Những Năm Đó Tôi Là Kẻ Lừa Đảo!

Chương 6: Di Chuyển Núi, Dỡ Núi (2/2)



Ở nơi này của chúng ta, chính là 32 phiên, thiên hồ là 168 phiên. Địa phương khác thiên hồ có 108 phiên, cũng có 32 phiên. Quy tắc mỗi nơi đều không giống nhau, phiên số tính toán cũng bất đồng.

32 thêm 168, hơn nữa đoạn yêu chín hai phiên, tổng cộng là 202 phiên.

Nói cách khác, hai người bọn họ mỗi người thua hai vạn 200 nguyên.

Chị Mai trước đó thua hơn hai vạn, một phen này không chỉ lấy trở về tất cả, còn thắng thêm gần hai vạn.

Cái này cũng chưa tính ta, hẳn là vừa hai vạn.

Sắc mặt của chị Hoa cùng nam nhân, càng thêm khó coi.

Vất vả ra ngàn, bận rộn cả một buổi trưa, hiện tại lại thua.

Bỗng nhiên, chị Hoa quay đầu trừng mắt nhìn tôi, lớn tiếng nói:

“Tiểu xử nam, ngươi cùng Tô Mai có phải có chuyện gì hay không?”

Trong lòng tôi lộp bộp một chút.

Chị Hoa phát hiện?

Vấn đề xảy ra ở nơi nào?

Chẳng lẽ tôi đã xem nhẹ chị Hoa này?

Cô ta nhìn thấy được tôi ra ngàn?

Nhưng không đúng a?

Dỡ núi xếp núi, chú ý ở một chữ “Nhanh ”.

Khi tôi luyện đến đỉnh, Lục gia từng nói qua, tốc độ tay này của tôi, là nhanh nhất trong những người nhanh nhất mà hắn đã từng gặp qua.

Liền tính là hắn, nếu không phải trước đó đã biết, chỉ sợ cũng rất khó nhìn ra tôi đã đổi bài.

“Hai chúng tôi có thể có chuyện gì?”

Chị Mai vội giải thích một câu.

Chị Hoa hung hăng mắt trợn trắng, hừ lạnh một tiếng.

“Hừ! Ta xem 2 người các ngươi chính là có việc mờ ám đi. Tô Mai, ngươi có phải đã thịt tên tiểu xử nam này rồi hay không? Bằng không, như thế nào hắn vừa lên, vận may của ngươi lại tăng lên nhiều như vậy?”

Nghe chị Hoa nói như vậy, trái tim đang bị treo lơ lửng trên cao của tôi nháy mắt được hạ xuống đất.

Chị Mai cũng không để ý trêu đùa của chị Hoa, nói:

“Chơi mạt chược lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ta hồ, còn lại là thiên hồ, thuần một sắc thiên hồ bảy đôi, ta đến bây giờ vẫn thấy không thể tin được đây…..”

Chị Hoa “Thiết” một tiếng, bất quá vẫn đem tiền thanh toán.

Chị Mai tiếp tục chia bài.

Một phen này, tôi lại không làm cô hồ quá lớn, chỉ hồ một cái bình thường.

Mấy ván kế tiếp, chị Mai lại liên tục hồ mấy ván.

Tuy rằng không phải bài quá lớn, nhưng tổng cộng cũng thắng tám, chín ngàn.

Mạt chược cục kết thúc trong tiếng chửi thề bực bội của chị Hoa.

Hai người đem tiền thắng tất cả đều phun ra không nói, còn từng người thua hơn một vạn khối.

Hai người vừa đi, trong văn phòng chỉ còn lại có tôi cùng chị Mai.

Tôi đứng dậy đem mấy ngàn đồng tiền còn dư lại, đưa tới trước mặt của chị Mai, nói:

“Ngại quá, chị Mai, tôi làm thua mất của chị hơn 3000, còn không có tính thiên hồ lúc nãy kia……”

Chị Mai không nhìn đến tiền, cũng không nói lời nào.

Mà là nhìn tôi từ trên xuống dưới.

Trong ánh mắt, có tò mò, cũng có hoang mang.

Một hồi lâu sau, cô bỗng nhiên mở miệng, hỏi:

“Sơ Lục, ngươi ở Thiên Tượng đã bao lâu rồi?”

“Nửa năm!”

“Ngươi giống như chưa bao giờ cười qua?”

Tôi trầm mặc, không có trả lời.

Nhìn cha bị chặt đứt tay đứt chân, chết ở trước mặt của chính mình. Thân phận ăn nhờ ở đậu, lại chịu đủ tra tấn. Ngay cả mẹ ruột của chính mình ở đâu cũng không biết. Tôi thật sự không biết, trên thế giới này, còn có cái gì có thể đáng giá để làm cho tôi cười.

Thấy tôi không nói chuyện, chị Mai lại hỏi.

“Ngươi cảm thấy ta đối với ngươi thế nào?”

“Cũng không tệ lắm!”

Tôi ăn ngay nói thật.

“Ta đây muốn hỏi ngươi một sự kiện, ngươi có thể cùng ta nói thật không?”

“Chị nói!”

“Ngươi khai chuyện này?”

Tôi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn chị Mai.

Cái gọi là “khai chuyện này”, là một câu tiếng lóng của người phương Bắc trong giới Lam đạo nói chung

Ý tứ là ám chỉ đối phương hiểu đổ thuật, sẽ ra ngàn.

Tôi vốn tưởng rằng, chị Mai bất quá chỉ là giám đốc của khu tắm rửa, ngày thường yêu thích đánh vài ván mạt chược mà thôi.

Không nghĩ tới một khi mở miệng, lại là nói tiếng lóng ở trong giới Lam đạo.

Chẳng lẽ cô cũng là lão thiên ( kẻ lừa đảo ) ở trong giới Lam đạo sao?

Nhưng nhìn cô căn bản không giống.

Tôi lắc lắc đầu.

“Chị Mai, tôi không hiểu ý tứ của chị….”

Chị Mai cười.
Chương trước Chương tiếp
Loading...