Những Cô Nàng Tinh Nghịch
– Ngoại Truyện 2.1
Chúng ta xem ngày Trân đi làm làm thế nào nha ~ “Được rồi! Bắt đầu từ bây giờ cô sẽ làm việc ở đây!” nói rồi cô quản lí đi làm việc của mình. “Chào tôi là Quốc Bảo!” chàng trai ngồi bàn bên cạnh nở nụ cười tỏa sáng. “Chào tôi là Quyền Trân! Có gì làm không đúng mong anh chỉ bảo!” cô cũng cười dịu dàng làm mặt cậu thoáng đỏ. Công việc của Trân trôi qua khá nhẹ nhàng nhưng Thanh thì không dễ chịu chút nào vì lỡ ‘giẫm phải mìn’ là Tổng tài của chúng ta-Đỗ Phương Kỳ. “Thật xui xẻo gặp ngay cái tên ‘Kỳ Đà’ chết tiệt làm mình mệt muốn chết luôn!” vừa tới chỗ hẹn là Thanh ngồi nói một hơi sẵn tiện nguyền rủa cái tên mình gặp mặt sáng nay. “Có chuyện gì à?” Trân nhịn cười vì lâu rồi không thấy bộ dáng tức giận của Thanh. “Hừ! Cũng tại cái tên Tổng tài của mình chứ gì! Mình chỉ lỡ tay đẩy anh ta xuống sông thôi, không ngờ anh ta lại hành hạ mình như thế! Kêu mình pha cà phê vậy mà khi mình đưa anh ta chỉ uống một ngụm rồi nói quá đắng, lát sau thì nói quá ngọt, còn nói quá nhạt không có hương cà phê! Chỉ có một tách cà phê mà mình phải làm đến 20 tách mới được một tách hợp khẩu vị với anh ta! Thật là!” Thanh ngồi thở hổn hển tức giận. “Reng…” điện thoại của Thanh lại vang lên. “Thấy chưa tên ôn thần đó lại gọi đấy!” nói rồi Thanh nghe điện thoại, Trân ngồi một bên nhịn cười khổ sở nhìn Thanh. “Cái gì? Nhưng mà chỗ đó…” Thanh hét lên. “Tút…tút…” Thanh thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại. “Sao vậy?” Trân quan tâm hỏi. “Anh ta bắt mình đi mua đồ ăn trưa! Nhưng chỗ đó xa lắm nên mình phải đi trước không ăn với bạn được! Tạm biệt!” nói rồi Thanh lấy túi xách chạy như bay ra ngoài. “Chào em! Không phiền nếu tôi ngồi đây chứ!” Bảo lịch sự hỏi. “À không phiền! Anh cứ tự nhiên!” Trân nhanh chóng trả lời. “Em chưa gọi món à?” Bảo nhìn bàn trống trơn chỉ thấy ly nước cam bất giác nhíu mày. “Tôi quên! Anh ăn gì?” hai người cứ thế ngồi trò chuyện đến vui vẻ vô tình khoảng cách giữa hai người được kéo gần lại. “Tôi quên! Anh ăn gì?” hai người cứ thế ngồi trò chuyện đến vui vẻ vô tình khoảng cách giữa hai người được kéo gần lại. ( T/g tiết lộ ọi người một bí mật! Quốc Bảo là em họ của Phương Kỳ đó! Hai anh em thương nhau vô cùng, Quốc Bảo không muốn dựa vào gia đình nên tự mình xin làm ở một công ty khác và che giấu thân phận nên đến bây giờ không ai biết Bảo là em họ của Phương Kỳ! ) Hai người ngồi ăn uống vui vẻ, còn bạn Thanh của chúng ta thì chạy tới chạy lui mua thức ăn cho vị Tổng tài đáng kính mệt rã rời trong khi chưa có gì vào bụng. “Thôi tôi không ăn nữa!” anh có chút hả hê khi nhìn thấy cô mặt đỏ bừng mồ hôi nhễ nhại. “…” cô nghe như sét đánh ngang tai “Anh nói gì? Anh bảo tôi chạy tới chạy lui như một con điên mua thức ăn cho anh để rồi anh nói không ăn! Anh xem tôi là cái gì?” hốc mắt cô hồng hồng, ấm ức nói. “Tôi..tôi…” anh có chút bối rối khi nhìn thấy cô như vậy “Thôi cô ăn đi! Cô cũng cần phải làm việc nữa! Tôi cũng không muốn bị người khác nói là ngược đãi nhân viên của mình như vậy!” nói rồi anh đi về bàn làm việc của mình. “Xem như anh có chút lương tâm!” thế là cô bay vào xử lí đống thức ăn nằm ở trên bàn. Anh cũng chỉ lắc đầu trước cái tính đó của cô, không biết tại sao tâm tình anh lại trở nên vui vẻ đến như vậy! Những ngày sau đó Thanh và Phương Kỳ vẫn tiếp tục diễn ra đấu đá, tranh cãi về những việc nhỏ nhặt không đáng bận tâm! Còn Trân và Quốc Bảo cũng bắt đầu hẹn hò. Hôm nay Thanh đến công ty sớm hơn mọi ngày, cô đứng ở trong phòng bếp mini nằm trên tầng 60 ngắm nhìn thành phố vào buổi sáng rồi tự pha ình tách cà phê để tỉnh táo. Từ khi cô vào làm thì bàn thư kí đã bị anh đem vào trong phòng Tổng tài để tiện ‘hành hạ’ cô. Đẩy cửa bước vào… “Xoảng…” trước mắt cô là cảnh Phương Kỳ đang ôm hôn một cô gái xinh đẹp, thân hình bốc lửa với chiếc váy đỏ bó sát người “Xin lỗi!” nói rồi cô bước đi thật nhanh không hiểu sao cô cảm thấy nhói đau khi nhìn cảnh vừa rồi! Cô điên rồi những ngày qua anh đối xử với cô như vậy cô nên ghét anh ta mới phải! “Cô quá lắm rồi!” anh tức giận đẩy cô gái trước mặt ra. “Gì chứ! Cô ta chỉ là nhân viên thấp hèn thôi mà việc gì anh phải tức giận như vậy! Hơn nữa em đang là bạn gái của anh đó!” cô gái đó vuốt ve ngực của anh. “Cô câm miệng lại! Cô chẳng qua chỉ là đồ chơi của tôi thôi có tư cách gì nói ‘người yêu’ của tôi như vậy! Tôi cảnh cáo cô tôi và cô từ nay không còn quan hệ gì! Cô nhận tiền và biến khỏi đây đi!” anh tức giận đẩy cô gái đó ra, quăng tiền vào mặt cô sau đó bỏ đi! ( oa!!! ‘người yêu’ cơ đấy!!! nhận vơ quá!!! ). Anh lập tức đuổi theo cô, đẩy cửa phòng bếp mini thì thấy cô không ngừng tát nước vào mặt mình! Anh kéo cô ra và đặt lên môi cô một nụ hôn! Cô lập tức đẩy anh ra. “Chát…Anh đừng dùng cái môi đã hôn bao nhiêu cô gái mà hôn tôi!” cô tức giận tát anh sau đó nước mắt lại tuôn rơi. “Anh…anh xin lỗi! Em đừng khóc mà! Cô ta chẳng qua chỉ là vì tiền của anh thôi!” anh vụng về lau nước mắt cho cô. “Anh không cần giải thích! Tôi không là gì của anh cả!” cô hít hít mũi giận dỗi nói. “Anh không cần giải thích! Tôi không là gì của anh cả!” cô hít hít mũi giận dỗi nói. “Thôi mà! Khóc xấu lắm! Bạn gái của anh từ khi nào trở nên mít ướt thế!” anh dịu dàng dỗ dành cô bằng giọng nói ngọt ngào. “Ai..ai nói! Tôi không phải bạn gái của anh!” cô đỏ mặt. “Vậy là người yêu của anh đi!” anh cười vui vẻ nhìn cô. “Nhưng anh đâu có thích tôi!” tâm trạng cô lại chùn xuống. “Ừ anh không có thích em!” anh nói. “…” người cô cứng đờ. “Anh chỉ yêu em thôi!” anh cười tươi vì thấy biểu hiện của cô. “Anh nói thật chứ!” cô không thể tin nhìn anh. “Thật! Vậy em có chấp nhận làm bạn gái của anh không?” anh nhìn vào cặp mắt đen láy của cô. “Nếu đã vậy! Em sẽ chấp nhận lời tỏ tình của anh! Sau này sẽ từ từ trả thù vì những ngày qua anh đã hành hạ em!” cô cười xảo quyệt. “Được! Được!” anh hạnh phúc ôm chặt cô vào lòng sau đó tiếp tục hôn cô! ( T/g đỏ mặt: chúng ta đi tìm bạn Trân thôi! ). “Giám đốc ông hẹn tôi ra đây có chuyện gì không!” cô đang làm việc thì giám đốc đột nhiên hẹn cô ra nhà hàng, nhưng nhìn xung quanh lại không thấy ai cô cảm thấy hơi nguy hiểm! “Sao không có chuyện gì không được hẹn cô à?” ánh mắt ông lộ vẻ dâm tà nhìn cô. “Tôi…tôi không phải ý đó!” cô sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt của ông. “Vậy thì được rồi!” Quốc Bảo thì đang lo lắng đi đi lại lại trong văn phòng khi thấy cô đi lâu quá mà chưa thấy trở về. Đúng lúc này anh vô tình nghe được câu chuyện. “Thật tội nghiệp cho Trân quá! Ai ai không biết giám đốc công ty này nổi tiếng háo sắc chứ!” nhân viên 1 nói. “Thật tội nghiệp cho Trân quá! Ai ai không biết giám đốc công ty này nổi tiếng háo sắc chứ!” nhân viên 1 nói. “Đúng vậy không biết lão ta đã hại bao nhiêu cô gái rồi! Hơn nữa Trân lại xinh đẹp như vậy mà lúc nãy lão lại hẹn cô ra không biết bây giờ…” nhân viên 2 tiếp lời. “Các cô nói thật không!” Bảo bước ra với khuôn mặt giận dữ. “Thật…” 2 nhân viên bị dọa cho hoảng sợ. Bảo chạy thật nhanh đến chỗ của Trân. “Á! Ông làm gì vậy?” cô hoảng sợ bỏ chạy khi lão định sờ vào ngực cô. “Cô đừng mong thoát khỏi đây!” lão kéo tay cô lại. “Ông buông ra mau! Nếu không tôi la lên đó!” cô hoảng sợ cố gắng giật tay lão ra. “Haha cô có la khản cổ cũng không ai cứu cô đâu! Tôi đã bao hết tầng này rồi!” lão cười hết sức đê tiện sau đó đè cô xuống bàn. “Cứu tôi với! Buông ra…” cô hoảng sợ giãy dụa. Lão định xé áo cô thì “Rầm…” anh chạy thật nhanh nắm cổ áo lão lôi lên. “Tên khốn nạn!” anh bắt đầu đánh lão tới tấp đến khi ngất xỉu mới thôi! “Hức…hức…” cả thân hình cô run rẩy ngồi co lại. “Anh xin lỗi! Anh tới trễ đã làm em hoảng sợ!” anh đau lòng ôm chặt cô. Cô cứ như vậy khóc thiếp đi trong ngực anh. Hôm sau anh tỏ tình với cô và kể cho cô nghe mọi chuyện về anh, lão giám đốc kia bị đuổi việc. Cũng không lâu sau Trân và Thanh cũng được Phương Kỳ và Quốc Bảo cầu hôn, cùng nhau xây dựng một mái ấm gia đình hạnh phúc ngập tràn yêu thương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương