Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế

Chương 5: Trốn



Mấy người khó chịu tới mức đầu đầy mồ hôi, Trương Niệm mắc chứng nghiệp sạch mức độ nhẹ, anh nhìn thấy nhà vệ sinh nữ không có ai vào nên kéo Lý Cường đứng ở bên cạnh Lý Tiểu Hoa, giơ tay chỉ, anh đi tới đó, Lý Tiểu V1 Hoa và Lý Cường thấy vậy thì hơi do dự nhưng cũng dắt hai đứa trẻ đi theo. Rõ ràng những người khác cũng nhìn thấy, nhưng bọn họ không đi theo, không thể nghi ngờ, tất cả mọi người cảm thấy ở cùng một chỗ là an toàn nhất. Chẳng phải Trung Quốc có câu, nhiều người sức lớn sao? Mấy người Trương Niệm đi vào nhà vệ sinh nữ, ở đây không quá nặng mùi khiến bọn họ cũng dễ thở hơn.

Nhưng nghỉ ngơi chưa đến hai phút, ngoài cánh cửa lại có tiếng “ầm ầm” vang lên, mấy người đều nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, trong mắt lộ vẻ đề phòng. Lý Cường đứng ở cạnh cửa khẽ kéo ra một khe hở, liếc mắt nhìn bên ngoài, khi nhìn thấy đứng ở ngoài là hai cô gái mười sáu mười bảy tuổi đang khẩn trương nhìn vào, anh mới mở cửa ra. “Anh trai, có thể cho bọn em vào trong với được không?” Một cô gái thấy cửa mở thì hưng phấn nói. Gương mặt cô gái nhỏ nhắn lại rất xinh đẹp, làn da trắng mịn, môi đỏ hồng, cô mặc áo phông ngắn tay màu trắng và quần jean ôm sát người, dáng vẻ trước lỗi sau vểnh, đúng là một người đẹp hiếm thấy.

Lý Cường thoáng ngẩn người, anh chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như thế.

“Đương... đương nhiên có thể, nhưng chúng tôi chỉ có mấy người, đám người đều ở bên kia, các cô đi theo chúng tôi sẽ không an toàn.” Anh không nghĩ nhiều liền nói. Anh lựa chọn tới nơi này cũng vì thật sự không chịu nổi mùi ở bên kia, hai đứa trẻ bị chen lấn cũng khó chịu, nhìn thấy hai cô gái xinh xắn trắng trẻo, anh cũng cho rằng bọn họ giống như mình.

“Không sao! Chỉ cần mọi người không ngại chúng em vướng víu là được.” Cô gái vốn đã xinh đẹp, khi cười lên càng làm cho mặt Lý Cường nóng bừng, so sánh ra thì cô gái còn lại thật sự quá bình thường.

Chờ hai cô gái tiến vào trong nhà vệ sinh nữ, Lý Tiểu Hoa hơi bất ngờ. Không phải hai cô gái này cũng chạy từ toa tàu của bọn họ lúc trước tới sao? Cô còn nhớ rõ, khi cô tò mò quay đầu nhìn lại, cô nhân viên phục vụ ở ngay sau lưng bọn họ, bọn họ vốn có ba người đi cùng nhau, một người lại bị nhân viên phục vụ giữ lấy, sau đó bị quái vật cắn chết và móc tim.

“Chào mọi người, em là Tề Tâm, còn cô ấy là Viên Viên, bạn tốt của em.” Sắc mặt cô gái tái nhợt nhưng vẫn lễ phép giới thiệu mình. Ngược lại, cô gái có vẻ ngoài bình thường bên cạnh cô lại lộ vẻ xem thường, rõ ràng không thèm để ý đến họ.

