Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường
Chương 17: Thề Nguyện
Xe chạy đến cổng làng, Mạnh Kiều cùng đối phương nói lời cảm ơn, rồi từ trong xe đi xuống. Vừa xuống xe thì nhìn thấy Thẩm Yến đứng dưới gốc cây cạnh cổng làng. Sắc mặt anh âm trầm, một đôi mắt hoa đào nhuộm tơ máu đỏ tươi, cả người lộ ra một cỗ khí tức giận. Mạnh Kiều trong lòng ngẩn ra, sau khi liếc mắt nhìn anh một cái, thì vội vàng đi về phía trước, nghĩ thầm anh làm sao có thể ở cổng làng chờ cô ấy? Thẩm Yến thấy cô ấy lại trốn, sáng nay đến đại viện Tri Thanh biết cô ấy không có ở đây, hỏi thăm từ chỗ thanh niên trí thức Từ, mới biết cô ấy muốn trở về thành phố, hơn nữa sau khi tỉnh dậy còn không biết tung tích của cô ấy. Anh sắp phát điên rồi. Đôi môi mỏng mím lại, sải bước đi về phía cô ấy, một tay ôm cả người cô ấy vào trong ngực, cánh tay to mạnh mẽ siết chặt lưng cô ấy, một bàn tay khác nhẹ nhàng đặt ở sau gáy cô ấy để đè lên ngực mình. Mạnh Kiều ngây ngẩn cả người, ban ngày ban mặt, một nam một nữ ôm nhau, anh cũng không sợ có người nhìn thấy sao? Đây là những năm một ngàn chín trăm bảy mươi đấy. Thân thể anh so với tưởng tượng càng cường tráng có lực hơn, bên mũi quanh quẩn tất cả đều là khí tức lạnh lẽo trên người anh, bên tai truyền đến tiếng tim đập kịch liệt của anh, giống như trống đánh vậy, bình bịch… Thẩm Yến nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ vùi trước ngực anh một chút, khàn khàn nói: “Kiều Kiều, tối hôm qua anh suy nghĩ một đêm, trong lòng anh có em, về sau cũng chỉ có một mình em, đừng ghét anh nữa, được không?” “Thẩm Yến, mau buông em ra, không sợ sẽ bị người ta nhìn thấy anh đang đùa giỡn lưu manh sao?” Mạnh Kiều muốn giãy dụa thoát khỏi sự trói buộc của anh, ngược lại càng bị ôm chặt hơn, anh lạnh nhạt cười nhạo: “Anh không sợ.” Anh làm việc từ trước đến nay kiên quyết và dứt khoát, mang theo sức mạnh, phàm là chuyện nhận định hoặc người sẽ không dễ dàng thay đổi, không thể để cho cô chạy, anh thấp hèn nói: “Em đừng giận anh nữa có được hay không? ” Có không ít người qua đường dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn lại, Mạnh Kiều có chút bối rối, hai má đỏ bừng, không ngờ lá gan của anh lại lớn như vậy, nhỏ giọng nói: “Em không tức giận, anh mau buông em ra.” “Em thực sự không tức giận?” Đôi mắt anh ta sáng lên, cúi đầu nhìn cô ấy, lại đối diện với một đôi mắt sưng đỏ. Trong lòng hơi ngẩn ra, ngực đau nhói, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve quầng thâm trước mắt cô, anh bỗng nhiên hiểu được tâm ý của cô ấy, tức giận là bởi vì cũng thích anh. Trái tim anh vui mừng, nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ đưa em đến một nơi.” Vừa dứt lời thì đã nắm tay cô ấy, đi xuống gốc cây, sau khi lên xe đạp, quay đầu nói với cô ấy: “Lên xe.” Cô ấy liếc anh một cái, vẫn bất đắc dĩ ngồi lên. Vừa ngồi xuống, anh đã lập tức vươn tay tới nắm lấy tay cô ấy, hướng dẫn đặt ở trên thắt lưng anh. Nhớ tới đêm đó cô ấy sợ tới mức ngã xe, cười nhạt nói: “Em ôm anh như vậy thì sẽ không ngã xuống, muốn ngã thì chúng ta cùng nhau ngã đi.” Mạnh Kiều hô hấp chậm lại. Không có hé răng, tùy ý tay vòng quanh thắt lưng anh, trong lòng nóng lên một chút. Anh cúi đầu nhìn tay cô ấy, cười khẽ một tiếng, rồi yên lặng chở cô ấy đi về phía sau núi