để ý đến Lưu Thấm Nhã nữa, sau khi rời khỏi căn cứ thì mọi hành động của Lưu Thấm Nhã đều khiến trái tim anh băng giá. Anh không hiệu tại sao lại có người vì quyền thế, ích lợi mà vứt bỏ tính mạng của đồng đội mình? Có lẽ là anh suy nhiều quá rồi.

Việc Giang Ly khó chịu, Đường Yên có thểhiểu được. Tận thế phóng đại sự ích kỷ, lợi kỷ của con người đến mức tối đa, Lưu Thấm Nhã làm như vậy kỳ thực không có gì không đúng. Vì sống sót mà hy sinh một số người, lạnh lùng tuyệt tình thì không có gì là sai qua. Chẳng qua Lưu Thấm Nhã tính quá sâu, quá mưu mô nên cho rằng tất cả mọi người đều như vậy mà không biết ở tận thế, tình thân, tình bạn, tình yêu mới đáng quý hơn cả.

Miêu Trạch và Mạnh Lộ từ xa xa vọt tới, thấy như vậy đang đứng không tổn hao lông tóc gì thì trên mặt hiện lên vui sướng: “Chị Yên, em biết chị sẽ không có chuyện gì mà.”

"Hai em không có sao chứ!" Khuôn mặt lạnh lùng của Đường Yên nhu hòa hơn, thấy trên người của hai người có không ít vết thương  đồng thời vành mắt đen thui thì không khó để nhận ra đoạn đường hai người đã chịu không ít khổ. Tuy nhiên ánh mắt của Miêu Trạch và Mạnh Lộ lại càng thêm cứng cỏi, làm cho Đường Yên yên tâm không ít, cô lấy hai viên thuốc bổ ra bảo hai người uống.

"Không có việc gì." Miêu Trạch, Mạnh Lộ gật đầu.

Lưu Thấm Nhã quay đầu đi, nhìn Hình Liệt Phong. Trong mắt hiện lên sự khó hiểu, bọn họ đều không có việc gì, xem ra hẳn là Hạ Dĩnh cũng còn sống. Không được, nhất định không thể để cho những người này còn sống trở về căn cứ Thanh Long được.
Chương trước Chương tiếp
Loading...