Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh

Chương 32 : Bất Ngờ Không Tên



Chương 32 :

Ờm ~!! Thấm thoát đã gần sắp hết kì nghỉ đông và Mun cũng đã ở với Lăng Từ Nhật cả tháng trời chứ có còn ít ỏi gì nữa nhỉ??... Để phải nói từ khi có Mun bên cạnh, nhóc Dương Duy ít gây sự với Lăng Từ Nhật hơn hẳn và cô cảm thấy khá vui vì điều đó. Nhưng...

... hai tuần nay, kể cả Dương Khánh Nam cũng bắt đầu tránh mặt cô là sao??

Không hiểu nổi, và cô bắt đầu bực mình về điều đó...

Cứ có cảm giác Dương Khánh Nam lén lén lút lút sau lưng cô làm gì đó mà tim cô lại cồn cào một cách khó chịu...

Còn nói về phần Lăng Nhã Linh, không phải là do cố nói quá. Mà chính xác là cô em gái quý hóa của cô cứ bám theo tên lùn độc tài đó mãi, chả bao giờ ở nhà...

... Rốt cuộc là ba người này đang có âm mưu gì vậy??...

- Meow ~!!

Ngay chốc, Mun đã đi đến bên Lăng Từ Nhật từ khi nào và đánh bật cái mớ lộn xộn của cô ra khỏi đầu. Mun dễ chịu dụi dụi cái đầu nhỏ vào chân Lăng Từ Nhật. Cô khẽ cười, bế nó lên...

- Được rồi mèo con!! Ít nhất thì em vẫn còn ở đây!!...

...

... Cạch...

- Yo ~!! Tôi về rồi nè!!

Dương Khánh Nam bước vào trong, phủi phủi đám tuyết bám đầy trên mặt áo khoác và phà phà ra cái hơi trắng lạnh giá...

- Ừ!! Về rồi hả?? - Lăng Từ Nhật nằm trên sofa với Mun, buồn chán ngước nhìn Dương Khánh Nam... - Ông đi đâu về đấy??...

Dương Khánh Nam chẳng nói chẳng rằng, một mạch bước lại sofa, mau chóng tròng ngay vào đầu cô cái khăn choàng cổ quen thuộc và lôi xềnh xệch cô ra khỏi nhà, mặc kệ cô la oai oái...

- Yah!!!! Cái tên này!! Ông bị điên hả???!!

- Bà nói nhiều quá!! - anh nhìn cô với cái mũi đỏ ửng vì lạnh... - Đi với tôi!!...

- Ế??! Đi đâu?? Tuyết đang rơi cơ mà??

Cô xoa xoa cái mũi của mình, gằn giọng nhìn anh. Dương Khánh Nam chỉ hời hợt nhún vai...

- Thì đi mua điện thoại!! Lần trước lỡ không mua được!!...

- Xì!! Còn nhớ cơ đấy!!...

Lăng Từ Nhật khinh bỉ biểu môi khiến anh suýt cười phì. Nghiêm giọng, vừa lôi tay cô đi vừa nói khàn khàn...

- Bà bày đặt giận cơ đấy?? Chứ không phải do đứa nào nhiều chuyện lo chuyện hôm ấy??

- Ừ thì là tôi!! - cô lí nhí - Nhưng ông không thấy Mun đáng thương hay sao?? Nó cứ mở to đôi mắt nhìn tôi thế này này!!...

Vừa nói, cô lấy tay mở lớn hai mắt mình ra kèm theo hành động chớp chớp. Dương Khánh Nam "phì" một tiếng, lát sau cũng sằng sặc cười... Ôi thôi ~!! Trí tưởng tượng của cô còn phong phú đến mức nào đây??...

- Được rồi!! - anh nén cười lại khi nhìn cái lườm đầy sát khí của Lăng Từ Nhật - Lát chọn cái nào cho đẹp vào, tôi trả tiền!!...

- Đương nhiên là ông trả tiền rồi!! Chứ tên nào làm hư điện thoại của tôi??...

Lăng Từ Nhật chu chu cái miệng nói bất mãn. A a ~!! Sao tự nhiên hôm nay cô lại thích làm nũng với anh thế nhỉ??...

Dương Khánh Nam nhìn cô một cái, xoa xoa mái tóc nâu đen của cô. Tiếp tục cầm tay cô kéo đi. Trên khóe môi đã vẽ sẵn ra một nụ cười thỏa mãn...

...

.

.

.

...

Ngoài đường, khi mà những bông tuyết không thôi nhảy múa, rơi nhẹ trên mái tóc của người đi đường. Vui thích nhìn cuộc tranh cãi ồn ào đến đáng yêu của đôi bạn trẻ trong một cửa hàng sát góc phố...

- Này ông!! Ông thấy cái này hay cái này đẹp??

- Ừm ờ!! Cái kia đi!! - Dương Khánh Nam không thèm nhìn, chỉ đại vào một cái. Đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn vào quầy lưu niệm kế bên... Không thèm để ý đến khóe mắt co giật và cái nhìn đầy nghi ngờ của Lăng Từ Nhật...

- Tôi không biết ông có sở thích quái dị như thế nào, nhưng trong đôi giày của tôi thì làm gì có cái điện thoại nào hả??...

Nghe đến đây, Dương Khánh Nam giật thót ngẩng đầu lên, cười xuề xòa khi nhận ra quả thật anh đang chỉ tay vào đôi giày bata đen trắng của Lăng Từ Nhật...

- Ừm ~!! Lấy bên tay trái đi!!...

Anh chỉ vào cái màu trắng bên trái. Loại "gần giống với điện thoại của anh"... Lăng Từ Nhật nhìn nhìn một hồi, gật đầu...

- Vậy lấy cái này!!...

Dương Khánh Nam rút tiền từ trong ví ra đưa cô. Tranh thủ thời gian ngó chiếc đồng hồ đeo tay của mình...

...

...

- Nè!! Đi chưa??

Lăng Từ Nhật quay lại, trên tay là chiếc túi nhỏ cùng nụ cười xán lạn trên môi. Dương Khánh Nam khẽ đảo mắt, cười cười nhìn cô...

- Nè!! Muốn ăn cái gì đó rồi về không??...

...

.

.

.

...

Đ*ch!! Quả thật là anh muốn hỏi cô có ý định ăn gì không, nhưng ai ngờ là Lăng Từ Nhật lại muốn đến đây chứ??...

...Quán bánh đường Y khu X...

Hay thật!! Giờ thì quay lại cái quán đầy ắp kỉ niệm này rồi!!...

...

Leeng keeng...

- Chào mừng quý khách!!

- Anh Quốc Dân!!!!!!

Vừa mở cửa bước vào, Lăng Từ Nhật đã nhào ngay đến bên cạnh Lăng Quốc Dân, cười tươi ôm chặt lấy anh họ mình, không hề để ý gương mặt đen kịt như đít nồi của Dương Khánh Nam phía sau...

- Ha ~!! Lâu quá mới thấy đến thăm anh nha ~!!

Lăng Quốc Dân cười tươi xoa đầu cô em họ, thỉnh thoảng trong ánh mắt chứa đầy tạp xúc. Song, lại quay lại nói với chất giọng tươi tắn...

- À!! Có phải do hôm nay là...

- Hửm??

Lăng Từ Nhật nghiêng đầu ý không hiểu. Lăng Quốc Dân nhìn gương mặt của Lăng Từ Nhật, rồi lại ngước mắt nhìn gương mặt của Dương Khánh Nam phía sau, khẽ cười một tiếng như hiểu ra chuyện...

- Vào đi vào đi!!! Do hôm nay có "sự kiện đặc biệt" nên anh đãi!!

- Quoa!!! - Lăng Từ Nhật vỗ tay bôm bốp như đứa trẻ, vốn không hề để ý gương mặt của Dương Khánh Nam phía sau đã đen đi vài phần - Cơ mà sự kiện đặc biệt gì vậy ạ??...

- À!! Không quan trọng!! Không quan trọng!! - Lăng Quốc Dân lắc tay, nhanh chóng đưa Lăng Từ Nhật và Dương Khánh Nam đến một bàn gần cửa sổ...

...

- Nào!! Thế em muốn ăn gì??

- Tiramisu ạ!! - cô cười tít mắt. Hôm nay đến đây quả thật là đúng đắn...

- Thế... cậu muốn ăn gì?? - Lăng Quốc Dân xoay sang hỏi Dương Khánh Nam...

- Gì cũng được!! - anh âm u. Hôm nay đến đây quả thật là sai lầm... =.=

...

- Òa!! Công nhận hoài niệm ghê!! Lúc trước tôi còn làm ở đây nè!!

Dương Khánh Nam nghe cô nói, thi thoảng gật gật đầu. Hoài niệm?? Một mớ rắc rối thì có...

- Mà với lại tôi còn chưa gặp lại chị Trương nữa!!...

Lăng Từ Nhật vừa nói, vừa hớp ngụm trà nóng. Riêng anh nghe đến Trương Đồng Thư, cũng không có ấn tượng gì nhiều lắm. Từ "cuộc nói chuyện" của anh, Gia Hoàng Đăng với Trương Đồng Thư à Hoãn Thu ở nhà vệ sinh nữ. Quả thật ít gặp nhau hơn hẳn...

- Cho thêm hai cupcake nữa ạ!!!

Lăng Từ Nhật vui vẻ kêu thêm, vốn không để ý anh đang nghĩ gì. Anh tối mặt, ăn nữa?? Dù người ta có cho ăn miễn phí thật, nhưng với đà này thì sớm muộn gì cũng dẹp tiệm thật quá!!...=.=

...

.

.

.

...

Thêm một lần nữa, Dương Khánh Nam liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay phải... Cười nhếch môi một cái...

A ~!!

Đến lúc rồi...!!

Đến lúc rồi...!!

- Về thôi bà!!

- Á á!! Cái gì vậy?? Khoan!! Còn hai cái Chocolate Cup Cake của tôi nữa mà!!...

Chưa kịp nghe Lăng Từ Nhật nói xong, Dương Khánh Nam đã lôi xềnh xệch cô ra khỏi cửa tiệm. Để lại bóng hình mờ xa và Lăng Quốc Dân đang vẫy tay chào cả hai...

...

.

.

.

...

Cả hai vội vàng chạy trên con đường phố quen thuộc rải đầy tuyết trắng. Lăng Từ Nhật nheo mày thở hổn hển, cố theo kịp bước chân của anh...

Sao tự dưng hôm mọi người đều có vẻ kì là vậy nhỉ??...

- Về rồi!!...

Phút chốc, giọng nói của Dương Khánh Nam vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Ngước nhìn, căn nhà lớn màu xanh thẫm hiện ra trông thật quen mắt...

- Được rồi!! Vào thôi!!

Và anh dắt tay cô vào nhà, mặc cho Lăng Từ Nhật nhăn nhó lầm bầm...

...

.

.

.

.

.

...

- HAPPY BIRTHDAY!!!!!!!!!!!

...

Khi vừa bước vào nhà, một tràng pháo to đến ù tai. Phút chốc hé mắt, cảnh tượng trước mắt làm Lăng Từ Nhật ngỡ ngàng, khóe mắt ươn ướt... Có cả bóng bay, bánh kem, còn có dây ruy băng và rất nhiều thứ xinh xắn...

- Đây... là...

Đây là sinh nhật của cô ư?? Thậm chí đến cả cô còn không nhớ... Ôi ~!! Sao mũi cô bỗng cay xè vậy nè??!...

... Riing riing riing...

"Bạn có một tin nhắn từ Lăng Quốc Dân"

... Phải rồi, khi nãy cô đã cho Lăng Quốc Dân số điện thoại mới mà...

... Tạch...

" Sinh nhật vui vẻ - em gái!! "

...

Đến lúc không kiềm chế được nữa...

... Lăng Từ Nhật quỳ sụp xuống, òa khóc lớn. Khiến tất cả mọi người đều ngỡ ngàng... Dương Khánh Nam ngồi xuống sàn bên cạnh Lăng Từ Nhật, chùi chùi cái mũi đỏ ửng cùng gương mặt lấm lem nước mắt...

- Cảm... ơn... híc hu hu... mọi người!!!!!!!!...

Nghe Lăng Từ Nhật nói, cả ba chỉ ngỡ ngàng nhìn nhau, rồi phút chốc cười tươi. Thật là...

...

- Chị à!! Quà cho chị nè!!!

Lăng Nhã Linh bước đến, xòe tay đưa cho Lăng Từ Nhật một hộp quà nhỏ xinh, cười bí mật...

- Chị phải đợi thổi nến xong hãy mở...

... Xoẹt...

- Oa ~!! Một cái ly nhỏ xinh chưa nè!!

Lăng Từ Nhật ồ lên một cách đầy hứng thú và ngạc nhiên, mặc cho gương mặt cứng đờ như pho tượng của Lăng Nhã Linh... Cô đưa tay ra trước mặt Dương Duy, ngoắc ngoắc...

- Ê nhóc!! Thế quà của chị đâu??!

- Ê nhóc!! Thế quà của chị đâu??!

- Xì!! Tiện tay thôi nhé!!

Dương Duy lầm bầm, nhưng rồi cũng lôi ra một hộp quà lớn, đưa cho Lăng Từ Nhật...

- Ngoan ghê!! - Lăng Từ Nhật cười tít mắt, xoa xoa đầu Dương Duy mặc cho nó kêu réo phản đối - Ặc!! Cái gì đây??...

Lăng Từ Nhật méo mồm, lôi ra... một cái chuồng...

Phút chốc, Lăng Từ Nhật đập bàn, cười sặc sụa...

- Hahaha!! Chỉ vì... khặc khặc... con mèo.... hahaha!!!!!

Ôi ~!! Đau mồm quá!! Chỉ vì sợ mèo mà làm đến mức này. Mua chuồng?? Thằng nhóc này có cái đầu hài thật... Lăng Từ Nhật vẫn tiếp tục cười, mặc cho ai kia méo mồm vì tức giận...

- Lăng Từ Nhật... bà đưa điện thoại đây!!

Dương Khánh Nam nãy giờ ngồi một góc im lặng, giờ bỗng lên tiếng. Lăng Từ Nhật nghi ngờ, lấy điện thoại làm gì chứ?? Nhưng cũng quả thật lấy ra đưa cho anh...

Dưới ánh mắt tò mò của Lăng Từ Nhật, anh chỉ cười một cái... Khẽ lấy trong túi áo ra...

...Leeng keeng...

Nhìn thấy, đôi mắt Lăng Từ Nhật bỗng sáng lên, lấp lánh như đứa trẻ...

... Một cái móc khóa chuông gió...

... Oa ~!! Dễ thương chết mất!!...

Dương Khánh Nam nhếch môi cười...

- Thích không??!

... Và Lăng Từ Nhật gật đầu một cách ngoan ngoãn...

- Đây!! Cho bà!!

Và Dương Khánh Nam ném lại cho cô chiếc điện thoại, mặc cho cô hú hét vui sướng. Lăng Nhã Linh và Dương Duy nhìn anh với ánh mắt khâm phục. Làm cách nào mà anh có thể thuần hóa được con khỉ đó hay vậy??...

- Thôi nào!! - Dương Khánh Nam vỗ tay bôm bốp, thu hút sự chú ý - Thức ăn đã nhiều như vậy, chúng ta không thể lãng phí nhỉ?? Chỉ sợ... - Dương Khánh Nam nhìn Lăng Từ Nhật một cách đầy thách thức, nhếch môi... - Có người không thể chén hết thôi!!...

Bỏ mợ!! Hồi chiều ăn bánh ngọt nhiều quá!! Tâm tư Lăng Từ Nhật như gào thét, nhưng khi bắt gặp ánh mắt khinh khỉnh như muốn trả thù của Dương Khánh Nam, lòng cô lại sôi sục nhiệt huyết... =.=

- Chị ăn!!!!!!...

...

.

.

.

...

Ha ~!! Lăng Từ Nhật đi ra ngoài sân cho thoáng. Cô thề, lần sau cô sẽ không bao giờ đấu với Dương Khánh Nam nữa. Anh quả thật đúng là một cái bao tử khổng lồ...

Ợ...

... Cô bỗng dưng muốn ói...

Cạch...

- Chị!!

Lăng Từ Nhật xoay đầu, tươi cười nhìn Lăng Nhã Linh, nói như trêu...

- Hai tên ấy sao rồi??

- Đang đấu games trong đấy ạ!!

Lăng Nhã Linh cười buồn nhìn chị, chữ mất chữ còn lắp bắp, mãi không thể vuột ra khỏi khóe môi. Lăng Từ Nhật như biết cô em gái định nói gì, cố ý lên tiếng trước...

- Đến lúc rồi, phải không??!

-...

Lăng Từ Nhật ngước nhìn trời, rồi lại xoay sang nhìn Lăng Nhã Linh - người đang có gương mặt đẫm nước mắt, bờ vai run run cố kiềm chế...

- Em xin lỗi!!... Em xin lỗi vì không giúp được gì...

— Chị biết...— Lăng Từ Nhật cười nhạt, khẽ ít sâu... — Chị biết mà...!!
Chương trước Chương tiếp
Loading...