Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ

Chương 10: Cầu Xin Ngươi Để Cho Ta Ăn Cơm Đi!



Đám người hai mặt nhìn nhau.

Nhìn bóng lưng Dạ Mị đi vào, một thị vệ đi đến bên người Lâm thành chủ, hỏi: "Thành chủ, cứ như vậy để nàng đi vào, cái này. . ."

Hắn thật ra là muốn hỏi, như này thật sự an toàn sao?

Lâm thành chủ nhìn Dạ Mị đã vào cửa, đồng thời đóng cửa lại.

Cũng đưa tay ra, lau mồ hôi lạnh trên trán một cái.

Bất đắc dĩ nói: "Thế nhưng Bổn thành chủ cũng không có cách nào, chẳng lẽ thật sự để quận chúa tuyệt thực? Quận chúa từ nhỏ đã được nuông chiều qua nhiều năm như vậy, nếu là thật sự chịu đói một bữa, sợ là lại có chuyện rắc rối!"

"Nhưng vị cô nương này. . ." Thị vệ vẫn không yên lòng.

Lâm thành chủ lại lau mồ hôi trán: "Tốt xấu gì đây cũng là hoàng thân quốc thích, có thân phận quận chúa ở đó, vị cô nương này sẽ không đắc tội quận chúa một lần, lại đắc tội quận chúa thêm lần thứ hai đâu?"

Thị vệ gật đầu: "Ngài nói đúng! Chắc hẳn vị cô nương này cũng sẽ không tự tìm đường chết, mà lại ngài cũng là cho nàng một cơ hội tạ lỗi để cứu vãn!"

Lời này của hắn vừa nói ra, nhận được sự nhất trí đồng tình của những người khác.

Tất cả mọi người đều gật đầu. . .

Không nghĩ tới, vừa mới gật đầu xong.

"Ầm!" một tiếng vang thật lớn, từ trong phòng truyền đến.

Đám người run một cái, toàn bộ quay đầu nhìn về phía cửa lớn gian phòng của Tư Đồ Sắc. . .

Trong phòng, Tư Đồ Sắc đang hoảng sợ nhìn Dạ Mị, chỉ thấy nữ nhân này sau khi đi vào, đi đến trước mặt nàng ta, chuyện đầu tiên nàng làm, chính là một cước giẫm trên ghế đẩu, "Oanh" một tiếng, băng ghế chia năm xẻ bảy!

Chính âm thanh này là nơi phát ra tiếng vang.

Nàng ta nhìn thấy mảnh vỡ của ghế đẩu, không kiềm chế được liền run run một chút. Trong đầu không khỏi tưởng tượng nếu đây chính là mình. . .

Dạ Mị một cước dẫm hỏng ghế đẩu, Tư Đồ Sắc liền lập tức dừng lại hành vi phát điên quăng đồ vật của mình.

Dạ Mị rất hài lòng, đây là một bắt đầu tốt.

Nàng dưới ánh mắt sợ hãi của Tư Đồ Sắc, đối diện nàng ta mà đi tới.

Vẻ mặt nàng lãnh đạm, lạnh giọng hỏi: "Ngươi trông thấy ta, cảm xúc có phải bị phong thái xuất sắc của ta khuất phục, nghĩ lập tức ở dưới hào quang của ta, xúc động mà ăn cơm thật ngon không?"

Tư Đồ Sắc: ". . ." Tiện nhân này là điên rồi sao?

Nàng ta yên lặng nhìn Dạ Mị nửa ngày, thấy vẻ mặt đối phương tỏ ra nghiêm túc, không hề giống là đang nói đùa với mình.

Nàng ta nghĩ mình thân là quận chúa, tiện nhân này cho dù rất đáng sợ, cũng nhất định không còn dám làm gì nàng ta! Lập tức tỏ vẻ ngạo mạn, cắn răng cả giận nói: "Tiện nhân! Ai cho phép ngươi tiến đến, ngươi lập tức quỳ xuống cho ta! Tự vả miệng mình, bằng không Bản quận chúa nhất định phải đem ngươi chém thành muôn mảnh!"

Dạ Mị nghe xong, sắc mặt vẫn lãnh đạm như cũ, chầm chậm ung dung thở dài một hơi.

Từng bước một, đi về hướng Tư Đồ Sắc.

Tư Đồ Sắc nhìn thấy vẻ mặt nàng băng lãnh, không ngừng lùi lại, hoảng sợ nói: "Tiện nhân, ngươi muốn làm gì?"

Lời vừa mới nói xong, Dạ Mị đã đến trước mặt nàng.

Một tay nắm chặt vạt áo trước của Tư Đồ Sắc, mạnh mẽ ném xuống đất.

"A ——" Tư Đồ Sắc kêu thảm một tiếng, nghe được âm thanh xương cốt mình rạn nứt.

Dạ Mị từ trên cao nhìn xuống nhìn xem nàng ta, giọng lạnh lùng nói: "Bây giờ muốn ăn cơm chưa?"

Tư Đồ Sắc dơ tay ra, giận dữ chỉ vào nàng: "Ngươi tiện nhân này, ngươi. . ."

Dạ Mị một cước đá vào bên trên bắp chân của nàng ta.

Tư Đồ Sắc lại là một tiếng hét thảm: "A!"

Bắp chân là bộ phận chịu đau nhức cực kém, đá bắp chân coi như không cần lực quá lớn, đối với một quận chúa được nuông chiều từ bé mà nói, gần như là muốn mạng nàng ta rồi!

Tiếng kêu thảm như heo bị làm thịt, từ trong phòng truyền đến.

Bọn thị vệ liếc nhau, từ lần kêu thảm đầu tiên của Tư Đồ Sắc liền muốn tiến vào, nhưng là sợ nàng ta vẫn tuyệt thực, thế là kiên trì không nhúc nhích. Lúc này lại nghe thấy một tiếng như thế, không nói hai lời, liền định lao vào. Còn không đi vào, sợ là muốn Quận chúa bị đánh chết!

Lại không nghĩ tới, vào thời khắc này.

Bắc Thần Tà Diễm bỗng nhiên chậm rãi đi đến, ưu nhã đưa tay ngăn lại.

Đám người quét mắt nhìn hắn một cái, đều nơm nớp lo sợ, há miệng run rẩy đứng đấy, một câu cũng không dám lên tiếng, cũng không dám cử động.

Trong phòng, Tư Đồ Sắc giận dữ trừng mắt với Dạ Mị: "Tiện nhân, ta lập tức liền kêu bọn họ tiến vào, đem ngươi. . ."

Dạ Mị nhướng mày, kỳ thật theo lý mà nói, Tư Đồ Sắc phát ra tiếng kêu thảm như vậy, những thị vệ kia hiện tại nên kéo đến rồi mới đúng. Bọn họ vì sao còn không vào, nàng thấy khó hiểu, cũng vô ý đi ra xem thử.

Nàng chậm rãi lạnh lùng nói: "Bọn họ kéo đến thì sao, trước khi bọn họ giúp ngươi ta có thể liền đem bọn họ toàn bộ ném ra bên ngoài! Thực lực của ta, ngươi hẳn là thấy được rồi!"

Tư Đồ Sắc nhất thời không dám nói gì.

Thực lực của nữ nhân này rất kinh khủng, nàng ta là thật sự nhìn thấy rồi.

Nàng tùy tiện động thủ, mình sẽ đau đớn đến thê thảm.

Dạ Mị vừa nói vừa lấy chủy thủ trong tay áo ra, sắc mặt băng lãnh: "Hơn nữa, nếu bọn hắn xông vào, tâm tình ta mà không tốt, nói không chừng sẽ đem ngón tay của ngươi cắt đứt!"

"Ngươi dám!" Tư Đồ Sắc tức giận trừng Dạ Mị.

Dạ Mị cúi đầu nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh lẽo như băng, loại ánh mắt kia lãnh huyết vô tình như đao, khiến Tư Đồ Sắc dần dần cảm giác được trong cơ thể một con băng xà đang thoát ra, cuốn chặn lấy trái tim của mình, khiến cho cả người nàng ta đều run rẩy.

Dạ Mị lạnh giọng hỏi: "Ngươi thật sự cho là ta không dám sao?"

Tư Đồ Sắc nhìn ánh mắt của nàng, lập tức có cảm giác kinh hãi, bị dọa đến rơi nước mắt. Hiện tại xem ra, nữ nhân này căn bản chính là người điên, nếu điên thì việc gì cũng có thể làm được!

Nàng ta run rẩy nói: "Không có. . . Ta không có. . ."

Dạ Mị hài lòng gật đầu, sắc mặt lãnh đạm: "Vậy chính là tin tưởng ta dám, ngươi bây giờ muốn ăn cơm chưa?"

"Bản quận chúa không. . ." Tư Đồ Sắc vừa định nói không ăn.

Ánh mắt Dạ Mị như lưỡi đao sắc bén quét qua người nàng ta. Nàng ta kém chút khóc thành tiếng: "Ta ăn! Tiện nhân, ngươi. . ."

Vừa dứt lời.

Đột nhiên Dạ Mị đem chủy thủ trong tay, hung hăng đâm về hướng tay của Tư Đồ Sắc đang nằm trên mặt đất. Đao kia vừa vặn rơi xuống giữa khe hở tay của Tư Đồ Sắc, cắm vào mặt đất.

Dọa Tư Đồ Sắc im lặng tại chỗ, cảm giác một trận mắc tiểu dâng lên, kém chút dọa đến tè ra quần.

Tiếp theo lại nghe thấy giọng nói băng lãnh của Dạ Mị, từ đỉnh đầu nàng ta truyền đến: "Còn cứ mở miệng lại gọi một câu tiện nhân? Ngươi cảm thấy ngươi cần phải xưng hô với ta là gì?"

Tư Đồ Sắc nhìn chủy thủy giữa khe hở tay mình, đành lấy giọng nghẹn ngào, run rẩy mở miệng: "Cô. . . Cô nương. . ."

Dạ Mị ngồi xổm người xuống, "Ngươi không cảm thấy cần phải thêm vào một hình dung từ sao? Tỉ dụ như đẹp?"

"Đẹp. . . Cô nương xinh đẹp!" Tư Đồ Sắc nhìn vẻ mặt băng lãnh của nàng ở khoảng cách gần, dọa đến khóc lên.

Lại thấy đuôi lông mày Dạ Mị nhíu một cái: "Ngươi không thật lòng muốn khen ta như vậy? Ta nói đẹp, ngươi cũng chỉ nói có mỗi đẹp thôi?"

"Ách. . . Cô nương vô cùng xinh đẹp, ta có thể dậy ăn cơm không? Ô ô ô. . ." Tư Đồ Sắc thật sự bắt đầu khóc rồi, nàng ta muốn đi ăn cơm, nàng ta không muốn lại đối mặt với vẻ mặt đáng sợ này nữa.

Thấy Tư Đồ Sắc có ánh mắt thưởng thức như thế, Dạ Mị nhìn Tư Đồ Sắc đang run rẩy phía dưới.

Ôn nhu đỡ Tư Đồ Sắc dậy, đỡ đến bên cạnh bàn, nhìn đồ ăn trên bàn đã nguội, có mấy đĩa còn bị Tư Đồ Sắc lật ngược.

Nhưng Dạ Mị không hề để tâm những chi tiết này, lạnh lùng nói: "Ăn đi!"

Nói xong, nàng ngồi đối diện Tư Đồ Sắc.

Trong lòng Tư Đồ Sắc run sợ nhìn thoáng qua Dạ Mị, cũng mặc kệ bàn đồ ăn này, một phần ba đã bị mình lật tung không thể ăn, chỉ tranh thủ thời gian cúi đầu xuống vừa khóc thét, vừa ăn.

Dạ Mị bỗng nhiên ôn nhu nhìn về phía nàng ta, sắc mặt vẫn băng lãnh như cũ , hỏi: "Tại sao phải khóc? Ngươi rất không nguyện ý ăn cơm sao?"

Tư Đồ Sắc lập tức khóc nức nở nói: "Không! Ta nguyện ý, ta vô cùng nguyện ý, cầu xin ngươi để cho ta ăn cơm đi, không cần đánh ta, cũng không cần cắt ngón tay của ta. Ô ô ô oa. . ."
Chương trước Chương tiếp
Loading...