Như Mùa Đông Rơi Xuống

Chương 4



5. Tranh thủ quán vắng khách, tôi chạy tót ra ngoài. Một lát sau cầm về hai ổ bánh mì kẹp chả lụa. Tôi đưa cậu ta một cái.

- Nè, ăn đi. Tớ định ăn cả hai nhưng chợt nhớ ra là phải hạn chế ăn, không khéo mập ú lên thì…… Ăn hộ tớ!

Lần khác, tôi mua về hai cái bánh paparoti.

- Anh Nguyên bảo tớ đi mua mà cuối cùng lại không ăn. Bực mình thật đấy. Đi từ đây sang bên kia đường cũng mệt chớ bộ. Ăn hộ tớ!

Anh Nguyên ở đâu thò cái đầu ra.

- Anh có nhờ em mua bánh hồi nào đâu?

- Đấy. Đến nhờ em đi mua mà cũng quên.

Tôi lấp liếm rồi nhanh chóng lẩn vào trong. Cuối ngày, khi thả tôi trước cửa nhà và đợi tôi tháo mũ bảo hiểm trả, anh Nguyên cười.

- Em gái anh falling in love rồi ấy nhỉ?

- Không có đâu ạ.

Tôi đáp tỉnh bơ và rõ ràng. Rồi nhanh chóng vào nhà. Đúng là vậy mà.

Đến ngày nhận lương, tôi nói nhỏ với anh Nguyên.

- Anh nè, tiền lương tháng này của em á……

- Sẽ bị trừ đó nhóc. Em đã làm bể mấy cái ly, biết không hả?

Tôi nhăn mặt.

- Đồ độc tài. Nhưng mà em không nói chuyện đó. Anh nè, tiền lương của em, anh có thể lấy bớt cho vào tiền lương của Điền không?

Anh Nguyên nhìn tôi, ánh mắt nửa ngạc nhiên, nửa thích thú, vẻ tinh quái. Tôi ghét ánh mắt đó. Lúc nào nó cũng khiến tôi có cảm giác như thể mình bị bắt quả tang khi đang làm một việc gì đó vụng trộm.

Tôi nói phủ đầu.

- Em không có falling in love cậu ta đâu nhé.

- Xem ra tiểu thư cũng biết chia sẻ với hoàn cảnh của người khác nhỉ?

Chẳng hiểu sao khi nghe anh Nguyên nói thế, mặt tôi đỏ bừng lên.

- Nhưng mà nếu cậu ta hỏi sao tiền lương của cậu ta không bị trừ mà còn thêm, anh phải nói sao đây? Cậu ta cũng làm bể ly tách, nhưng ít hơn em đấy. có thể cậu ta sẽ tưởng anh để nhầm tiền lương và trả lại thì sao? Đôi khi lòng tốt có thể làm người khác khó xử, nhóc ạ.

Tôi không đề cập đến chuyện đó nữa. Đến khi sắp hết ngày, nghĩa là sắp phát lương, tôi lại hỏi anh Nguyên.

- Thế không có cách nào khác sao hả anh?

Anh Nguyên cười, xoa đầu tôi. Thế nghĩa là làm sao?

Tan giờ làm. Như mọi hôm, tôi đứng chờ anh Nguyên trước cửa. Mọi hôm, Điền vẫn leo lên xe đạp về trước, nhưng mà hôm nay còn tần ngần ở lại. Khi anh Nguyên đã khóa xong cửa, Điền mới nói.

- Anh Nguyên, sao tiền lương của em không bị trừ mà còn có thêm ạ?

Tôi trợn tròn mắt nhìn anh. Anh Nguyên chỉ nhún vai.

- Số ly tách mà cậu làm bể, tôi đã trừ rồi. Còn tôi thưởng thêm là vì cậu đã làm việc chăm chỉ và cẩn thận. Cậu còn làm hộ việc của tiểu thư đây nên tôi trừ lương nó đưa cho cậu. Cộng lại dư ra một ít, vậy thôi.

Điền bối rối nhìn tôi. Tôi liền phẩy tay bảo không sao đâu. Cậu nở một nụ cười nhẹ.

- Dạ, em cám ơn.

- Cố gắng nhé!

Khi dáng cậu ta đã xa rồi, anh Nguyên mới nói với tôi.

- Em không thể giúp cậu ta cả đời được, và anh cũng vậy thôi. Chúng ta chỉ có thể chia sẻ một phần gì đó bé nhỏ. Cậu ta phải tự nỗ lực, như bây giờ vậy.

6. Tôi đậu. Còn Điền rớt. Cậu ấy không đến làm ở quán nữa. Anh Nguyên đưa tôi một cái túi giấy, bảo Điền gửi lại cho tôi. Tôi mở ra xem. Bên trong là một cái hộp nhựa đựng một chiếc bánh donut phủ chocolate. Tôi tần ngần nhìn cái bánh rồi cầm lên ăn, tuyệt nhiên không nói gì, cũng không biểu lộ chút cảm xúc nào. Anh Nguyên xoa đầu tôi thật khẽ.

- Không sao đâu nhóc.

- Chán anh, em có khóc đâu.

Tôi hất tay anh ra. Rồi nước mắt cứ thế rơi. Như chính cái xoa đầu ấy làm tôi bật khóc. Tôi vừa khóc vừa ăn bánh, không dừng được, như một đứa trẻ.

- Cậu ấy để lại cái bánh như một lời tạm biệt đó. Và cả lời chúc thành công.

Anh Nguyên nói, và mỉm cười.

Đêm ấy, trời trong và những vì sao sáng nhấp nháy. Ngồi bó gối trên sân thượng, lắng nghe âm thanh của lá xào xạc, và mùi hương ngọc lan dịu ngọt thoang thoảng, tôi thấy lòng mình tĩnh lặng. Có cảm giác vừa lớn lên.

“Này, hẹn gặp cậu ở đại học năm sau.” Tôi thì thầm, với gió, hay với ai đó. Chẳng hiểu sao ở tận sâu trong tim, tôi vẫn tin rằng cậu bạn chăm chỉ, hiền lành đó sẽ không dễ dàng từ bỏ ước mơ của mình. Dẫu rằng ước mơ của cậu ấy phải đi trên một con đường gập ghềnh.
Chương trước Chương tiếp
Loading...