thôn Bách Trượng Ao, trên đường người đi đường thưa thớt, phòng ốc lẻ tẻ, anh đạp xe không nhanh, nên tránh được ổ gà. Đến chân núi, trước mặt là một con đường núi quanh co, hai bên đường đều là rừng cây rậm rạp. Thấy anh muốn đạp xe lên núi, cô ấy vội vàng nói: “Thẩm Yến, chúng ta xuống xe đi, em có chút sợ. ” Anh đưa tay kéo tay cô ấy ôm chặt eo anh, cười cười nói: “Em tin anh, đừng sợ.” Mạnh Kiều nhắm chặt mắt, đầu tựa vào lưng anh, hai tay gắt gao vòng quanh eo anh. Anh khẽ cười một tiếng: “Yên tâm, anh sẽ không để cho em có chuyện gì.” Xe chạy trên con đường núi quanh co, đường không rộng, nhưng anh đi rất ổn định, bên tai thỉnh thoảng có tiếng chim hót, chậm rãi, Mạnh Kiều mở mắt ra, đập vào mắt là những bụi hoa bên rừng rậm nở rộ, cách đó không xa là thung lũng sông suối, ánh mặt trời chiếu vào rừng cây xanh um tươi tốt, mờ dần từng tầng cát vàng nông sâu. Vẻ đẹp của thiên nhiên là nguyên thủy và chấn động nhất. Thẩm Yến nhận thấy cô ấy dường như đã thả lỏng, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút. Xe dừng lại ở giữa sườn núi, con đường phía trên dù sao cũng dốc đứng, bình thường anh có thể tiếp tục lên núi, nhưng hiện giờ còn mang theo cô ấy, nên không muốn có bất kỳ nguy hiểm nào. Mạnh Kiều sau khi xuống xe, hít sâu một hơi, cảm giác trong mỗi hơi thở đều là mùi điện âm, yên tĩnh, nguyên sinh, không có nửa điểm ô nhiễm công nghiệp hóa, hôm qua đến bây giờ tâm tình căng thẳng cũng thả lỏng. Anh rất tự nhiên nắm lấy tay cô ấy, tay cô ấy nho nhỏ, ấm áp mềm mại, trong lòng không khỏi run lên một chút. Mạnh Kiều nháy mắt mấy cái, cũng không cự tuyệt. Hai người tiếp tục đi trên núi hơn mười phút, cách đó không xa địa thế bằng phẳng có một mảnh mộ, dựng lên từng tấm bia đá cũ và mới. Anh quay đầu lại nhìn cô ấy một cái, nắm chặt tay cô ấy một chút, ôn nhu hỏi: “Em có sợ không?” Mạnh Kiều lắc đầu, lạnh nhạt cười: “Em không sợ.” Cho tới bây giờ cô ấy cũng không sợ quỷ thần, chính là cảm thấy kỳ quái, Thẩm Yến dẫn cô ấy tới đây là có mục đích gì, xuất phát từ tín nhiệm khó hiểu đối với anh, cảm thấy anh sẽ không làm tổn thương cô ấy, cho nên không cự tuyệt cùng anh lên núi. Thẩm Yến dẫn cô ấy đến trước một tấm bia đá thoạt nhìn tương đối mới, cúi chào bia mộ, kính cẩn nói: “Ông nội, con đến thăm ông. Đây là cô nương con thích, tên là Mạnh Kiều.” Mạnh Kiều tim đập thình thịch, nhéo nhéo tay anh, lông mày nhíu lại, không nói gì, nghĩ thầm anh đây không phải là đang đuổi vịt lên giá sao? Thẩm Yến cảm thấy lòng bàn tay có chút đau, cong môi cười, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô ấy, dường như đang an ủi. Đối mặt với bia mộ ông nội, ánh mắt kiên định nói: “Thẩm Yến tôi ở đây thề, nếu cô ấy nguyện ý gả cho tôi, tôi sẽ cả đời đối xử tốt với cô ấy, tuyệt đối không hai lòng.” Mạnh Kiều vừa rồi còn tưởng anh muốn đưa cô ấy lên núi chơi cái gì, không nghĩ tới cư nhiên đến mộ địa lập thề lòng trung thành, nhịn không được phốc một cái mà cười ra tiếng. Thẩm Yến vẻ mặt mờ mịt nhìn cô ấy. Đối với trời đối với đất, cũng không có gì có thể biểu đạt tâm ý của mình hơn thề trước mặt ông nội. Anh có thể phân rõ cảm giác đối với Tô Dao và cô ấy không giống nhau, không biết nên làm sao mới có thể làm cho cô ấy tin tưởng mình. “Anh thật ngốc.” Cô ấy xào xạc cười nói, cổ họng tối hôm qua khóc có chút khàn khàn, kéo tay anh chuẩn bị rời đi: “Anh nói xong với ông nội chưa? Em đói quá, sáng nay em còn chưa ăn sáng, nên em không thể đi bộ lâu được.” Thẩm Yến cười cười, cả đêm không nghỉ ngơi, giờ phút này trên mặt mệt mỏi không chịu nổi: “Vậy đi thôi, em hiểu được tâm ý của anh là tốt rồi.” Thật là một anh chàng ngốc. Đi chưa được mấy bước, cô ấy nhìn chằm chằm lưng anh, cười tủm tỉm nói: “Thẩm Yến, anh cõng em đi, em không đi được nữa. ” Anh cười cười, ừ một tiếng rồi khom lưng xuống, Mạnh Kiều nhu thuận nằm sấp trên lưng anh, hai tay ôm cổ anh, cười nói: “Được rồi. ” Đứng dậy rồi cõng cô cẩn thận đi xuống chân núi, cô nương sau lưng không nặng, thân thể dán sát vào anh, cảm giác chỗ nào cũng mềm nhũn, trái tim anh cũng mềm mại. Bỗng dưng, nghe thấy mặt cô ấy nằm sấp trên lưng anh, cúi đầu nói chuyện: “Thẩm Yến, em muốn trở về thành phố.” Bước chân anh hơi dừng lại, cả người cứng đờ. Cô ấy lại lẩm bẩm: “Bây giờ không biết có thể trở về hay không, hôm nay đi thị trấn gửi điện báo. Em rất muốn nói với anh, em có thể không tốt như anh nghĩ, nhận thức tư tưởng của em cũng rất thấp, em càng không thích xuống đồng làm việc, là người theo chủ nghĩa khoái lạc.” Cô ấy quả thật không có đức tính tốt đẹp của nữ nhân thời đại này nên có như cần cù, mộc mạc, giản dị hay chịu thương chịu khó. Thẩm Yến không nghe hiểu chủ nghĩa khoái lạc là gì, chỉ biết cô ấy muốn về thành phố, thật sự muốn rời đi. Môi mỏng mím chặt, trầm mặc xuống, hồi lâu sau, giọng nói trầm thấp mở miệng: “Không trở về có được không? Em gả cho anh đi, anh không cần em làm việc, tất cả những gì anh có đều là của em. ” Tuy rằng hiện tại tạm thời không có năng lực để cho cô ấy sống một cuộc sống sung túc, nhưng những gì anh có được, đều nguyện ý cho cô. Không cần làm việc? Đôi mắt cô sáng ngời: “Gả cho anh thì thật sự không cần xuống ruộng sao?” Anh cười cười: “Ừm, anh không có lương thực trong đội sản xuất, thỉnh thoảng xuống ruộng hỗ trợ sẽ có công việc. Em gả cho anh, cũng giống như vậy, không cần em đi xuống ruộng, anh có thể nuôi em. ” Mạnh Kiều động tâm. Nếu không cần làm công việc đồng áng, hơn nữa nam phụ sau này sẽ trở thành người giàu nhất, ôm đùi có thể dễ dàng đi lên đỉnh cao của cuộc đời, chủ yếu là cô ấy cũng thích anh. Thốt lên: “Được rồi, vậy em sẽ kết hôn với anh.” Không nghĩ tới cô ấy lại thoải mái đồng ý như vậy, trái tim anh lập tức vọt đến cổ họng. Đột nhiên dừng bước, rồi đặt cô ấy xuống. Không đợi cô ấy kịp phản ứng, là đã kích động ôm chặt lấy cô ấy, ánh mắt trong sáng, cười hỏi: “Em thật sự nguyện ý gả cho anh sao?” Mạnh Kiều bị ôm chặt đến sắp thở không nổi, ngẩn ra sửng sốt, tối hôm qua còn vì anh khóc muốn chết muốn sống, hôm nay chỉ mới động lòng một chút là đã đáp ứng gả cho anh, đến nghi thức cầu hôn cũng không có. Ở hiện đại, cô ấy vốn dĩ cũng chưa từng yêu đương. Với cả anh cũng không nói bao lâu sẽ kết hôn, hiện tại lại ngẫm lại, có phải hơi vội vàng một chút hay không? Hay là nói với anh đó chỉ là một trò đùa? Thấy Mạnh Kiều ngơ ngác, không biết nghĩ cái gì. Thẩm Yến gắt gao ôm cô vào trong ngực, cười đến vẻ mặt sáng lạn: “Kiều Kiều, anh mặc kệ, vừa rồi em đã đáp ứng rôi, đã không còn cơ hội đổi ý nữa. ” Mạnh Kiều: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương