Nhẹ Nhàng Như Cách Anh Yêu Em
Chương 4
Tôi và nó vẫn thường xuyên gặp nhau , đa số là ở cửa hàng. Nó vẫn là một con bé cực tinh nghịch và ngang bướng. Đến kì II, tôi xin nghỉ không đi làm bồi bàn ở đấy nữa. Vì năm nay là năm cuối của tôi rồi mà. Tôi còn bận làm luận án tốt nghiệp. Vậy là sắp hết thời được mài đũng quần trên ghế nhà trường rồi đây. Còn Thảo , lâu rồi tôi cũng không gặp nữa, có lẽ nó cũng chuẩn bị ôn thi Đại học nên rất bận. Đây là quãng thời gian quan trọng và là bước ngoặt của cuộc đời nó mà. Tôi chỉ dám nhắn tin hỏi thăm nó thôi chứ không dám mời nó đi chơi nữa. Tự nhiên tôi nhớ cái giọng lanh lảnh véo von của nó quá. - Alo ! Nhóc ak? - Ờ! Lây - đỳ này! Đã bảo không được gọi là nhóc rồi cơ mà. Người ta lớn thế này mà nhóc cái gì. - nó cãi liến thoắng. - Hỳ hỳ. Gọi nhóc cho trẻ. - Người ta trẻ mà. Cái đồ ông già ! Xì....! - Đang làm gì vậy nhóc? à nhầm Lây-đỳ - tôi cố nhái lại cho đúng cái giọng của nó. - heheh! Học nhanh nhể! Tiếp thu bài nhanh đấy. CHơi với em nhiều có khác, thông minh hẳn. hehehe ^^! Đấy, nó lại nói đểu tôi rồi đấy. Nhưng mà nếu không thế thì không phải là nó. - Mà đang ở đâu thế? Anh đến đón nha! - Hoho may quá . Đang không bắt được xe bus về, nay lại có xe ôm thì tội gì không đi. Cho anh 15 nữa ở cổng trường đó. - Ok! Tôi phải xuống gara lấy xe máy thì may ra mới kịp được. Không hiểu sao tôi cứ hồi hộp đến thế. Cứ mong được nhìn thấy nó ngay lúc này đây. Từ đằng xa tôi đã thấy bóng dáng con nhỏ rồi. Tà áo dài bay bay trong gió . Cái tóc buộc đuôi gà kia thì không lẫn vào đâu được. - Đúng giwof ghê ha! - nó cừoi toe. - Xòe tay ra . - Xòe tay ra . Nó xòe tay ra, tôi đặt vào tay nó một cái kẹo chupa chups. Tôi nhớ có lần nó nói nó thích ăn kẹo mút mà. Mắt nó sáng lên , nhìn tôi, như ngạc nhiên lắm . - Cảm ơn! Mà sao hôm nay anh đi xe máy vậy? Biết lái xe không đó.? - Hên xui ! - Hả? Lái xe mà hên xui . Thưa anh là em còn yêu đời lắm. Em còn chưa lấy chồng, chưa có con. Chưa tận hưởng hết cuộc sống này em chưa muốn chết đâu. Anh thích thì đi một mình đi, đừng quý em như thế. Haha ! Cái mồm nó đúng là không để ăn da non được mà . Mồm lúc nào cũng véo von như chim non ý. Hình như nói là một công việc nó rất yêu thích thì phải. - Thưa tiểu thư là " em" có bằng rồi ạ! Tiểu thư có cần kiểm tra không? Nó cười sung sướng trước cách xưng hô của tôi rồi vui vẻ leo lên xe. Ngồi sau tôi, nó kể hết chuyện này đến chuyện kia cho tôi nghe. Mà cái giọng của nó kể chuyện hay và buồn cười lắm cơ . Làm tôi cười tít mát nên không chú ý là có đèn đỏ. Đời đúng là ** le như cây tre trăm đốt vậy đấy, chỗ ý lại còn mấy anh công an giao thông đứng làm việc nữa chứ. Thế là thôi ..." tuýt ...tuýt ..." mời " 2 cháu " vào lề đường làm thủ tục. =.=" Kết quả là tôi bị giữ xe vài ba ngày và nộp phạt . Nhưng đấy không phải là vấn đề chính , mà là chúng tôi sẽ về bằng gì. Mặt con bé chảy ra : - Em khâm phục cái tài năng lái xe của anh thật đấy Tuấn Anh ạ. Cái đèn đỏ to lù lù thế kia mà còn không nhìn thấy. Gớm! Cười thì cứ tít hết cả mắt vào cơ, không nhìn thấy mặt trăng , mặt trời đâu nữa. May là không gây ra tai nạn đó. Cũng may là chiều rồi nên không nắng , nếu không em bắt anh cõng em rồi. - Lên đây anh ncongx ! - tôi đưa lưng chờ đợi như để chuộc lỗi của mình. - Thôi....em có chân...em tự đi. Trời, như mọi lần là nó nhảy ngay lên lưng tôi rồi đấy! Hôm nay sao lại Bụt vậy. Mà cái mặt cứ xị ra như thế thì nhìn có chán không cơ chứ. - Này, đói hả? - Này, đói hả? - Vâng! Chứ còn gì nữa. từ sáng đến giờ em mới ăn được có chút xíu đã phải đi học rồi. - Thế đi ăn bún ốc với anh nha ! - Cái gì? Ốc á? Thôi em không ăn ốc gì gì của anh đâu. - Ngon mà ! Đi theo anh - Tôi hí hửng kéo tay nó chạy trên phố đông người. - Nhớ nhắm chặt tay anh đó nha . - Anh giữ chặt tay em thì đúng hơn. Để lạc em thì anh coi chừng . Chen lẫn mãi mới gọi được hai tô bún ra. Món này là món tôi thích nhất đó. - Ăn đi em ...! Con bé nuốt nước bọt đánh " ực " một cái nhưng vẫn không dám ăn. - Ngon mà... ăn đi không nguội . - Nhưng.....ốc sên nó nhầy nhầy bẩn lắm em không ăn đâu. - Trời ơi! hahaha ! ngửoi ta nấu bằng ốc nhồi chứ không phải ốc sên. Tôi đến sặc bún vì nhóc mất thôi. Người ta làm sạch lắm . Ăn đi. Thử đi. Rồi con nhóc cũng ăn thử một miếng - Trời ơi! Ngon qá ! - nó hét lên khiến mọi người ai nấy cũng nhìn. Rồi nó cắm đầu vào tô bún. Chưa đầy ít phút sau , khi tôi vẫn đang thưởng thức bát bún của mình thì đã nghe thấy nó gọi to : Rồi nó cắm đầu vào tô bún. Chưa đầy ít phút sau , khi tôi vẫn đang thưởng thức bát bún của mình thì đã nghe thấy nó gọi to : - Cô ơi cho cháu tô nữa. ! Haha ! tôi đã nói là ngon rồi mà! Nhưng không ngờ nó ăn nhanh như thế. Tôi đưa mắt nhìn nó trả vờ ngạc nhiên. - Hì hì ! Tại em đói ! - nó cười ngượng . - Ừ , đói thì ăn nhiều đi em. Nó mà không đói thì cũng hết hai bát như chơi ấy chứ. Bát thứ hai cũng được nó giải quyết nhanh chóng . - Wza, lo quá! ngon thật đó . Thế mà từ trước đến nay em cứ sợ bẩn không dám ăn. Lần này phải đi ăn thường xuyên mới được. Mà anh ít thế, có một bát thôi à? Đấy , đúng là đồ con heo. CHo ăn no có khác, mồm lại hoạt động rồi đấy. Riêng cái khoản ăn uống thì tôi thua nó thật. Người ta nói " Nam thực như hổ, nữ thực như meo" nhưng với nó thì chẳng đúng tý nào. Có mà " Tôi thực như hổ, nó thực như voi " thì đúng hơn! Mà lạ thật, người thì nhỏ mà ăn khỏe thế. Tôi gọi taxi đưa nó về nhưng nó không nghe! nó nói nó muốn đi xe bus như mọi người vì nó không phải tiểu thư gì mà tý tý lại taxi . Tôi thì khổ quá toàn xe máy , ô tô với chiếc xe đạp lúc đi làm thêm chứ tôi có quen đi xe bus đâu. Buổi chiều tan tầm xe đông kinh khủng, mùi xe làm tôi muốn ói . Nhưng không thể mất mặt trước người đẹp được nên tôi cố nhịn. Con nhỏ rất tinh ý, nó biết tôi không quen nên rút tờ giấy ướt ra đưa cho tôi lau mặt và bịt mũi. Phù!...Cuối cùng cũng xuống xe , nhẹ hết cả người! Tôi đưa nó về tận cổng rồi mới về nhà. Nhà tôi cách nhà nó không xa lắm nên tôi đi bộ. Tôi lại trở về căn nhà đó, bố tôi vẫn chưa về. Chắc ông vẫn đang tiếp khách hàng . Chợt đt tôi rung lên. thằng Quang gọi : - Alo gì thế mày? - Mày đang ở đâu đây? tao vừa thấy bố mày đi từ nhà một bà ra, trông có vẻ tình tứ lắm. Thôi tao đang bận, tý gọi sau nha. Nó cúp máy trước khi tôi chưa kịp hỏi thêm một điều gì. Gì chứ? Bố tôi cặp bồ? Không thể nào đâu. Bố tôi không phải người như vậy. Mặc dù tôi thừa hiểu là với một tổng giám đốc như ông hiện nay thì không thiếu đàn bà bám theo nhưng từ trước đến nay bố tôi không quan hệ bừa bãi. Ông nói ông rất yêu mẹ! Chắc thằng bạn tôi nó nhìn nhầm ấy mà.....
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương