Những Người Tình Cô Đơn Kỳ Lạ Của Tôi
Chương 18
Sáng hôm sau tỉnh dậy, khi mở mắt, nỗi cô đơn ụp xuống tôi từ trên trần nhà lạnh lẽo màu trắng toát. Tôi chỉ còn một mình trên giường, trong căn phòng trắng rộng xa hoa. Rèm cửa nơi bức tường bằng kính được kéo hết lên. Ánh sáng dịu nhẹ của buổi sáng cuối mùa thu lấp lánh trên những tấm kính. Tôi nhìn ra ngoài sân. Bây giờ tôi mới thấy một khóm cây dại mọc sát mấy tấm kính. Tôi chui ra khỏi chăn, đến ngồi xuống cạnh đám cây lùm lùm ấy. Những ngọn lá non xanh mượt vươn lên chẳng theo một trật tự nào trên màu xanh tàn tạ. Tôi đặt tay lên mặt kính. Cố gắng cảm nhận sức sống của chúng bằng xúc giác với hy vọng được truyền thêm chút sinh khí. Cảm giác bất lực tràn xuống đầu ngón tay khô héo, nhức nhối. Những lỗ chân lông của tôi vẫn bị bít kín.Có tiếng gõ cửa. Tôi trả lời rồi quay ra. Không phải là Madame J.- Cô ngủ dậy rồi à? Gã lái taxi dừng lại ở cửa mà không bước vào phòng.- Ừm, tôi dậy lâu rồi.- Madame J có thư gửi cho cô. Gã nói, lặng lặng để cái phong bì màu trắng in những bông hoa nhỏ màu vàng nhạt lên mặt cái bàn tròn ở góc phòng rồi lừ lừ đi ra.Tôi ngồi yên bên tấm tường kính ấm áp thêm vài phút. Tối qua, khi cô ôm tôi vào lòng, mùi xa cách khẽ cựa mình len lén chui vào trong vòng tay êm ấm quen thuộc ấy. Có lẽ, đã đến thời điểm tôi cần trở về. Cô ấy luôn lựa chọn đúng.Gọi đó là một lá thư thì hơi quá. Madame J chỉ nhắn lại một câu, ngắn gọn đúng như cái kiểu của cô.Có bất cứ vấn đề gì, gọi cho chị theo số này:09xxxxxxxx.Số điện thoại quá dễ nhớ. Tôi lẩm nhẩm trong đầu rồi lặng lẽ nhét lá thư vào túi quần jeans - cái quần duy nhất tôi tìm được trong tủ quần áo đồ sộ của Madame J.Tôi ngồi thêm trong phòng một lúc lâu, cho đến khi gã lái taxi gõ cửa hỏi liệu tôi đã sẵn sàng để khởi hành. Một chút tiếc nuối dâng lên khi tôi bước chân ra khỏi hiên nhà, bỏ lại sau lưng những cái ô trắng và những chiếc ghế dài thân thuộc. Một phần tôi trong trẻo được ngắt ra, nằm dài trên những cái ghế dưới cái nóng mượt mà lọt qua những cái ô ấy. Tôi quay lại nhìn cái bóng của mình đổ dài dưới đất. Thật lạ khi chưa bao giờ tôi nghĩ nó là một phần của mình.Gã lái taxi đang lúi húi xếp ba cái vali to vào cốp xe, rồi loay hoay quay sang giải thích:- Chính tay Madame J chọn những thứ quần áo này cho cô.Tôi không nói gì, chui vào xe, cầm lấy cái điện thoại màu trắng để sẵn ở ghế dưới, giơ lên.- Để liên lạc cho thuận tiện. Anh ta đáp gọn lỏn.Khi xe chạy ra khỏi cổng vòm đầy hoa, tôi chợt cảm thấy cái ôm nhẹ nhàng từ phía sau của cô. Một vòng tay dịu dàng khiến những sợi lông tơ trên lưng tôi dựng lên, cọ vào cái áo lụa mỏng đang mặc, gai gai. Tôi cầm chai nước có sẵn trên xe từ từ uống cạn, nước tràn vào cơ thể, lấp đầy những lỗ trống hoác vừa mở miệng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương