Nhưỡng Tuyền Lạc Hoa
Chap 41 + 42 + 43 + 44
----------- Chap 41------------- … Điện Cam Lộ … -Như Phi thỉnh an hoàng thượng ! -Ái phi bình thân ! – Ma Kết đang xem tấu chương, nhưng thấy Như Phi đến bèn bỏ ngay bản tấu xuống long án. Chàng đứng dậy tiến đến đỡ Như Phi đứng lên, mặt mũi tươi cười. ( Eo ôi !) Đâm lao phải theo lao, đã trót thì phải trét ! -Hoàng thượng người bận trăm công nghìn việc, Kỉ Như thấy người gần đây mỏi mệt, có dặn thái y viện nấu canh sâm dâng người -Ái phi thật biết quan tâm đến trẫm ! – ( Đợi ta lập hậu xong thì người sẽ biết tay ta !) -Hoàng thượng để Kỉ Như hầu người uống thuốc ! … Không ngờ lát sau Thiền Phi cũng đến cũng mang theo thuốc ! ( Ôi trời khổ thân Kết Kết nhà ta bị hai con hổ cái kèm chặt. Thế này mà lập một trong hai ả làm hậu thì chắc ngươi tổn thọ sớm ! ) Người bón cho chàng một thìa, kẻ kia lại tị nạnh.Như Phi kéo tay chàng thì Thiền Phi dựa đầu vào vai… Kẻ nào cũng cố gắng lấy lòng hắn ta. Ma Kết như tướng quân bị lọt vào vòng vây của địch, tả xung hữu đột, cố gắng tháo chạy, nhưng nào có ăn thua. Bên ngoài chợt có tiếng ồn ào. Thình một cái, cửa điện bật mở, Bạch Dương hầm hầm xông vào, không thèm cúi chào Ma Kết, đi thẳng đến trước mặt chàng tức giận nói : -Ta thật nhìn nhầm Người mà ! -Dương Dương ! – Nhìn Ma Kết bấy h trông như đứa trẻ ăn vụng kẹo bị mẹ phát hiện ra. Khốn khổ cho chàng, nàng đến lúc nào chẳng đến, lại đúng lúc này. Chàng đang bị vây bốn mặt không biết thoát thân đằng nào thì nay lại bỗng dưng xuất hiện chiếc lưới sắt trên trời chụp xuống. Lạy trời, thế là xong ! -Công chúa ! – Như Phi mắng – Người không hành lễ với hoàng thượng thì đáng tội gì ? -Ngươi im miệng ! – Nàng quát một tiếng khiến Xử Nữ cũng phải chào thua -Như tỉ tỉ ah, người ta là công chúa cành vàng lá ngọc, dám vô lễ với cả hoàng thượng thì tỉ muội ta có là cái gì ! – Thiền Phi nhếch mép cười Bạch Dương không thèm trả lời, mắt nàng nhìn Ma Kết như hai đống lửa cháy ngùn ngụt. Chàng muốn thanh minh nhưng khốn nỗi hai “chú hổ” kia quằm quặp nhìn chàng dò xét, bây h mà lộ thì coi như mọi việc sẽ hỏng bét cả. Thôi thì cứ để nàng chịu uất ức một chút, sau này ta sẽ làm thịt hai con hổ để nàng xả giận. -Công chúa, nàng hơi quá đáng rồi đó ! – Mặt chàng cau có – Trong mắt nàng còn có trẫm không vậy ? -Vậy trong mắt Người thì tỉ muội ta là cái gì ???? – Nàng càng sửng sốt trước cái cách chàng đang nhìn nàng – Người đi cầu thân Tiểu Quốc ta vậy mà tỉ tỉ ta còn đang mất tích, Người đã muốn lập ả tiện nữ kia ?? -Câm mồm ! – Như Phi mắng mỏ - Nói ai là tiện nhân? -Ái phi đừng xen vào ! Cứ để trẫm ! – ( Đến nước này mà vẫn giả vờ được, khâm phục ! Khâm phục !) – Nàng nên cẩn trọng lời nói -Không cần Người nhắc !!! – Nàng nghiến răng ken két – Chẳng phải chính mấy ả đã lập mưu đổ oan cho tỉ tỉ ta sao ? Thế mà Người lại còn … -Chuyện không có chứng cớ, nàng không được nói bừa bãi -Có phải ta nói nhảm hay không thì các người tự biết !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Không nhờ hoàng thượng lại là người như vậy !!!!!!!!!!!!!!!!!!! ( trời ơi oan uổng quá !) – Nàng gắt -Ngươi định làm loạn ở đây hả ? – Thiền Phi cũng quắc mắt lên nhìn -Người đâu ! Mau hộ tống công chúa Bạch Dương về tẩm cung – MA Kết vội vàng thét lớn, nét mặt giả vờ giận dữ. -Ta không chịu đâu !!!!!!! Nhất định có ngày các người sẽ phải hối hận đấy !!!!!!!!!! Nàng chưa nói dứt đã bị mấy công công to béo dắt đi, bắt phải về cung. Dương Dương tức quá khóc òa lên, vừa khóc vừa luôn miệng kêu tên mẫu phi của nàng và Cự Giải. Ma Kết bắt nàng về cung, không cho người của cung Tu Hoa ra ngoài, canh phòng cẩn mật, một con ruồi cũng không lọt qua. Dương Dương đã nghĩ đến chuyện liều chết xông ra ngoài về Tiểu Quốc mách phụ hoàng của nàng, nhưng khốn nỗi đi thì không đang tâm. Còn tỉ tỉ ? Ai sẽ tìm tỉ tỉ ? Ai sẽ trả thù ? _____Let it burn_____ -Song Ngư ! Song Ngư ! – Sư Tử hối hả chạy theo nàng, chàng gọi hoài mà nàng vẫn cắm đầu mà đi.-Bám theo ta làm gì chứ ! – Nàng lẩm bẩm một mình. -SONG NGƯ !! – chàng đuổi kịp nàng, vội nắm lấy tay nàng kéo giật trở lại -Bỏ ra !!! – Ngư muốn rút tay lại mà chàng thì nắm chặt quá – ngài làm gì vậy ? -Sao đã vội trở về vậy ? Ta đắc tội gì với cô nương chăng ? Sao lại không thèm nhìn mặt ta ?( ta lại đơ nữa bây h đó ) – Sư Tử thắc mắc -Ai giận ngài đâu chứ ! – Nàng nói, tay vẫn cố rút ra – Nguyên soái làm ơn bỏ tiểu nữ ra ! Giữa đường giữa chợ đừng nắm tay con gái nhà lành nữa ! -Ta … - Sư Tử giật mình bỏ tay nàng ra. – xin lỗi cô nương, tại hạ thất lễ ! Nhưng cô nương cũng đừng có giận ta như vậy ! -Ai nói ta giận ? -Rõ ràng là như vậy mà ! ĐỒ NGỐC ! Nàng bực bội lại quay người bỏ đi. Chẳng hiểu gì về nữ nhi hết ah ! -Ta xin lỗi ! – Chàng lại tất tả đuổi theo ( khổ thân chưa, ai bảo cãi nàng! ) -Nguyên soái xin lỗi cái gì chứ ! -Thì cô nương giận gì ta sẽ xin lỗi cái đó ! ( Bó tay !) -Nhưng ta nói là ta không giận mà ! Nguyên soái đừng bám theo ta nữa – Nói thế nào để tên ngốc kia hiểu bây h ? -Thật không ? ( lại còn tưởng thật nữa chứ ! ) – Sư Tử nhìn nàng chằm chằm, rất nghiêm túc đó ha -Thật ! – nàng cũng nhìn lại với ánh mắt hệt như vậy. Ngay sau đó nàng lại làm mặt lạnh đi tiếp -Cô nương bây h vội về như vậy sao ? – Chàng ta dò hỏi -Phải ! – Nàng trả lời nhát gừng -Đường xa như vậy nguy hiểm lắm đó ! – (Định dọa nàng hả ?) -Không sao ! -Cô nương không sợ cướp đường hả ? -Làm gì có cướp nào chứ ! -Nếu có thì sao ? -THÌ … - “sao lại cứ phải dọa ta như vậy chứ?” – thì mặc kệ ! Muốn chém muốn giết tùy … Sống chết có số ! -Nhưng ta không yên tâm ! -Ta không lo nguyên soái lo làm gì ? – Nàng cãi. Bực mình với anh ngốc này quá ! -Làm sao ta không lo được ??? – Chàng kêu lên. Song Ngư đột ngột dừng lại, đưa mắt nhìn chàng dò hỏi. Mặt Sư Tử đỏ bừng. Hình như ta lỡ lời a. -Thật Nguyên soái lo cho ta hả ? – Giọng nàng dịu lại.( ST: Đây mới là Ngư tiên hiền dịu của ta ha ! – SN: ai là của chàng vậy ?) -Ta sẽ thuê kiệu cho cô nương nhé ! -Kiệu đi chậm lắm ! Ta muốn về thật nhanh. -Vậy ... ta mua ngựa cho cô nương nhé ! -Ta không biết cưỡi ngựa ! – Giọng nàng hờn dỗi -Thế thì biết làm thế nào ? Đi bộ vừa mệt vừa nguy hiểm lắm đó ! -Thôi không sao – Nàng mỉm cười – Ta không ngại đâu ! -Vậy để ta đưa cô nương về ! -Không cần đâu. Như vậy phiền ngài quá ! Ngài còn bao nhiêu việc ... ( Có việc cũng dẹp qua một bên ! Đưa người yêu về nhà là trách nhiệm của kẻ nam nhi ! ) -Không sao ! Nói rồi, Sư Tử không chờ Song Ngư có đồng ý hay không, vác ngay nàng đặt lên ngựa. Song Ngư sợ hãi bám chặt vào cái yên ngựa, kêu toáng lên : -Ta không biết cưỡi ngựa mà ! -Cô nương đừng sợ, đã có ta đây ! Ngay sau đó, chàng cũng nhảy lên ngựa theo, ngồi sát đằng sau nàng. Chàng vòng tay qua người nàng, nắm lấy dây cương. Đoạn, Sư Tử quất roi vào mông ngựa, con ngựa chồm lên phi nước đại ra ngoài cổng thành, đi về hướng bắc. Ngư Ngư ngượng đỏ cả mặt. Tim nàng lúc này đập còn nhanh hơn cả vó ngựa nữa. Gió bấc thổi hai bên tai vù vù, nhưng nàng chẳng thấy lạnh gì hết. Có một người đang ở đằng sau nàng, sẵn sàng che chở cho nàng, cho nàng một điểm tựa vững chắc để nàng dựa vào. Song Ngư mỉm cười, lòng nhẹ lâng lâng. Đây là cảm giác gì vậy ? Là hạnh phúc chăng ? ____Romeo take me somewhere we can be alone Ill be waiting all theres left to do is run Youll be the prince and Ill be the princess Its a love story baby just say yes _____ Nàng khẽ quay mặt lại phía sau, chăm chú ngắm chàng. Lần đầu nàng được thấy chàng gần thế này ( ngắm giai đẹp là một hạnh phúc đó ) Sư Tử mỉm cười, mắt ngời sáng nhìn thẳng về phía trước ( đang lên mây đó mà !), một tay ôm nàng chặt hơn. Đi đến một cánh rừng, Sư Tử cho ngựa đi chậm lại, phi nước kiệu -Có thích không ? – Chàng hỏi nhỏ -Thích gì ? – Nàng nhướn mày hỏi -Cưỡi ngựa... Chứ nàng nghĩ thích gì ? Nếu thích ta sẽ dạy nàng -Chẳng thích ! – Nàng cười nói -Sao lại không ?? -Ta không thích cưỡi ngựa, ta muốn chàng cứ ngồi đằng sau ta thế này hơn... ---------Chap 42---------- Sắp đến ngày sắc phong hoàng hậu, trong cung bận bịu khôn tả. Ma Kết lại vừa rời xa giá đến chùa Hàm Long để cầu an. Hoàng cung hỗn loạn rối cả lên, một mình Xử Nữ không sao lo cho xuể. ... Hồng Hạc cung ... ... Hồng Hạc cung ... -Nương nương ! Chỉ vài ngày nữa là nương nương đã là mẫu nghi thiên hạ ! – Giọng một tì nữ ngọt xớt -Ta sẽ nhớ nơi này lắm đây ! – Như Phi cười khoái trá – Ta đợi ngày này quá lâu rồi ! -Nhưng nương nương ah, người không thấy Thiền Phi bỗng nhiên án binh bất động sao ? Lần trước cô ta ra tay với Cự Giải thật thê thảm như vậy, lần này chẳng lẽ không có động tĩnh ? -Tất nhiên cô ta không dám đụng đến ta đâu ! Cự Giải là người ngoại bang, ở đây thân cô thế cô, dù có là công chúa cũng chẳng thấm vào đâu. Thân phụ ta là Thái Sư so với cha cô ta hơn hẳn, cô ta dám sao ? -Nương nương vẫn nên cẩn thận Như Phi đến bên trường kỉ định ngồi xuống, cung nữ Tâm Nhi thấy vậy bèn đến phủi nệm. Tức thì dưới nệm có vật gì dài dài mềm mềm và trơn luỗn rơi ra. Con vật kinh khủng quằn quại dưới đất. Cung nữ Tâm Nhi sợ quá thét lên một tiếng : -Rắn ! -Mau bảo vệ Như Phi ! – một thái giám hô hoán Như Phi hoảng hồn lùi lại vài bước. Con rắn ở đây, có ngu đến mấy thì ả ta cũng biết là ai giở trò hại ả. Vì Bạch Dương còn đang bị nhốt ở cung Tu Hoa. Được lắm ! Ngươi muốn giỡn mặt với bổn cung sao ? Để xem cả nhà ngươi có được yên thân không. -Người đâu, mang con rắn kia đi nấu cháo dâng lên Thiền Phi ! -Nương nương bớt giận ! -Tâm Nhi ! Ngươi báo cho Thái Sư biết ! ... Thiền Cung ... -Cái gì ? Phụ thân ta bị Thái Sư hăm dọa sao ? -Bẩm, lão gia có lời nhắn nương nương không được khinh suất. Hiện tại Thái Sư vây cánh rất nhiều, lão gia không có đường thoát đâu ! -Ả tiện nhân Như Phi ! Dám chơi trò mách với thân phụ ả ! Tức quá ! -Nương nương cứ bình tĩnh, chúng ta phải thận trọng lên kế hoạch tỉ mỉ mới được ! -Cái hận này ta không sao nuốt trôi. Nói tóm lại, Thiền Phi tức đến phát điên lên mà vẫn không dám ra tay tàn độc. Cô ta không cam tâm mà vẫn phải cố nuốt cục nghẹn trong cuống họng. Ngày ngày bị Như Phi sai người đến mắng mỏ hành hạ, Thiền Phi ngày một hốc hác chẳng mấy chốc đã ngã bệnh. Cứ mặc cho hai ả hổ cái đó đấu nhau, Ma Kết vẫn ung dung đi lễ chùa. Dù ả nào thua thì chàng cũng có lợi. Trong khi đó, Bạch Dương vẫn phải ở lì trong cung và đang cố tìm cách thoát ra ngoài. Tội nghiệp Xử Nữ. Việc gì cũng đến tay nàng. Lúc thì cung Hồng Hạc bắt nấu cháo rắn, lúc thì Thiền Cung đòi canh bọ cạp, lúc thì Như Phi ngộ độc thực phẩm, lúc thì Thiền Phi mụn nổi đầy mặt, lúc thì Tâm Nhi gọi vài cung nữ ở Thượng Cung Phục đi trừng phạt Thiền Phi, lúc thì Tương Viễn quát tháo đòi thuốc cho chủ nhân. Lại được thêm Bạch Dương – vừa mới biết Ma Kết đã xuất cung – sống chết đòi xông ra ngoài (==’’). Cũng may cho nàng là Song Tử gần đây bỗng nhiên trầm tư mặc tưởng, không kiếm chuyện phá phách nàng nữa. _____ I always needed time on my own, I never thought I need you there when I cry _____ Nhược Tiêu Các. Đêm cũng khuya rồi, Xử Nữ vẫn ngồi bên chiếc đèn le lói, tính sổ tiền lương. Gần đây nhiều việc quá, nàng chạy tới chạy lui không xong. Cứ đà này không biết nàng có trụ được đến khi được miễn chức không nữa. Được miễn chức, nàng sẽ được ra khỏi cung. Cái thế giới bên ngoài kia lâu lắm rồi nàng chưa được thấy. Ở đó có phụ thân, mẫu thân, có người gánh hàng rong già ngày ngày đi qua trước cửa phủ nhà nàng ... Có Kim Ngưu ! Nàng đã từng trốn chạy, từng không muốn nhìn thấy người ta nữa. Nàng đã trốn đến đây rồi chợt giật mình nhận ra nơi này thật đáng sợ. Cho dù nàng có là ngươi bị tổn thương, cho dù trong mắt mọi người nàng là một thượng cung lạnh lùng và nghiêm khắc, nàng vẫn là một người con gái, và cần một ai đó ở bên cạnh nàng những lúc nàng mệt mỏi. Biết đâu ở ngoài kia lại có một người như thế ? Có thể người đó ở Thúy Giang, có thể người đó ở Duyên Hải, nhưng sẽ có một người như thế ! Thế giới ngoài kia thống khổ, nhưng ở đó nàng chính là nàng. Cửa bật mở, Xử Nữ giật mình. Bóng nam nhân nhảy vào phòng, tay phủi chút nước ẩm còn vương trên áo. -Sao tự dưng lại mưa cơ chứ ! – Song Tử làu bàu. Chàng quay ra nhìn đôi mắt ngỡ ngàng hướng về mình, mỉm cười chào Xử Nữ - Xử Thượng Cung ! Làm phiền nàng rồi ! -Tham kiến vương gia ! – Xử Nữ đứng dậy muốn hành lễ nhưng Song Tử ngăn lại -Ta chỉ là giữa đường gặp trời mưa nên ghé nhờ Thượng Cung chút thôi, không cần đa lễ ! -Vương gia muộn rồi mà ngài còn đi đâu vậy ? – Nàng nhướn mày hỏi. Mắt nàng đẹp thật ! -Ah ... – Song Tử bỗng nhiên thảng thốt, mắt chàng liếc ngang liếc dọc – không có gì, ta chỉ đi qua Thái Y viện một lát -Song Gia ốm sao ? Sao người không bảo nô tì dâng thuốc ! -Không phải ta ốm ... Chỉ là ... Ta muốn đi tìm một số thứ ! -Người mất đồ chăng ? Nô tì sẽ cho người đi tìm ! -Không cần ! Ta tìm thấy rồi ! -Là thứ gì vậy ? -Không có ... là kỉ vật cũ của ta thôi ! -Vậy ... – Xử Nữ đột nhiên cảm thấy lúng túng -Nàng chưa ngủ sao ? – Giọng chàng nhỏ nhẹ, cô nương nào nghe giọng đầy quan tâm như vậy chắc ấm lòng lắm -Nô tì bận chút việc ! Phải rồi ! Nô tì có dù, vương gia hãy cầm theo, trời mưa lạnh lắm ! – Nàng đến tủ gụ, lấy chiếc dù đưa cho chàng. Song Tử mỉm cười : -Lại phiền Thượng cung rồi ! Dạo này ta ít gặp Thượng Cung, sắc mặt nàng xem ra không được tốt. Nàng nên nghỉ ngơi, đừng ôm việc vào mình Nàng đột ngột sửng sốt. Có tin được không ? Đó không còn là Song Gia suốt ngày bày trò trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, đó là một ngự đệ ruột của hoàng đế với cùng một cách nghĩ, cùng một cách suy tư. Sao lại người bất ngờ trầm tĩnh y như người anh trai kia ? Tại sao Song Vương Gia này bỗng dưng như biến thành con người khác ? Ta cứ thắc mắc không hiểu tại sao Song Gia chẳng giống hoàng huynh của mình, nhưng giờ nàng biết là nàng nhầm. Dòng máu chảy trong huyết quản kia là dòng máu hoàng tộc ! Thứ kỉ vật đó, hẳn phải là một thứ cực kì quan trọng ! Người đã tìm thấy cái gì vậy ? Cho đến lúc chàng cáo từ, nàng vẫn bàng hoàng đứng nhìn theo, hàng loạt câu hỏi làm nàng khó nghĩ. Song Tử cầm dù của Xử Nữ bước ra khỏi các, hình như vẫn đang suy nghĩ điều gì. Bất chợt chàng dừng lại, như nhận ra mình vừa quên một thứ gì, chàng quay người nhìn nàng và mỉm cười tỏ vẻ biết ơn. Tim nàng bỗng nhói lên như có cái gì vừa đập vào. _____In the night I hear em’ talk the coldest story ever told _____ … Ngưu phủ … -Đại nhân, đến bao giờ đại nhân về ? – Người nhà Kim Ngưu bịn rịn hỏi -Ta đi nhanh thôi ! Nhớ đó, có ai đến hỏi phải nói ta về quê thăm mộ tổ rõ chưa ? Hôm nay Kim Ngưu mặc thường phục, cải trang qua loa một chút rồi ra khỏi thành. Một người một ngựa, một chiếc kim bài của Ma Kết để hộ thân và một bọc hai chục chiếc bánh đường nướng nhằm phía nam thẳng tiến hướng Giang Châu. Ngưu đi được một đoạn thì buồn ngủ ( tại sáng dậy sớm quá !) Chàng gật gù ngồi trên ngựa lim dim. -Nè ! Đi mà không chào ta một tiếng sao ? – Một cái đầu từ trên cây thò xuống làm Kim Ngưu giật mình ngã ngựa. - Huynh đi tìm lão thái y mới chết đó hả ? -Ui cha … Tiểu Nhân Mã đang treo mình trên cành cây, vội nhảy xuống đỡ chàng đứng dậy : -Vụng về quá ! Có thế mà cũng … -Tại cô làm ta giật mình đó ! – Chàng mắng mỏ - Sao cô lại ở đây ? -Huynh lớn tiếng cái gì chứ ! – Nàng cũng phát bực – Ta ở đâu thì kệ ta ! Nói rồi Tiểu Nhân Mã quay mặt đi, khoanh hai tay lại ra vẻ dỗi. Đúng là gã Trâu Mộng ah ! Nàng tưởng Kim Ngưu sẽ ra vỗ vai nàng và xin làm lành. Nào ngờ chàng thắt lại cái bao đựng bánh nướng rồi lại nhảy lên ngựa, vẻ mặt nghiêm trọng. Nàng vội vàng quay người lại, mắt mở to tròn vì kinh ngạc : -Nè !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Đi là đi luôn sao ? -Ừ ! – Chàng trả lời cụt lủn – Ta đi đây ! Cô mau về nhà đi, sư phụ sẽ lo đấy ! Mã Mã tức quá. Tự dưng giở chứng như vậy là sao ? Thường ngày hắn sẽ dỗ ta cơ mà ??? Ta đến đây rồi mà lại bỏ ta một mình ở đây không thèm chào câu nào ư ? -Huynh đi rồi về đừng có vác mặt đến gặp ta đó ! – Nàng hăm dọa – Ta không nhìn mặt huynh nữa đâu đấy ! -Tùy cô ! – Ngưu cứ đi -HUWAAAAAAAAAAAAAAAA .......... Nàng khóc òa lên như trẻ con. Tiếng nàng nức nở và uất ức. --------Chap 43------- -Cha ơi cha ! Cha là một vị danh sư lừng lẫy tiếng tăm mà lại có một tên học trò vong ân bội nghĩa ... Ngưu đã muốn quay đi rồi nhưng không đừng được, lại phải quay lại, xuống ngựa an ủi Nhân Mã : -Thôi ! Thôi ! Ta biết lỗi rồi mà ! -Không thèm nhìn mặt huynh nữa ! -Tiểu Nhân Mã là nữ anh hùng không chấp nhặt kẻ phàm phu tục tử như ta mà ! -Huynh mau đi đi ! Còn ở đây làm gì ? -Cô làm ơn đừng làm khó ta nữa được không ? -Ai thèm làm khó huynh ? Huwaaaaaaaaaaaaaaaaa -Vậy đừng có làm nũng nữa mà ! -Vậy đừng có làm nũng nữa mà ! -Ta làm nũng đâu chứ ? Cứ mặc kệ ta !!!! Huwaaaaaa -Đừng khóc nữa mà, ta xin cô đấy ! -Ta cứ khóc đấy ! -Cô mà khóc nữa là ta ... -Huynh làm gì ta chứ ? Lại muốn bắt nạt ta nữa ah ? Ta cứ khóc... Huwaaaaaaaaaaa -Ta ... -Huwaaaaaaaaaa Kim Ngưu không nói nữa. Chàng phăm phăm tiến lại gần, quyết liệt và dứt khoát. Chàng đưa tay ra sau gáy Tiểu Nhân Mã, lôi giật nàng về phía mình. Nàng bị bất ngờ quá, còn chưa kịp biết phản ứng thế nào thì đã thấy mình đang nép sát vào người chàng. Kim Ngưu cúi xuống, đặt lên môi nàng một nụ hôn... >>> FIRST KISS Trong khoảnh khắc, mắt nàng từ mở tròn xoe vì kinh hãi đã nhắm lại. Tim gần như rụng ra khỏi lồng ngực luôn, máu trong người hình như cũng không chảy nổi. Cả người nàng đờ đẫn ra vì quá bất ngờ.Cho đến lúc Kim Ngưu lỏng tay thả nàng ra, Tiểu Nhân Mã vẫn cứng đơ như khúc gỗ. Đầu nàng cứ gật gật về phía trước trong tình trạng vô thức. Đôi mắt bồ câu ngước nhìn chàng, dường như không hiểu cái gì vừa xảy ra nữa. Nàng đưa tay lên môi, bịt miệng lại, hai má đỏ bừng lên thật đáng yêu. Đó là cái gì vậy ??? -Còn khóc nữa hay thôi ? – Kim Ngưu mỉm cười hỏi. Có vẻ như Mã Mã còn chưa kịp trở về mặt đất. Ngưu lại tưởng nàng bị làm sao, lấy tay huơ huơ trước mặt nàng, rồi nâng cằm nàng lên lo lắng hỏi dồn : -Nè ! Nàng không sao chứ ? Phải gió hả ? Tiểu Nhân Mã nhìn thẳng vào mặt chàng một hồi, rồi bỗng chốc hai mắt nảy lửa. Nàng giẫm cho Kim Ngưu một cái làm chàng nhảy dựng lên, ôm chân kêu toang toác : -Nàng làm gì vậy ? -Đồ Trâu Mộng nhà chàng ... Ta cứ tưởng chàng là một vị quan thanh liêm chính trực, thông hiểu đạo lí, thuộc lòng lời dạy của Khổng Tử ... vậy mà giữa thanh thiên bạch nhật lại giở trò « cưỡng bức » con gái nhà lành như ta ... -Ta đâu có « cưỡng bức » nàng đâu ??????? Mà ... nàng mà cũng là con gái nhà lành sao ? -Chứ ta không phải hả ? -Không không, ah phải phải ! Nàng là con gái nhà lành. Con gái nhà lành ơi mau mau trở về nhà đi kẻo phụ thân nàng lại tưởng ta quyến rũ con gái nhà lành ... Mệt lắm ! -Không về ! Á ah... Chàng muốn chối bỏ trách nhiệm đó hả ? -Trách nhiệm gì vậy ? – Ngưu tròn mắt -Đúng thế mà ! – Nàng lại giẫm vào chân chàng cái nữa – Chàng ức hiếp con gái nhà lành rồi muốn trốn phải không ? Không có chuyện đó đâu. Ta sẽ đem chàng kiện lên quan phủ đó -Cho nàng kiện ! Ta chính là quan phủ đây ! – Kim Ngưu giả bộ như ngồi trên công đường, hắng giọng một lúc rồi ồm ồm nói – Nhân Mã tiểu thư ? Kẻ nào dám hiếp đáp nàng? Mau nói ra ta sẽ giúp nàng rửa hận ! -Có kẻ giở trò trêu ghẹo khuê nữ kìa, mau xử tội hắn đi ! -Nàng muốn ta xử hắn thế nào đây ? -Ta muốn ... muốn hắn đem ta đi cùng ! Ngưu bỗng nghiêm nét mặt lại, giọng chàng trầm hẳn xuống : -Không được đâu, nguy hiểm lắm ! -Mặc kệ ! – Nàng níu tay chàng -Ta nói thật đó ! -Thế nên ta mới muốn đi cùng chàng ! Chàng đâu có biết võ -Như vậy ta càng không thể để nàng mạo hiểm đi cùng ta -Nhưng ... -Đừng cãi ta nữa. Đâu phải ta đi vào hang cọp ! Nhất định ta sẽ về sớm mà ! Cứ yên tâm ở nhà đợi ta ! Đến Giang Châu tìm lão thái y đó sẽ có người bảo vệ mà ! -Là ai ? -Người của hoàng thượng ! Họ sẽ bí mật đi cùng ta ! -Vậy cho ta đi cùng ... -Không được !!! Nàng vùng vằng chạy ra một chỗ khác, quay lưng với chàng : -Ta chỉ lo cho chàng thôi mà ! -Tiểu Nhân Mã ! – Kim Ngưu lại gần, ôm lấy nàng thật chặt – Nghe lời ta ! Một lần thôi ! Trở về đi ! ____ Không dám cầu người sắc nước hương trời, hoa nhường nguyệt thẹn. Chỉ muốn cùng nàng phiêu bạt chân trời góc biển _____Ngoài trời lấm tấm mưa phùn. Khoảng đất gần chiếc cửa không cánh bị mưa hắt vào ướt lạnh. Ở một phía của cái nhà đốt một đống lửa, chia góc nhà bé xíu ra làm hai. Ở phía có cửa sổ là Thiên Yết nằm vắt chân sát đống lửa, thỉnh thoảng đưa hồ rượu lên tu một hơi. Phía đối diện là Cự Giải thu mình ngồi trong xó nhà, tay xoa xoa vào nhau cho bớt rét. Trông nàng có vẻ tội nghiệp đến nỗi, Thiên Yết phải bực mình ngồi dậy và nói – sau khi đã chờ cả buổi tối xem nàng có ra đống lửa hay không, chàng nghĩ rằng nàng rét sẽ tự động phải đến thôi: -Thôi cái trò đó đi được không ? Rét thì ra mà sưởi! Ai bắt cô khổ sở như vậy ? Nàng lấm lét nhìn sát thủ, hình như cũng muốn đến, nhưng cuối cùng lại thôi (==”) -Không sao ! Ta ngồi đây được rồi ! Cứ làm như ra đó ngồi thì hắn sẽ ăn thịt nàng vậy ! -Ta nói cô lại gần đây thì cô cứ lại đi ! ( Lòi đuôi cáo rồi ! hehe ) Bằng không ... mai ta đem cô bán vào thanh lâu thì đừng có trách ta ác ... -Biết rồi ! – Nàng tấm tức, vừa sợ vừa bực mình. Hắn cậy hắn có võ công cao cường, bắt nàng về đây rồi thì muốn gì cũng được chắc ? Nàng cũng là công chúa chứ bộ ! Phụ hoàng ơi, mẫu hậu ơi, con gái người bị người ta bắt nạt ... Cự Giải nhích người lại gần đống lửa. Nàng dò xét hắn một hồi, không có động tĩnh gì khả nghi. Lúc ấy nàng mới giơ tay ra huơ trên đống lửa. Hơi ấm phả vào người làm nàng thích thú. Giải Giải mỉm cười một mình “ Ấm thật !” Nàng không biết ánh mắt hắn đang chăm chú dõi theo từng cử động của nàng. Chẳng phải lần đầu tiên hắn nhìn nàng như vậy. Ngay từ khi nàng còn ở trong cung, chẳng thiếu những lần hắn ngồi trên một bờ tường nào đó và hướng mắt về phía nàng. Chỉ lặng lẽ, chỉ âm thầm, chỉ một mình hắn biết. Giống như người ta ngắm trăng, ngắm là để cho mình một niềm hạnh phúc nào đó, chứ trăng thì chẳng biết đến kẻ si tình. Bây giờ cũng thế, hắn ngắm nụ cười của nàng một cách vụng trộm, tự hỏi liệu có bao giờ nàng mỉm cười với hắn. Bất chợt nàng quay ra nhìn Thiên Yết. Hắn giật mình, vội vàng quay mặt đi ra vẻ làm ngơ và lại cho hồ rượu lên miệng Sao lại nhìn ta chứ ! – Hắn lẩm nhẩm. ( thì làm gì còn ai mà nhìn ? ) Nàng thấy hắn có chút kì lạ, nhưng cũng không để ý. Nàng đang muốn nói cái gì với hắn, nhưng lại ngần ngừ xấu hổ. Có nên bảo hắn không ? Ôi nhưng ta ngại lắm Ta là nữ nhi mà ... Nhưng không thể cứ mãi thế này được, ta chết mất ! -Này ! – Cự Giải ngập ngừng Chàng không thưa. -Này ! Cũng vẫn nằm im -Thiên Yết ! Chàng bấy h mới bỏ hồ rượu sang một bên, hất hàm hỏi -Muốn gì ? -Ta ... – Nàng lại ngập ngừng. Má nàng đỏ bừng lên, không biết có kẻ tim muốn nhảy khỏi lồng ngực -Nói gì thì nói đi ! – Thế mà vẫn hách dịch như vậy sao ? -Ta ... ta ... -Ta cái gì mà ta ! Nàng quay mặt đi cho khỏi ngượng, ấp úng -Ta ... muốn ... -Bực mình với cô rồi đấy ! -TẮM !!! – Nàng nói nhanh như thể không muốn ai nghe thấy cái từ nàng vừa nói ra. -Cái gì cơ ? – Thiên Yết đứng người. Trước đây lúc bắt nàng về hắn không nghĩ đến chuyện đó -Ta nói rồi đó ... Làm sao mà ta chịu được không tắm cơ chứ ??? – Giọng nàng phụng phịu như sắp khóc ( Mặt Thiên Yết bấy h trông như thế này này : ==”) ---------Chap 44--------- -Hôm nay chợ đông vui quá ! – Bảo Bình vừa cười nói vừa phe phẩy quạt lông. Không ai trả lời. Lạ nhỉ ? Sư Tử huynh ít nói đã đành, hôm nay Nhân Mã cũng kiệm lời quá vậy ? Không ai thèm nói chuyện với ta sao ? Ah, thực ra cũng có người lên tiếng, nhưng những người đó chẳng liên quan ==” Ah, thực ra cũng có người lên tiếng, nhưng những người đó chẳng liên quan ==” -Sàng tiền minh nguyệt sương Nghi thị địa thượng quang ... – Một trong số những tên “nguy hiểm” đi theo Nhân Mã ngâm nga -Đồ ngu ! Sai bét rồi ! Đã không có răng lại còn đòi ngâm thơ ! Phải là Sàng tiền quang nguyệt minhNghi thị thượng địa sương Bảo Bình không thèm để ý, chỉ ngạc nhiên quay đầu liên tục sang hai bên, nhíu mày quan sát hai con người “trầm lặng” đi hai bên mình. -Hôm nay chợ đông đúc quá !!!! – Bảo Bảo cố ý nói to như muốn thu hút sự chú ý từ hai người đồng hành – Hoàng thượng sắp lập hậu nên ai cũng vui vẻ ! Vẫn không ai trả lời. Bảo Bình tức quá, đang đi bèn đứng sững lại. Một trong số những tên “nguy hiểm” bám theo sau không để ý, bất đồ đập mặt vào lưng chàng, ngất tại chỗ. Thế mà Sư Tử và Nhân Mã vẫn cắm đầu mà đi. -Này ! – Bảo Bình la lên – Hôm nay hai người bị làm sao vậy ? Mã Mã và Sư Sư bấy giờ mới giật mình nhìn nhau, phát hiện ra Bảo Bảo đã đứng lại từ bao giờ. Cả hai đều tròn mắt không biết chuyện gì xảy ra : -Hả ? Ai bị làm sao ? – Sư Tử hỏi Nhân Mã -Huynh ấy phải gió hả ? – Mã Mã lại hỏi Sư Tử -Ai phải gió hả ? – Bảo Bình lại đuổi theo hai người, lấy quạt lông gõ vào đầu Nhân Mã – Ngưu huynh vừa đi hôm qua, hôm nay không phải cô đã nhớ đến phát điên luôn rồi chứ ? -Ta không có ! – Mã Mã đột ngột đỏ bừng mặt, nổi khùng lên mà tru tréo -Lại còn Sư huynh nữa ! – Bảo Bảo lại quay sang lườm Sư Tử - Từ sáng đến giờ huynh cứ khoanh tay, cười nhăn cười nhở. Có gì buồn cười thì cười to lên xem nào ! -Hì hì ! – Sư Tử nhìn chàng, hình như Bảo Bình có cái gì khiến người ta buồn cười lắm nên Sư Tử bật cười thành tiếng – hì hì ! -Sao lại cười ta ? – Mặt vị quốc sư như chàm đổ -Bảo huynh không hiểu đâu ! hì hì hì hì ... Bảo Bảo càng lúc càng lấy làm khó hiểu. Trời không bão mà ai ai cũng điệu bộ kì quặc. Một người vừa đi vừa cười, lúc cười mỉm, lúc nhếch mép, lúc cười hô hố, lúc cười sằng sặc. Người đi đường nhìn vào lại tưởng tướng gia bị phải gió, ai nấy xì xào bàn tán. Bảo Bình xấu hổ giơ quạt lông lên che mặt. Thế còn người kia ? Tiểu Nhân mã hai tay ôm mặt, không cười không nói, má đỏ dừ như thịt luộc chưa chín. Nàng cũng cười, nhưng chỉ cười khúc khích một mình, cười xong lại cau mày lo lắng, lo lắng xong lại đỏ mặt và cười ==”. -TÓM LẠI LÀ HAI NGƯỜI CÓ CHUYỆN GÌ VẬY ???? LÀM TA BỰC MÌNH RỒI NHA !! -Huynh không hiểu đâu, hỏi làm gì ? – Cả hai cùng đồng thanh nói. Bỗng chốc Sư Tử và Nhân Mã tròn xoe mắt nhìn nhau kinh ngạc -Huynh ... ????? -Cô cũng ... ????? -Hai người làm sao ? – Tại sao không ai chịu nói cho Bảo Bảo vậy trời ??? -Hahahahahah ! – Sư Sư và Mã Mã lại đồng thanh cười hô hố - Thật hả ??? -Đúng! Huynh cũng giống ta đúng không ? -Phải là cô giống ta mới đúng ! -Chúng ta hiểu nhau ! Hảo huynh đệ ... ah không ... hảo huynh muội ! -Hảo cái nỗi gì ! – Bảo Bình đã chịu đựng hết mức, đầu như muốn nổ tung vì hai huynh muội tốt kia -Đã nói Bảo huynh không hiểu, đừng có xí xớn ! Hảo ca ca ... -Hảo muội muội ! -Mặc kệ các người, nói chuyện với các người nữa chắc ta đi đầu xuống đất quá ! Bảo Bình bỏ đi, mặc cho hai hảo hảo đồng chí kia cứ đi giữa chợ, khoanh tay, ôm mặt, rồi cười. ______ And that’s why I smile ______ Cự Giải tỉnh dậy, giật mình hoảng hồn thấy Thiên Yết ngồi lù lù trước cửa. Hắn bình thường vẫn ra ngoài vào ban ngày kia mà, sao hôm nay lại ở nhà chứ ? Và … Giải Giải hơi gai người … hắn lại còn ngồi mài gươm nữa … Nghĩ đến đó người nàng co rúm lại. Hay là tại hôm qua ta nói chuyện đó ? ( Liên quan gì ? ) nên hắn thấy ta phiền phức, muốn cho ta đi đời ? Phụ hoàng mẫu hậu ơi, vĩnh biệt ! Nữ nhi không được gặp hai người nữa rồi ! -Dậy rồi hả ? – Hắn hất hàm hỏi, giọng trầm và khàn – Công chúa gì mà ngủ như heo ! Giờ này mới dậy sao ? -Kệ ta ! – Nàng đỏ mặt chống chế - Tại ta đi ngủ muộn chứ bộ ! Hắn đứng lên, tiến lại phía nàng, tay vẫn lăm lăm cầm kiếm. Nàng sợ xanh cả mắt. Nhìn điệu bộ nàng, Thiên Yết biết ngay nàng đang nghĩ cái gì, hắn cau mày : -Cô lại giở chứng gì nữa đây ? -Sao … sao … sao hôm nay ngươi lại ở nhà ? – Nàng lắp bắp – Lại … lại còn mài … mài thứ đó nữa … ==” -Nghĩ ta giết cô chắc ? – Thiên Yết chép miệng – Nói với cô bao nhiêu lần rồi ? Ta mà muốn giết thì từ khi cô còn ở Dịch quán đã không xuống mồ rồi ! Ngay từ đầu … Nói đến đấy chàng chợt im bặt. Ngay từ đầu làm sao ? Suýt nữa chàng nói hớ. Cũng may nàng không nhận ra. -Biết đâu đấy … Ngay từ đầu người không định giết, nhưng lỡ ngươi lại đổi ý … - Nói đến đó nàng chợt nhận ra là mình đang tỏ ra sợ hãi, vội vàng chống chế - Không phải ta sợ chết đâu … nhưng … - không ổn rồi, nói thế này chẳng hóa ra nàng tự nhận mình nhát gan ( Không sợ chết thì sợ cái gì ? ) -Phiền phức quá ! -Ta không có … chỉ là ta thấy lạ … ngươi ở nhà làm gì ? -Thế không phải cô muốn đi tắm hả ? Cự Giải ngẩn người ra một hồi lâu, hai mắt tròn xoe, hình như nàng không hiểu hắn nói cái gì. -Này ! không phải sao ? -Chuyện đó … - Nàng không nghĩ hắn sẽ chấp nhận chuyện đó thật. Hắn lấy một cái bọc vải, ném cho nàng. Cự Giải mở ra xem. Đấy là một bộ y phục nữ may bằng lụa trắng. Nàng nhìn hắn với vẻ dò hỏi : -Ngươi … Ngươi kiếm đâu ra vậy ? -Hỏi làm gì ? -Không phải ngươi đi ăn trộm của người ta đấy chứ ? -Ta là sát thủ chứ đâu có phải kẻ cắp vặt ? – Chàng cãi – Cái đó, đúng là ta lấy của người ta nhưng ta để lại tiền cho họ mà ! Nàng cầm bộ y phục trên tay, mỉm cười. Không ngờ hắn cũng cho phép a … -Đi theo ta ! -Đi đâu ? – Nàng hơi chột dạ, bắt đầu thấy hối hận. Sao hôm qua nàng lại ngốc nghếch mà đi bảo với hắn ? Nàng ăn phải thứ gì không biết -Cô còn muốn đi đâu nữa ? – Hắn lườm nàng chằm chằm -Nhưng ở đâu ? -Ở đâu thì cũng không phải ở đây ! Ôi không ! Lẽ ra ta phải không nói … ARGGGGGGGGG Ta sao lại quên mất. Đây không phải cung cấm. Mà … hắn cũng không phải là lão thái giám ! Nghĩ đến đó chân tay nàng bủn rủn. Hắn ra hiệu cho nàng đi theo hắn mà nàng không đứng lên nổi -Đừng làm ta bực đó nha ! -Đi tắm thật sao ? -Đó là cô nói đấy ! Nàng thất thểu theo hắn ra khỏi nhà. Lần đầu tiên nàng vào sâu nơi hoang vắng này. Bên cạnh ngôi nhà nhỏ của hắn có vài chiếc nhà khác, nhưng không có người ở. Cây cỏ mọc tràn lan, mặc dù bây giờ trời vẫn đang rất lạnh. -Nơi này là nơi nào ? -Hỏi làm gì ? -Thì ta cũng phải biết ta đang ở đâu chứ ! – Nàng giận dỗi -Nơi này ... – Thiên Yết hơi sững người lại, nhìn quanh cảnh vật một lúc – Nơi này thuộc địa phận Giao Châu, phía Bắc kinh thành, ở giữa hai ngọn núi. Ở nơi này mọc rất nhiều ngọc quế, mùi quế thấm vào cả nước suối, nên nước suối ở đây dùng để nấu rượu rất ngon. -Ta đâu có hỏi ngươi mấy thứ đó ! -Nước ở đây dùng để nấu một loại rượu đặc sản, là rượu Nhưỡng Tuyền. Thế nên người ta gọi nơi này là Nhưỡng Tuyền cốc ! -Nhưỡng ... Tuyền ... Đọc đau cả miệng Trong cốc có một cái động, trong động có một khe suối, nước nóng quanh năm, là nơi bắt nguồn của suối Nhưỡng Tuyền. Ta dẫn cô đến đó !
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương