Nhóc To Gan Đấy!

Chương 46: Gặp lại người cũ



- Tạm biệt! – Tôi mỉm cười.

- Đi đường cẩn thận. – Nó vẫy tay.

Tôi chạy đến trường.

Nó có tinh thần lại rồi. Dạo này nó hết ngủ ngày nhưng sinh cái tật, bắt tôi hát mới chịu ngủ. Thế cũng tốt.

- Xích Thố!

Atula đứng đợi tôi ngay ở cổng. Tôi khoác vai nhỏ:

- Sao không đi với anh Sơn mà đứng đây?

- Anh Sơn bảo dạo này mình có gần ảnh mà xa bồ nên trông bồ hơi bực. Ảnh bảo phải ráng chuộc lỗi bồ mới để yên được.

Tôi bật cười. Ái chà, hai người quen nhau chưa bao lâu mà cái tính “chằn” của nhỏ đã bớt rồi. Trông kìa, dạo này còn thả tóc, buộc nơ, làm dáng nữa chứ. Ba năm nay đố đứa nào bảo được nhỏ sửa kiểu tóc, diện lên, bố mẹ nhỏ còn bó tay. Thế mà chỉ trong một thời gian, nhỏ có thể thay đổi một cách dễ thương như thế. Hình như những người con gái có tài năng hơn con trai luôn tìm mọi cách để thay đổi hình dạng để giữ chân chàng lại.

- Công nhận, bồ với anh Sơn mới quen nhau mà thắm thiết dữ há? – Tôi vỗ vai con bạn mình.

Nhỏ cũng không vừa, trả đũa lại:

- Bồ với “chồng” vừa lập hôn ước cũng đâu có “sáng ở chung nhà tối ngủ khác giường”. (Đừng nghĩ bậy)

Nói đến đó, tự dưng mặt tôi nóng lên, tim đập nghe rõ nhịp. Nhỏ được thế, nói tiếp:

- Dạo này bồ không thay đổi đầu tóc, áo quần nhưng tính tình thay đổi rồi. Bồ không còn lạnh lùng nữa mà cởi mở hơn trước, cách suy nghĩ cũng chín chắn hơn.

- Cái này…

Tôi định liệu nói không lại, đành bịt miệng nhỏ lại, kéo vào trong. Đến trước cửa lớp, tự dưng chân tôi khựng lại. Có cảm giác lạ làm chân tôi run rẩy. Không phải là của những vệ tinh mà là một luồng sát khí thật sự. Vân lay tôi, hỏi:

- Sao thế?

- Không có gì… chắc là đây bị cảm.

(Lời của Nhất Thiên)

- Sao? – Tôi bàng hoàng - Được bảo lãnh ra rồi?

- Vâng. – Chú Hoàng nói. – Không biết lo lót ra sao mà ra trót lọt.

- Vậy chắc chắn là giờ hắn đang ở trường và trong lớp cô ấy. Tên khốn!

(Lời kể của Tiểu Mai)

Thầy giám thị đưa tay qua người học sinh mới:

- Đây là học sinh mới của lớp ta, Chu Anh Tuấn.

Hắn được thả rồi? Khỉ thật, nhà giàu quá mà. Nhưng sớm quá.

- Mình là Chu Anh Tuấn, chào các bạn. - Tuấn mỉm cười.

- Đẹp trai quá!

Bọn con gái lớp tôi hét lên. Dĩ nhiên, tên này đẹp trai hơn cả Hải và ông Dũng.

Tuấn bước xuống, tới gần bàn tôi, cậu ta nói:

- Lâu lắm không gặp, Mai vẫn là lớp trưởng nhỉ.

Tôi im lặng. Mặc cho cả ngàn tia mắt ghim vào mình. Đầu óc tôi rối bời. Tôi không sợ, chỉ sợ hắn sẽ làm gì Thiên, đặc biệt là chuyện tình cảm. Sau một thời gian trằn trọc suy nghĩ trong tù, thế nào hắn cũng tìm ra những chuyện sâu độc, thần kinh Thiên không vững về chuyện tình cảm, liệu có thể chống đỡ được? À, quên mất, Tuấn về chắc chắn sẽ có một người rất mừng: Trương Thuý Trân.

Ra chơi, Tuấn, Vân, Trân và tôi ra căn tin của trường. Trân nâng lon nước ngọt lên:

- Chào mừng đã trở về.

- Lâu lắm mới gặp, không ngờ Mai vẫn còn tại chức.

- Nhờ mọi người cả đấy. – Tôi mỉm cười.

Rồi Trân kéo Vân đi:

- Ta đi thôi. Chỗ cho hai người tâm sự.

- Ừ, dù sao cũng là mối tình đầu. – Vân cũng đứng dậy, đi ra chỗ khác.

Chỗ này chỉ còn tôi và Tuấn. Tôi nói:

- Mừng Tuấn đã về. Về sớm hơn Mai dự tính đấy.

- Thế à? Đã mấy tháng rồi, Tuấn vẫn không quên cảm giác ngọt ngào đó. Bị người mình yêu kêu cảnh sát tới bắt mà. - Tuấn nhấn mạnh mấy chữ ở cuối câu.

- Tuấn đã thành công đấy. Lễ cưới bị hoãn đến mấy ngày và kết thúc bằng một đám tang.

Tuấn nói:

- Sao Mai lại nói thế? Tuấn làm thế là để cứu Mai mà.

- Chẳng có gì hay ho cả. – Tôi tức giận.

- Tuấn yêu Mai nên mới làm thế…

- Cám ơn. – Tôi đẩy ghế ra, đi thẳng.

- ----***-----

- Cô biết rồi à?

- Sáng hắn đến lớp tôi, học luôn. – Tôi giận dỗi. – Sao cậu không cho tôi hay hả?

- Tôi cũng mới biết. Không ngờ hắn ra sớm đến thế. – Nó thở dài.

Bỗng nhiên, nó vỗ tay rất lớn:

- Không thể! Với thế lực nhà họ Chu chưa đủ sức để cho hắn ra sớm như thế. Chắc chắn là có người giúp.

- Nhỏ Trân, cậu muốn nói nhỏ phải không?

- Ừ. Họ đã can thiệp với họ Chu thì khó mà thất bại. Điên cái đầu.

Tôi cảm thấy hơi lo lắng. Hai cái đầu thông minh này nếu hợp tác không biết tôi và nó sẽ gặp những chuyện rắc rối gì đây.

Thiên mỉm cười:

- Này, cô khát không? Tôi xuống lấy nước nhé.

- Tôi đi với!

- ----***-----

- Cái này…

Nó đưa cho tôi cái thứ gì đó, y như đạo bùa nhưng không có dây đeo (tôi chúa ghét mấy cái thứ kiểu ràng buộc như nhẫn, dây chuyền…). Nó bảo:

- Để trong túi áo. Nó sẽ hỗ trợ cho cô.

- Cám ơn. – Tôi đón lấy, bỏ nó vào túi áo.

- Đi đường cẩn thận.

- Ừ.

Tôi lên xe đạp, chạy thẳng. Nó bảo tôi không được đi bộ nữa, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Tôi cũng nghĩ vậy, chiếc xe này chạy tốt đấy chứ. Nó có màu hồng nhạt, sườn nhẹ như xe con gái nhưng đạp rất nhanh, sánh ngang với xe đua nếu nó có sườn ngang. Xe cứ đi bon bon trên đường, chỉ còn một lát nữa là tới trường.

Có một cái gì lạ chạy ngang qua não tôi. Có sát khí. Từ ngày vào nhà họ Dương, tôi đã làm quen được với giác quan thứ sáu, cũng nhờ mấy lần nó hù tôi và cũng nhờ sát khí của mấy người họ hàng kia. Cái này hơi nhẹ. Nhưng để chắc ăn, tôi cắp xe đạp, nhảy lên tường mấy người kia, băng băng tới trường. Đằng sau tôi có nghe tiếng chửi rủa của ai đó.

- Xích thố dạo này đi xe đạp hả? – Atula hỏi tôi.

- Ừ, Thiên bảo nên đi xe đạp cho đỡ mỏi chân. – Tôi khoe chiếc xe mới. – Coi ngon không?

- Đẹp quá!

Trân đi lướt qua chúng tôi. Nhỏ nhìn tôi với ánh mắt đau đáu. Rõ rồi. Đích thị. Chắc chắn sau khi tôi gặp nạn là cha Tuấn sẽ xông ra cứu tôi chứ gì, hắn đang đạp xe đằng sau tôi kìa. Xưa rồi diễm. Tôi không nhát đến nỗi sợ dao. Thuở đời nay tôi không sợ ma quỷ, tôi biết bơi, không sợ ếch nhái, rắn rết, chỉ sợ mỗi trời và những thứ của trời thôi.Tôi phớt lờ đi ánh mắt của con nhỏ,khoác vai Atula vào lớp.

Xong buổi học, tôi đi xe đạp về nhà, Tuấn vịn xe lại:

- Cho Tuấn đi chung với nhé.

- Đi tới nhà Mai? – Tôi hỏi.

- Ừ.

- Đi!

Tôi đạp xe đi thẳng, về chỗ biệt thự. Dám chắc là Tuấn không biết tôi chuyển đến đấy, tuy Trân với Tuấn chung âm mưu nhưng chưa hề hợp nhau về cách nghĩ (Tuấn sẽ hại thằng nhóc còn Trân thì nhắm vào tôi) nên chắc chắn Trân sẽ không cung cấp cho Tuấn những thông tin chính xác. Ngôi nhà cũ vẫn đứng tên cha tôi và lâu lâu ông vẫn tạt về thăm, chắc chắn là hắn sẽ lầm là tôi vẫn chưa chuyển nhà.

Quả nhiên. Khi thấy tôi quẹo qua chỗ khác, Tuấn ngạc nhiên:

- Ủa sao Mai không về nhà?

- Chuyển nhà rồi.

- Vậy nhà Mai…

- Kìa. – Tôi chỉ ngôi biệt thự.

Tuấn sững sờ. Có lẽ đấy là thứ hắn gai mắt nhất. Nhưng đấy lại là nhà của tôi bây giờ.

- Thiếu phu nhân đã về. – Ông quản gia nghiêng mình chào tôi.

- Còn… - Tôi hơi ngạc nhiên.

- Thiếu gia có việc, chưa về, nghe nói liên qua đến tộc họ.

- Thế à? Cám ơn.

Tôi quay qua nói với Tuấn:

- Tuấn về đi! Mai về nhà rồi.

Tôi đi thẳng vào nhà, mặc sự sững sờ kia có lẽ sẽ gây nguy hiểm cho tôi sau này.

(Lời kể của Nhất Thiên)

- Ta biết như thế là hơi quá sức với con nhưng họ đã trở mặt, ta đành phải làm vậy. - Cố nói.

- Cực cho con quá, vừa phải bảo vệ Tiểu Mai, vừa phải lo việc nhà. - Mẹ xoa đầu tôi.

- Không sao ạ, miễn cô ấy an toàn, giá nào con cũng trả. – Tôi mỉm cười.
Chương trước Chương tiếp
Loading...