Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 72-1: Tam phương thất thủ



Editor: Luna Huang

** tâm mang ý xấu **

Chỗ của Ôn Nhu cùng Vương Như Mẫn.

Túc Dạ lái xe ngựa, Ôn Nhu cùng Vương Như Mẫn ngồi bên trong xe ngựa, Ôn Nhu nhắm mắt nghĩ ngợi kế tiếp sẽ phát sinh chuyện, không muốn cùng Vương Như Mẫn nói nhiều, Vương Như Mẫn nhìn Ôn Nhu cũng không vừa mắt, không muốn nói nhiều, chỉ nhìn chằm chằm bụng của mình, chỉ hận không thể đem cái bụng bằng phảng của mình nặn ra một nam oa oa.

Xe ngựa chạy chầm chậm chậm rãi ngừng lại, sau đó nghe được thanh âm cung kính của Túc Dạ: "Vương phi, Mẫn phu nhân, đã đến Thấm Hương lâu."

Vừa nghe nói đến Thấm Hương lâu, trên mặt Vương Như Mẫn tức khắc lộ ra vui mừng, không kịp chờ đợi hướng Ôn Nhu cười nói: "Vương phi tỷ tỷ, đến Thấm Hương lâu rồi, chúng ta mau vào đi thôi, muội muội không kịp đợi muốn nếm thử món điểm tâm ngọt rồi."

" Muội muội tham như vậy, cũng phải cẩn thận hậu quả mới phải." Trong lòng Ôn Nhu cười nhạt, vội vã như vậy muốn đưa nàng đến hoàng tuyền, cũng không biết cuối cùng là ai vào địa ngục.

Lúc Ôn Nhu nói lời này, Vương Như Mẫn rõ ràng thấy được trong mắt nàng có băng lãnh cùng sát ý, lại chăm chú nhìn, nhưng chỉ là trước sau như một cười nhạt, Vương Như Mẫn không khỏi tự chế giễu bản thân, bất quá hoa mắt thôi, Ôn Nhu đồ con lừa này làm sao có nhãn thần đáng sợ như vậy.

Ôn Nhu đứng ở trước Thấm Hương lâu, nhìn trên đầu cửa có tấm bảng sơn vàng ghi "Thấm Hương lâu", nhìn lại náo nhiệt trong lầu hoàn cảnh an tĩnh trang nhã, không khỏi tán thán, không hổ là đế đô đệ nhất lâu, quả thực không bình thường, bất quá Thanh vương muốn động thủ, cũng có thể thấy thân phận địa vị cùng lực lượng không giống nhau.

Nếu là Thanh vương muốn ở Thấm Hương lâu động thủ, sau ngày hôm nay, bất luận đây là trà lâu tiên đế tán thưởng hay là đế đô đệ nhất lâu, đều sắp không thể tồn tại nữa rồi, dù sao đường đường Bạch vương phi ở đây gặp chuyện không may, thử lâu muốn tiếp tục, chỉ sợ là không thể nào, Ôn Nhu nhìn kiến trúc trước mắt, thật không nỡ hủy diệt, được rồi, cứ cho là không vì mình, cũng vì một gian trà ngon chỉ trong chốc lát bị hủy hoại, nàng phải hảo hảo thưởng thức mới được.

Chọn địa phương như thế hạ thủ, xem ra Thanh vương cho là mình nắm chắc phần thắng, trước mắt bao người diệt trừ nàng, tất nhiên sẽ áp dụng thủ đoạn "Ngoài ý muốn", lúc thắng lợi, thực sự là thay mình báo một chút tâm thù, vừa hung hăng đánh vào mắt của Bạch vương phủ một cái, còn có thể lấy việc này tố cáo, thực sự là đem Bạch vương phủ chà đạp dưới lòng bàn chân rồi.

Mà Bạch vương, cũng còn có thể nhẫn, có thực lực, vẫn còn nhẫn để Thanh vương một người tầm thường trên đầu mình tác uy tác phúc, quả nhiên là sự nhẫn nại rất cao.

Ba người khó khăn lắm bước vào Thấm Hương lâu, mắt sắc của chưởng quỹ liền nhìn thấy thân phận ba người bất phàm, vội vã tự mình tiến lên cung nghênh: "Ba vị khách quan, có cần giân thượng đẳng?"

"Hiển nhiên." Vương Như Mẫn dẫn đầu lên tiếng, "Muỗn thiên tự tọa, phi lâm gian."

Vương Như Mẫn vừa nói ra hai chữ "Phi lâm", trong mắt của chưởng quỹ hiện lên một tia một tia, lập tức tiêu thất, sau đó vừa cười nói: "Khách quan nhìn liền biết là quý nhân, thiên lâm gian là chỗ tốt nhất của thiên tự tọa."

" Mời khách quan đi theo ta." Chưởng quỹ dứt lời, tự mình dẫn Ôn Nhu ba người đến tầng ba của lầu các, đẩy cửa "Thiên lâm" ra, giải thích, "Không biết khách quan là muốn thưởng thức món điểm tâm ngọt, hay là đối với hay là đối với trà thơm cảm thấy hứng thú?"

" Phù dung tịnh đế, tân hoa lãng nhị, hàn mai ngạo tuyết, mỗi thứ một phần." Vương Như Mẫn còn chưa ngồi xuống, liền hướng chưởng quỹ phân phó nói, ba món điểm tâm này, là nàng ra ám hiệu cho chưởng quỹ.

Chưởng quỹ hiểu ý, cười nói: "Không biết khách quan loại nào trà thơm nào?"

"Chấn trạch xuân trà, một ấm." Ôn Nhu đi tới trước cửa sổ, thản nhiên nói.

" Như vậy mời khách quan ngồi chờ một chút, ta đây liền đi chuẩn bị." Chưởng quỹ khẽ gật đầu, lui xuống.

Ôn Nhu đứng ở trước cửa sổ, duỗi tay đẩy cửa sổ đóng chặt ra, đập vào mắt là cảnh cả đế đô phồn hoa nhất, không khỏi cười nói: "Mẫn muội muội thực sự là biết chọn địa phương, nơi này thu hết cả đế đô phồn hoa vào đáy mắt, nói vậy Mẫn muội muội là thường đến đây, nếu không thế nào vừa mở miệng liền chọn được nơi tốt như vậy."

"Cũng không phải là thường đến, chỉ là thích nơi này có nhiều món điểm tâm ngọt." Nhãn thần Vương Như Mẫn rùng mình, ngửi được vị đạo không tầm thường, Ôn Nhu nói như vậy, tựa hồ là trong lời nói có chuyện?

Đợi chưởng quỹ đi xuống lầu, hướng tiểu nhị nháy mắt, tiểu nhị gật đầu, hướng lầu hai chạy đi, sau một lát, chưởng quỹ mới tự mình mang món điểm tâm ngọt cùng trà lên lầu.

Mỗi lần bước một bước, tâm của chưởng quỹ đau một phần, đây chính là cơ nghiệp tổ tiên lưu lại a! Bị hủy như vậy! Muốn hắn lấy mặt mũi gì đi gặp tổ tiên a! Thế nhưng đây là mệnh lệnh của Thanh Vương gia a, tử mệnh lệnh a! Nếu không tuân theo, sẽ đem hắn cả nhà đem hắn tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội! Như vậy, hắn không muốn cũng phải muốn rồi! Tổ nghiệp cùng con cháu đời sau, hắn lựa chọn con cháu, chỉ cần sống, hắn tin tưởng, tổ nghiệp của bọn họ nhất định sẽ lại lần nữa phát triển!

Vương Như Mẫn hàm chứa cười món điểm tâm ngọt, Ôn Nhu cũng hàm chứa cười thưởng thức trà, nàng muốn xem bước tiếp theo Vương Như Mẫn sẽ làm cái gì.

Vương Như Mẫn mới ăn được ba khối điểm tâm, bỗng nhiên liền nhăn mi lại, dáng dấp không thoải mái, sau đó hướng Ôn Nhu xấu hổ xin lỗi nói: "Tỷ tỷ, muội muội đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, muốn xuống lầu đi ngoài một chuyến."

Ôn Nhu để ly trà trong tay xuống, thản nhiên nói: "Mẫn muội muội không phải nói điểm tâm nơi này rất tốt sao? Sao mới ăn vài khối đã tháo dạ rồi?" Sợ đây là dấu hiệu muốn động thủ rồi, trước thối lui, để bản thân tránh khỏi gặp nguy hiểm không cần thiết, nàng sao lại để Vương Như Mẫn như nguyện, nàng còn muốn lấy nàng làm văn a.

"Đây không liên quan đến chuyện món điểm tâm ngọt, có lẽ là đêm qua uống trà có chút lạnh, hôm nay bụng không khỏe."

" Đã như vậy, tỷ tỷ liền cùng muội muội đi, vừa vặn tỷ tỷ cũng muốn xuống lầu gọi chưởng quỹ thêm một ấm trà." Còn muốn chạy, cũng phải để nàng gật đầu mới được.

" Tỷ tỷ hà tất tự mình đi, muội muội xuống lầu có thể cùng chưởng quỹ nói là được, tỷ tỷ ngồi ở đây là tốt rồi." Làm sao có thể Làm sao có thể Ôn Nhu rời khỏi!

" Tỷ tỷ uống trà rất kén chọn, muội muội không biết tỷ tỷ yêu thích gì, không biết lá trà nên ngâm bao lâu, nước nống thế nào, chỉ cần sai một chút thì vị đạo liền không giống nhau, vậy thì không hợp với ý của tỷ tỷ, cho nên vẫn là tỷ tỷ tự mình đi cùng chưởng quỹ nói là được."

" Vậy muội muội thay tỷ tỷ gọi chưởng quỹ đến là được."

" Hà tất phiền toái chưởng quỹ, tỷ tỷ tự mình xuống là được."

" Đây có gì phiền toái, đây là chưởng quỹ phải làm." Vương Như Mẫn nóng nảy, trong thanh âm mang theo lo lắng, nàng thế nhưng bấm đốt ngón tay đến giờ rời đi rồi, lại không rời đi, những người đó sắp đến, tuy rằng gia nói sẽ không làm thương tổn nàng, nhưng là vì hài nhi trong bụng, nàng vẫn là rời đi trước mới tốt, Ôn Nhu còn đang trì hoãn thời gian của nàng!

Nghĩ như vậy, Vương Như Mẫn không khỏi vì ý nghĩ của chính mình khiến cho sửng sốt, kéo dài thời gian? Lẽ nào Ôn Nhu cố ý? Nàng biết cái gì?

Vương Như Mẫn nhìn Ôn Nhu, chỉ thấy trong con ngươi đen như mực của Ôn Nhu tràn đầy tiếu ý, tiếu ý lạnh như vậy, phảng phất có thể đem nàng xem nhìn xuyên thấu.

Cùng lúc đó, dưới lầu vang lên tiếng thét chói tai, "Có tặc nhân a ——! A ——!"

Trong nháy mắt, có ba người bịt mặt phá cửa xông vào!

Trước cửa sổ, chẳng biết lúc nào mỗi bên cửa đều có hai người bịt mặt!

Mâu quang của Ôn Nhu chợt chuyển lạnh!
Chương trước Chương tiếp
Loading...