Nhất Thế Chi Tôn 1

Quyển 1 - Chương 52: Người Đến Phòng Giam



Đùng đùng đùng, nghe được âm thanh này, Thuỳ Dực Tử đang ôm hàng rào sắt có chút ngạc nhiên mà tự hỏi: "Làm sao lại đột nhiên phá công? Chẳng lẽ nhân loại tâm tính yếu ớt như vậy? Cả tán dóc vui vẻ cũng không có cách nào chú ý..."

Lúc Kim Chung Tráo phá quan hoặc phá công đều sẽ xuất hiện tiếng động như thế này, chỉ khác nhau ở chỗ màu ám kim của cái trước thì càng lúc càng sáng còn cái sau thì dần dần ảm đạm cho đến khi mất hẳn.

Bởi vì Thùy Dực Tử biết rõ Mạnh Kỳ mới hôm qua đã luyện thành cửa thứ ba cho nên căn bản sẽ không nghĩ đến hướng phá quan, vô ý thức liền cho hắn không chịu nổi dày vò nhưng lại cậy mạnh không muốn ngừng, do đó bị phá công.

Lời còn chưa dứt, nó lại ngạc nhiên khi thấy một cái bóng màu ám kim hiện ra trước mặt mình, một tay đột ngột tóm lấy bản thân còn chưa kịp đề phòng.

Nó dốc sức vùng vẫy nhưng dưới sự trấn áp của phòng giam, mười thành sức lực lại phát huy không đến một thành, yêu lực thì càng bị niêm phong hoàn toàn nên cuối cùng không cách nào giãy giụa khỏi bàn tay của Mạnh Kỳ, bị hắn kéo dây lưng ra cột chặt trên hàng rào sắt.

"Ngươi mau thả ta ra! Có hiểu kính lão tôn hiền không!" Thuỳ Dực Tử lớn tiếng la lên, đột nhiên ánh mắt nó cứng lại khi nhìn thấy trong tay Mạnh Kỳ nhiều hơn một "khúc vải" màu trắng kỳ quái, "Cái, cái này là gì?"

Mạnh Kỳ không nghĩ tới chỉ một ngày đã luyện thành cửa thứ tư Kim Chung Tráo, lại bất ngờ bắt được cái con huyên thuyên lảm nhảm này, đúng là thể xác và tinh thần đều thoả mái cho nên hơi đắc ý nói: "Tất của ta! Dùng để nhét miệng ngươi!"

"Không được, không được, ê ê..." Thùy Dực Tử đau khổ không chịu nổi mà lắc đầu nhưng vẫn bị Mạnh Kỳ nhét vào miệng rất chặt.

Hô, cái thế giới này cuối cùng cũng thanh tĩnh rồi... Mạnh Kỳ nhắm mắt lại cảm nhận lấy sự thanh tịnh không dễ có được này, hưởng thụ thật tuyệt quá!

Hắn ngồi xếp bằng xuống lần nữa, cái lạnh và nóng tản ra không còn đem đến dày vò cho hắn như trước nữa, một chút đau đớn chẳng qua là nhắc nhở hắn rằng hồng trần đa khổ, trời đất như lò.

"Không ngờ đao ý A Nan Phá Giới Đao Pháp không chỉ có thể đem chém người mà còn có thể kỳ dị dùng cho bản thân, tu luyện cùng Kim Chung Tráo cực kỳ hòa hợp." Mạnh Kỳ suy tư về việc chính mình chỉ một ngày đã phá quan, cảm ngộ A Nan Phá Giới Đao Pháp lại sâu thêm một tầng, phá chính là giới, dìm chính là tâm.

"Ừ, xem ra thần công Phật môn đều chú ý thiền tâm cùng giác ngộ, nếu thiền tâm sáng tỏ, hiểu rõ chân ý vậy thì tu luyện sẽ có hiệu quả đến mức làm người khác khó có thể tin. Không thể nói được có thể tiến triển cực nhanh, nếu như không cách nào giác ngộ, thiền tâm còn nhiễm bụi, như vậy nhất định cần từng bước đánh bóng bản thân, từ từ giải quyết đến."

Trải qua chuyện này, Mạnh Kỳ đối với Phật môn giác ngộ đã có thêm nhận thức mới.

"Không phải ngoài miệng nói nói đã là giác ngộ mà quan trọng là tinh thần và thể xác phù hợp, chính xác như vậy. Hơn nữa sau này đến nơi đến chốn phải thực hiện, như thế mới là giác ngộ."

"Tiếp theo nhanh chóng dựa vào Linh Chi Bổ Khí Hoàn hoàn thành Súc khí đại thành, sau đó thử cô đọng các khiếu huyệt liên quan đến mắt khiếu..." Mạnh Kỳ dự định các bước tiếp theo.

Trước khi nhiệm vụ Luân Hồi bắt đầu, thành công đột phá cửa thứ tư Kim Chung Tráo thật sự là niềm vui ngoài ý muốn nhưng cũng không có nghĩa là có thể lơ là lười biếng. Viên mãn cửa thứ tư mới tượng trưng cho Súc khí đại thành, chính mình còn thiếu tích luỹ chân khí, cần phải mau chóng nuôi dưỡng hấp thu. Chẳng qua ở hoàn cảnh ác liệt, Mạnh Kỳ lo lắng Linh Chi Bổ Khí Hoàn sẽ mất đi dược hiệu nên mới không mang theo bên người.

Hoả Hộc nhìn Mạnh Kỳ một cái, chậm rãi xoay người đưa lưng về phía hắn. Mà Hàn Quy thổ nạp khí lạnh lại càng lớn.

Bây giờ Mạnh Kỳ cũng không thèm để ý đến chúng, một bên vận hành tâm pháp cửa thứ tư củng cố cơ sở, một bên suy nghĩ vừa rồi lĩnh ngộ đao ý lại tiến thêm một bước cùng với hôm qua sư phụ diễn giải chiêu thức biến hoá.

Xung quanh lúc này thanh tịnh đảm bảo cho hắn tĩnh tâm suy xét cùng cân nhắc, không phải phân tâm ngoảnh lại cũng như thấp thỏm không yên.

"Quả nhiên nhét miệng con chim chết tiệt kia là lựa chọn sáng suốt, thanh tịnh thật tốt!" Mạnh Kỳ thầm cảm thán, trong đầu lần nữa diễn dịch một đao Đoạn Thanh Tịnh kia, dần dần say mê giống như hoà nhập vào cảnh vật bên cạnh.

Đang lúc hắn chậm rãi nắm bắt đao chiêu biến hoá đột nhiên có tiếng om sòm chướng tai vang lên:

"Ha ha, cho rằng nhét miệng ta là có thể khiến ta không cách nào nói chuyện ư? Ngây thơ! Ngu xuẩn!"

"Ta nhưng là Côn Bằng, cái gì mà không thể nuốt vào? Nhét vào miệng ta không phải tự tìm đường chết?"

Thanh tịnh hiếm thấy bỗng chốc bị phá tan, yên tĩnh nghĩ cách bị gián đoạn, trạng thái quên ta quên vật tan biến mất!

Vừa đối mặt tiếng động ầm ĩ huyên náo tập kích lần nữa, Mạnh Kỳ lại không có một điểm nóng nảy mà đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thuỳ Dực Tử, có một cảm giác như thể hồ quán đỉnh.

Thanh tịnh bị phá tan... Đoạn Thanh Tịnh... Nguyên lai là cảm nhận như vậy...

Hắn nheo mắt lại, chân không chuyển, thân không dời, bốn ngón tay phải thành đao, theo cảm ngộ trong lòng cùng vừa rồi cân nhắc biến hoá, huyền diệu khó giải thích mà chém ra.

Hô, trong hành lang tiếng gió thổi nổi lên, hình như có hồng trần huyên náo cuốn đến.

Thùy Dực Tử dùng miệng cắn đứt dây lưng, đang chọc ghẹo bỗng nhiên xuất hiện cảm giác đau lòng không tên, giống như khi lần đầu tập bay thất bại bị chim sẻ ở bên cạnh cười nhạo.

Trong ngắn ngủi tức giận bên trên lại thêm hận ý khó chịu, tinh thần nó bừng tỉnh, sau đó liền thấy bàn tay dừng lại ở phía xa.

Nó sợ run cả người, dồn sức lui đến trong góc đem hai cánh che khuất cái đầu, hình như bị đao ý Đoạn Thanh Tịnh doạ đến.

Trong phòng giam sau lưng Mạnh Kỳ, Hoả Hộc vỗ cánh phịch phịch vài cái bay thẳng vào trong góc, Hàn Quy thì lặng lẽ bò ra xa Mạnh Kỳ rất nhiều bước.

Mạnh Kỳ căn bản không chú ý đến hành động của bọn nó mà chìm đắm vào trong trạng thái phập phồng không yên sau khi chém ra một đao đó. Nhớ gia đình, làm khách tha hương, áp lực sống chết, các loại dày vò nổi lên, trước nay chưa từng có trở nên rõ ràng.

Đoạn Thanh Tịnh, đoạn người thanh tịnh, cũng đoạn bản thân thanh tịnh!

Một hồi lâu Mạnh Kỳ mới chiến thắng những cảm xúc này, thu vào trong lòng, cảm giác được toàn thân ướt đẫm không thua gì trải qua một hồi ác chiến. Sau đó một nửa bị hơ khô, một nửa bị đông đến kết sương.

"Mỗi một đao đều tôi luyện tâm tính, đây chính là A Nan Phá Giới Đao Pháp..." Mạnh Kỳ thở hắt ra, nếu không có trực tiếp nhận được truyền thừa chân ý, chính mình nếu muốn ngộ ra đao ý, chứng được chân lý đao pháp không biết phải trả qua bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu trắc trở. Khó trách Thiếu Lâm chỉ có truyền thừa bí tịch, gần như không có tăng nhân chân chính luyện thành A Nan Phá Giới Đao Pháp.

Đương nhiên Mạnh Kỳ rất rõ ràng, chính mình vẻn vẹn là được sơ lược chân ý A Nan Phá Giới Đao Pháp, khoảng cách nắm giữ có có xa vạn dặm.

"Không biết bốn thức sau huyền ảo thần kỳ thế nào..." Mạnh Kỳ tinh thần dạo chơi đến cõi tiên, nghĩ đến bốn chiêu Lạc Hồng Trần, Tích Nghiệp Lực, Dẫn Ngoại Ma, Niêm Nhân Quả mà chính mình còn chưa có một điểm lĩnh ngộ được đao thức.

Suy nghĩ một hồi, hắn thu lại tâm tư, tiếp tục tu luyện Kim Chung Tráo, không có chút nào lười biếng. Chẳng qua sau khi luyện thành cửa thứ tư, hắn đã có thể tự do mở mắt, tuỳ thời gián đoạn rồi.

Đang hết sức chuyên chú, Mạnh Kỳ đột nhiên nghe được tiếng bước chân đến rất nhỏ, thế là cẩn thận ngừng tu luyện mà nhìn đến chỗ đó.

Chỉ thấy vị hoà thượng giới luật Huyền Khổ cùng một vị tăng nhân quen thuộc đang mang theo hai vị nam tử mặc áo bào rộng đi tới.

Vị tăng nhân cao cao gầy gầy, bộ dáng tuấn tú, có vài phần nho nhã yếu ớt giống như Đường Tăng ở trước mặt. Nghiễm nhiên liền là người hơn hai tháng trước xông qua hẻm đồng nhân xuống núi, "đại sư huynh" Chân Thường.

"Nhanh như vậy đã vân du trở về sao?" Mạnh Kỳ có chút kỳ quái, chẳng qua cảm thấy có thể giải thích được. Lần đầu xuống núi mà, rất nhiều khó chịu cùng lạ lẫm, hơn phân nửa cũng chỉ ở gần bên đi dạo sau đó về núi tiêu hoá thu hoạch, lần thứ hai vân du mới chân chính là trên ý nghĩa tiến vào giang hồ.

Huyền Khổ cùng Chân Thường dẫn vào hai vị nam tử. Một người để râu dài, chính là nam tử trung niên nho nhã, hắn chắp hai tay sau lưng, tự có một loại phong thái uy hiếp. Một vị là người trẻ tuổi mày kiếm mắt sáng, hơi chút ngây thơ, có vẻ vừa mới trưởng thành, hình dáng cùng nam tử trung niên phía trước có chút giống nhau.

"Có vẻ là con cháu quý gia..." Mạnh Kỳ từ đối phương ăn mặc kết hợp với trang sức, khí chất phán đoán ra. Mặc dù số lượng con cháu thế gia quần áo lụa là không hề ít nhưng bọn họ đều rất xem trọng hình dáng cùng hình tượng, khí chất bên ngoài khác nhau rất ít.

Mục tiêu của bốn người là cửa lớn đi thông xuống tầng hai dưới đất, cũng không chú ý nhiều đến Mạnh Kỳ. Chủ là lúc đi ngang qua hắn, vị nam tử trung niên nho nhã có chút thích thú mà đánh giá một cái, nói với Huyền Khổ cùng Chân Thường: "Vị tiểu sư phụ này mượn hoàn cảnh nơi đây là tu luyện Kim Chung Tráo hay là Kim Cương Bất Hoại Thần Công?"

Huyền Khổ cùng Chân Thường mới là Khai Khiếu Kỳ nên bị các loại mùi toả ra cùng yêu khí quấy nhiễu nên lúc này mới nhìn thấy Mạnh Kỳ trong bóng mờ lập tức ồ nhẹ lên một tiếng. Trước kia chỉ có rất ít đệ tử nhờ vào hoàn cảnh nơi này để tu luyện, dù sao không phải ai cũng có Thiết Bố Sam làm nền tảng.

Phải biết rằng với tư cách ngoại môn hoành luyện công phu, Thiết Bố Sam chủ yếu là dựa vào bên ngoài đánh nện mà tu luyện, nếu muốn tiểu thành cũng phải đầy đủ ba năm, đương nhiên cũng có phương pháp học cấp tốc, chẳng qua về sau Thiết Bố Sam sẽ không cách nào tiến bộ. Bọn họ đều cho rằng Mạnh Kỳ là loại này, dù sao tương lai hắn cũng không lại dùng Thiết Bố Sam làm công pháp chủ tu.

Nhìn thấy Mạnh Kỳ nửa người khô ráo, nửa người kết băng làm cho Huyền Khổ giật mình, sau một lát mới chậm rãi gật đầu có phần khen ngợi, hiển nhiên không nghĩ tới Mạnh Kỳ có thể ở đây ăn khổ.

Chân Thường không có ngẩn ra, sau khi nhìn thấy trạng thái Mạnh Kỳ thì mỉm cười đối với khách nhân nói: "Thôi thí chủ, cho là như vậy đi."

"Tuổi còn nhỏ đã có thể chịu được giày vò như thế, không tệ, không tệ, không biết là đệ tử môn hạ của vị cao tăng nào?" Nam tử trung niên cười ha ha nói, người trẻ tuổi sau lưng hắn hẳn là vừa buộc tóc đội mũ không lâu, nghe vậy thì hào hứng bừng bừng quan sát Mạnh Kỳ từ trên xuống dưới, nói cho cùng một cái tiểu sa di cùng đám yêu quái Hoả Hộc, Hàn Quy sau lưng hắn thật sự đối lập rõ ràng.

Đây không phải là tham quan vườn thú! Mạnh Kỳ dứt khoát nhắm mắt lại, không thèm để ý đến bọn họ.

Chân Thường nhíu nhíu mày, dáng cười không thay đổi mà nói: "Đúng là đệ tử mới, bần tăng xuống núi vân du một đoạn thời gian nên không biết là môn hạ vị trưởng lão nào."

"Là đệ tử của sư đệ Huyền Bi." Huyền Khổ thu hồi ánh mắt.

Mặc dù võ công Huyền Bi cực cao, lại là trưởng lão có địa vị cao quý nhưng mà chung quy vẫn là nửa đường xuất gia, Huyền Khổ cũng có thể gọi hắn một tiếng sư đệ.

"Thần tăng Huyền Bi à..." Nam tử trung niên như có điều suy nghĩ gật gật đầu, cũng không hỏi pháp danh Mạnh Kỳ mà chậm rãi bước qua.

Nam tử trẻ tuổi đi theo hắn ngược lại là tràn trề hào hứng tiếp tục đánh giá mấy loại yêu quái Hoả Hộc, Hàn Quy, bộ dáng rất là hiếu kỳ, hình như muốn tìm một khúc cây.

"Cha, không ngờ Thiếu Lâm đã trấn áp nhiều yêu quái như vậy, hơn nữa lại còn hiện ra nguyên hình." Nhà hắn mặc dù có nô bộc yêu quái nhưng mà đều đã thuần phục, ngoại trừ chiến đấu thì căn bản không nhìn ra là yêu quái.

Đến khi bọn họ đi qua khúc ngoặt, Mạnh Kỳ mới mở to mắt thầm mắng một tiếng, có ai lúc tu luyện lại thích có người đứng bên ngoài quan sát? Thật không biết lễ độ!

Lúc này tiếng nói chuyện trong phòng giam thanh tịnh từ xa xa truyền đến.

"Pháp chỉ phương trượng đồng ý cho người Bình Tân Thôi gia mang đi yêu vật phản bội chạy trốn của bọn họ." Giọng nói thanh nhã này là của Chân Thường.

"A di đà Phật, lệnh bài không sai, mời đi vào." Một âm thanh già nua trả lời, chắc là của trưởng lão trông coi cửa vào tầng thứ hai.

Bình Tân Thôi gia? Mạnh Kỳ thầm lặp lại một lần, nguyên lai đây là người của Bình Tân Thôi thị à!

Bình Tân Thôi thị là thế gia có thực lực mạnh nhất Đại Tấn, nhất là gia chủ "Tử Khí Hạo Nhiên" Thôi Thanh Hà sau khi chứng được Tử Dương Pháp Thân càng đem hoàng thất đè đến thở không nổi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...