Nhóc! Tôi Yêu Em Thật Rồi
Chương 47
Tại LusNhìn Khương chằm chằm như đang chờ đợi câu trả lời, tại sao nó lại ở nơi ồn ào này với bọn họ, nó đâu có wen bik ai đâu ngoại trừ Vương và Khương, nếu nó bik như zậy nó đã không nhận lời mời của Khương rồi, không khí yên ắng bao trùm khắp chỗ nó, mọi người đều không bik nói j với nhau … im lặng là vàng mà._ ………Ờ….- Đan ngượng ngập lên tiếng phá tan bầu không khí- chúng ta uống mừng vì lâu ngày không gặp đi…- vừa nói tay Đan cầm ly rượu đưa lên, rồi Phong cũng đưa ly rượu theo tới Vương tưói Nguyệt Anh, tới Khương và mọi người dừng con mắt ngay tại nó, nó vẫn chưa cầm ly rượu của nó lên nữa, mà thật ra là nó không bik uống…._ Cô làm j zạ, cầm lên đi- Vương wát vào mặt nó_ Cô ấy không bik uống, tôi uống dùm là đc chứ j..- Khương nhăn mặt nói rồi cùng mọi người cụng ly uống hai lần liên tiếp thay cho nó. Nguyệt Anh khó chịu nhìn Khương, Nguyệt Anh không thích Khương như zậy… cô ta là cái j mà Khương phải vì cô ta như thế… nheo mắt lại nhìn nó Nguyệt Anh lên tiếng_ Thanh à, em theo tôi vào WC được không tôi nhờ em chút- Nguyệt Anh cười tươi nói nó_ ….Ờmmm .. cũng đượcĐi theo Nguyệt Anh vào WC, nó thoáng ngửi thấy mùi thuốc lá nồng wanh đây, nó cảm thấy khó chịu với cái thứ đó.._ Chị cần tôi júp j?- nó hỏi Nguyệt AnhXoay người mỉm cười với nó, Nguyệt Anh nhìn nó từ đầu đến chân.._ Cô là cái j mà khiến cho Khương thành ra như zậy? _ Không là j hết- nó đáp trả Nguyệt Anh_ Cô nói láo, không là j mà tại sao Khương lại đánh nhau vì cô?- Nguyệt Anh bắt đầu bực tức_ Chuyện đó tôi không biết j hết- nó có chút bất ngờ_ Không biết j thiệt sao? Tôi kêu cô vô đây chuyện muốn cô júp là làm ơn tránh xa Khương ra… cô không là j của Khương thỳ đừng có tối ngày đi theo ảnh như zậy coi chừng người ta coi cô là phù thuỷ đó- Nguyệt Anh nhướng lông mày nói nó rồi bỏ ra ngoài.Như không tin vào tai mình, một cô jáo dạy nó một người hiền lành trong mắt mọi người lại có thể nói ra mấy câu đó, rốt cuộc là ý j chứ? Nhắm mắt lại, nó nhẹ bước ra bàn , nơi mọi người đang tập họp vui vẻ. Nhìn Nguyệt Anh tươi cười như không có chuyện j xảy ra tự nhiên nó cảm thấy thật khó chịu._ Anh Khương, dạo này anh sao rồi, từ lúc em về chưa có dịp nc với anh..- Đan ngồi ôm một cô gái vừa nói_ bình thường thôi, cậu tính ở đây luôn hửm?_ Ừhm… em ở đây đê hoàn thành công việc_ À, sao em im lặng vậy Thanh, uống chút j đi, cocktail thử nha- Nguyệt Anh đưa ly nước lên mặt nóNheo mắt lại khó hiểu nhìn Nguyệt Anh, nó cũng mỉm cười rồi định cầm ly nước từ tay Nguyệt Anh thìChoảng- chiếc ly đột nhiên rớt xuống một cách vô thức, ngớ người nhìn Nguyệt Anh nó không biết là Nguyệt Anh đang có ý j nữa._ Hey… chị định mời em thôi, đâu cần gạt tay chị ra- Nguyệt Anh nhìn nó ngại ngùng nói_.........- nó vẫn không hiểu Nguyệt Anh đang định làm j.Cùng lúc cuối xuống nhặt miểng chai lên, Nguyệt Anh cười đểu nhìn nó rồi đột ngột tự làm đứt tay mình_ Waoo….- Nguyệt Anh thốt lênThấy thế Vương vội chạy tới, đỡ Nguyệt Anh zậy rồi nhẹ nhàng mút miếng mau trên tay Nguyệt Anh, nó dường như cứng đờ trước hành động đó………_ Chị không sao chứ- Vương nhẹ nhàng hỏi Nguyệt Anh_ Oh…. Ko sao… Bực tức Vương way sang nhìn nó với con mắt jận jữ rồi wát lên_ Cô bị sao zậy, hết hất ly nước jờ thỳ làm tay Nguyệt Anh chảy máu, cô wá đáng vừa thôi, đừng nghĩ tôi không dám làm j cô._.... tôi không có…- nó cố jải thích với Vương_ Im đi và biến khỏi mắt tôi, cả anh- Vương chỉ thẳng vào mặt Khương- và cả cô ta nữa- rồi liếc sang nó_ Mày câm mồm lại không được hả- Khương nhướn lông mày lên hỏi Vương_ Anh nói j…- Vương hồng hộc lao tới Khương nhưng lại bị Nguyệt Anh jữ tay lại._ Hai người thôi đi, đừng có chuyện nhỏ xé ra to.- rồi Nguyệt Anh way sang nhìn nó với con mắt không còn j để tổn thương hơn.Nó không bận tâm tới ánh mắt của Nguyệt Anh cũng ko bận tâm người khác nhìn nó ra sao, nó chỉ cần Vương tin nó_ Tôi ko có làm, vì cái j mà tôi phải làm như zậy- nó nhìn Vương nói_ Trên đời tôi ghét nhất thứ con gái như cô, làm mà không dám nhận- Vương lạnh lùng nói nó_ Tôi ko có làm- nó nhấn mạnh lần nữa_.........Vương nhìn nó không nói j, nhưng thật sự Vương có chút mơ hồ, trước h Vương chưa từng thấy nó làm điều này với ai hết, way sang nhìn Nguyệt Anh mệt mỏi cuối mặt xuống, Vương ôm lấy vai Nguyệt Anh rồi lặng lẽ bước ra ngoài, để mặc nó vẫn đứng đó nhìn theo không trung…. lần này nó cảm thấy như đang bị thiêu cháy bởi lửa zậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương