Nhị Thiếu Gia, Xin Anh Cách Xa Tôi Một Mét
Chương 47: Thony bảo bảo
3 năm sau...Tại DH Villa...Một cô gái vô cùng xinh đẹp ngồi ở băng ghế đá trong vườn. Cô mặc váy dài màu xanh nhạt. Mái tóc nêu hạt dẻ xõa tự nhiên xuống 2 bên vai. Khuôn mặt thanh tú, từng đường nét đều vô cùng sắc sảo. Đôi môi anh đào mở ra. Đôi mắt mang theo ý cười dịu dành nhìn xung quanh.Có tiếng động cơ xe từ ngoài vọng vào...Kì Hân đứng dậy, từng bước đi ra ngoài. Chiếc Bugatti Veyron màu xám bạc tiến vào trong gara.Duy Khánh từ trên xe bước xuống, tiến tới chỗ cô, dang tay ôm cô vào lòng.Kì Hân ngọt ngào cười, dụi dụi vào ngực anh:- Anh về rồi..- Ừ... Có nhớ anh không?Kì Hân chu mỏ, khuôn mặt bắt đầu đỏ lên:- Anh thật hư...Duy Khánh xoa xoa tóc cô:- Anh có một món quà dành cho em.- Là gì vậy?Duy Khánh bí hiểm cười cười. Anh mở cửa xe ôtô, lấy ra một chiếc hộp nhỏ phát ra âm thanh.Kì Hân cầm chiếc hộp trên tay, cùng anh đi vào nhà.Cô nhắm mắt, mở nắp hộp quà ra. Bõng nhiên từ trong hộp có cái gì đó nhảy ra. Tiếp đến là mặt cô buồn buồn. Cô không nhịn nổi bật cười thành tiếng.Mở mắt ra, cô thấy một chú chó nhỏ vô cùng xinh đẹp đang mở to mắt nhìn mình. Đầu nó còn nghiêng nghiêng, trông ngộ nghĩnh không tả được. Chú cún còn mặc một bộ quần áo màu hồng. Ở cổ có nơ to đùng. "Tóc" còn được cẩn thận buộc lạiKì Hân xoa xoa đầu chú cún, quay sang Duy Khánh:- Cảm ơn anh. - Cô ngập ngừng một chút - Nó tên là gì vậy?Duy Khánh cũng xoa đầu con cún:- Để cho em đặt tên đó.- Thế... em gọi nó là Thony nhé? Duy Khánh phô ra bản mặt "Tùy em"Kì Hân bế Thony lên nhà, quên mất Duy Khánh đang ngồi dưới đó..Duy Khánh nhìn theo cô và Thony, thở dài một cái. Mình lại sắp bị thất sủng rồi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương