Nhóc To Gan Đấy!
Chương 35: Pháo giao thừa
-Ừ. Tôi yêu Mai.Trời ạ, đừng có nghĩ đến nữa. Tôi đập đầu mình vào gối mấy cái liền. Đừng nghĩ đến nữa! Nếu không thì đầu tôi nổ tung ra mất. “Tôi yêu Mai.” Đã bảo đừng nghĩ đến nữa mà. Cái não bộ chết tiệt.- Thôi đi! – Tôi hét lên.Đã ba ngày rồi mà tôi chưa thể nào quên được câu nói ấy. Đã uống thuốc ngủ đều đặn mà vẫn mất ngủ được. Cũng tại thằng nhóc, tự dưng nói câu ấy một câu nghiêm túc như thế và cũng vì thế mà tôi với nó đã không nói chuyện với nhau ba ngày liền, không nói một câu luôn. Muốn bắt chuyện với nhau mà không được, cứ gặp mặt nó là mặt nóng bừng, tim đập mạnh, nếu không quay đi thì tôi sẽ chết vì vỡ tim mất.Có điều cứ vậy cũng thấy nhớ. Không biết giờ Thiên đang suy nghĩ gì nhỉ? Lúc đó, lúc thổ lộ tình cảm, tôi lại bỏ chạy, chắc là Thiên giận tôi lắm.- ----Quá khứ-----(Lời kể của Nhất Thiên)- Ừ. Tôi yêu Mai.- Yêu tôi? – Mai sững sờ.Tôi gật đầu.- Và như tôi đã nói, như một người con trai với người con gái, như một người con trai với một người con gái.Mai mở to mắt nhìn tôi. Mặt cô ấy đỏ lên.- Tôi… tôi… - Mai lắp bắp.Rồi cô ấy bỏ chạy, chạy thật nhanh.- ----Hiện tại-----Thế là không nói chuyện với nhau ba ngày trời. Tôi không trách Mai, tự dưng được nghe câu nói như thế, không sốc sao được, chính tôi cũng không ngờ mình có thể nói thế mà. Hy vọng là cô ấy không giận tôi.- Con với Tiểu Mai có xích mích hay sao mà hai đứa ngủ riêng vậy? - Mẹ tôi hỏi.Tôi thở dài, ngã người xuống chiếc giường hồi nhỏ tôi hay tranh với cha để ngủ với mẹ. Dạo này tôi ngủ với mẹ, để Mai ngủ một mình trong phòng.- Hai đứa giận nhau à? - Mẹ mỉm cười hỏi.- Dạ, chắc vậy.- Chắc vậy? Con cũng không biết à?Tôi mỉm cười, áp má mình vào mớ tóc đen nhánh của mẹ. Mẹ tôi có mái tóc rất đẹp, đôi mắt sáng rực, cha tôi yêu mẹ chắc cũng vì chuyện này.- Mẹ ơi!- Gì con? - Mẹ đưa tay xoa đầu tôi.- Khi xưa cha tỏ tình với mẹ sao ạ?Mẹ tôi đỏ mặt, đánh khẽ vào tay tôi.- Thằng nhóc này, hỏi chi?- Đi! Đi mà! – Tôi xoắn tóc mẹ.Mẹ tôi ngượng ngùng nói:- Thì cha nhóc nói: “Anh yêu em!” Vậy thôi. Anh ấy là người thẳng tính mà.- Vậy… mẹ đáp lại như thế nào?Mẹ tôi lặng người một lát rồi bà hỏi:- Sao con lại hỏi vậy?- Con…- Con đã thổ lộ với con bé rồi à?- Dạ, trong một phút bồng bột.- ----***-----(Lời kể của Tiểu Mai)- Chào buổi sáng! – Tôi cười tươi. – Chào buổi sáng, phu nhân!Phu nhân rời tờ báo sáng, gật đầu. Còn cha tôi đang lăng xăng phụ bà giúp việc đem đồ lên cũng vẫy tay chúc tôi buổi sáng tốt lành. Hai bà của Thiên ngẩng đầu lên, mỉm cười.- Chào con!- Hai bà đang làm gì vậy? – Tôi chạy xuống.- À, may áo cho đứa cháu cưng ấy mà. – Bà nội đưa chiếc áo đang may cho tôi xem.Thiên có phước thật, có hai bà giỏi may vá. Hai cái áo trông vô cùng tinh xảo, chất liệu vải toàn là loại được chọn lọc kỹ càng. Hai bộ áo dài Việt Nam và áo dài Trung Hoa có kiểu rất phức tạp mà vẫn có thể may tay (may tay đó) rất đẹp.- Ta cũng có chuẩn bị quà cho cháu dâu, nhưng phải để giao thừa đã. – Bà cố nháy mắt với tôi. – Con yên tâm đi, của con không kém gì Thiên đâu.- Dạ? – Tôi đỏ mặt.- Bà ơi, áo xong chưa vậy?Nó từ trong bước ra. Vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ, mi mắt ướt sũng nước. Nó nhìn tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, hệt như lúc đó. Tôi không thể chịu được liền nói với phu nhân:- Bác ơi, con có hẹn với bạn, cho con đi tí nhé!- Nhưng con chưa ăn sáng mà. – Phu nhân thắc mắc.- Dạ, bạn con rủ con đi ăn sáng chung luôn. – Tôi nói rồi cắp cái giỏ đi.- Đi đường cẩn thận nhé! - Thằng nhóc vừa ngáp vừa nói.Tôi không nói gì, cứ chạy thẳng. Thật ra tôi dậy sớm làm đồ sáng ăn trước rồi chứ làm gì có chuyện nhỏ “Atula” rủ đi ăn chứ (nhỏ keo hơn kẹo).- “Xích thố”! – “Atula” đứng đầu đường vẫy tay.- Xin lỗi vì khi không bắt bồ ra đây. – Tôi gãi đầu.“Atula” nghiêng đầu nói:- Không sao, nhờ ra đường mà đây bắt tên này bao kem sớm được.Nói rồi nhỏ kéo ai đó từ trong góc tường ra.- Lớp trưởng…Là Hải. Nhỏ này, mình hẹn gặp riêng nhỏ mà sao lại kéo tên này theo làm gì. Đúng là bảo một đàng làm một nẻo. (Tôi biết âm mưu nhỏ này mà)- Sao Hải ở đây? – Tôi hỏi.- À, kéo theo cho vui, bao kem luôn. - Nhỏ có gắng biện minh cho âm mưu của mình.- ----***------ Muốn nói gì nói đi! Con nhỏ này! – “Atula” cằn nhằn.- Chuyện này… - Tôi đưa mắt nhìn Hải.Tôi xúc xúc muỗng kem. Nãy giờ tôi cứ nói chuyện lòng vòng mà nhỏ này cũng không hiểu nữa.- Đi mua chút kem nữa đi! – Vân nói Hải.- Ờ. - Hải miễn cưỡng đẩy ghế đi mua kem.Chờ cho Hải đi, Vân nói:- Muốn nói gì nói đi!Chướng ngại vật đã được bãi bỏ. Tôi thoải mái tâm sự với “Atula”. Tôi hỏi:- Nè, hồi đó anh Sơn tỏ tình với bồ sao hả?Vân thót lên, mặt nhỏ đỏ lên, như trái cà chua chín. Nhỏ kỳ lắm, lúc ngượng là toàn làm những hành động quái lạ và đây, nhỏ đang cầm cái muỗng kem gõ mạnh vào ly kem, mạnh đến nỗi cái ly sắp bể luôn. Nhỏ ấp úng nói:- Hỏi gì kỳ vậy?- Thì nói đi! – Tôi năn nỉ. – Đi mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương