Nhật Thực Lai

Chương 15: Tình mẹ



Biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố được gọi là biệt thự dành cho các nhà ngoại cảm như tôi, Quân, Phạm Hòa và chị Loan. Tôi không kể đến tiến sĩ bởi tiến sĩ là chủ nhân căn nhà và là người cha lớn cưu mang chúng tôi, hướng dẫn mọi người kiểm soát và điều khiển năng lực ngoại cảm. Được đứng trong biệt thự này tôi cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết, bởi tiến sĩ là một nhà ngoại cảm tài ba và bởi tên nhập hồn tâm thần kia chỉ là tên quản gia của gia tộc tiến sĩ. Điều mà tôi lo lắng hiện giờ chính là bản thân mình, tới khi nào các giác quan của tôi mới phát triển như mọi người, tới khi nào tôi mới đủ khả năng sử dụng tâm vận để tự vệ. Ngay cả bạn trai tôi cũng đâu thể đi theo tôi suốt ngày như một vệ sĩ được. Tôi không muốn làm vật cản đường của mọi người, tôi không muốn tỏ ra bản thân rất yếu đuối. Tôi muốn được tham gia vào việc ngăn chặn tên quản gia đáng sợ kia.

Và trong tất cả những điều tôi muốn lại chẳng có điều gì thực hiện được cả. Tôi chỉ biết ngồi bên bàn pha chế nơi góc phòng, mắt hướng ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh đồng không mông quạnh của ngoại ô, tai lắng nghe tiếng đàn piano của anh Quân. Bọn tôi đang đợi Phạm Hòa đưa nhà chiêm tinh về biệt thự để xác định thời điểm xảy ra nhật thực. Còn tiến sĩ thì bận nghiên cứu kho tàng sách cổ về các nhà ngoại cảm đời trước để biết đích xác phép hồi sinh thực thi như thế nào. Tôi vẫn cứ cảm thấy mình như người thừa vậy.

Tiếng đàn piano ngưng bặt, thay vào đó là giọng nói của anh:

- Năm giác quan của em thế nào rồi?

- Em mừng vì anh hỏi câu đó đấy. - Tôi phì cười. - Đáng buồn là tất cả vẫn vậy. Đó có phải điều đáng lo không.

- Đi theo anh.

Chỉ chờ có vậy, tôi nhấc người ra khỏi ghế cùng anh bước lên bậc cầu thang của biệt thự. Tôi có thể cam đoan tầng một tuy thật hoành tráng nhưng tôi nhìn đã ngán lắm rồi, giờ là lúc tôi mở rộng tâm trí để chiêm ngưỡng tầng hai đây. Chà, trên này chỉ là một dãy hành lang dài được thắp sáng bởi các ngọn nến chập chờn và tôi nhìn thấy hai cánh cửa. Chỉ có hai căn phòng độc chiếm diện tích rộng lớn của tầng hai thôi sao.

- Đây là phòng của tiến sĩ. - Quân mở cánh cửa bên tay trái nơi tôi đứng. - Nghe thật buồn cười khi mà cả căn biệt thự này là của anh ta phải không?

Tôi chỉ vào cánh cửa đối diện căn phòng tiến sĩ:

- Em đoán là có ai đó đồng sở hữu tầng hai của biệt thự với anh ta.

- Chắc rồi. - Quân vặn chốt cánh cửa mà tôi đang nhìn ngó một cách tò mò nhưng cửa đã khóa vậy nên tôi gọi là vặn chốt chứ không gọi là mở cửa. - Cậu ta tới đây sớm nhất. Trong một thời gian dài chỉ có tiến sĩ và Phạm Hòa hoạt động với nhau.

Nếu đó là phòng của Phạm Hòa có lẽ tôi không nên tò mò nữa:

- Hóa ra anh ấy sống ở đây cùng tiến sĩ.

Quân tiếp tục dẫn tôi đi nốt dãy hành lang, ra ngoài ban công ngắm khung cảnh nơi này. Ngoài cỏ dại xanh mươn mướt ra thì chẳng có gì bên ngoài biệt thự. Tất cả chỉ là khoảng không rộng lớn trước tầm mắt của tôi. Một nơi thoáng đãng, đáng để sống trừ việc quanh đây chẳng có hàng xóm.

- Anh suýt chết vì ngộp nước. - Ánh mắt Quân như đang nhìn cái gì đó thật xa xăm, như đang nhìn về quá khứ. - Trong những giây phút cuối, giây phút mà anh nghĩ rằng chân mình đã chạm đích của sự sống. Cái chết. Anh lạc vào khoảng đen mịt mù, anh chạy trốn, anh la hét, anh hoảng sợ và bằng cách nào đó anh tỉnh dậy trong một ngôi nhà lớn.

Tôi nắm lấy bàn tay của anh:

- Biệt thự này.

- Phải. - Quân quàng tay ôm lấy eo tôi từ phía sau. - Phạm Hòa cứu anh. Cậu ấy nói đã trông thấy tim anh ngừng đập nhưng bằng cách nào đó anh sống lại được. Cho tới tận bây giờ anh mới hiểu, chỉ cần chúng ta cố gắng đấu tranh ngay cả khi chúng ta đã tới thế giới bên kia thì phép màu sẽ xảy ra. Phép màu ấy không chỉ đưa chúng ta trở lại hiện thực mà còn biến chúng ta thành chìa khóa kết nối hai thế giới.

- Em đã gặp mẹ. - Tôi lấy tay hất mấy sợi tóc bị gió thổi tạt vào mặt. - Thậm chí em còn chẳng đấu tranh để được sống. Em chỉ đứng nói chuyện với mẹ và dường như em thấy mãn nguyện khi được đứng cùng thế giới với bà vậy mà bà lại đẩy em về lại hiện thực.

- Họ là đấng sinh thành ra chúng ta. - Quân nói. - Chẳng có đấng sinh thành nào lại muốn được sống với con cái của mình tại thế giới bên kia cả.

- Khi tiến sĩ nhắc tới phép hồi sinh. - Hai tay tôi quấn chặt lấy nhau. - Em…

Tự nhiên anh ôm tôi chặt hơn nữa. Anh thì thầm vào tai tôi bằng một giọng nói thật dịu dàng:

- Hồi sinh là trái với quy luật của tự nhiên. Đó là lý do chúng ta cần ngăn chặn phép hồi sinh xảy ra, kể cả tên quản gia có ý định hồi sinh người xấu hay người tốt đi chăng nữa.

Tôi thoát khỏi vòng tay của anh và nói với anh bằng giọng giận dữ vô cùng:

- Vậy chúng ta thì đúng với quy luật của tự nhiên à. Chúng ta đã đặt chân tới thế giới bên kia, đáng lẽ chúng ta đã chết nhưng chúng ta chơi xấu. Nhà ngoại cảm à? Em thấy chúng ta chỉ là những kẻ nhút nhát lẩn trốn khỏi bàn tay của tử thần mà thôi.

Quân toan bước tới gần tôi nhưng tôi thì lùi lại. Anh biết tôi đang cố ý xa lánh anh vì chuyện này nên anh đành đứng nguyên tại chỗ:

- Chúng ta sống lại là nhờ kỳ tích, sự sống của chúng ta là một phép màu. Em phải trân trọng điều đó.

Tôi cãi lại anh:

- Nếu sống lại là một phép màu tại sao chúng ta cần ngăn phép hồi sinh. Chúng ta có thể hồi sinh lại rất nhiều người tốt, cả người thân của chúng ta nữa.

- Thuật hồi sinh là một phép màu nhưng bất cứ phép màu nào cũng có cái giá của nó.

Âm thanh của tiến sĩ cùng tiếng bước chân của anh ta vang lại nơi cuối hành lang. Tiến sĩ đang đến chỗ tôi.

- Đã bao giờ cô tự hỏi cái giá khi trở thành nhà ngoại cảm chưa. Tất cả năm giác quan của chúng ta đều phát triển tới mức chúng ta có thể nhìn thấy những việc không nên nhìn, nghe được những điều không đáng nghe, ngay cả thưởng thức đồ ăn cũng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết khi mà nếm thử chút ớt thôi cũng đủ khiến lưỡi ta bỏng rộp. Khi mà người thường có thể che mũi để thoát khỏi đám cháy thì đảm bảo chúng ta sẽ chết ngạt khi ngửi phải chút khói mỏng manh.

Tiến sĩ xắn tay áo lên, lấy móng tay của anh ta cào nhẹ vào da thịt để lại vết xước nhỏ. Anh ta khẽ nhăn mặt:

- Khi mà mọi cảm giác chúng ta có được đều tăng lên mạnh mẽ thì một vết xước do móng tay cào cũng chẳng khác gì một vết chém ăn sâu vào da thịt.

- Ồ, tôi không muốn dọa cô sợ. - Tiến sĩ lại trở về bộ dạng vui vẻ. - Vì các giác quan của cô chưa tiến triển hoàn toàn nên tôi chỉ nhắc trước để cô chuẩn bị tâm lý thôi. Tôi muốn cô hiểu rằng việc gì cũng có cái giá của nó. Ngay cả phép màu cũng không ngoại lệ.

Tiến sĩ vỗ vai tôi rồi quay bước trở lại dãy hành lang:

- Tôi hiểu là cô đã từng mất người thân và tôi xin nhắc luôn tuy tôi không biết phép hồi sinh thực hiện như thế nào nhưng muốn hồi sinh ai đó phải có trong tay cả linh hồn lẫn thể xác của họ. Đó là lý do gia đình nhốt tôi trong tủ đá suốt từng ấy năm.

Tôi thả người xuống đất, cố quên đi hy vọng hồi sinh mẹ mình.

- Đừng lại gần.

Chẳng trông thấy ai đang bước đến nhưng dù là ai đi chăng nữa tôi cũng sẽ nói như vậy. Ngay cả khi tôi không muốn vậy.

Trước mắt tôi là đôi giầy da màu đen nhắc tôi nhớ đến anh ấy, cái người ép tôi phải đi học bằng mô tô của anh. Phạm Hòa đứng tựa vào cánh cửa dẫn ra ban công, đôi mắt xám của anh cứ như đang dán chặt vào khuôn mặt tồi tệ của tôi vậy.

- Đi đi.

- Sao anh phải nghe lời em. - Phạm Hòa cười một hồi rồi ngồi kế bên tôi. - Còn lâu mới đi.

- Em biết mà. - Tôi cười nhưng vẫn không ngăn được giọt nước mắt vội rơi. - Cảm ơn anh vì đã nói vậy.

Phạm Hòa ngước mắt xuống bên dưới nhìn chiếc xe của Quân rời khỏi biệt thự của tiến sĩ. Tôi cũng nghe thấy tiếng động cơ xe của anh khởi động có điều đó không phải là mối quan tâm của tôi vào lúc này. Ngay cả khi phải cuốc bộ về thành phố tôi cũng chẳng sợ.

- Cãi nhau với thằng bạn của anh hả. Xem nào, một cô gái trẻ cãi vã với bạn trai là chuyện thường thôi mà. Trong những lúc như thế, quý cô có muốn ngoại tình không?

- Đừng có trêu em. - Tôi lườm Phạm Hòa. - Nhất là trong lúc này.

Phạm Hòa đứng dậy, kéo tay tôi lên còn tôi cố không để mình bị lôi về phía anh:

- Ai đùa em chứ. Nói đi, em muốn đi đâu. Sau khi đưa được hai bà cô kia về biệt thự anh đã có được chút thời gian rãnh rỗi. Và chỉ rảnh hôm nay thôi bởi mai anh sẽ lại trở thành người đàn ông thực thi pháp luật.

- Thật sao. - Tự nhiên tôi thấy mừng dùm anh. Cảm giác vui vẻ này lấn át sự bực bội trong lòng tôi từ nãy tới giờ. Đúng là khó hiểu, nhiều lúc tôi cảm thấy cảm xúc của mình như bị chi phối bởi Phạm Hòa, khi anh buồn thì tôi buồn, khi anh vui tôi cũng vui theo. - Nhưng nơi mà em muốn đến chỉ sợ anh không đưa đi được.

- Câu chuyện rùng rợn quá. - Phạm Hòa nháy mắt. - Cũng rất là hài hước nữa. Nói anh nghe xem nơi đó là đâu.

- Em muốn gặp mẹ. - Tôi thản nhiên trả lời cứ như nơi bà sống chỉ cách chỗ tôi vài giờ đi xe. - Ngay bây giờ.

- Dễ ợt. - Anh đồng ý ngay khiến tôi không khỏi ngỡ ngàng. - Đi luôn chứ?

- Không thể nào. - Tôi thả lỏng người để anh kéo mình dậy. - Anh đùa em đấy hả. Mẹ em…

- Ở cùng thế giới với mẹ anh. - Phạm Hòa mỉm cười. - Em nghĩ anh chưa bao giờ gặp để nói lời xin lỗi với mẹ rằng con đã phi dao qua đầu mẹ à.

Tôi đặt bàn tay anh lên má mình:

- Đừng nói vậy. Anh biết đó không phải mẹ mình mà. Hơn nữa, cứ cho là anh có lỗi với thể xác của mẹ nhưng anh chẳng làm gì có lỗi với linh hồn của bà cả.

- Phải rồi. - Mắt anh khẽ chớp. - Mẹ anh cũng nói như em.

Anh ấy chẳng có vẻ gì là đang nói dối hay trêu chọc tôi cả. Ánh nhìn của anh rất thật. Tôi có niềm tin lớn lao rằng mình sắp được gặp lại mẹ sau nhiều năm xa cách. Tôi sắp được nói chuyện với mẹ của mình.

Tôi và anh đi gần hết hành lang thì bắt gặp tiến sĩ và hai cô gái trong đó có một người tôi nhận ra, đó là Phương còn người kia chắc chắn là chị của cô ấy. Cả hai người vừa trông thấy tôi là mặt mày biến sắc. Rồi tôi nhìn anh và nghĩ rằng có thể anh mới chính là lý do khiến mặt họ biến sắc.

- Đồ tồi. - Cô chị nghiến răng. - Từ khi anh tới nhà chúng tôi thì mọi chuyện xấu liền ập đến.

Phạm Hòa dùng tay nắm chặt cằm của cô chị:

- Nói cho cô em rõ nhé. Không có anh thì hai chị em đã sớm bị thằng điên kia đem đi rồi. Có trời mới biết hắn sẽ làm gì cả hai.

Chị ta hất tay Phạm Hòa ra:

- Anh nói như thể tên khốn như anh sẽ bỏ qua cho bọn tôi ấy.

- Ôi, xin lỗi đã chen ngang. - Tiến sĩ đẩy Phạm Hòa ập vào tường. - Đừng có đối xử với một nhà chiêm tinh như thế, con trai.

- Con trai? - Phương há hốc miệng. - Con anh lớn quá nhỉ?

- Tôi sẽ kể cho hai người về câu chuyện bản thân sau. Để đảm bảo an toàn cho hai chị em khỏi kẻ nhập hồn thì từ giờ cho tới khi mọi chuyện chấm dứt các cô hãy ở lại nơi này đi.

- Ở đâu cũng vậy thôi. - Phương dễ dàng chấp nhận đề nghị của tiến sĩ. Tôi đoán không sai mà, cậu ấy là một người có tính cách khá đặc biệt. - Một ngày được ăn ba bữa, tới giờ học đưa tôi đến trường là được.

- Một ngày ba mươi bữa cũng chẳng sao. - Tiến sĩ hất mặt lên. - Nhưng tới trường thì khỏi, cô tạm thời bỏ học đi hoặc cứ đến trường rồi bị giết thêm lần nữa.

Cô chị nổi giận:

- Các người đang phá hỏng cuộc sống của bọn tôi đấy. Nói đi, rốt cuộc các người muốn gì ở chúng tôi hả.

Phạm Hòa chỉ tay vào ngực cô ta:

- Muốn gì ở cô em thôi.

- Xin lỗi chị. Anh ấy không cố ý đâu. - Tôi kéo Phạm Hòa về phía mình trước khi anh ấy tiếp tục gây dựng tiếng xấu. Tôi dằn mặt anh. - Đừng!

Tiến sĩ tiếp nối câu chuyện dang dở:

- Tôi cần cô tìm thật chính xác tới từng giây thời điểm nhật thực diễn ra trong những ngày sắp tới.

- Để làm cái quái gì. - Cô chị cười nhạt. - Đừng có nói với tôi tất cả mớ bề bộn làm xáo trộn cuộc sống của tôi chỉ là nhật thực nhé.

- Rất vui được trả lời cô rằng chính xác là vậy. - Tiến sĩ nhe răng ra cười. Trông anh ta chẳng có phong thái của một cụ già hơn trăm tuổi gì cả. - Cô hãy chăm chỉ làm việc và tôi sẽ miễn phí tiền phòng cho hai chị em.

- Phòng nào. - Phạm Hòa nhăn mặt. - Chỗ này chỉ có phòng của tôi và phòng của anh thôi.

Tiến sĩ dùng tâm vận mở cửa phòng của Phạm Hòa:

- Giờ nơi này chỉ có phòng của tôi và phòng của hai cô gái. Trong thời gian này cậu thuê nhà ở thành phố đi. Bộ ghế ở tầng dưới bị con mèo của tôi chiếm đóng rồi.

- Chết tiệt. - Phạm Hòa về phòng của anh, dập cửa vào. - Đừng có hòng đặt chân vào phòng anh nhé cả hai cô em. Anh có tàng trữ một lố “áo mưa” và đống đồ lót chưa giặt trong đó.

Mặt của Phương thì nhăn lại còn chị của cậu ấy thì làm mặt lạnh với tiến sĩ:

- Nghe đây. Tôi biết chẳng thể chạy khỏi tầm tay của mấy tên ngoại cảm các người vậy nên tốt nhất là anh nhường phòng của mình cho bọn tôi hoặc tự đi mà tính toán thời điểm nhật thực diễn ra bởi tôi sẽ không bao giờ đặt chân vào phòng tên sở khanh, lăng nhăng kia đâu.

Rồi chị ấy quay sang nói với tôi:

- Cả cô nữa, gắng tránh xa hắn càng nhanh càng tốt. Cô có biết hắn đã ngủ với bao nhiêu người rồi không.

- Tôi biết . - Tôi nhún vai. - Nhưng tôi đâu có định ngủ với anh ấy mà cần phải quan tâm.

Phạm Hòa dùng vẻ mặt đáng sợ dọa dẫm cô chị của Phương:

- Đồ nhiều chuyện!

Tôi bỏ xuống cầu thang trước mặt cho anh ấy đuổi theo như thể anh vừa làm điều gì có lỗi với tôi vậy. Tôi đã để anh trêu chọc mình rất nhiều lần rồi và giờ là lúc tôi bắt đầu trả đũa.

- Thôi nào. Anh nhớ là em đâu phải người dẫn đường.

Phạm Hòa liền kéo tôi về phía ga ra của biệt thự. Ngoài chiếc mô tô của anh dựng trong góc thì tôi còn thấy một chiếc xe hơi được phủ vải kín mít. Anh lật tấm vải đó lên để lộ lớp sơn bóng loáng như thể chiếc xe này còn nguyên tem, chưa bao giờ lăn bánh rời khỏi ga ra vậy. Tôi không thông hiểu các kiểu mẫu xe hơi nhưng tôi dám chắc rằng chiếc xe đang đỗ trước mặt tôi đây có dáng vẻ hệt như những chiếc xe thể thao dành cho dân đua thứ thiệt vậy. Cả chiếc xe này lẫn chiếc mô tô kia đều rất hợp với anh.
Chương trước Chương tiếp
Loading...