Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 63: Nghĩ cũng đừng nghĩ



Editor: Luna Huang

Bởi vì gây ra chuyện không vui như vậy, Ôn Tâm đã bất tỉnh, Lãnh Hạo cũng ra lệnh cho giải tán tiểu yến, chúng tiểu thư giải tán, lúc gần đi còn không quên tức giận trừng mắt tỷ muội Ôn Nhu mới rời đi.

Ôn Tâm cũng được dời đến hậu điện, mời thái y bắt mạch, nói là nhất thời tức giận công tâm, bất tỉnh mà thôi, không có gì đáng ngại, Ôn Nhan ở một bên cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố, khốc khốc đề đề nói bản thân không tốt, làm nhị tỷ tỷ tức giận.

Thái hậu mặt âm trầm, như có điều suy nghĩ trở về Loan Hoàng điện.

Trong ngự thư phòngm Thanh vương hắng giọng, Ôn Nhu lo lắng, Lãnh Hạo không giải thích được, Thanh vương cùng Ôn Nhu ngồi đối mặt nhau, Lãnh Hạo ở giữa hai người chậm rãi đi thong thả bước.

" Nói như vậy, ngũ ca ngươi chung tình chính là Trấn Quốc công tử, mà không phải là Ôn tam cô nương?" Lãnh Hạo nhéo mi, khuôn mặt hối hận, tựa hồ đang hận bản thân không nên hạ chỉ để Ôn Nhan vi Thanh vương phi gấp như vậy.

"Vâng." Thanh vương xanh mặt trả lời một câu.

" Vậy ngũ ca ngươi sao không nói sớm, trẫm đã hạ chiếu chỉ, hôm nay nên làm thế nào mới tốt? Trẫm sẽ không thể thư hồi ý chit, đây không phải là tác phong của đế vương." Lãnh Hạo nhéo mi lắc đầu, "Hơn nữa, nhẫn ngọc kia là ngũ ca đưa cho Ôn tam cô nương, sao lại biến thành chung tình với Trấn Quốc công tử?"

" Vương Thượng không hỏi qua ý tứ của hạ thần." Thanh vương nói xong hận hận, Ôn Tâm, hắn đúng là thích, mà hắn càng thích vinh quang của ngôi vị Trấn Quốc công tử của nàng, hắn lấy nàng, không khác gì vì mình thêm một phần lực lượng, cho nên, hắn nhất định phải đem nàng thú vào Thanh vương phủ, "Vương Thượng miệng vàng lời ngọc, nói ra tự nhiên không thể sửa, chuyện cho tới bây giờ, hạ thần cũng chỉ có thể ủy khuất Trấn Quốc công tử, làm trắc phi tiến vào Thanh vương phủ." Nếu không có như vậy, hắn không cần đem nhiều tâm tư đặt ở trên người nàng như vậy, để cho nàng đối với mình khăng khăng một mực.

" Trăm triệu lần không thể." Nghe được Thanh vương nói như vậy, trên mặt Ôn Nhu lo lắng càng đậm một phần, "Nhị muội muội từ nhỏ luôn muốn một đời một đôi, tuy rằng trong phủ Thanh Vương gia đã có đông đảo cơ thiếp, mà nhị muội muội chung tình với Thanh Vương gia cũng chỉ có thể ủy khuất bản thân, hiện nay thậm chí ngay cả chính phi cũng không phải, mà là trắc phi, nếu để cho nhị muội muội biết, với bản tính cương liệt của nhị muội muội, sẽ tìm chết cũng không chừng, mong rằng Thanh Vương gia khai ân, buông tha nhị muội muội đi, Ôn Nhu tin tưởng thời gian là thuốc chữa thương tốt nhất."

Nếu để cho Ôn Tâm tiến vào Thanh vương phủ, bất kể là lấy thân phận như thế nào, ngôi vị chính phi cũng là chuyện sớm hay muộn, nàng sao để Ôn Tâm cùng Thanh vương thực hiện được, nàng muốn Ôn Tâm cả đời này cũng đừng mong tiến vào Thanh vương phủ, mà tất cả mọi người đều biết nàng là nữ nhân Thanh vương chung tình, còn ai có lá gan thú nàng? Mà Ôn Nhu, còn hảo hảo để nàng ở nhà chiếu cố nhiều hơn nữa.

Thanh vương nghe vậy nhìn Ôn Nhu, nhìn dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của nàng, nhịn không được liên tưởng tư vị nàng ở trong lòng hắn, thế nhưng ở trong mắt nàng hết lần này tới lần khác tìm không được bóng dáng của hắn, hắn cứ cho là nàng là nữ nhân hắn không cần, thời gian nàng nhìn thấy hắn, trong mắt tràn là nên đầy hình bóng của hắn! Làm sao có thể không nhìn thấy hắn một chút?

Nhưng mà, càng như vậy, hắn càng mãnh liệt muốn lấy được **, hắn yêu thích nữ tử như vậy, hắn muốn nữ tử như vậy, cứ cho là nàng là Bạch vương phi thì như thế nào, nếu hắn có thể đem có thể đem nàng ném cho Bạch vương, tự nhiên cũng có bản lĩnh đem nàng trở về!

" Vậy chiếu như tẩu tẩu nói như vậy, cũng chỉ có thể chia rẽ tình cảm của ngũ ca cùng Trấn Quốc công tử?" Lãnh Hạo nhéo mi hỏi, hắn đương nhiên biết trong lòng Thanh vương nghĩ cái gì, món đồ kia, tuyệt không có thể rơi xuống trong tay hắn!

" Đây cũng là chuyện không thể tránh được." Ôn Nhu khẽ thở dài một hơi, "Nếu là trong lòng Thanh Vương gia có nhị muội muội, thực sự muốn vì nhị muội muội tốt, mà nếu Thanh Vương gia lựa chọn tam muội muội, Ôn Nhu hy vọng Thanh Vương gia có thể buông tha nhị muội muội."

" Bạch vương phi thực sự là giải thích rất hay." Thanh vương biết được việc này nhất thời không thể gấp, liền thái độ hòa hoãn, không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm Ôn Nhu, nghĩ đến không lâu sau liền có thể đạt được mỹ nhân như vậy, càng là không chiếm được, trái lại càng muốn.

Mà món đồ kia, chỉ có thể từ từ lên kế hoạch thôi.

" Ôn Nhu đây là thật tâm vì nhị muội muội tốt." Ôn Nhu giả bộ dùng khăn che khóe mắt.

" Được rồi, nếu như vậy, cũng chỉ có thể ủy khuất Trấn Quốc công tử rồi, ngày sau trẫm lại vì nàng tìm một hơn sự tốt bồi thường." Lãnh Hạo cũng giả bộ đáng tiếc thở dài, hướng Thanh vương nói, "Ngũ ca, Trấn Quốc công tử có lẽ là cũng nên tỉnh, ngươi không đi nhìn một cái sao?"

" Hừ!" Thanh vương đứng lên, cố sức vung tay áo, hành lễ cáo lui cũng không hành liền rời đi, đủ thấy trong ngày thường không đem đế vương này để vào mắt.

Thanh vương đi rồi, Lãnh Hạo hướng Ôn Nhu mỉm cười, nói: "Tẩu tẩu, không biết trẫm làm như vậy, có giúp được tẩu tẩu không? Có thể hợp ý tẩu tẩu không?"

" Vương Thượng nhìn thấu được." Ôn Nhu cũng mỉm cười, xem ra Vương Thượng này, thật đúng là như nàng nghĩ một dangj, giả bộ, "Chỉ là Ôn Nhu không biết, Vương Thượng vì sao phải giúp Ôn Nhu?"

" Bởi vì tẩu tẩu là người đầu tiên đối xử tốt với đại ca." Thời gian nói đến Lãnh Triệt, tiếu ý trong mắt Lãnh Hạo dần dần không còn, thần sắc bất cần đời theo tiếu ý trong mắt một lượt biến mất, "Cùng với nói là giúp tẩu tẩu, không bằng nói là giúp đại ca."

Người đâu tiên đối tốt với hắn? Lẽ nào ba mươi năm nay, chưa từng có người nào muốn hắn sống tốt sao?

Ôn Nhu có chút kinh hãi, thời gian nhìn Lãnh Hạo, hắn lại lấy ra dáng dấp bất cần đời, phảng phất như trầm tĩnh mới vừa rồi chưa từng tồn tại.

" Nếu là Vương Thượng không có gì, Ôn Nhu cáo từ."

" Ân, thời thần cũng không còn sớm, tẩu tẩu mời trở về đi."

Lãnh Hạo nhìn bóng lưng của Ôn Nhu, tiếu ý khóe miệng chậm rãi ẩn lui, con ngươi đen nhánh như có điều suy nghĩ, hy vọng nàng là một người thật sự mong đại ca tốt.

Ôn Nhu bước ra ngự thư phòng, gió lạnh thổi vào mặt, khiến cho nàng không khỏi run lên một cái, đi đến trường xe ngựa, phát hiện xe ngựa đã thưa đi rất nhất, lại tìm không được bóng dáng của Túc Dạ.

Ôn Nhu thở dài một tiếng, chẳng lẽ muốn để cho nàng đi bộ quay về sao? Nghĩ không khỏi ôm lấy áo khoác trên vai, nhấc chân liền muốn đi.

" Tẩu tẩu có cần bạn đồng hành không?" Đúng lúc một cỗ xe ngựa chạy đến, Ôn Nhu nghe thấy được thanh âm ôn nhã của Huyền vương, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Huyền vương xốc màn xe, nhìn nàng cười, "Đại ca đột nhiên phát bệnh, Túc Dạ tiễn đại ca hồi phủ, đại ca đặc biệt phân phó Li tiễn Vương phi một đoạn."

Được người đánh xe nâng đỡ, Ôn Nhu leo lên xe ngựa ấm áp, ngồi ở chỗ ngồi đối diện Huyền vương.

" Không biết đúng hay không là Ôn Nhu cùng Huyền Vương gia hữu duyên, luôn có thể gặp phải." Ôn Nhu cười nhạt nói, "Không biết lần trước gặp ở trên đường."

" Tẩu tẩu còn nhớ rõ Li." Huyền vương cũng là cười ôn hòa, thấy trên vai Ôn Nhu còn dính hoa tuyết không hòa tan, đột nhiên sinh ra ý đính muốn giúp nàng phủi đi, đang giơ tay lên bỗng nhiên buông xuống, bản thân vì bị ý nghĩ của mình hù dọa.

" Tự nhiên nhớ kỹ, dù sao lấy một kẻ ngu si lấy thân thể của mình vì một người lạ đỡ đao cũng ít khi thấy." Nhất là còn là một kẻ ngu si không phân biệt được vẻ đẹp của nam nữ.

" Nói như vậy, Li trong mắt của tẩu tẩu, là người ngu rồi?" Huyền vương không có tức giận, ngược lại thì cười đến nhu hòa hơn.

Ôn Nhu chỉ là mỉm cười, từ chối cho ý kiến, Huyền vương này, khiến cho nàng cảm thấy như một ly nước ấm, không bất kỳ tạp chất gì, có thể làm ấm đến tận nhân tâm.

Hai người như có như không cười, phảng phất là cố nhân quen biết đã lâu một dạng, chung đụng được kịp thời hòa hợp.

Cho đến khi người đánh xe ghìm ngựa, Ôn Nhu mới biết đến Bạch Vương phủ rồi, hướng Huyền vương khẽ gật đầu tỏ lòng biết ơn, liền xuống xe ngựa.

" Tẩu tẩu, đừng quên ngươi còn thiếu Li một ân báo đáp." Ôn Nhu xuống xe ngựa, bước đến đại môn, Huyền vương không ngờ xốc màn xe, hướng nàng hơi đề cao âm lượng nói một tiếng.

" Tất nhiên là nhớ kỹ." Ôn Nhu cười nhạt trả lời, không nói gì nữa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...