Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc
Chương 13: Phần 2
Nỗi buồn chia tay, dường như chỉ có rượu mới làm nguôi ngoai được, cũng dường như rượu đó không phải để giải sầu, bởi đến cuối cùng tất cả mọi người đều rất vui vẻ. Mở cửa hàng là chuyện vui, mọi người đều thấy thế, Lương Nguyên An lần này nghỉ việc, tuy lý do có vẻ không được hay lắm, nhưng dù sao cũng là tự mình mở cửa hàng, nói như lời các đồng nghiệp là tự mình làm chủ, tất nhiên phải chúc hết ly này đến ly khác, cạn hết vòng này đến vòng kia. Trước kia, cửa hàng cũng có những bữa ăn như thế này, thường thì chỉ vào dịp sau Tết. Trước Tết cửa hàng đã tổ chức liên hoan cuối năm, nhưng sau Tết, mọi người thường tự góp tiền lại ăn một bữa. Bởi vì làm nghề này hay có sự thay đổi về nhân sự, rất nhiều người đến Tết sẽ nghỉ hẳn, không làm nữa. Những đồng nghiệp sau Tết vẫn đến làm, có nghĩa là về cơ bản năm nay sẽ tiếp tục làm đồng nghiệp của nhau, vì thế mọi người góp tiền ra quán làm một bữa, cũng coi như mở đầu năm mới, cải thiện cuộc sống. Nhưng không khí những lần trước không giống tối nay, cuối cùng mọi người còn bắt Lương Nguyên An và Vương Vũ Linh vòng tay vào nhau uống rượu. Lương Nguyên An cười hề hề nói: “Uống thì uống!” Vương Vũ Linh là con gái, đương nhiên da mặt mỏng, có vẻ hơi ngại ngùng, nhưng chẳng để cô kịp phản đối, hai cô gái đã ấn cô xuống rồi gọi ầm lên: “Mau mang cốc ra đây, cốc rượu này nhất định phải uống! Chúng tớ vẫn đang phải làm thuê cho cửa hàng, cậu đã làm bà chủ rồi! Hôm nay uống trước đã, đợi khi nào các cậu kết hôn, xem chúng tớ hành h các cậu thế nào!” Lần này mọi người hò nhau, không khí càng nào nhiệt hơn. Trong tiếng hò reo của mọi người, Lương Nguyên An và Vương Vũ Linh vòng tay nhau uống rượu, mọi người lần lượt chúc rượu họ, họ lại lần lượt chúc rượu mọi người, đến cuối cùng, cũng chẳng biết là ai chúc ai nữa, chỉ thấy mở hết chai bia này đến chai bia khác, uống đến hả hê mới ra về. Đàm Tĩnh vì không biết uống rượu, hơn nữa ai cũng biết cô còn con nhỏ ở nhà nên mọi người cũng không ép cô, vì thế cuối cùng cô là người uống ít nhất. Theo quy định thì bữa cơm này mọi người “campuchia”, cuối cùng khi chủ quán đến tính tiền, cũng chỉ có Đàm Tĩnh còn tỉnh táo, cô tính tiền của từng người, rồi mọi người góp tiền trả. Lương Nguyên An đã say mềm, anh vốn thuê phòng trọ cùng một người đồng hương, nên một đồng nghiệp nam đưa anh về. Vương Vũ Linh cũng đã uống khá nhiều, nên Đàm Tĩnh nói: “Để tôi đưa Vương Vũ Linh về cho.” Chỗ Vương Vũ Linh ở không cùng hướng với nhà Đàm Tĩnh. Cô đưa Vương Vũ Linh về nhà xong thì lỡ mất chuyến tàu điện ngầm cuối cùng. Vốn Đàm Tĩnh định ngủ tạm ở nhà Vương Vũ Linh một đêm, đằng nào thì con trai cũng đã gửi bà Trần, nhưng cô lại nghĩ, giường của Vương Vũ Linh là giường đơn, cô ấy lại đang say, người uống say thường muốn ngủ thoải mái một chút, nếu mình còn chen nằm cùng, không chừng lại làm cô ấy khó chịu. Thế nên cuối cùng cô quyết định về nhà. Đàm Tĩnh đã thừa kinh nghiệm hầu hạ người say, thành thạo lấy chậu nước lau rửa sạch sẽ cho Vương Vũ Linh, rồi thay bộ quần áo ngủ cho cô, sau đó kéo chiếc chăn len đắp lên, thấy cô ngủ say sưa, Đàm Tĩnh mới xuống lầu đón xe buýt về nhà. Cô chuyển mấy chuyến xe buýt thì đã gần đến nửa đêm. Mùa hè, bên ngoài khu chung cư rất náo nhiệt, dọc con phố nhan nhản tiệm bán đồ nướng, còn cả một số người đang hóng mát. Các quán hàng nhỏ hai bên đường vẫn chưa đóng cửa, ánh đèn rọi vào những thực khách đang ăn thịt nướng, toả sáng lung linh. Bây giờ cô mới cảm thấy ngà ngà say, bèn lê đôi chân đã mỏi rã rời, xuyên qua dãy phố náo nhiệt. Khói đen của thịt nướng quện với mùi thơm của ớt và húng lìu theo gió đưa đến thơm đến nổi người ta ho sặc sụa. Về tới chân cầu thang, cô lại có phần không muốn bước lên. bởi gió đêm nay rất dễ chịu. Đây là khu nhà cũ, phía trước trồng rất nhiều cây long não. Do không có ai trông nom, nên những cây long não này chỉ mọc thưa thớt, có cây mấy năm trước đã chết khô mà chẳng ai buồn động đến, có người còn chằng dây thừng vào làm dây phơi chăn đệm. Chỉ có một cây dựa vào đầu nhà là xanh um tươi tốt, như một chiếc ô xanh vậy, đến tối thường có mấy cụ già ra ngồi dưới gốc cây hóng mát, hôm nay có lẽ quá muộn, mấy người già đã về ngủ cả rồi, chỉ có một người đứng bên cạnh thùng rác hút thuốc, đầu thuốc lá đỏ rực cứ loé lên trong bóng đêm, nhìn rất rõ. Cô tưởng đó là hàng xóm ở trên lầu xuống vứt rác tiện thể hút điếu thuốc, không ngờ đến gần mới thấy hoá ra là Tôn Chí Quân. Mấy ngày hôm nay cô đã mệt mỏi lắm rồi, nhìn thấy anh ta, cô chẳng buồn nói chuyện, chỉ cắm đầu đi lên gác. Tôn Chí Quân liền đuổi theo, túm lấy tay cô: “Cô vui vẻ ở đâu mà nửa đêm mới về nhà?” Cô quay lại nhìn Tôn Chí Quân, tay anh cứng như kìm, ánh mắt trừng trừng nhìn cô, như thể trên mặt cô viết đầy chữ vậy. Anh ta mới được thả ra từ trại giam, không biết đã bao nhiêu ngày không tắm, mùi mồ hôi chua lòm phả ra làm cô nghẹt thở. Cô quay mặt đi, hít một hơi rồi nói: “Buông tay ra.” “Đồn công an nói, Phùng Cánh Huy đồng ý hoà giải, hơn nữa đã nhận đủ tiền viện phí, bình thường cô ki bo đến một đồng cũng tiếc không dám tiêu, đi đâu kiếm tiền đưa cho Phùng Cánh Huy chứ?” “Không cần anh quản.” “Không cần tôi quản à?” Tôn Chí Quân cười nhạt, “Tôi có quản được cô đâu? Cô để cho tôi quản chuyện gì rồi? Không biết đi uống rượu với ai, hú hí đến nửa đêm mới về, hạng đàn bà như cô còn dày mặt bảo tôi không cần quản ư?” Cô trừng mắt nhìn anh: “Tôn Chí Quân, anh buông tay ra!” “Ai cho cô tiền bảo lãnh tôi ra? Cô kiếm tiền ở đâu?” “Tôi kiếm tiền ở đâu, không đến lượt anh quản được!” Đàm Tĩnh uống chút bia vào, vỗn đã thấy khó chịu, lại bị mùi chua lòm trên người Tôn Chí Quân xộc vào mũi, chỉ chực nôn, cô quay mặt đi chỗ khác, lạnh lùng nói: “Anh giở trò thần kinh gì vậy? Tôi tìm đủ mọi cách cứu anh ra khỏi đồn công an, không lẽ là sai ư?” “Có phải cô đi tìm gã họ Nhiếp đó không?’ Đàm Tĩnh ra sức vùng vẫy nhưng vẫn không thoát khỏi tay anh ta, vừa cuống vừa giận nói: “Anh thả tôi ra!” “Chột dạ à? Nói trúng tim đen rồi chứ gì? Sao thằng họ Nhiếp đó lại cho cô tiền? Cô dùng cái gì để đổi hả? Chỉ uống với hắn một bữa thôi ư? Được đấy, không cần lên giường với hắn à?” Đàm Tĩnh thấy anh ta nói khó nghe như vậy, lại càng khó chịu, chỉ nói: “Tôi chẳng đánh đổi cái gì cả, cũng không đi tìm anh ta.” Tôn Chí Quân nhếch miệng cười mỉa, hàm răng trắng bóng loé lên dưới ánh đèn, trông như một con thú dữ. Giọng anh ta lạnh lùng, hễ sáp lại gần cô thì mùi chua lòm càng phá ra nồng nặc hơn, Đàm Tĩnh cố gắng l lại phía sau, nhưng tay cô đang bị túm chặt, không sao nhúc nhích được. “Ít nhất cô cũng phải tiêu hơn một vạn đúng không? Kêu cô đưa cho tôi hai vạn, cô không chịu, giờ tôi đánh người, cô lại có tiền để bồi thường viện phí, cô lấy tiền ở đâu ra?” “Tôi đi vay! Tôi vay tiền để bảo lãnh anh ra, lẽ nào lại sai ư?” Tôn Chí Quân vẫn hung hăng truy hỏi: “Cô vay tiền của ai? Đám bạn nghèo đó của cô làm gì có tiền cho cô vay?” Đàm Tĩnh bị anh ta dồn vào chân tường, buột miệng nói dối: “Tôi vay tiền của Vương Vũ Linh, cô ấy định dành tiền sắm ít hồi môn, tôi vay cô ấy đấy.” Tôn Chí Quân thoáng ngẩn người, đành buông tay cô ra. Đàm Tĩnh chợt thấy rã rời, mấy ngày nay cô đã phải chịu đựng quá nhiều, không thể nhẫn nhịn hơn được nữa: “Tôi lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt người ta, lúc nào cũng phải tìm cách kiếm tiền, vứt bỏ cả thể diện, đi cầu xin người nhà họ Phùng để họ đừng kiện anh! Tôi đến bệnh viện bị người ta đuổi ra ngoài… Tôi đưa tiền người ta cũng không thèm lấy… Tôi vất vả lắm mới cứu được anh ra, rốt cuộc là vì sao chứ? Mấy năm nay anh không đưa cho tôi một đồng nào, trong nhà cái gì cũng cần đến tiền, lần nào anh đi làm về, không nợ tiền cờ bạc thì cũng say lướt khướt, Tôn Chí Quân, tôi không thể sống thế này được nữa! Tôi không gom đủ tiền làm phẫu thuật cho con, bác sĩ nói nó không sống nổi đến năm 10 tuổi, cuộc đời của tôi đã hết rồi, còn phải giương mắt nhìn con chịu khổ… Tôi đã nghĩ hết mọi cách rồi… mà không cứu được tính mạng Bình Bình… Tôi xin anh tha cho tôi đi, để tôi và con sống thêm được vài năm…” Tôn Chí Quân im lặng một lát rồi dường như có vẻ thoải mái hơn: “Nói nghe đáng thương quá nhỉ, nói đi nói lại, chẳng qua là cô muốn li dị chứ gì?” “Chúng ta bây giờ ly dị hay không có gì khác nhau chứ?” “Thế được rồi.” Tôn Chí Quân lạnh lùng cười, “Cô đi tìm gã họ Nhiếp đó, lấy mười vạn tệ về đây, tôi ly hôn với cô.” “Chuyện này không liên quan đến Nhiếp Vũ Thịnh.” “Ai bảo chuyện này không liên quan đến Nhiếp Vũ Thịnh?” Tôn Chí Quân lấy trong túi ra một gói thuốc lá nhàu nhĩ, rút ra một điếu châm lửa, bộ dạng rất thong dong, “Cô không chịu đi nói với hắn, thì để tôi đi tìm hắn vậy.” Đàm Tĩnh gạt nước mắt nói: “Anh không chịu ly hôn thì thôi.” “Đừng thế chứ, đã nói đến nước này rồi, chúng ta nói hết cho xong đi.” VẻTôn Chí Quân hệt như con mèo vừa bắt được chuột, tuy