Nhất Ngôn Thông Thiên

Quyển 1 - Chương 30: Mắt trái cổ quái



Dịch giả: Hoangtruc

Từ Ngôn khi thì bất động, khi thì chạy nhanh như gió để thoát chết, hết chạy bên trái đến lách bên phải, gắng sức tránh đám dã thú, đồng thời nhanh chóng đến gần chân núi.

Dù sao với một người sống to xác như thế này, lúc đầu chung quanh đây vì có rất nhiều dã thú nên có thể sẽ không có bao nhiêu dã thú phát giác ra. Nhưng một thời gian trôi qua, đủ loại hung thú hổ báo đã bắt đầu ngửi thấy được khí tức của người sống. Mấy con hắc hổ với thân hình cực lớn bắt đầu di chuyển.

Đang chạy nhanh, bước chân Từ Ngôn chợt ngừng lại, cả người nhún xuống, rồi thân thể chợt bất động.

Rốt cuộc thì hắn cũng nghe thấy một vài tiếng động quái dị có chút quen thuộc, như thanh âm của Tiểu Hắc trư lúc đang ăn. Thế nhưng hắn cũng không dám suy nghĩ nhiều, đám mãnh hổ đang xúm đến trước mặt hắn. Hắn còn thấy được một vòng tròn đỏ rõ ràng trong mắt chúng nó. Nhìn thấy vậy, cả người Từ Ngôn lại đột ngột lao lên chạy như điên về phía chân núi cách đó đã không còn xa nữa.

Huyết thực không những có thể hấp dẫn dã thú tới, mà còn kéo theo cả đám Yêu vật nữa. Trong mắt đám hắc hổ này đều có vòng tròn đỏ như vòng tròn đỏ trong mắt đầu Yêu Lang tại Lão Phần sơn lúc trước, chúng đều là những Yêu vật đáng sợ cả. Nếu bị chúng nó bao vây, kết cục thế nào Từ Ngôn thừa biết rõ.

Khoảng cách đến chân núi càng ngày càng gần, nhưng nhìn đám Yêu Hổ đang xúm lại khiến tâm tình Từ Ngôn như chìm sâu xuống vực thẳm.

Thân hình của Từ Ngôn thật sự rất linh hoạt, lại tập luyện công phu phi thạch nhiều năm qua khiến thể lực càng kinh người. Thế nhưng đuổi theo sau lưng hắn lúc này không phải là dã thú mà là đám Yêu vật đến võ giả Tiên thiên còn phải kinh sợ. Nhìn thấy có vật sống đang chạy thoát, vài con Hắc hổ lập tức nhào tới, càng lúc càng đuổi sát theo sau.

Từ Ngôn nắm chặt viên đá trong tay, hắn không muốn ngồi yên chờ chết. Nếu như toàn lực thi triển công phu Phi thạch, có lẽ hắn đánh nát hai đầu mãnh hổ không thành vấn đề gì. Ngay khi hắn muốn nhanh chóng xuất phi thạch ra, thì mấy con Hắc hổ sau lưng lại chợt dừng bước. Chẳng những chúng nó thôi không đuổi theo nữa, ngược lại còn quay đầu bỏ chạy.

Cách đó hơn vài chục trượng, tràng thanh âm khò khè khò khè phát ra càng rõ ràng hơn.

Từ Ngôn biết rõ, đây không phải là âm thanh heo đang ăn, mà là âm thanh đám ác điều đang xé nuốt lấy thi thể. Hắn cũng không nhìn rõ là cái gì đang nằm trong đống thi thể kia, bước chân chưa từng ngừng lại, liên tục nhảy ra vài bước, cuối cùng đã đến con đường nhỏ ở chân núi. Hắn cũng không quay đầu nhìn lại mà leo thẳng một mạch lên núi cao.

Chỉ cần Yêu hổ không đuổi theo, Từ Ngôn có thể chạy trốn tìm được đường sống.

Ngay trong khoảnh khắc Từ Ngôn leo lên ngọn núi kia, thanh âm cắn nuốt khò khè khò khè chợt ngừng lại một chút. Một ánh mắt trong bãi thi thể đang nhìn qua, trong ánh mắt không mang chút hung hãn và sát ý, ngược lại còn có vẻ thân thiết. Sau đó thanh âm khò khè khò khè cắn nuốt lại tiếp tục nổi lên, xung quanh cái nơi truyền ra thanh âm quái dị mà kinh khủng này, lại không có bất kì dã thú hay yêu vật bén mảng lại gần.

Trên đỉnh núi, tiểu đạo sĩ nằm thở hổn hển trên tảng đá, đang cười cười tự giễu.

Mắt trái phát sinh chuyện quái dị, thiếu chút nữa khiến hắn phải để mạng lại trong bụng dã thú. Xem ra mắt trái mình chẳng những có thể nhìn thấy được những thứ kì quái, mà còn che giấu vài thứ đến hắn cũng không biết.

Trong mắt hắn, là có cái gì đây?

Suy nghĩ thật lâu nhưng Từ Ngôn cũng không biết trong mắt hắn đang tồn tại thứ gì. Chẳng qua may mắn là lần này nhìn qua lại hữu kinh vô hiểm, hắn cũng nên trở về Nguyên sơn trại rồi.

Cơ hội trốn thoát rất tốt, nhưng lần này Từ Ngôn lại không tính bỏ trốn khỏi đây.

Bởi vì Tiểu Hắc trư của hắn vẫn còn ở trong sơn trại. Tiểu đạo sĩ cùng heo sống nương tựa vào nhau, hắn không nỡ vứt bỏ đồng bọn của mình. Hơn nữa, qua mười ngày sau, tính ra hắn đã đến Nguyên sơn trại được ba tháng, đến lúc đó không còn ai theo dõi, hắn có thể đơn giản bỏ trốn.

Sẽ không có chuyện một đám sơn phỉ đuổi giết một tiểu đạo sĩ không có lấy một xu trong người.

Khi hắn quay trở về sơn trại, mây đen cũng dần lui đi, trăng sáng lại hiện ra trên bầu trời. Núi rừng chợt bừng sáng trong trẻo lạnh lẽo.

Từ Ngôn vừa xác định phương hướng đi, vừa suy tư về mắt trái quái dị của mình. Một đường đi tới, thế nhưng hắn lại không đi đúng được con đường về Nguyên sơn trại như lúc trước.

Dù sao đây là lần đầu tiên hắn đi lại trong mảnh núi rừng này, không tính là lạc đường, chẳng qua là phải đi xa thêm một đoạn đường nữa.

Đi xa hơn một chút so với đường cũ, đối với tiểu đạo sĩ gánh nước suốt ngày thì chút mệt mỏi đó ngược lại không tính là gì.

Trăng sáng treo cao, bước chân Từ Ngôn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Phiền não về mắt trái cũng dần bị hắn ném sang một bên.

Đây chính là chỗ tốt của heo đấy, không lo không phiền.

Hắn vẫn đi xuyên qua khu rừng này, tốc độ cũng không chậm, chẳng qua là cứ thẳng bước đi tới. Rồi bước chân Từ Ngôn dần chậm chạp lại, cuối cùng dừng lại cạnh một bụi cỏ xanh biếc.

Bụi cỏ trước mắt có chút cổ quái, màu xanh biếc khác hẳn với đám cỏ hoang bình thường, khiến người ta nhìn vào có cảm giác đang bừng bừng sinh cơ. Sinh cơ này là ở trong mắt người khác, nhưng lại không giống như những gì mắt Từ Ngôn nhìn thấy.

Hắn nhìn thấy từng đám chướng khí dần biến mất sâu trong bên trong bụi cỏ xanh biếc này.

Núi hoang này không phải là một vùng ác thủy gì, gần đây cũng không gần với nguồn nước nào. Trong khi thông thường, chướng khí chỉ có ở khu vực đầm lầy, căn bản sẽ không xuất hiện tại một bụi cỏ. Nếu bụi cỏ xuất hiện chướng khí, chỉ có thể nói rõ một điểm.

Có một lượng lớn độc trùng đang nghỉ ngơi tại bên dưới đám hoa cỏ màu xanh này.

Cẩn thận từng li từng tí ngồi xổm người xuống, Từ Ngôn bắt đầu tìm kiếm dọc theo phía ngoài cùng của bụi cỏ. Đến khi hắn lật một tảng đá lên thì một con rết dài hơn một thước đột ngột chạy ra.

(1 thước = 0.33m _ Hoangtruc)

Từ Ngôn bèn đè lấy đầu con rết này, rồi đưa tay kẹp chặt lấy cổ nó. Hắn dễ dàng bắt được con rết, rồi tự mình lẩm bẩm: “Một con Thiên Long thật lớn a. Phơi khô sẽ thành một vị dược tài rất tốt.”

Tay cầm con rết không chút xây xước, hắn mặc kệ cho con rết phun loạn nọc độc ra xung quanh, dù sao thì cũng không găm vào tay hắn được.

Con rết còn được gọi là Thiên Long, thật sự là một loại dược tài, hơn nữa rết càng lớn thì dược tính lại càng mạnh. Lão đạo sĩ Thừa Vân Quan hiểu về y lý, cho nên dân chúng Lâm Sơn Trấn mỗi lần đau đầu nhức óc đều đến nhờ Từ Đạo Viễn xem bệnh cho. Từ Ngôn đi theo sư phó nhiều năm, không nói tới chuyện danh y gì đó nhưng phần lớn y lý hắn đều hiểu đầy đủ, cũng từng bắt không ít con rết kiểu này.

Sau khi bỏ con rết to này vào trong túi tiền tùy thân, Từ Ngôn nhìn nhìn vào bụi cỏ xanh biếc, vò đầu: “Tinh Ngô Thảo nhiều như vậy, không phải có người cố ý trồng ra chứ.”

Từ Ngôn cũng nhận ra loại dược liệu tên Tinh Ngô Thảo. Đặc tính của loại dược thảo này là tản mát ra một mùi tanh cực nhạt, người thường hầu như không ngửi thấy, dã thú cũng không thích. Nhưng mùi này lại có khả năng hấp dẫn các loại độc trùng như bò cạp, rết độc. Bình thường khi hắn lên núi, nếu nhìn thấy Tinh Ngô Thảo thì sẽ tìm quanh bụi cỏ một vòng, nhất định có thể bắt được rết hoặc bò cạp độc.

Tinh Ngô Thảo không đáng tiền, thế nhưng rết và bò cạp độc nếu phơi khô, đem bán lại được tiền.

Bắt con rết lớn này chẳng qua là hắn thuận tay mà làm, nhưng lại khiến trong lòng hắn nổi lên nghi ngờ. Mảng Tinh Ngô Thảo ở đây nhìn rất ngay ngắn không giống mấy loại Tinh Ngô Thảo mọc dại mà hắn từng nhìn thấy không ít trên Lão Phần Sơn. Phần lớn đám chúng nó nằm rải rác đông một đám, tây một bụi chứ tuyệt nhiên không có được một mảng Tinh Ngô Thảo lớn mà ngay ngắn như vậy. Nếu như nói không có người cố tình trồng, ngược lại Từ Ngôn khó mà tin.

Chẳng lẽ trong Nguyên sơn trại có người hiểu được y lý?

Từ Ngôn gãi gãi đầu. Hắn ở trong Nguyên Sơn trại hơn hai tháng, ngoại trừ đám sơn phỉ tàn nhẫn rất thích chém giết ra thì hoàn toàn không phát hiện có đại phu trong đó.

Sâu bên trong bụi cỏ, chắc chắn có thêm nhiều rết và bò cạp độc nữa. Chẳng qua Từ Ngôn không muốn bắt hết chúng nó. Dù sao những thứ này cũng đều là kịch độc, không cẩn thận bị cắn trúng rất phiền phức.

Rời khỏi bụi Tinh Ngô Thảo, Từ Ngôn lại tiếp tục chạy qua chừng vài dặm đường núi, cuối cùng cũng về được tới Nguyên Sơn trại. Một mình hắn đi vào vườn rau xanh, thẳng đến chuồng heo.

Hắn muốn kể cho Tiểu Hắc Trư mấy việc quái lạ phát sinh ngày hôm nay.

Đây là thói quen của hắn. Mỗi khi thấy chuyện gì ly kỳ cổ quái, sáng đó hắn đều rất thích kể cho Tiểu Hắc Trư nghe. Hắn cho rằng Tiểu Hắc chắc chắn nghe hiểu được.

Bởi vì bọn họ là đồng loại.

Sau nửa đêm, lúc này heo đã sớm ngủ say như chết. Nguyên Sơn Trại cũng nuôi không ít heo nhà, tiếng ngày khò khè khò khè liên miên không dứt vang khắp cả vườn rau.

Đến gần chuồng heo, Từ Ngôn mượn ánh trăng tìm kiếm thân ảnh Tiểu Hắc. Cả đám heo ở đây đều là heo nhà, chỉ có Tiểu Hắc là heo rừng nên rất dễ nhận ra.

Quét mắt qua chuồng heo vài lần, hai hàng mày kiếm của Từ Ngôn nhíu dần lại. Vẻ dữ tợn trong mắt dần hiện lên, hai tay hắn siết chặt lại, đầu ma quỷ bị khóa kín trong lòng hắn lại lần nữa xuất hiện dấu hiệu được buông lỏng. Cái loại cảm giác thô bạo chỉ xuất hiện vào thời điểm sư phụ mất đi, không ngờ hai tháng sau lại xuất hiện trong lòng hắn thêm một lần nữa. Mà cũng chỉ bởi một nguyên nhân.

Không nhìn thấy Tiểu Hắc của hắn nữa!
Chương trước Chương tiếp
Loading...