Nhảy, Nhảy, Nhảy

Chương 28



Chương 28

Tin tiếp theo. Tôi nằm trên bãi biển tại Fort DeRussy, ngắm bầu trời cao trong xanh, những tàu lá cọ, lũ mòng biển và đọc bản tin tưởng tượng của mình. Yuki nằm bên cạnh. Tôi nằm ngửa trên thảm, con bé nằm sấp mắt nhắm nghiền. Bên cạnh con bé là chiếc casettte Sanyo to tướng đang bật bài mới nhất của Eric Clapton. Yuki mặc bikini màu xanh ôliu và bôi dầu dừa từ đầu dến chân. Trông bóng nhẫy trơn mượt như một chú cá heo nhỏ mảnh khảnh. Một anh chàng người Samoa lực lưỡng cầm ván trượt đi qua, cùng lúc đó một tay cứu hộ có làn da nâu sẫm đang quan sát bãi biển trên chiếc chòi canh, dây chuyền vàng trên cổ anh ta lóe sáng lấp lánh. Cả thị trấn tràn ngập trong hương hoa, trái cây và mùi kem chống nắng.

Tin tiếp theo.

Mọi việc cứ diễn ra, con người cứ thế xuất hiện, cảnh vật cứ thế thay đổi. Cách đây không lâu, tôi còn đang lang thang vơ vẩn không mục đích trong bão tuyết ở Sapporo. Lúc này đây tôi lại đang thơ thẩn trên bãi biển ở Waikiki, ngắm nhìn bầu trời xanh ngắt. Chuyện này dẫn tới chuyện khác. Chủ thể các điểm nối kết lại với nhau. Nhảy theo điệu nhạc và đây là nơi tôi đặt chân tới.Liệu tôi có đang nhảy hết mình không?Tôi tự kiểm tra những bước nhảy của mình theo thứ tự. Không quá tồi. Không xuất sắc, nhưng cũng không tệ chút nào. Có cho tôi quay lại đúng vị trí cũ, tôi vẫn sẽ thực hiện những động tác y như vậy. Đó là cái người ta gọi là hệ thống. Hay những khuynh hướng. Dù sao đi chăng nữa, bước chân tôi vẫn đang chuyển động. Tôi vẫn đang giữ nhịp.

Và giờ tôi đang ở Honolulu. Thời gian để nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi. Tôi không định nói câu đó, nhưng hình như tôi đã làm thế. Yuki quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực.

"Chú đang nghĩ gì thế?" con bé hỏi bằng giọng khàn khàn.

"Không có gì,?"tôi trả lời.

"Cháu không quan tâm, nhưng chú có thấy ngại khi nói một mình to đến mức cả cháu cũng nghe thấy? Sao không làm vậy khi chú ở một mình ấy?"

"Cháu không quan tâm, nhưng chú có thấy ngại khi nói một mình to đến mức cả cháu cũng nghe thấy? Sao không làm vậy khi chú ở một mình ấy?"

"Xin lỗi cháu, chú sẽ giữ im lặng."

Yuki nhìn tôi với ánh mắt bướng bỉnh.

Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om.

"Chú cư xử như một ông già không quen ở gần người khác ấy," Yuki nói, rồi lăn ra xa.

Chúng tôi đi taxi từ sân bay về khách sạn, thay áo phông quần soóc, và việc đầu tiên hai chú cháu làm là đi mua một cái máy cassette to tướng. Yuki muốn thế.

"Một cái thật xịn," con bé nói với người bán hàng.

Ngoài mấy cái băng cassette thật xin, để nó mang theo bất cứ lúc nào chúng tôi ra bãi biển. Đúng hơn, mang vác là nhiệm vụ của chúng tôi. Người khuân vác bản địa thì chẳng trông đợi được gì.

Khách sạn, đúng như lời ông Makimura, khá ổn. Nội thất và lối bài trí chẳng ra kiểu cách gì (ai lại tới Hawaii để tìm kiếm những thứ thời thượng chứ?), nhưng phòng ở đầy đủ và vô cùng thoải mái. Đi ra bãi biển rất tiện. Tầng mười yên tĩnh, tầm nhìn đến tận đường chân trời. Mái hiên quay ra phía bờ biển, thích hợp để tắm nắng. Căn bếp rộng rãi, sạch sẽ, trang bị lò vi ba với máy rửa bát. Yuki có một phòng kế bên, nhỏ hơn một chút so với phòng tôi.

Khách sạn, đúng như lời ông Makimura, khá ổn. Nội thất và lối bài trí chẳng ra kiểu cách gì (ai lại tới Hawaii để tìm kiếm những thứ thời thượng chứ?), nhưng phòng ở đầy đủ và vô cùng thoải mái. Đi ra bãi biển rất tiện. Tầng mười yên tĩnh, tầm nhìn đến tận đường chân trời. Mái hiên quay ra phía bờ biển, thích hợp để tắm nắng. Căn bếp rộng rãi, sạch sẽ, trang bị lò vi ba với máy rửa bát. Yuki có một phòng kế bên, nhỏ hơn một chút so với phòng tôi.

Chúng tôi mua rất nhiều bia, vang California, hoa quả, nước ép trái cây và các thứ linh tinh để ăn với sandwich. Toàn những thứ mang được ra bãi biển.

Sau đó hai chú cháu dành trọn cả ngày trên bãi biển, hiếm khi nói chuyện. Chúng tôi xoay người liên tục, lúc thì nằm sấp, lúc thì nằm ngửa, tắm đẫm mình dưới nắng. Những ngọn gió biển làm các tán lá cọ kêu sột soạt. Tôi ngủ chập chờn, thỉnh thoảng lại bị đánh thức bởi giọng nói của người đi ngang qua, lại tự hỏi mình đang ở đâu. Đây là Hawaii, tôi phải mất một lúc mới nhận ra điều này. Mồ hôi và dầu chống nắng chảy dài trên má tôi. Một chuỗi âm thanh yếu dần và tan theo những ngọn sóng, hòa lẫn cùng nhịp tim của tôi. Trái tim tôi đã tìm được chỗ lý tưởng nhất cho nó giữa vô vàn những tuyệt tác của tạo hóa trên thế giới này.

Cơ thể tôi như đang thả lỏng dần. Tôi thư giãn.Nghỉ ngơi.

Nét mặt Yuki thay đổi đáng kể từ lúc chúng tôi hạ cánh và khi luồng không khí ấm áp ngọt ngào của Hawaii vuốt ve quanh nó. Con bé nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi nhìn tôi. Mọi căng thẳng dường như biến mất. Không còn vẻ phòng thủ hay cáu giận nữa. Từng cử chỉ của con bé, cách nó luồn tay qua mái tóc, cách nhét kẹo cao su vào miệng, cách nhún vai... Con bé đang thư giãn và lắng dịu.

Với bộ bikini bé xíu, cặp kính râm và mái tóc buộc cao, thật khó đoán tuổi Yuki. Cơ thể con bé chỉ là của một đứa trẻ, nhưng dáng vẻ của nó lớn hơn tuổi rất nhiều. Cánh tay mảnh khảnh nhưng bộc lộ sức mạnh. Dường như con bé đang bước sang giai đoạn phát triển mạnh mẽ nhất trong cuộc đời mình. Con bé đang trở thành người lớn.

Hai chú cháu thoa dầu chống nắng cho nhau. Đây là lần đầu tiên có người nói với tôi rằng tôi có "cái lưng to." Yuki có máu buồn, con bé không ngồi yên được. Nó khiến tôi phì cười. Đôi tai và chiếc gáy nhỏ nhắn trắng trẻo của nó, gáy của mộtcô bé gái. Thật khác với gáy của phụ nữ trưởng thành. Nhưng đừng hỏi tôi thế có nghĩa là sao.

"Ban đầu chú nên phơi nắng từ từ thôi," Yuki nói với tôi bằng giọng già dặn, "Đầu tiên chú nên ở trong chỗ râm rồi mới ra phơi dưới ánh nắng trực tiếp, sau đó trở lại chỗ có bóng râm. Như thế, chú sẽ không bị cháy nắng. Da mà bị rộp lên thì sẽ để lại sẹo xấu ghê lắm."

"Râm, nắng, râm," vừa thoa dầu cho con bé, tôi vừa nghiêm túc nhắc lại.

"Râm, nắng, râm," vừa thoa dầu cho con bé, tôi vừa nghiêm túc nhắc lại.

Tôi dành cả buổi chiều đầu tiên của mình ở Hawaii nằm trong bóng râm dưới tán lá cọ nghe đài FM. Thỉnh thoảng tôi đi bơi và tới quầy bar trên bãi biển để uống một lypina coladaướp lạnh. Yuki không bơi. Nó ăn một cái bánh mì kẹp xúc xích và uống nước dứa.

Mặt trời lúc này trông thật vĩ đại, đang chìm dần xuống biển, bầu trời thấm đẫm ánh đỏ, vàng và da cam rực rỡ. Chúng tôi nằm đó, chiêm ngưỡng cảnh bầu trời nhuộm màu những cánh buồm lúc hoàng hôn. Yuki gần như không cử động.

"Đi nào," tôi giục. "Mặt trời sắp lặn hẳn rồi và chú đang đói. Đi ăn món hamburger béo ngậy nướng trên than đi."

Yuki gật đầu, nhưng vẫn chưa đứng dậy. Như thể con bé đang miễn cưỡng không muốn để mất đi khoảng thời gian ít ỏi sót lại. Tôi cuộn tấm thảm và xách chiếc đài lên.

"Đừng lo. Vẫn còn ngày mai cơ mà. Sau ngày mai còn có cả ngày kia nữa," tôi nói.

Con bé nhìn tôi, dường như hơi mỉm cười. Và khi tôi giơ tay ra, nó nắm lấy rồi tự kéo mình lên.
Chương trước Chương tiếp
Loading...