cười cười nhưng lại khiến Đàm Tĩnh lạnh cả gáy. Anh ta nói: “Chẳng phải cô đang lo không có tiền chữa cho con đó sao? Nhiếp Vũ Thịnh có đầy tiền, bố hắn càng nhiều tiền hơn, sao cô lại bỏ qua hai vị thần tài đó mà không chịu nghĩ cách gì đi?” Đàm Tĩnh cúi đầu, giọng cũng trầm xuống: “Rốt cuộc anh muốn thế nào đây?” “Tôi chẳng thế nào hết. Đàm Tĩnh, cô hãy nhớ rằng, là cô nợ tôi, chứ không phải tôi nợ cô.” Là cô nợ tôi, chứ không phải tôi nợ cô. Đến tận hôm sau, câu nói này vẫn còn văng vẳng bên tai Đàm Tĩnh. Cô đã sức cùng lực kiệt, mệt mỏi lắm rồi. Tôn Chí Quân nói xong câu này, cũng không lên nhà mà quay người đi thẳng. Đàm Tĩnh hết sức lo sợ, không biết anh ta sẽ đi đâu, liệu có làm chuyện gì không. Tiếc rằng cô đuổi theo không kịp, chờ khi cô định thần lại, chạy đến cổng khu chung cư, hai bên vẫn đông nghịt người ăn thịt nướng, Tôn Chí Quân đã mất tăm mất dạng. Đàm Tĩnh buồn bã trở về nhà, đi tắm. Tắm xong, cô nhìn đĩa đậu bên cửa sổ đã mọc mầm dài khoảng 3cm, ngày mai đón Bình Bình về nhà, thế nào thằng bé cũng sẽ hỏi mầm đậu mọc ra rồi, sao bố vẫn chưa về nhỉ? So với câu hỏi của Bình Bình thì câu nói cuối cùng của Tôn Chí Quân còn khiến cô lo lắng hơn. Con người Tôn Chí Quân làm việc không hề phân trắng đen, cô thật sự rất lo anh ta sẽ gây họa. Thế nên, hôm sau ở cửa hàng, bỗng nhiên nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi tới, cô sợ thót cả tim. Đối phương rất tự nhiên xác nhận thân phận của cô: “Chị là mẹ của cháu Tôn Bình đúng không ạ? Bệnh án của Tôn Bình có đăng ký ở chỗ chúng tôi.” “Vâng.” “Khi trước chị có ký một bản thoả thuận, đồng ý cho phép công khai thảo luận bệnh án của Tôn Bình nếu như vì mục đích giảng dạy và nghiên cứu.” “Vâng, đúng vậy.” Đấy là hồi đó bác sỹ Lý làm giúp cô, bác sỹ Lý thấy cô dắt theo con nhỏ thật đáng thương, nên bảo cô ký vào bản thoả thuận, nói rằng nếu các giáo sư khi dạy học sử dụng đến bệnh án của Tôn Bình thì coi như đã được hội chẩn, thông thường những loại bệnh án này sẽ cho ra một phương án điều trị tốt nhất. Lúc đó cô đắn đo một lát rồi đồng ý, còn đưa cả kết quả chụp X-quang động mạch vành cho bệnh viện, sau này chuyện bẵng đi, chẳng thấy tăm hơi gì, cứ tưởng rằng chuyện này thế là xong, ai ngờ bệnh viện lại bỗng dưng tới. “Là thế này, bệnh viện chúng tôi sắp tiến hành một đề tài nghiên cứu mới, lựa chon trường hợp của Tôn Bình làm thí nghiệm. Phiền chị đến bệnh viện một chút, tình hình cụ thể sẽ do người phụ trách nhóm nghiên cứu của chúng tôi giải thích với chị.” “Cảm ơn!” Cô vô cùng biết ơn họ, dù sao đi nữa, đây cũng là một tia hi vọng, “Cảm ơn các anh quá.” “Không có gì. Phiền chị tới toà nhà C khu điều trị của bệnh viện chúng tôi, là toà nhà mới màu trắng nằm ngay bên cạnh khu khám bệnh, tầng 30, khoa Ngoại Tim mạch, khi nào chị đến, gọi điện thoại trực tiếp cho bác sĩ Nhiếp Vũ Thịnh là được.” Đàm Tĩnh ngơ ngẩn nhắc lại lần nữa: “Bác sĩ Nhiếp Vũ Thịnh ạ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương