Nợ Hồng Nhan

Chương 46



Giống như toàn bộ sức lực bị rút cạn, ông ta thở dài nói: "Những ngày ngươi bỏ đi, ta vẫn luôn suy nghĩ, đến tột cùng cả hai ta đã làm gì vậy? Ta thực sự sai rồi, kể từ thời điểm 30 năm trước, đã không còn cách nào vãn hồi. Nếu thời gian vẫn dư dả, Giang Ẩn Thiên ta đời nào sẽ cúi đầu trước một tiểu bối như ngươi? Nhưng Giang Thanh Lưu, ta không còn sống được lâu nữa, một người thừa kế không có uy đức làm sao có thể chấn chỉnh trong ngoài, các chi thứ chính Giang gia ổn định như cũ? Ta đã già yếu, ngươi lại thờ ơ, Giang gia tất sẽ chia năm xẻ bảy. Công sức tổ tiên mười mấy đời gây dựng, rồi sẽ hóa thành cát bụi dưới tay ta và ngươi!"

Giang Thanh Lưu mờ mờ đoán được ý của ông ta, Giang Ẩn Thiên hít sâu một hơi: "Vậy nên ngươi nhất định phải đồng ý với ta, Bạc Dã Cảnh Hành là kẻ không đáng tin, người này nói mười câu thì mười câu là giả, dù miệng lưỡi ả có trơn tru đến đâu, ngươi tuyệt đối không được tin lời ả nói!"

Giang Thanh Lưu hiểu được tâm ý của ông ta, nhưng, chính lời ông ta nói có thể tin tưởng không?

Giang Thanh Lưu hạ mắt không nói, Giang Ẩn Thiên cười khổ: "Ngươi chỉ nghĩ ta ép ngươi đến bước đường này, lại đâu biết ngay từ đầu ả đã nắm điểm yếu của ta trong tay. Ngươi một lòng muốn báo thù cho tiên tổ, nhưng cái chết của Thiếu Tang, ả ta mới chính là kẻ đầu sỏ gây nên!"

Giang Thanh Lưu rốt cuộc mở miệng: "Bây giờ nàng đang mang thai, đã sắp sinh. Ta từng hỏi qua Thương Thiên Lương, với thể chất của nàng, không có khả năng bình an sinh con được. Bạc Dã Cảnh Hành.. không phải để tâm đâu."

Giang Ẩn Thiên liên tục lắc đầu: "Ngu xuẩn! Ma đầu Bạc Dã Cảnh Hành bị giam trong địa lao ba mươi năm vẫn còn tham sống sợ chết, tại sao ả ta tìm được đường thoát lại vẫn chần chờ không đi? Chỉ vì muốn sinh con cho ngươi sao? Thương Thiên Lương là hạng người gì chứ, chỉ cần đặt tiền ra trước mắt, chuyện gì lão ta không dám làm? Không dám nói? Những lời như thế mà ngươi cũng tin được sao?"

Giang Thanh Lưu cũng ngộ ra: "Ý ông là, nàng ta sinh con vì mục đính khác?"

Đó có thể là mục đích gì, kể cả Giang Ẩn Thiên vẫn luôn đa mưu túc trí cũng không nghĩ ra được. Ông ta thở dài: "Bất luận thế nào, người này vạn vạn không thể giữ lại. Nếu giờ nàng ta đã sắp sinh con, trước mắt ngươi nên đi lấy đầu ác nhân, lập công rửa sạch tiếng xấu."

Trong lòng Giang Thanh Lưu vẫn còn hoài nghi, trước đây những gì người ấy nói, hắn chưa từng nghi kị: "Tâm pháp ông bảo ta tu luyện, thật ra chính là Tàn Tượng thần công đúng không? Chính là một bộ trong Ngũ Diệu tâm kinh?"

Giang Ẩn Thiên ngẩn ra, hồi lâu mới mở miệng: "Nhiều năm về trước, ta và Thiếu Tang từng ước hẹn, hắn tu luyện Ngũ Diệu tâm kinh, ta đã lớn tuổi, cam nguyện trở thành thuốc dẫn. Nhưng Bạc Dã Cảnh Hành lại đâm chọt xảo ngôn, nói rằng Ngũ Diệu tâm kinh có thể giúp trường sinh bất lão. Ta nhất thời bị ma quỷ dẫn dắt, để rồi nhận lấy nỗi ân hận khôn xiết. Sau đó ngươi ra đời, ta vẫn không ngừng ôm mộng đẹp trường sinh bất lão. Nhưng giờ ta đã tỉnh ngộ rồi, Thanh Lưu, khi trước ta từng hứa sẽ đem quả tim này cho Thiếu Tang. Giờ trao nó cho ngươi, coi như hoàn lại lời hứa năm xưa."

Dứt lời, ông ta lại ho khan một hồi, Giang Thanh Lưu rốt cuộc mở miệng hỏi: "Tại sao lại ho nhiều như vậy?"

Giang Ẩn Thiên khó khăn thở từng hơi: "Bệnh lao, đã để Thương Thiên Lương đến xem, thời gian không còn bao lâu nữa."

Trong Giang Thanh Lưu có một nỗi buồn vô cớ, bỗng hắn nhớ lại khi còn bé, lần đầu tiên học cưỡi ngựa bắn cung, người dạy mình cầm tên, lên dây cung khi đó giờ đã dần dần già đi rồi.

Tiểu viện nông gia.

Bạc Dã Cảnh Hành đang thong thả ngắm tuyết, gió thổi qua mái hiên, cuốn theo những bông hoa tuyết lấp lánh. Nàng ngồi trên ghế dựa mềm mại, chân đắp một lớp chăn mỏng. Khổ Liên Tử đứng một bên sắc thuốc, Xuyên Hoa Điệp bên cạnh đang nấu rượu.

Một lát sau, Lan San Khách đột nhiên quay lại: "Cốc chủ, hôm nay Giang Thanh Lưu đến gặp người của Thanh Y lâu. Nhưng từ lúc vào Phượng Hoàng lâu, trọn một canh giờ vẫn chưa thấy đi ra. Thuộc hạ thật sự... có chút hoài nghi."

Bạc Dã Cảnh Hành cười một tiếng: "Giang Ẩn Thiên tìm thấy hắn rồi, ngay cả tìm được hắn xong ông ta sẽ nói gì, lão phu cũng đại khái đoán được hết."

Lan San Khách không khỏi tò mò: "Giang Ẩn Thiên sẽ nói gì? Không phải hai người họ đã trở mặt thành thù rồi sao?"

Tay Bạc Dã Cảnh Hành khẽ mân mê lớp chăn mỏng trên gối: "Thể nào cũng lấy bộ dạng già ốm ra ăn mày tình thương, ép tiểu tử Giang gia quay lại chấp chưởng gia tộc. À, không chừng còn thêm thắt mấy câu nói xấu lão phu nữa."

Khổ Liên Tử không nhịn được dừng tay đang xắt thuốc: "Giang Ẩn Thiên và Giang Thanh Lưu dù sao cũng là người một nhà, huyết mạch tình thâm. Một chiêu này đúng là không thể coi thường. Nơi ta trồng hoa Yên chi cũng là một địa phương an tĩnh. Không bằng để Lan San Khách và Xuyên Hoa Điệp đưa Cốc chủ rời đi."

Bạc Dã Cảnh Hành vẫn nhìn tuyết rơi: "Không cần. Sao lão phu phải trốn chứ? Ông ta và Giang Thanh Lưu là huyết mạch tình thâm, chẳng nhẽ thứ trong bụng lão phu này là người dưng nước lã sao?"

...

Mấy ngày sau, Giang Thanh Lưu đúng hẹn trở về.

Hắn đi không nghỉ mấy ngày đường, vừa về đến tiểu viện liền nhờ Ngô thị đun hộ nước nóng. Đang tắm, Bạc Dã Cảnh Hành lẻn người vào, Giang Thanh Lưu nhíu mày: "Ngươi không thấy ta đang tắm sao?"

Bạc Dã Cảnh Hành kéo ghế ngồi bên cạnh bồn tắm hắn: "Lão phu từng thấy cả gia gia ngươi tắm mà phải đi xem lén ngươi tắm sao?"

Giang Thanh Lưu phẫn nộ: "Sao ngươi lại có thể nhìn gia gia ta tắm chứ?!"

Bạc Dã Cảnh Hành khó hiểu: "Năm đó gia gia ngươi và lão phu là huynh đệ kết nghĩa, nhìn thấy nhau tắm có gì lạ sao?" Nhìn Giang Thanh Lưu giận không nói nổi, nàng mới ngờ ngợ hình như hiện tại mình đang mang thai con nhà người ta, nói mấy chuyện này.. có vẻ không thích hợp lắm. Lập tức nàng đổi mặt xoành xoạch, ra vẻ giận dữ chất vấn: "Có phải ngươi đã gặp Giang Ẩn Thiên không?! Ngươi tính coi hôm nào giết quách ta và thúc thúc ngươi đây?!"

Quả nhiên Giang Thanh Lưu không tiếp tục truy cứu nữa: "Ngươi nói linh tinh gì chứ."

Bạc Dã Cảnh Hành hai tay bưng má bắt hắn phải ngẩng mặt: "Lão cẩu kia hận lão phu vô cùng, nếu ông ta đã gặp được ngươi rồi, cớ gì lại không đề cập những chuyện đó chứ?"

Giang Thanh Lưu dở khóc dở cười: "Buông tay! Dù sao ông ấy cũng là thái gia gia ta, ngươi không tỏ ra tôn trọng một chút được à!"

Bạc Dã Cảnh Hành không buông: "Hừ, ông ta có tôn trọng lão phu tí nào không? Ngươi mà muốn lấy đầu lão phu, không bằng bây giờ lấy luôn đi. Dưới hoàng tuyền lộ, lão phu có thúc thúc ngươi đồng hành coi như đỡ tịch mịch, hừ!"

Giang Thanh Lưu tắm rửa xong, kéo khăn lau người: "Đúng là mang thai cả người hồ đồ, sao ngươi lại biến thành một thân nữ nhi chứ!"

Bạc Dã Cảnh Hành vẫn còn hậm hực, Giang Thanh Lưu đưa tay qua xoa bụng nàng: "Bạc Dã Cảnh Hành, bất luận ngươi có mưu tính gì, ta chỉ hi vọng nó không liên lụy đến hài tử. Vậy nên ngươi cứ yên tâm, dù thế nào Giang mỗ cũng không làm chuyện tệ bạc với ngươi."

Bạc Dã Cảnh Hành hừ lạnh: "Người Giang gia các ngươi, nhìn ngoài thì quang minh lẫm liệt, kỳ thực toàn nam trộm cắp, gái thanh lâu! Có kẻ nào đáng tin không chứ? Ngươi đường đường là minh chủ võ lâm mà còn không bảo vệ nổi thê nhi. Lão phu ôm bụng to theo ngươi trốn đông trốn tây, dãi nắng dầm sương, có từng than quá nửa câu không? Ngươi thì hay rồi, lại còn bí mật mưu đồ hãm hại lão phu và đứa bé trong bụng! Ngươi còn có tự trọng không?!"

Giang Thanh Lưu hít sâu mấy hơi mới không bộc phát: "Lão tặc, thứ nhất, nam nhân Giang gia không trộm cắp, nữ nhân lại càng biết giữ trung trinh. Thứ hai, ta vẫn luôn an ổn làm minh chủ võ lâm, nếu không gặp phải ngươi, ta đâu đến nông nỗi phải trốn đông trốn tây. Thứ ba, ngươi hàng ngày tuy không gọi là cẩm y ngọc thực nhưng có lúc nào ta bắt ngươi dãi nắng dầm sương chưa? Thứ tư, ta không hề bí mật mưu đồ hãm hại ngươi gì cả. Thứ năm, ngươi gây chuyện thêm lần nữa thử xem?"

Bạc Dã Cảnh Hành hừ lạnh, nhưng không gây chuyện tiếp nữa, ngồi trên băng ghế bên cạnh. Giang Thanh Lưu mặc y phục chỉnh tề, lúc này mới ngồi thụp xuống, khe khẽ vuốt ve bụng nàng, lâu sau lại dán tai lên đó lắng nghe động tĩnh. Bạc Dã Cảnh Hành xoa đầu hắn như đang nựng một con chó nhỏ, hơi lạnh từ bàn tay bỗng lướt qua sườn mặt hắn.

Giang Thanh Lưu ngẩn ra, phía sau bỗng vang lên tiếng động, là Ngô thị tiến vào dọn dẹp bồn tắm. Nhìn cảnh tượng hai người, bà ta cười ngượng ngùng: "Ôi ôi, ta đến nhầm lúc rồi."

Giang Thanh Lưu vội vàng bật dậy chỉnh lại y phục, nhìn Bạc Dã Cảnh Hành hành động bất tiện, lại duỗi tay đỡ nàng dậy. Hai người chầm chậm bước ra, bên ngoài đã dọn xong cơm nước. Đám người Kim Nguyên Thu, Đan Vãn Thiền đều đã tập trung. Giang Thanh Lưu và Bạc Dã Cảnh Hành ngồi xuống, sau đó Đan Vãn Thiền ngồi xuống bên cạnh Bạc Dã Cảnh Hành, Bạc Dã Cảnh Hành cũng không ăn gì cả, tự ngồi uống Yên Chi lộ.

Giang Thanh Lưu muốn trả đũa nàng, gắp chiếc đùi gà để xuống đĩa trước mặt nàng. Bạc Dã Cảnh Hành phẫn nộ, làm sao có thể đối mặt với đùi gà được chứ, dứt khoát quay về phòng ngủ.

Mấy ngày sau, Giang Ẩn Thiên lại tìm đến gặp Giang Thanh Lưu, nhưng tất nhiên là vì chuyện Bạc Dã Cảnh Hành. Giang Thanh Lưu quả quyết: "Dù thế nào đi nữa, nàng vẫn đang mang thai cốt nhục của ta. Cho đến khi nàng sinh con, ta tuyệt đối sẽ không động thủ với nàng. Cũng tuyệt đối không dung thứ cho kẻ nào xuống tay với nàng."

Giang Ẩn Thiên giận điên lên: "Một khi ả sinh con xong sẽ không còn dễ đối phó nữa! Thanh Lưu, ngươi thành thật nói cho ta biết, ả đã hứa hẹn gì với ngươi? Vết xe đổ của ta và Thiếu Tang, ngươi ngàn vạn lần không được lặp lại! Huống hồ một khi đứa trẻ đó được sinh ra, ngươi và ả sao có thể phủi sạch được quan hệ? Ngươi định ứng đối ra sao với cả giang hồ này?"

Giang Thanh Lưu đã qua thời kính cẩn nghe lệnh: "Trong bụng nàng là cốt nhục của ta. Chuyện của Vãn Thiền đã làm ta ân hận khôn nguôi, nếu ta lại lần nữa vì lợi ích mà giết thê diệt tử, chẳng nhẽ sau này đứng trước mặt đồng đạo ta lại có thể ung dung, đường hoàng sao?"

Hắn đứng dậy, từ từ đi khỏi cửa phòng: "Thái gia gia, trước đây người đặt cho ta cái tên Thanh Lưu, chắc hẳn đã từng gửi gắm nhiều kỳ vọng. Nhưng tôn nhi hôm nay đứng trước mặt người đã minh bạch thế sự nhân luân, biết kẻ quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm. Chuyện Bạc Dã Cảnh Hành, ý ta đã quyết, dừng lại tại đây thôi."

Giang Ẩn Thiên đơn độc ngồi bên rìa bàn, rượu trong chén đã ngấm lạnh. Ông ta đứng dậy, chợt thở dài một hơi. Phía sau, lâu chủ Thanh Y lâu tiến đến đỡ tay: "Tộc trưởng, chuyện này xử lý ra sao?"

Giang Ẩn Thiên lại một trận ho mãnh liệt: "Thanh Y, ta già rồi." Thanh Y lâu chủ đang muốn khuyên giải, ông ta xua tay ngăn lại, rồi bỗng dưng mở miệng, "Hài tử một tay ta dạy dỗ đã trưởng thành, ta sao có thể không già đi được chứ. Đọc sách thông đại nghĩa, lập chí sống thanh lưu.. ha ha, cây non khi xưa đã cao vút thành bóng mát, ta lại sợ gì già yếu chứ."

Trở lại tiểu viện trong núi, Giang Thanh Lưu bảo đám người Khổ Liên Tử, Lan San Khách thu dọn hành trang, mang theo Bạc Dã Cảnh Hành dời đi nơi khác. Kim Nguyên Thu và Đan Vãn Thiền cũng phụ giúp bên cạnh. Khổ Liên Tử và Thủy Quỷ Tiêu đem nhiều loại thuốc theo người, chung quy tương đối an tâm.

Vẫn hôm đó, Giang Thanh Lưu lại nhận được tin lâu chủ Thanh Y lâu truyền đến, có hẹn đàm phán giao dịch. Sau khi trở lại, Giang Thanh Lưu chuẩn bị khởi hành, trước khi hắn đi, Bạc Dã Cảnh Hành đang tựa bên đầu giường, tóc đen như thác mực: "Lần này ngươi phải đi đến nơi nào?"

Giang Thanh Lưu mang theo hai bộ quần áo, một ít đồ thường dùng: "Đi đi đi lại ước chừng mười sáu ngày lộ trình. Sau giao dịch này, ta không tiếp nhận thêm nữa, ở tại nơi này chờ ngươi bình an sinh con sau đó rồi bàn tiếp."

Bạc Dã Cảnh Hành ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn, con ngươi sâu đen láy.

Giang Thanh Lưu bị nàng nhìn không tự nhiên, hơi quay mặt đi: "Gì vậy?"

Bạc Dã Cảnh Hành cười: "Gia gia ngươi Giang Thiếu Tang một đời ngu muội tự kiêu, Thái gia gia ngươi Giang Ẩn Thiên trời sinh đê tiện xảo trá, không ngờ tiểu oa nhi ngươi lại là người trọng tình trọng nghĩa như vậy."

Giang Thanh Lưu đơn giản là câm lặng: "Lần sau lúc ngươi khen ta, có thể đừng tiện mồm chửi lên xuống tổ tông bốn đời nhà ta được không?"

Bạc Dã Cảnh Hành lại rất nghiêm túc: "Ăn ngay nói thật thôi, đâu có vu oan gì."

Giang Thanh Lưu thu dọn xong đồ đạc, sắp đứng dậy rời đi, Bạc Dã Cảnh Hành phía sau bỗng dưng gọi hắn lại: "Thanh Lưu.."

Giang Thanh Lưu quay đầu, người trong gian phòng đẹp tựa bức họa bước ra: "Không có gì, đi đi."

Giang Thanh Lưu bước ra khỏi căn phòng, đụng phải Đan Vãn Thiền trước mặt. Giữa hai người giờ đây tràn đầy lúng túng. Giang Thanh Lưu biết trái tim nàng giờ đã thuộc về người khác, nên chỉ thoáng gật đầu, giữa lúc đi lướt qua nhau, Đan Vãn Thiền khẽ mở miệng: "Phu.. Giang đại ca, đây là một ít thuôc trị thương, mê dược và thanh tâm hoàn giải dược, mong rằng huynh không phải dùng đến nhưng mang theo phòng trước vẫn hơn."

Giang Thanh Lưu nhận lấy, cuối cùng nhẹ giọng đáp: "Đa tạ."
Chương trước Chương tiếp
Loading...