Nhiếp Hồn Vương Phi

Chương 34: Như mộng như ảo



*

Editor: Linh Nhi

Lam Hạo Phong nhìn thấy thế nhanh chóng tiến lên, cởi ngoại bào ra khoác lên người An Nhiên, quay đầu lại nhìn Lam Ảnh Nguyệt quát: "Ngươi đã vừa lòng chưa."

An Nhiên nhìn Lam Hạo Phong, trong lòng không biết có tư vị gì, nàng lợi dụng hắn, không nghĩ tới giờ phút này cũng chỉ có hắn đứng ra bảo hộ mình.

Sau khi hắn rống lên, rất nhiều người đang còn chìm đắm trong điệu nhảy của An Nhiên cũng phục hồi tinh thần lại, xem ra Lam Hạo Phong đối với An Nhiên có vài phần chân tình.

Lam Ảnh Nguyệt lành lạnh nở nụ cười, liếc mắt nhìn An Nhiên nói: "Bản thân tự đào hố, dù có rơi lệ cũng phải nhảy vào."

An Nhiên nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Lam Ảnh Nghuyệt, trong mắt tràn đầy hận ý, nàng nâng tay lau vết máu trên khóe miệng, ho khan vài tiếng, giương mắt nói: "Ngươi kiêu ngạo không được bao lâu nữa đâu."

"Vậy sao? Ta đây mỏi mắt mong chờ." Khóe miệng Lam Ảnh Nguyệt khẽ giương lên, xoay người, trong mắt xẹt qua một tia lãnh ý, nếu An Nhiên còn chưa hiểu được trận giáo huấn lần này thì đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt.

Những người ở chỗ có Lam Ảnh Nguyệt đi tới, đều tự động nhường đường, yên lặng nhớ kỹ, về sau ngàn vạn lần không nên đối nghịch cùng với nữ tử trước mắt này.

Khi Lam Ảnh Nguyệt đi qua bên người Phượng Hiên, đứng lại nhìn hắn một cái, nàng khẳng định Hiên vương không phải trùng hợp đến đây, nếu không sao có thể biết trước mà mang theo nhạc công.

Chẳng qua, ngoại trừ hắn không ai dám nói chuyện với viện trưởng như vậy.

Nhìn bóng lưng Lam Ảnh Nguyệt đi xa, Phượng Hiên lắc lắc đầu, vì sao hắn cảm thấy nha đầu kia quen thuộc như vậy, hình như hắn đã gặp ở đâu rồi thì phải.

Công nhận, nhị ca không lừa hắn, kỹ thuật nhảy của An Nhiên so với mấy cô nương ở Trần Vũ lâu chỉ hơn chứ không kém, cũng không uổng lần này hắn một mình đến đây.

Lâm Khiêm híp mắt, nhìn Phượng Hiên, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ, cất bước đuổi kịp Lam Ảnh Nguyệt.

Đợi cho mấy người ly khai hết, đám người mới bắt đầu chậm rãi tán đi, An Nhiên lạnh lùng nhìn tất cả, tràn đầy hận ý, hai mắt trống rỗng chảy huyết lệ, nhìn qua cực kì dọa người.

Lam Hạo Phong nhìn bộ dáng của nàng, trong lòng hoảng loạn, đang chuẩn bị mở miệng an ủi nàng vài câu,An Nhiên trong lòng hắn lại nôn ra một búng máu, hôn mê bất tỉnh.

Sau khi trải qua sự kiện của An Nhiên, xung quanh Lam Ảnh Nguyệt trở nên thập phần thanh tịnh, không có người dám tìm nàng gây phiền toái.

Ban đêm, một mình Lam Ảnh Nguyệt ngồi bên hồ tu luyện, lại phát hiện ra thanh âm dị thường.

Chỗ này là nàng vô tình phát hiện được, bình thường không có người đến đây, sao hôm nay lại có âm thanh lạ.

Lam Ảnh Nguyệt chậm rãi đi đến nơi phát ta tiếng vang, nhìn thấy một tiểu hắc miêu đang cuộn mình dưới gốc cây, phát ra âm thanh nhỏ nức nở.

"Bốn phía không ai, cứu nó." Thao Thiết cũng kỳ quái, tiểu gia hỏa này sao lại xuất hiện ở đây, hơn nữa hình như bị thương rất nặng.

Lam Ảnh Nguyệt khẳng định đây không phải tiểu miêu bình thường, bằng không với tính tình của Thao Thiết, tất nhiên sẽ không quản nó, Lam Ảnh Nghuyệt tiến lên một bước nhẹ nhàng ôm lấy tiểu hắc miêu, khi tay nàng vừa chạm vào thân nó khiến thân thể run nhè nhẹ: "Meo."

"Đây chỉ là huyễn hệ ma thú, cấp bậc cũng không thấp." Thao Thiết nói.

"So với ngươi thì sao?" Lam Ảnh Nguyệt hỏi lại.

"Không cần đem nó ra so sánh với ta, ta là thánh thú, thánh thú ngươi biết không?" Thao Thiết quả thực muốn giết người, cô gái này sao không thể ý thức được nó cường đại đến thế nào.

Lam Ảnh Nguyệt không nhìn Thao Thiết, nhìn nhìn vết thương trên người tiểu hắc miêu, có chút buồn bực, xem ra vết thương trên người tiểu hắc miêu không phải trí mệnh, nhưng lại không được xử lý tốt.

Lam Ảnh Nguyệt lấy ra một viên thảo dược từ trong không gian, trực tiếp nghiền nát bôi vào miệng vết thương trên người tiểu hắc miêu.

Thao Thiết sợ tới mức há to miệng nói: "Ngươi nữ nhân này, ngươi có biết ngươi cầm cái gì trong tay hay không?"

"Không phải lúc trước ngươi nói nó có thể trị thương sao?" Động tác trên tay Lam Ảnh Nguyệt chậm một chút, chẳng lẽ nàng nhớ lầm.

Thao Thiết không nói gì nhìn trời, hắn nói đó là kỳ dược chữa thương, nhưng chỉ cần một ít là được rồi, cái cô gái này lại cầm nhiều như vậy, có biết Tuyết Ngọc Thảo có bao nhiêu trân quý không hả.

Ngay tại thời điểm Thao Thiết líu ríu nói không ngừng nghỉ, xa xa lại truyền đến từng trận tiếng hô: "Tiểu Bạch, ngươi ở nơi nào?"

Dần dần, một lão nhân cực kỳ lôi thôi từ trong rừng đi ra, y phục rách nát, trên đàu cùng râu bám đầy cỏ dại, trong tay còn nắm dược liệu không biết tên, nhìn tiểu hắc miêu trên tay Ảnh Nguyệt ánh mắt lão nhân sáng ngời.

Khóe miệng Lam Ảnh Nguyệt vừa kéo, nhìn nhìn tiểu hắc miêu trong tay, chẳng lẽ tiểu hắc miêu này chính là tiểu bạch?     

Quả nhiên, lão nhân cấp tốc đi tới, nhấc tiểu hắc miêu khỏi tay Lam Ảnh Nguyệt, tiểu hắc miêu ủy khuất tội nghiệp nhìn Lam Ảnh Nguyệt: "Meo."

Lam Ảnh Nguyệt nhìn cái đã hiểu, chỉ sợ tiểu miêu này bị lão nhân trước mặt này chỉnh cho rất thảm đi.

Lão nhân thấy dược liệu trên người tiểu hắc miêu, cả kinh kêu lên: "Tiểu gia hỏa ngươi cũng là dược tề sư sao? Thật tốt quá, muốn luận bàn với ta một chút hay không."

Khóe miệng Lam Ảnh Nguyệt giật giật: "Ta không phải dược tề sư."

Lão nhân nhìn miệng vết thương trên người tiểu hắc miêu đang dần khép lại, kết luận Lam Ảnh Nguyệt khẳng định chính là dược tề sư, hơn nữa cấp bậc chỉ sợ không thấp, vì thế lại nói: "Ta là cao cấp dược tề sư, ngươi không theo ta sẽ hối hận."

Cao cấp dược tề sư, chỉ có ít vết thương như vậy xử lý cũng không xong sao? Lam Ảnh Nguyệt không tin, chẳng qua, ngay cả Thao Thiết cũng không thể nhìn thấu tu vi của lão nhân này, chỉ sợ lão nhân này là một cường giả chân chính, bản thân vẫn là không chọc vào thì hơn.

"Tiền bối, vãn bối còn có việc, cáo từ trước." Lam Ảnh Nguyệt hướng lão nhân hơi hơi cúi đầu, đi ra ngoài.

Lão nhân cũng không ngăn cản, nhìn bóng lưng Lam Ảnh Nguyệt rời đi, lộ ra một nụ cười bí hiểm.

Trở lại ký túc xá, Lam Ảnh Nguyệt lại bắt đầu tu luyện, ma pháp của nàng tiến bộ thần tốc, chỉ ngắn ngủn trong vài ngày đã tiến vào tứ giai đỉnh, tốc độ như vậy ngay cả Thao Thiết cũng cực kì khiếp sợ, hắn sống nhiều năm như vậy cũng chưa gặp ai tiến giai nhanh như nàng.

Nhưng mà Lam Ảnh Nguyệt lại có chút buồn bực, ma pháp của nàng tiến bộ thần tốc, nhưng mà bắn cung nàng vẫn không học được tí gì, ngay cả thương pháp của nàng kiếp trước siêu tuyệt đến đâu, so với cung tiễn này cũng có điểm bất đồng.

Thao Thiết biết ý nghĩ của Lam Ảnh Nguyệt, lành lạnh mở miệng nói: "Nói đến bắn cung, trên thế giới này lợi hại nhất chính là bộ tộc tinh linh, mà trong bộ tộc tinh linh, lợi hại nhất chính là cái tên biến thái kia."

Một bàn tay Lam Ảnh Nguyệt chống đầu, nhớ tới một đầu tóc bạc kia, lợi hại nhất là hắn sao?

"Vậy Phượng Diệc đâu?" Lam Ảnh Nguyệt không biết bản thân vì sao lại đột nhiên hỏi tới hắn, những lời này tự dưng bật ra.

Hắc Phong ngoài cửa sổ nghe thấy vậy, quả thực là mừng đến phát khóc, Ngũ tiểu thư nhớ tới chủ thượng, loại tin tức tốt như thế này, nhất định phải nhanh chóng báo cho chủ thượng.

Hắc Phong lấy một tờ giấy trong chiếc hộp kính trên người, viết lên đấy vài chữ, sau khi mấy chữ kia biến mất trên trang giấy thì tờ giấy cũng hóa thành tro bụi.

Nghe được tên của đại ma vương, Thao Thiết trầm mặc, hồi lâu nhàn nhạt mở miệng nói: "Hắn, rất mạnh."

Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, Thao Thiết đối Phượng Diệc biết cũng rất ít, Phượng Diệc kia đến cùng là loại người nào, khẳng định không đơn giản chỉ là hoàng tử Phượng Quốc như vậy.

Nàng nhắm mắt lại, muốn tiếp tục tu luyện, nhưng lại không tài nào tập chung được.

Lúc sau, nàng đứng dậy đẩy cửa sổ ra, lại nhìn ra ngoài cửa sổ đột nhiên sáng như ban ngày, rất xa có một bóng người đạp không mà đến, dưới chân hắn trăm hoa đua nở, cánh hoa bay đầy trời xoay tròn về phía nàng, nâng thân thể của nàng lên, chậm rãi hướng về phía hắn.(Diệc ca lên sàn rồi)
Chương trước Chương tiếp
Loading...