“Hi - người đẹp, tôi là Trương Niệm, có hứng thú kết bạn không vậy?” Trương Niệm tươi cười, nói xong còn khẽ nháy mắt một cái, Tề Tâm liếc mắt nhìn anh rồi ngượng ngùng cúi đầu. Trương Niệm thấy vậy, tự luyến xoa gương

mặt đẹp trai của mình, cười càng thêm rạng rỡ. “Tôi là Lý Cường, bên cạnh đây là chị dâu và hai cháu trai của tôi.” Lý Cường gãi đầu nhìn hai cô gái rồi chỉ vào chị dâu và hai cháu trai bên cạnh giới thiệu. Khi tự giới thiệu ở trước mặt cô gái xinh đẹp như thế, anh thấy hơi căng thẳng.

Chẳng qua, người đẹp người ta chỉ chú ý tới Trương Niệm nên khẽ gật đầu mà thôi, cũng không chú ý nhiều tới anh.

Trong khoảng thời gian ngắn, không có ai nói chuyện, hai đứa trẻ mệt mỏi muốn ngủ, đặc biệt là Lý Tiểu Tửu, cả buổi tối cậu gần như không ngủ, cơ thể vẫn luôn căng thẳng, bây giờ vừa thả lỏng thì mắt không mở nổi nữa, cậu ôm chặt lấy chân của Lý Tiểu Hoa, cái đầu gật gù liên tục, trông rất buồn cười.

“Thím, con trai thím thật đáng yêu.” Giọng Tề Tâm rất ngọt ngào nhưng ý tứ trong lời nói lại làm cho người ta thấy lúng túng. Chắc hẳn Tề Tâm cũng chỉ muốn tìm chuyện để nói, nhưng câu này của cô ta lại làm cho sắc mặt mọi người trở nên kỳ lạ.

Lý Tiểu Hoa thi tái mặt, cô kết hôn sớm, bây giờ cũng chỉ hai mươi bảy tuổi mà thôi, chẳng qua cô làm việc ở nông thôn trong thời gian dài nên làn da ngăm đen lại hơi thô ráp, cũng không chú ý tới trang phục, thành thử thoạt nhìn hơi già, nhưng dù thế nào cũng sẽ không khoa trương đến mức gọi là thím chứ? Nếu không phải có xác định trước đây mình không quen biết với cô gái này, không chừng còn tưởng rằng cô ta có thù oán gì với mình.

“Cô gái, chị dâu tôi năm nay mới hơn hai mươi tuổi, cũng không lớn hơn có bao nhiêu, cô gọi như vậy có phải là gọi sai rồi không?” Sắc mặt Lý Cường không tốt, anh nhíu mày nhìn Tề Tâm, trồng thì xinh đẹp, còn tưởng là một người hiểu chuyện, kết quả lời nói ra lại không xuôi tai như vậy. Mặt Tề Tâm đỏ bừng, cổ ta không chú ý lắm tới mặt của Lý Tiểu Hoa, chẳng qua nhìn cách ăn mặc nên mới gọi như vậy, không nghĩ tới người này mới hơn hai mươi, nhưng nhìn thật sự quá già.

“Thật ngại quá, chị... chị gái, em... em không phải cố ý đâu.” Cô ta nói, nước mắt lại như muốn rơi ra, người đẹp rơi lệ, cho dù là ai cũng không tiện trách tội. Lý Cường có cảm giác như mình bắt nạt cô gái ăn ý vậy, anh hơi xấu hổ, dù sao người ta cũng chỉ là một bé gái. “Thật đúng là, bộ dạng như vậy, Tâm nhi nhà chúng tôi nhìn nhầm cũng là bình thường mà.” Lý Tiểu Hoa vốn cũng không muốn nói gì, nhưng đột nhiên Viên Viên nói ra những lời này, thật đúng là làm cô tổn thương.

“Cô không được nói lung tung!” Lý Tiểu Tửu vốn đang muốn ngủ lại mơ màng nghe được một câu như vậy, cậu lập tức không buồn ngủ nữa mà đột nhiên quay đầu trừng mắt với Viên Viên.

Tiếng hét này lại dọa cho Viên Viên nhảy dựng lên, khi cô ta nhận thấy đó chẳng qua chỉ là một đứa trẻ ranh thì lập tức nổi giận, định mở miệng mắng, Tề Tâm ở bên cạnh thấy vậy liền vội vàng kéo cô ta lại. Chỉ thấy cô ta tiến lên vài bước, áy náy nhìn bọn họ và nói: “Viên Viền hơi thẳng tính, nói chuyện có phần không dễ nghe, nhưng cô ấy rất tốt, không phải là có ý đó đâu, chị gái đừng giận nhé.” Cô ta nói xong lại lấy từ trong túi ra một gói khoai tây chiến đưa cho Lý Tiểu Tửu, dụ dỗ nói: “Anh bạn nhỏ, em cũng đừng tức giận, chị mời em ăn khoai tây chiên được không?” Cô ta cười lên rất xinh, môi hồng răng trắng, giọng nói cũng rất ngọt ngào mang theo sức sống của tuổi trẻ, cho dù là ai nhìn thấy như vậy, cũng không nỡ nói gì.

Nhưng Lý Tiểu Tửu lại không bỏ qua, cậu nghiêng đầu qua một bên, giả vờ không nghe thấy, đối với cậu, mẹ mới là quan trọng nhất, ai cũng không thể bắt nạt mẹ được, cậu làm sao có thể bị một gói khoai tây chiên mua chuộc được?

Rõ ràng Tề Tâm cũng không ngờ được cậu lại khó dỗ như vậy, bàn tay đưa ra cứng đờ, cảm thấy khó xử, cô ta chưa từng bị người khác từ chối như vậy.

Lý Tiểu Hoa nhìn cô ta rồi vỗ nhẹ vào đầu của con trai nói: “Mẹ không tức giận. Chẳng qua, lần sau cô Tề gặp những người khác thì không nên gọi linh tinh, người khác sẽ không dễ nói chuyện như tôi đâu.” Cô tức giận nhưng cũng không có nghĩa là sẽ đi tính toán chi li với một cô gái còn nhỏ tuổi. “Đúng vậy! Dáng vẻ xinh đẹp như vậy, nếu không biết cách ăn nói, người ta sẽ nói là không có giáo dục.” Trương Niệm vẫn cười rất tươi, chẳng qua nụ cười trên mặt anh bây giờ lại có cảm xúc khác. Tề Tâm đứng bên cạnh càng lúng túng hơn, Viên Viên tức tới mặt đỏ bừng, từ trước đến nay chưa từng có ai làm cho các cô tức như vậy. Tề Tâm là hoa hậu giảng đường, ở trong trường học cô ta vẫn luôn cao ngạo, luôn được người khách tâng bốc, Viên Viên đang định nói gì đó lại bị Tế Tâm năm chặt tay.

Bầu không khí có vẻ vô cùng nặng nề! Nhưng vào lúc này, loa phát thanh của tàu hỏa vang lên.

“Các hành khách! Xin chú ý! Xin chú ý! Chúng tôi đã nhận được thông báo cầu cứu từ phía trên, nửa giờ sau tàu sẽ đỗ ở nhà ga thành phố A, mọi người cầm theo hành lý của mình chờ ở nơi an toàn không nên chạy loạn, chờ nhân viên cứu hộ giải quyết xong quái vật thì mọi người hãy xuống xe. Lần này đã mang đến nguy hiểm cho mọi người, chúng tôi vô cùng xin lỗi, mong mọi người cố gắng phối hợp với nhân viên cứu hộ, trốn ở nơi an toàn để tránh tạo thành thương vong! Cảm ơn!” “Được cứu rồi, được cứu rồi!”

Sau một hồi yên lặng, mọi người kích động reo lên! Cuối cùng cũng có hy vọng, bọn họ không cần lo lắng hãi hùng chạy trốn nữa. Mấy người Lý Tiểu Hoa cũng ném chuyện vừa rồi ra sau đầu, trên mặt bọn họ đều hiện vẻ vui mừng, bọn họ được cứu rồi. Đúng vậy, còn có chuyện gì tốt hơn vậy nữa! Trương Niệm cũng vui mừng, theo bản năng sờ vào túi quần, lúc này anh mới nhớ tới mình đã ném điện thoại di động đi, anh vô cùng đau lòng. Đấy là cái điện thoại đi động anh mới đổi đấy! Anh nhăn nhó lấy cùi chỏ thúc vào Lý Cường đang hưng phấn bên cạnh: “Người anh em, có thể mượn điện thoại của anh gọi chút không?”

Lý Cường không hề suy nghĩ, nói: “Không cần khách khí!” Anh đưa điện thoại của mình ra.

Trương Niệm nói cảm ơn rồi cúi đầu liếc mắt nhìn màn hình, không ngờ đã bảy giờ.

Anh đi qua một bên, lúc này cũng có nhiều người gọi điện thoại nên không ai chú ý tới anh. Trương Niệm dự định sau khi xuống tàu hỏa sẽ bảo bố phái người tới đón mình. Anh bẩm số rất nhanh. Điện thoại đổ chuông hồi lâu mới có người nghe máy. “Alo, ai đấy!” Bên trong truyền tới giọng nói có phần mệt mỏi của một người đàn ông khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, ông có vẻ không kiên nhẫn.

“Bố! Là con đây!” Trương Niệm vội vàng trả lời một câu, anh rất sợ bố sẽ cúp điện thoại.

Điện thoại di động im lặng một lát rồi nghe “cạch” một tiếng, không biết cái gì rơi trên mặt đất, sau đó có tiếng hét đinh tai nhức óc truyền tới: “Tiểu Niệm? Thằng nhóc thối này, bây giờ con đang ở đâu?”

Trương Niệm nhe răng, tai như bị ù đi, anh hoàn toàn không để ý, khi nghe thấy giọng nói quen thuộc này, mắt anh chợt ửng đỏ, từ trước tới nay anh không cảm thấy gì, cũng không chú ý tới giọng nói của bố mình lại có thể mệt mỏi như vậy, ở trước mặt anh, bố luôn mạnh miệng măng anh là thằng nhóc thôi. Những đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết lâu như vậy, Trương Niệm rất sợ, anh sợ mình sẽ bất hạnh bị quái vật ở đây căn, sẽ không còn được gặp lại bố mình nữa, như vậy bổ sẽ đau lòng tới mức nào?

“Thằng nhóc thối, nói đi, bây giờ con đang ở đâu?” Giọng nói bên kia lúc đầu còn phẫn nộ, nhưng thấy anh mãi không trả lời thì lo lắng hỏi lại. “Bố, bây giờ con đang ở trên tàu hỏa, còn hơn mười phút nữa thì con xuống tàu, trên tàu đột nhiên xuất hiện quái vật ăn thịt người, rất nhiều người đều bị cắn chết, con còn có mấy người bạn, bố có thể phái mấy người tới đón chúng con được không?” Trương Niệm hít mũi một cái, anh tự nhiên cảm thấy tủi thân.

“Khốn kiếp! Con nói cái gì, con trở về lúc nào? Tại sao không nói một tiếng nào hả! Trong mắt con có còn người bố này nữa không?” Người ở đầu dây bên kia tức giận gần như đỏ cả mắt, phải biết rằng bây giờ thế giới bên ngoài đã rất hỗn loạn, khắp nơi đều có quái vật hoành hành.

Làm cục trưởng cục cảnh sát, khi xảy ra nguy hiểm ông phải suy nghĩ tới người dân trước tiên, nhưng nhìn thấy các đội cứu viện lần lượt được phái đi những kẻ thì chết, người lại bị thương, trong cục đã không còn bao nhiêu người, người bình thường căn bản không thể đối phó được với những quái vật kia, ngoại trừ đập nát đầu ra thì không có cách nào cả.
Chương trước Chương tiếp
Loading...