Nhóc To Gan Đấy!

Chương 9: Cha nào con nấy



-Lề mề quá! Nhanh lên! – Nó vừa nhìn đồng hồ, vừa tháo quát tôi.

- Từ từ đã! Cứ cuống cả lên.

- Tốc độ đáng nể trong các cuộc chạy maratông đâu rồi hả? Sắp trễ giờ rồi đây này!

- Vừa phải thôi nhé! Có biết cái hành lang này dài lắm không? – Tôi cãi.

- Con đường chạy từ chỗ làm tới trường tới 3 km dài thế mà cô còn tiếc tiền chạy bộ được vậy mà cái hành lang 1 km này chạy không nổi à?

- Nhưng lúc đó tôi chỉ cầm sách vở, có phải cõng cái thứ hơn 30 kg như cậu đâu. – Tôi cho một cái bép vào mông nó.

Cái thằng nhóc quá đáng, bắt người ta cõng mà còn hạch sách đủ điều. Không nể phu nhân là tôi đã cho cái bàn toạ của nó an vị trên chậu xương rồng rồi. Cái thứ chết tiệt.

Sáng nay tôi với nó dậy sớm để chuẩn bị ra mắt cha nó cũng như “cha chồng tương lai” của tôi. Lúc đó tôi ở dưới lầu tập thể dục còn nó ngồi trên cửa sổ suy nghĩ. Không biết hồn phách nó để đâu mà cứ ngỡ đang ngồi trên cái cửa sổ cạnh vườn hoa trên ban công mà nhảy ra. Cuối cùng là nó nhảy ra cái vườn hoa trên... mặt đất cách cái cửa sổ 30 m. May mà tôi đỡ kịp nên nó chỉ trật chân phải chứ không nó phải làm hàng xóm của cha nó trong bệnh viện. Phải băng bó, sửa đỡ cái chân nên mới loay hoay nãy giờ chỉ còn 10 phút là tới giờ hẹn. Đã vậy nó còn õng ẹo bắt tôi cõng chạy từ phòng ra cổng nữa chứ. Không có phu nhân thì tôi đã bẻ gãy chân nó cho con chó béc giê làm điểm tâm sáng.

Ì à ì ạch cõng nó một hồi cũng ra xe. Mệt chết đi được.

Thả nó cái phịch xuống xe. Tôi cũng ngã lăn ra trên ghế. Ôi, tội nghiệp cái lưng của tôi.

Đương sự vẫn ngồi đấy. Không một lời cám ơn gì cả. Chỉ ngó đồng hồ. Thấy mà ghét.

- Chuẩn bị tâm lý kỹ chưa? Lát nữa gặp cha tôi bao nhiêu kiến thức học trong cả tuần qua phải dốc ra hết.

- Này, tôi thấy lạ! Chỉ xem mặt con dâu thôi sao cũng phải dò hỏi đủ thứ thế?

- Thật ra mấy tháng trước tôi nói với cha là tôi đã chọn dâu rồi, đang huấn luyện. Chuyện kiểm tra là bình thường. – Nó đáp tỉnh bơ, cứ như người lừa đảo chuyên nghiệp.

- Vậy kiểm tra thế nào? Chẳng lẽ lại sỗ sàng hỏi tội nặng thứ tư trong gia pháp là gì à?

- Đâu có. Kiểm tra bằng cách gợi chuyện.

- Sao?

Lần đầu tiên tôi nghe đến cái chuyện kiểm tra bằng cách gợi chuyện.

- Ví dụ như hôm qua ta thấy vợ ta không cho ông nội của Hạ Hạ quyển sách gia truyền, xô xát nhau, ông ta liền tìm cách lấy trộm, bị bắt quả tang. Hạ Hạ là bạn học của ta, ta không biết xử thế nào. Con nói thử xem.

Dễ chết thật! Không học hết gia phả lẫn gia pháp là dễ xử phu nhân tội hỗn láo với trưởng bối, mắc bẫy như chơi. Hạ Hạ tuy ngang tuổi với cha thằng nhóc ấy nhưng xét theo thứ bậc thì cha nó trên Dương Hạ Hạ tới hai bậc tức là ngang với ông nội Hạ Hạ. Mà cha nó ở dòng thứ nhất mà ông nội Dương Hạ Hạ ở dòng thứ chín. Phải xử tội ông già đó tội ăn cắp. Đánh 50 roi theo gia pháp.

- Cha cậu chơi ác quá! – Tôi thở dài.

- Cẩn thận đấy!

Cha nào con nấy, qua lời kể thôi mồ hôi mẹ mồ hôi con trên trán tôi tuôn ra ào ào.

- Có gì để tôi đỡ lời cho.

Tới rồi! Đúng là quý tộc, nằm viện cũng chọn bệnh viện sang thấy ớn. Tôi biết bệnh viện này. Trước đây tôi từng làm gia sư cho thằng bạn là con giám đốc bệnh viện.

- Xuống xe thôi! – Tôi mở cửa xe ra ngoài.

- Này! Này! – Tôi hét lên.

Nó hằm hằm, chỉ vào cái chân. Biết rồi.

- Mời quý ngài! – Tôi đưa lưng cho nó leo lên.

Nó leo lên lưng tôi, quàng hai tay quanh cổ. Nặng phát khiếp!

Tôi cõng nó vào bệnh viện.

- Cha cậu ở phòng mấy?

- Phòng 304, lầu 5.

- Trời! Chữa bệnh mà ở lầu, khôn vậy?

- Cô mù hay sao không thấy cái thang máy đang đứng sờ sờ kia hả?

- Ừ nhỉ. – Tôi cõng nó vào thang máy.

- Bấm nút đi chứ! – Nó ra lệnh.

Quá đáng!

- Tay tôi phải cõng cậu, còn đâu mà bấm.

- Tốt! – Nó đưa tay bấm số 5 trên hàng nút.

Tốt?

- Cô không nhân cơ hội thả tôi xuống là tốt. Còn nhân tâm. – Nó thở phào.

Ừ nhỉ. Sao lúc nãy không lấy cớ phải bấm nút mà thả nó xuống cho đỡ tức? Cái đầu này.

- Ra kìa!

Xem nào, phòng 301, phòng 302 kia rồi!

- Gõ cửa đi! – Tôi giục.

- Con đến rồi! – Nó gõ cửa.

- Vào đi! Em ra mở cửa hộ anh. - Tiếng nói vang ra.

- Hai con vào đi! – Phu nhân ra mở cửa cho chúng tôi, bà đến sớm hơn.

- Chào cha! – Nó cúi đầu.

- Chào... cha! – Tôi lắp bắp.

- Dâu đấy à?

Sao đây nhỉ. Nói sao đây? Thật tình mà nói hai vợ chồng rất xứng đôi. Cha nó rất đẹp trai. Nhưng như thế khác nào gián tiếp khen nó đẹp trai chứ!
Chương trước Chương tiếp
Loading...