Nhất Thực Thiên hạ

Chương 57: Vân khai vụ tán [ Bát ]



Tiểu Thuận Tử đứng ở một bên mồ hôi lạnh chảy ròng, tình thế trước mắt hắn chưa từng thấy qua trong nội cung này, thái tử điện hạ cùng một người lai lịch không rõ ràng áp chế hoàng hậu nương nương, mà hoàng đế thì nằm trên giường sinh tử không rõ.

“Hắn rốt cuộc đến khi nào thì mới hết thổ huyết?” Khôn Trạch không kiên nhẫn hỏi, đã ói lâu như vậy, còn chưa khỏe, chẳng lẽ muốn đem máu nhả hết mới thôi.

Di Nguyệt Lãnh không để ý tới vấn đề của hắn, chăm chú nhìn biến hóa của máu Di Nguyệt Lâm ói ra, chỉ chốc lát sau máu ói ra không còn là màu đen mà dần dần biến thành màu đỏ, thẳng đến khi toàn bộ biến thành màu đỏ thì Di Nguyệt Lãnh mới đưa tay hướng Tiểu Thuận Tử: “Cao.”

Tiểu Thuận Tử mang vân cao để một bên đưa cho y, Không Trạch nhìn thấy, vui vẻ, “Hắc, cho hắn ăn điểm tâm lót dạ.”

Di Nguyệt Lãnh không để ý đến hắn, chỉ vươn tay bóp nát vân cao trong đĩa, thẳng đến cái thứ tư thì bên trong rơi ra một dược hoàn màu đỏ, sau đó đặt đĩa sang bên cạnh. Tiến lên, mở miệng Di Nguyệt Lâm, cho dược hoàn vào, “Nước!”

Khôn Trạch mang nước đưa cho y, Di Nguyệt Lãnh mở miệng Di Nguyệt Lâm ra, rót thẳng nước vào.

Trong lòng Tiểu Thuận tử cảm thán – hoàng thượng thật đáng thương, động tác của thái tử quá thô lỗ.

Hết thảy chuẩn bị xong, Di Nguyệt Lãnh buông tay lui một bước rời xa giường Di Nguyệt Lâm, đứng ở một bên không nói tiếng nào. Cung điện lâm vào một mảnh trầm tĩnh, chỉ có ánh nến ngẫu nhiên động phát ra thanh âm “Ba”.

Di Nguyệt Lãnh cũng không để ý tới bất luận kẻ nào, hiện tại trong lòng y lo lắng nhất nhất là Di Nguyệt Thụy; Tiểu Thuận Tử thân là nô tài, không dám nhiều lời; Khôn Trạch thì không có người nói với hắn, hắn cũng ngậm miệng, còn Y Hồ Tiện có miệng mà không thể nói.

Thời gian không ngừng trôi qua, người nằm ở trên giường vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Di Nguyệt Lãnh bất động như núi, nhưng có người không thể chờ.

“Sao hắn chưa tỉnh, sẽ không xảy ra cái gì chứ?” Khôn Trạch không yên tâm hỏi, Tiểu Thuận Tử đứng ở một bên cũng gật gật đầu, tỏ vẻ mình cũng nghi hoặc.

Câu trả lời của Di Nguyệt Lãnh là lạnh lùng liếc bọn họ, tiếp tục chú ý động tĩnh trên giường, y luôn rất tin tưởng vào y thuật của Di Nguyệt Thụy.

Khôn Trạch sờ sờ cái mũi, lui xuống hai bước, dù thế nào đi nữa y cũng không sốt ruột.

Lúc hoàn toàn yên tĩnh, tiếng khắc khẩu ngoài cửa càng thêm rõ ràng, Di Nguyệt Lãnh cau mày nhìn ra ngoài, nghe được một tiếng la lên, lập tức băng lãnh trên mặt đều hòa tan, bước ra ngoài.

Sau khi Di Nguyệt Thụy biết rõ người ám hại mình, trong lòng cuồn cuộn sóng. Mang theo đoàn người Lôi Tư Nghị vôi vàng tới tẩm cung của Di Nguyệt Lâm. Trên đường thấy cảnh sắc chung quanh dần dần đón xuân về, trong nội tâm không khỏi mê mang.

Vô tình nhất là đế vương gia, mà hắn và Lãnh sinh ở nhà đế vương, lại có tình cảm sai trái. Tuy Lãnh cam đoan với hắn sẽ không kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhưng tương lai ai biết được? Hôm nay bị hãm hại về sau sẽ có nhiều kinh nghiệm, nhưng mà mình có thể kiên trì ở trong hoàn cảnh này hay không. Di Nguyệt Thụy đột nhiên cảm thấy vô lực, hắn nhớ...quá, muốn lập tức được nhìn thấy Di Nguyệt Lãnh, để kiên định tín niệm trong lòng mình, không để mình lại miên man suy nghĩ .

Chưa từng nghĩ vội vội vàng vàng đi tới chỗ y, lại nghe câu trả lời vô tình: “Thái tử có chỉ, bất luận kẻ nào không được xuất nhập tẩm cung hoàng thượng. Thỉnh thất điện hạ đừng khiến tiểu nhân khó xử.” Hoàng hậu cũng đủ khiến chúng ta khó xử rồi.

Di Nguyệt Thụy còn chưa nói, Tiểu Đắng Tử phía sau hắn đã thiếu kiên nhẫn: “Thái tử nói bất luận kẻ nào cũng không bao gồm thất điện hạ của chúng ta.” Hùng hổ đứng trước mặt thị vệ, hoàn toàn như mẫu hộ tử, dám đem điện hạ của bọn họ gộp chung với đám người đó, chính là muốn chết.

“Chính là...... Chính là......” Thị vệ đã từng nghe nói tình nghĩa huynh đệ giữa thái tử cùng thất điện hạ khăng khít không thể phân, nhưng ý chỉ của thái tử bọn họ không dám không theo.

“Không sao, thái tư chắc hẳn không trách tội kẻ không biết.” Di Nguyệt Thụy nở nụ cười tự nhận là hoàn mỹ, thị vệ sững sờ nhìn, đã quên chuyện ngăn trở.

“Ai cho phép ngươi cười như vậy với người khác?” Bên trong truyền đến thanh âm tức giận, Di Nguyệt Thụy ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Di Nguyệt Lãnh vội vàng bước đến.

Thân thủ vung lên, thị vệ bay về phía hành lang bên cạnh, Di Nguyệt Lãnh lạnh lùng nhìn, “Đây là giáo huấn cho ngươi, nếu như lần sau ta phát hiện ngươi nhìn chằm chằm vào thất điện hạ, thì......”

Di Nguyệt Thụy không vui, “Chẳng lẽ ta là người quái dị, không cho người khác nhìn ta.”

“Ai nói, Thụy nhi chỉ có thể cười cho ta xem, nụ cười này là ta độc hưởng.” Di Nguyệt Lãnh bước lên phía trước ôm lấy Di Nguyệt Thụy, muốn hắn nguôi giận. Xuyên qua bả vai Di Nguyệt Thụy nhìn nữ tử đằng sau, Di Nguyệt Lãnh lộ nụ cười hiếm thấy, nhóm người Tiểu Đắng Tử hít sâu – lạnh quá!

Vì trong giọng nói của Di Nguyệt Lãnh hiện ra sự độc chiếm, Di Nguyệt Thụy nở nụ cười, nghĩ đến người còn nằm bên trong, lên tiếng hỏi: “Độc giải được chưa?”

“Còn chưa tỉnh.” Di Nguyệt Lãnh vừa nói xong, bên trong truyền đến thanh âm mừng rỡ của Tiểu Thuận tử: “Hoàng thượng tỉnh, hoàng thượng tỉnh.”

Di Nguyệt Lãnh cùng Di Nguyệt Thụy nhìn nhau, đi vào trong tẩm cung, Lôi Tư Nghị tiếp tục áp giải nữ tử đi theo phía sau.

Di Nguyệt Thụy đi vào bên trong mới nhìn rõ tình huống, Di Nguyệt Lâm nằm ở trên giường trợn tròn mắt nhìn một nam tử lạ lẫm, Tiểu Thuận Tử thì đứng ở một bên hai mắt hồng hồng, đôi khi nức nở, mà cách đó không xa là hoàng hậu nương nương đứng bất động như tượng, bất quá hiện tại có thêm một người, có đôi có cặp cũng tốt. Quay đầu tiếp tục nhìn một màn kỳ quái kia.

“Người kia là ai?” Di Nguyệt Thụy len lén hỏi về nam tử lạ lẫm không thèm để ý đến hoàng thượng đang nhìn chăm chú, mà nam tử lạ lẫm đó lại nhiệt tình nhìn phía sau hắn, hiếu kỳ quay đầu lại nhìn nhìn, phía sau hắn là Tiểu Đắng Tử , Ảnh Ngũ cùng mấy ảnh vệ hắn không biết, nam tử kia đang nhìn ai, Di Nguyệt Thụy vạn phần tò mò.

“Di Nguyệt Khôn Trạch.” Di Nguyệt Lãnh ôn nhu trả lời, vươn tay đem Di Nguyệt Thụy ôm vào trong ngực. Mà Di Nguyệt Thụy còn đang chấn động vì họ của nam tử kia, không phát hiện hành động mờ ám của Di Nguyệt Lãnh.

“Nhu nhi!” Thanh âm rung động từ trong miệng người có quyền lực cao nhất đang nằm trên giường, mang theo một tia ưu thương khó có thể che dấu.

Di Nguyệt Khôn Trạch chọn lông mi,“Nguyên lai hoàng thượng còn nhớ rõ tên nương của ta.” Trong giọng nói là ý tứ châm chọc.

Di Nguyệt Lâm muốn ngồi lên, đáng tiếc toàn thân vô lực. Tiểu Thuận Tử thấy thế lập tức tiến lên giúp Di Nguyệt Lâm chậm rãi ngồi dậy, tựa lưng trên gối.

Di Nguyệt Thụy nhìn về phía Di Nguyệt Lâm, phát hiện trong mắt của hắn có ưu thương có hối hận có tưởng niệm, nhiều loại tâm tình xen lẫn một chỗ, làm cho người ta khó có thể nắm bắt.

“Nàng là nữ tử yêu nhất trong cuộc đời này, sao ta có thể quên.” Thở dài, bi thương trong mắt như muốn tràn ra.

“Đúng vậy, ngươi yêu nàng, yêu đến mức để kẻ hại chết nương ta yên ổn ngồi ở ngôi vị hoàng hậu, yêu đến vài chục năm sau cũng không rửa sạch tội danh cho nương ta, để nương bị người đời thóa mạ, đây là cách ngươi yêu nàng a.” Di Nguyệt Khôn Trạch kích động vô cùng, Di Nguyệt Lâm chỉ nhắm mắt lại.

Thấy mặt Y Hồ Tiên tái nhợt, lại có vẻ muốn nói, Di Nguyệt Lãnh ý bảo Ảnh Ngũ tiến lên giải huyệt đạo cho nàng, huyệt đạo được giải trong nháy mắt, câu đầu tiên Y Hồ Tiện thốt ra là: “Di Nguyệt Lâm, ta hận ngươi!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...