Nhóc Con... Tôi Thích Cô!

Chương 4



Sáng hôm sau...

Ò...ó...o...o tiếng chuông đòng hồ báo thức gọi n dậy

- Chi đậy đi còn dậy sớm ăn sáng oy còn đi hok- tiêng ông Lâm gọi n từ dưới vọng lên.

- Âng... on...ậy...oy ( vâng. con dậy oy)- n ngái ngủ đáp lại.

- Đồ ăn sáng ba để trên bàn ấy. Thay quần áo xong thì xuống ăn nhé. H ba có việc phải đến công ti. Lát bác quản gia sẽ đưa con đi hok.

- Vâng.Sáng hôm sau...

Ò...ó...o...o tiếng chuông đòng hồ báo thức gọi n dậy ( nghe nông thôn quá )

- Chi đậy đi còn dậy sớm ăn sáng oy còn đi hok- tiêng ông Lâm gọi n từ dưới vọng lên.

- Âng... on...ậy...oy ( vâng. con dậy oy)- n ngái ngủ đáp lại.

- Đồ ăn sáng ba để trên bàn ấy. Thay quần áo xong thì xuống ăn nhé. H ba có việc phải đến công ti. Lát bác quản gia sẽ đưa con đi hok.

- Vâng.

- Thôi. Ba đi đây.

- Vâng còn chào ba. Ba đi cẩn thận nhé?

Ăn xon n nhờ bác quản gia đưa n đi hok. Bc ra khỏi nhà bỗng trong lòng n cảm thấy lo lắng lạ kì, n cảm thất có gì đó ko hay sắp xảy ra vs n ( he3 sắp bị hắn ăn thịt mà ko biết . Tội nghiệp )

N lững thững bc vào lớp. Đặt cáp sách xuống bàn oy cúi mặt xuống bàn định ngu tiếp thì bỗng... RẦM!!! ( động đất). N ngước lên nhìn thì thấy hắn đang đi về phía mình. Chưa kịp để cho n định thần lại thì hắn kéo mạnh tay n lôi đi. Làm cho bọn con gái nhìn n bằng ánh mắt . Đi đến đâu n và hắn cũng là chủ đề bàn tán của mọi người. Thấy ình bị kéo đi 1 cách ko thương tiêc n tức tối la lên:

- Anh làm cái trò gì vậy???

-..........................................- vẫn tiếp tục kéo đi.

- Này anh điếc ak? Tôi hỏi anh đang làm cái quái gì đây???- nói oy n cố gắng lôi tay mình ra khỏi tay hắn nhưng vô ích .

- Đừng hỏi nhiều đi theo tôi- hắn lạnh lùng trả lời.

- Sao tôi phải đi theo anh. Có gì thì anh nói luôn đi . N túc giận giật tay mình ra khỏi tay hắn đến luk này hắn mới nhớ ra là mình vẫn đang càm tay n.

- Cô nghe cho rõ đây từ nay cô phải làm osin cho tôi tôi nói gì cô cũng phải nghe theo cấm cãi lại.

N ngạc nhiên khi nghe thấy hắn nói vậy. Lấy lại binh tĩnh n cười khẩy 1 cái oy đưa tay lên sờ trán và hỏi hẳn bằng giọng hết sức " quan tâm":

- Anh bị sốt ak??? Đã uống thuốc chưa???

Hắn bục tức gạt tay n ra nói:

- Tôi ko đùa vs cô.

- Thế tôi đùa vs anh chắc. Sao tự dưng tôi phải đi làm osin cho anh. Vớ vẩn.

- Đơn giản. Nếu cô ko chấp nhận thì tôi sẽ nói cho mọi người biết về thân phận thật của cô. Rằng cô là con gái cưng của ông Dương Minh Lâm và bà Hazel. Và cô là chủ tịch tương lai của 1 hãng thời trang nổi tiêng trên toàn Thế Giới.- Hắn thản nhiên nói mà ko để ý rằng có 1 ng mồm đang há to hết mức ( n chứ ai).

- S...a...o...anh...anh...lai...điều...tra...tôi...

- Thế nào cô có đòng ý ko- vẫn thản nhiên hắn hỏi.

- Tôi...tôi...anh...anh...có thể ra điều kiện khác đc ko- n lấy hết dũng khí hỏi hắn.

- Ko ( ax ác quá)- tôi hỏi lại cô lần cuối cô có đòng ý ko???

- Tôi...tôi...

Hắn bực tức vs kái kiểu nói ko nên lời của n, nên:

- ĐỒNG Ý KO???- Hắn hét lên.

- Có- sợ hãi quá n đã buột miệng nói ra. Thấy mình nói ra điều ko nên nói, n liền cốc vào đầu mình mấy kái. Điệu bộ của n làm hắn phì cười. Nhưng hắn đã kịp trở lại bộ dạng lạnh lùng như cũ (ax chịu bó tay).

- Cô đòng ý oy nhé.

- Tôi...tôi... nhưng tôi ko biết gì cả nên ko làm osin cho anh đc.- n nói 1 lèo mà ko kần lấy hơi.

- Cô ko phải lo điều đấy h thì đi vào lớp kùng tôi- Hắn ra lệnh cho n.

Đút tay vào túi quần hắn thản nhiên đi trước. Để lại n đằng sau vs bộ mặt như muốn khóc . N vừa đi vừa thương sót, lo lắng cho quãng đời còn lại của mình.

- Thôi. Ba đi đây.

- Vâng còn chào ba. Ba đi cẩn thận nhé?

Ăn xon n nhờ bác quản gia đưa n đi hok. Bc ra khỏi nhà bỗng trong lòng n cảm thấy lo lắng lạ kì, n cảm thất có gì đó ko hay sắp xảy ra vs n ( he3 sắp bị hắn ăn thịt mà ko biết . Tội nghiệp )

N lững thững bc vào lớp. Đặt cáp sách xuống bàn oy cúi mặt xuống bàn định ngu tiếp thì bỗng... RẦM!!! ( động đất). N ngước lên nhìn thì thấy hắn đang đi về phía mình. Chưa kịp để cho n định thần lại thì hắn kéo mạnh tay n lôi đi. Làm cho bọn con gái nhìn n bằng ánh mắt . Đi đến đâu n và hắn cũng là chủ đề bàn tán của mọi người. Thấy ình bị kéo đi 1 cách ko thương tiêc n tức tối la lên:

- Anh làm cái trò gì vậy???

-..........................................- vẫn tiếp tục kéo đi.

- Này anh điếc ak? Tôi hỏi anh đang làm cái quái gì đây???- nói oy n cố gắng lôi tay mình ra khỏi tay hắn nhưng vô ích .

- Đừng hỏi nhiều đi theo tôi- hắn lạnh lùng trả lời.

- Sao tôi phải đi theo anh. Có gì thì anh nói luôn đi . N túc giận giật tay mình ra khỏi tay hắn đến luk này hắn mới nhớ ra là mình vẫn đang càm tay n.

- Cô nghe cho rõ đây từ nay cô phải làm osin cho tôi tôi nói gì cô cũng phải nghe theo cấm cãi lại.

N ngạc nhiên khi nghe thấy hắn nói vậy. Lấy lại binh tĩnh n cười khẩy 1 cái oy đưa tay lên sờ trán và hỏi hẳn bằng giọng hết sức " quan tâm":

- Anh bị sốt ak??? Đã uống thuốc chưa???

Hắn bục tức gạt tay n ra nói:

- Tôi ko đùa vs cô.

- Thế tôi đùa vs anh chắc. Sao tự dưng tôi phải đi làm osin cho anh. Vớ vẩn.

- Đơn giản. Nếu cô ko chấp nhận thì tôi sẽ nói cho mọi người biết về thân phận thật của cô. Rằng cô là con gái cưng của ông Dương Minh Lâm và bà Hazel. Và cô là chủ tịch tương lai của 1 hãng thời trang nổi tiêng trên toàn Thế Giới.- Hắn thản nhiên nói mà ko để ý rằng có 1 ng mồm đang há to hết mức ( n chứ ai).

- S...a...o...anh...anh...lai...điều...tra...tôi...

- Thế nào cô có đòng ý ko- vẫn thản nhiên hắn hỏi.

- Tôi...tôi...anh...anh...có thể ra điều kiện khác đc ko- n lấy hết dũng khí hỏi hắn.

- Ko ( ax ác quá)- tôi hỏi lại cô lần cuối cô có đòng ý ko???

- Tôi...tôi...

Hắn bực tức vs kái kiểu nói ko nên lời của n, nên:

- ĐỒNG Ý KO???- Hắn hét lên.

- Có- sợ hãi quá n đã buột miệng nói ra. Thấy mình nói ra điều ko nên nói, n liền cốc vào đầu mình mấy kái. Điệu bộ của n làm hắn phì cười. Nhưng hắn đã kịp trở lại bộ dạng lạnh lùng như cũ (ax chịu bó tay).

- Cô đòng ý oy nhé.

- Tôi...tôi... nhưng tôi ko biết gì cả nên ko làm osin cho anh đc.- n nói 1 lèo mà ko kần lấy hơi.

- Cô ko phải lo điều đấy h thì đi vào lớp kùng tôi- Hắn ra lệnh cho n.

Đút tay vào túi quần hắn thản nhiên đi trước. Để lại n đằng sau vs bộ mặt như muốn khóc . N vừa đi vừa thương sót, lo lắng cho quãng đời còn lại của mình.
Chương trước Chương tiếp
Loading...