Nơi Ấy Có Anh

Chương 6: Nỗi Đau Còn Xót Lại



Cuối cùng cũng đến ngày thi cuối học kỳ, tất cả những học sinh đều trở nên căng thẳng và lo lắng. Chỉ còn một môn cuối cùng nữa mà thôi. – Thế nào…thế nào rồi ….bà ( ông ) làm bài được không? – Giọng oang oang của mấy đứa con trai con gái hỏi ầm ĩ.

– Chỉ có thể nói một câu :” Đã cố gắng hết sức, nhưng rất tiếc ….bệnh nhân không qua khỏi , à quên bài thi quá khó nên ….” – Bảo Duy làm vẻ mặt trầm trọng đáp.

– Thôi đi mày, làm được thì làm, không được thì thôi, đừng có làm cái bộ mặt như đưa đám thế – Sơn Hải lo lắng cho bạn nhưng vẫn mắng.

– Haha…yên tâm đi, dù sao, năm nay tao không đội sổ là được. Chủ yếu là thằng Phong kìa, nằm trong top 30, không biết nó có làm nổi không? – Bảo Duy nhăn răng cười làm như thi cử chẳng có gì đáng ngại với cậu, dù thi rớt vẫn không hề gì.

Lâm Phong cũng vừa ra khỏi phòng thi của mình, Bảo Duy và Sơn Hải lập tức kéo đến bên cậu lo lắng hỏi:

– Sao rồi…thi tốt không? – Bảo Duy nuốt nước bọt cái ực nhìn vẻ mặt căng thẳng của Lâm Phong lo lắng.

Lâm Phong nhìn vẻ mặt căng thẳng của hai đứa bạn thì phì cười rồi giơ hai ngón tay làm biểu tượng chiến thắng giơ ra trước mặt hai đứa bạn, hớn hở cười đắc chí. Mấy bài thi cậu đều làm rất tốt, tuy có thể điểm không cao, nhưng có thể nói là không tệ chút nào.

– Đi ăn mừng thôi – Sơn Hải vui vẻ reo lên.

Lâm Phong quay đầu nhìn về phía phòng thi của Ngân hằng muốn cùng cô đi ăn mừng kết thúc kì thi, đã thấy Ngân Hằng đứng dựa tường trước cửa phòng thi như chờ đợi ai đó. Vừa định bước đến thì thấy Ngân Hằng đã bước đi, Lâm Phong chợt khựng lại. Người Ngân Hằng chờ chính là Minh Nhật, cả hai cùng sóng đôi đi, vừa đi vừa trao đổi đáp án, Minh Nhật thỉnh thoảng nghiêng đầu sáp lại gần nhìn tờ giấy ghi đáp án của Ngân Hằng.

Lâm Phong trầm mặc buồn bã, nụ cười đắc ý khi làm bài thi tốt cũng biến mất, không còn hứng thú gì cả. Bảo Duy thấy vậy liền vỗ vai bạn mình bảo:

– Mặc kệ đi, tụi mình đi ăn mừng trước cái đã.

*******

– Để mình nấu cho, mấy hôm nay bạn vừa học bài vừa chăm sóc bà, chắc là mệt lắm. Ngủ chút đi – Ngân Hằng giành việc nấu cơm với Minh Nhật.

Mấy ngày gần đây, bà nội Minh Nhật bỗng trở bệnh nặng, đôi mắt vốn mù lòa, càng khiến bà khó khăn di chuyển. Minh Nhật không yên tâm khi bỏ mặc bà nội già yếu bệnh tật ở nhà nên không đi ôn thi, xin nghỉ ở nhà, vừa chăm sóc bà, vừa ôn thi. Vất vả vô cùng.

Ngân Hằng cũng vừa mới biết chuyện nên quyết định đến giúp Minh Nhật chăm sóc cho bà, dù gì Minh Nhật cũng là con trai, không chu đáo cẩn thận như là con gái. Huống hố thời gian họ tạm trú ở đây, được bà cháu Minh Nhật chăm sóc, cô cũng muốn nhân cơ hội báo đáp tấm lòng của họ.

Sau khi giúp bà Minh Nhật lau người, ăn cháo xong xuôi, Ngân Hằng chào ra về, nhưng rồi ngoảnh đầu lại nhìn Minh Nhật dặn dò cẩn thận:

– Mình nấu cháo để sẵn trên bếp, đến chiều bạn hâm cháo lại cho bà ăn. Mình cũng nấu sẵn cơm cho bạn rồi. Bạn ăn cơm đi, đừng có bỏ đói bản thân nữa, dạo gần đây bạn ốm lắm.

Minh Nhật đột nhiên choàng tay ôm lấy cô khiến Ngân Hằng chết sững:

– Một chút thôi, chỉ một chút thôi ….

Giọng Minh Nhật đầy sự mệt mỏi và khẩn cầu khiến Ngân Hằng không thể từ chối, cô đứng im mặc cho Minh Nhật ôm mình, đầu cậu đặt lên vai cô, mắt nhắm ghiền lại khiến Ngân Hằng có chút thương xót.

Cô hiểu Minh Nhật vất vả như thế nào để vừa chăm sóc bà, vừa làm việc nhà, vừa lo thi cử. Một người con trai phải chịu đựng nhiều thứ đến thế, nếu không có nghị lực thì chắc chắn là đã gục ngã từ lâu rồi. Trong lòng cô tràn ngập sự thương cảm.

Gió lay động nhẹ khiến những lá cây đưng đưa, ánh nắng nhàn nhạt màu ảm đạm. Phía xa xa, đôi mắt màu hổ phách nhìn vào cảnh tưởng bên trong cửa sổ chầm chậm quay lưng bước đi.

***********

– Cốc…cốc …cốc …

Ngân Quỳnh ra mở cửa, cô cười yếu ớt gọi:

– Chị.

– Em làm bài thi tốt không? – Ngân Hằng mĩm cười quan tâm hỏi Ngân Quỳnh.

– Cũng không tệ lắm, cũng may chị dạy em làm nếu không chắc là khó qua, năm nay môn hóa, môn lý khó hiểu quá – Ngân Quỳnh cười ngượng đáp, mặt nhăn nhó ra vẻ khổ sở.

– Đậu là được rồi. Năm sau cố gắng hơn nữa là được – Ngân Hằng cười trước bộ dạng của Ngân Quỳnh – Năm sau, hai chị em mình cùng học bài chung.

– Thật hả chị ? – Ngân Quỳnh hớn hở reo lên – Có chị dạy em, em hy vọng có thể thi đậu đại học.

Nói xong, Ngân Quỳnh kéo tay Ngân hằng vào trong phòng vui vẻ nói tiếp:

– Chị, mẹ nói với em, mẹ sẽ thay đổi, mẹ rất vui khi chị tha thứ, bỏ qua lỗi cho mẹ. Ba không li dị với mẹ nữa, em vui lắm. Chị em cám ơn chị rất nhiều. Gia đình chúng ta từ nay về sau sẽ thật hạnh phúc phải không chị.

Ngân Hằng ngượng cười nhìn sự hạnh phúc của Ngân Quỳnh rồi khã gật đầu. Vì muốn Ngân Quỳnh hồi phục tâm trạng mà bà Kim Lương đã nói dối, bà không nói cho Ngân Quỳnh biết Ngân Hằng chỉ cho bà ta thêm thời gian là một năm mà thôi. Ngân Hằng cũng không nói để tránh Ngân Quỳnh đau buồn.

Nhìn thấy Ngân Quỳnh có sức sống trở lại, thi cữ cũng có vẻ ổn thỏa, cô thấy quyết định cho bà Kim Lương thêm một năm nữa có lẽ là quyết định đúng.

– Chị …Bạn Minh Nhật lớp chị ấy …chị có thích bạn ấy không? – Ngân Quỳnh đột nhiên nhìn Ngân Hằng ấp úng hỏi. Ngân Hằng đưa mắt nhìn Ngân Quỳnh, mặt Ngân Quỳnh lập tức đỏ bừng vội vàng giải thích:

– Em thấy hai người dường như rất thân nhau. Cho nên tò mò muốn hỏi vậy thôi, chị đừng giận nha.

Ngân hằng cười khẽ:

– Em làm như chị nhỏ mọn lắm không bằng. Hiện tại chị vẫn chưa nghĩ đến việc yêu đương ….chị với bạn ấy chỉ là bạn bè giúp đỡ nhau thôi.

Ngân Quỳnh khẽ gật đầu, vẻ mặt có chút vui mừng nhẹ nhỏm hỏi tiếp:

– Vậy chị biết bạn ấy có bạn gái chưa không? Hay bạn ấy có thích ai không?

Ngân Hằng hơi bất ngờ khi thấy Ngân Quỳnh đột nhiên quan tâm tới Minh Nhật, cô hơi nghiêng mặt nhìn gương mặt đỏ bừng của Ngân Quỳnh, cắn nhẹ môi cuối cùng quyết định trả lời:

– Chị cũng không biết nữa.

Đáp xong, Ngân Hằng đứng dậy định bỏ đi về phòng.

– Chị, hình như em thích bạn ấy mất rồi.

***********

Minh Nhật vốn bản tính trầm lặng, không thích thể hiện ra bên ngoài. Tuy đối xử với các bạn rất tốt, nhưng vẫn là lạnh lùng xa cách, nhưng với cô thì lại khác.

Đối với cô, Minh Nhật không ngại trải lòng, bộc lộ điểm yếu, không ngại đem hết tâm sự ra kể với cô. Lúc đầu cô nghĩ bởi vì , Minh Nhật cảm nhận được sự giống nhau về nội tâm của hai người nên mới có thể dễ dàng nói ra. Nhưng không ngờ là Minh Nhật lại tỏ tình với cô.

Sau khi ôm chầm cô một lúc thật lâu, Minh Nhật đột nhiên hôn lên môi cô khiến cô sửng sốt vô cùng, vội vàng đẩy cậu ra, cô tức giận nhìn Minh Nhật hỏi:

– Bạn làm gì vậy.

– Mình thích bạn …- Minh Nhật trầm giọng đáp, rồi đôi mắt cậu đầy sự bi thương bắt đầu kể – Mẹ mình đã lỡ tin và yêu một người đàn ông có vợ. Cuối cùng bà có thai, nhưng sau đó bà phát hiện hiện, hóa ra người đàn ông đó không yêu bà, ông ta chỉ xem bà như một công cụ đẻ con cho ông ấy mà thôi, vợ của ông ta cũng đã có thai, vậy là đứa con như mình bị vứt bỏ. Haha ….bạn xem, đứa trẻ như mình được tạo ra như vậy đó.

Ngân Hằng hoàn toàn bất ngờ, cô không ngờ Minh Nhật lại có hoàn cảnh đáng thương đến như vậy. Cô cảm thấy đau lòng thay cho cậu, nước mắt muốn trào ra, thương cảm vô cùng. Cô đưa mắt nhìn Minh Nhật và kinh hoàng khi thấy nước mắt Minh Nhật rơi. Minh Nhật vẫn luôn mạnh mẽ, luôn độc lập, vậy mà giờ lại khóc. Giây phút cậu rơi nước mắt , trái tim Ngân Hằng thắt lại.

– Người ba hiện tại của mình là một người rất tốt và cũng rất ngốc. Ông tình nguyện cưu mang mẹ con mình, giấu cả người mẹ khó tính để cưới một người đàn bà mang thai với người khác về làm vợ. Cuối cùng cũng bị người ta hại phải đi tù, mình chở thành con trai tội phạm, chịu sự xỉ nhục và xa lánh của mọi người – Minh Nhật đau khổ kể.

– Đừng kể nữa ….- Ngân hằng không cầm lòng được chạy đến ôm lấy Minh Nhật an ủi.

– Mình đã nghĩ, khép chặt trái tim lại để không giống như mẹ mình, không bao giờ xem trọng chữ tình. Nhưng mình đã gặp bạn… bạn đã xuất hiện …là bạn ..bạn đã mở cửa trái tim mình.

Ngân Hằng nhắm mắt lắc đầu không muốn nhớ cảnh tượng buổi trưa ngày hôm nay nữa. Cô thở dài mệt mỏi.

Tình cảm của Minh Nhật, không phải cô không cảm nhận được, nhưng mà ….

Ngân Hằng đưa mắt nhìn chiếc điện thoại màu hồng vẫn nằm yên trên bàn, có chút mong đợi. Cô đã đem chiếc điện thoại sữa lại, gần như nguyên vẹn. Lúc cô dem điện thoại đặt trên bàn học, Lâm Phong tưởng cô trả lại cho cậu nên xịu mắt xuống ảo não nói:

– Mình đã quăng bỏ rồi. Bạn còn đem đến đây làm gì. Bỏ đi.

– Sao lại bỏ, bạn đã nói là tặng cho mình rồi mà . Nó giờ là của mình, mình rất thích nó, mình không bỏ đâu dù gì mình cũng không có điện thoại, dùng nó xài sẽ tiện hơn – Ngân Hằng chớp mắt nhìn Lâm Phong, miệng nữa cười nữa không đáp.

– Bạn thích nó …bạn thích nó – Lâm Phong mừng ra mặt, hớn hở gật gật đầu nói – Bạn nói đúng, xài diện thoại rất tiện, rất tiện lợi.

– Đừng vui mừng, mình dùng nó để quản lí bạn. Sau khi mình về nhất định phải cố gắng học bài , không được đi – Ngân hằng vui vẻ trêu.

– Không thành vấn đề, bạn cứ việc quản lí mình – Lâm Phong cười rạng rỡ đáp.

Ngân Hằng cũng bật cười vui vẻ, bốn ánh mắt nhìn nhau âu yếm, niềm vui nhỏ nhoi bên cạnh nhau hy vọng mãi không tắt.

Ngân Hằng bật chiếc điện thoại lên, vẫn chỉ có màn hình nền, không hề có tin nhắn hay điện thoại nhỡ nào. Ngày nào Lâm Phong cũng gọi điện hay nhắn tin cho cô. Vừa ra khỏi phòng thi, cậu đã gọi điện thoại cho cô ngay lập tức. Hôm nay lại chẳng thấy Lâm Phong gọi, cô nóng lòng muốn biết tin tức nhưng vì ở bên cạnh Minh Nhật nên ngại không gọi điện, sau đó những lời thổ lộ trong đau khổ của Minh Nhật khiến tâm tư cô rối loạn mà quên mất. Ngân Hằng lo lắng không biết có phải Lâm Phong làm bài không được nên buồn bã hay không.

Cô siết chặt điện thoại quyết định gọi cho cậu, đây là lần đầu tiên cô gọi điện cho Lâm Phong, bài nhạc chờ “ Đợi em trong nhung nhớ “ vang lên:

“ Thổn thức trong đêm một bóng hình.

Anh đứng đợi em trong đêm vắng.

Sao trời dìu dịu hóa thành gương mặt em.

Ánh trăng sáng trong đêm tối không bằng ánh sáng của mắt em

Sự dịu dàng của đêm tối không bằng giọng nói của em.

Sự lạnh lẽo của gió cũng không thể làm tan hơi ấm của em.

Giờ em đang ở đâu?

Có biết anh đang đợi em.

Đêm tối cô đơn và lạnh lẽo.

Bao trùm lấy anh bằng nỗi nhớ.

Hãy đến bên anh trao vòng tay ấm áp.

Xoa dịu trái tim đang thổn thức nhớ nhung.”

Bài hát nhạc chờ kết thúc, vẫn không thấy Lâm Phong bắt máy, Ngân Hằng thở dài buông máy.

Thi xong, mọi người được nghỉ đến hết tuần, Ngân hằng vẫn không thấy Lâm Phong gọi điện, cô gọi đến nhà, chỉ nghe bảo cậu đã đi chơi. Ngân Hằng đành chờ đợi đến khi đi học lại.

Nhưng sáng thứ hai, cả trường xôn xao lên khi Lâm Phong tay trong tay với một cô bạn xinh xắn lớp kế bên vẫn thường bám theo cậu.

- Gì vậy, hôm nay cá tháng tư hay trái đất bị đảo lộn – Bảo Duy kinh ngạc nhìn Sơn Hải hỏi.

- Ông hỏi tui, tui hỏi ai. Có lẽ trước giờ thằng Phong không phải đàn ông, nó là đàn bà, cho nên thay đổi 180 độ nhanh như vậy đó – Sơn Hải nhún người cố làm ra vẻ mình vừa chứng kiến phim kinh dị.

Cả hai người đang trao đổi với nhau thì thấy Lâm Phong đi về phía mình. Theo sau còn có cô bạn kia nữa, cho nên họ không ai nói ai tự động im lặng.

- Chào! – Cô bạn gái ấy tự động lên tiếng trước, cười cười chào với Sơn Hải và Bảo Duy như giữa họ có sự quen biết thân thiết.

Cô bạn này chính là Hạ Huyền của lớp bên cạnh, là bạn thân của Ngân Quỳnh. Cô nàng rất thích Lâm Phong, công khai theo đuổi rồi bám đuôi khiến Lâm Phong nhiều lần nổi cáu. Nhưng vì gia đình của Hạ Huyền với gia đình Lâm Phong có làm ăn qua lại với nhau nên có thể xem là thân thiết. Cho nên đôi khi Lâm Phong chỉ có thể nổi giận mắng vài câu rồi bỏ đi, chứ chẳng thể làm gì cô bạn này. Hơn nữa cậu tuyệt không thích đánh con gái , nhưng cũng chưa bao giờ để Hạ Huyền trong mắt. Thẳng thừng từ chối cô nàng không thương tiếc trước trường.

Vậy mà giờ lại tay trong tay với Hạ huyền, hỏi sao không khiến mọi người trong trường xôn xao cho được.

- Chào – Bảo Duy và Sơn Hải ngượng cười chào Hạ huyền

Cô nàng không để ý đến thái độ đó của họ mà hớn hở ôm lấy cánh tay của Lâm Phong nhõng nhẽo đưa ra yêu cầu:

- Tối nay chúng ta đi ăn KFC nha.

- Được. Về lớp đi – Lâm Phong đáp bằng giọng nói vô cùng lạnh lùng, nhưng lại khiến Hạ Huyền vui vô cùng, cô ngoan ngoãn gật đầu rồi ngoe ngảy đi về lớp.

Bảo Duy và Sơn Hải lập tức quặp cổ Lâm Phong kéo đi nơi khác.

Sân sau của trường, chỉ có vài người qua lại, học tìm nơi yên tĩnh học bài, ba người họ đứng cách xa nhìn nhau nói chuyện.

- Nói đi, định làm trò gì ?- Bảo Duy cứ nghĩ Lâm Phong bày trò gì đó để Ngân Hằng phải nhìn về phía cậu.

Bởi vì trước đây cậu từng bày mấy trò cho Lâm Phong, trong đó có chiêu cặp kè với người con gái khác, để cho người con gái mình thích biết rằng mình không cần cô ta, để con gái không làm giá và thấy sức hút của mình.

- Không làm trò gì hết , chỉ là mình bỏ cuộc thôi – Lâm Phong đáp một cách mệt mỏi.

Sơn Hải và Bảo Duy kinh ngạc nhìn nhau, rồi nhìn Lâm Phong. Sau đó lần lượt nói:

- Hai người họ đi chung với nhau, cũng chưa nói lên điều gì mà. Ngân Hằng đâu có nói, bạn ấy thích Minh Nhật đâu đúng không? – Bảo Duy ngẫm nghĩ rồi khuyên – Phong bây giờ bỏ cuộc, sau này nhất định sẽ hối hận cho xem.

- Đúng đó, cạnh tranh mà, ai được ai không còn chưa biết. Chẳng phải người lớn cũng hay nói, chưa đám cưới thì vẫn còn cơ hội hay sao? – Sơn Hải lập tức phụ họa thêm.

- Chỉ sợ là không còn nữa, vậy thà dứt khoát cho xong để không còn đau lòng nữa – Lâm Phong mĩm cười chua xót đáp.

Thấy thái độ dứt khoát của Lâm Phong, Bảo Duy và Sơn Hải thở dài. Cuối cùng Lâm Phong cũng kể lại cảnh tượng mình nhìn thấy trong xót xa, người như Ngân hằng nếu không thật sự thích thì sẽ không để cho người khác ôm mình như thế. Cậu ước gì mình không đi theo hai người bọn họ, ước gì không ngu ngốc đứng đợi bên ngoài như thằng ngốc như thế để rồi chứng kiến cảnh hai người họ ôm chầm lấy nhau như thế. Giây phút đó, tim cậu như ai bóp ghẹt, cảm giác đau đớn gần như gục ngã, đến nỗi cậu không biết bản thân làm sao về nhà.

Không ngờ Hạ Huyền lại đến nhà cậu chơi vào đúng lúc này, Lâm Phong muốn quên đi Ngân Hằng, cho nên cậu liền gật đầu đồng ý

- Thật sự suy nghĩ kỹ chưa? Quyết định bỏ cuộc à – Bảo Duy trầm ngâm đứng dựa lưng vào gốc cây thảy thảy đồng tiền trong tay hỏi Lâm Phong.

Lâm Phong ngồi bệch xuống một bên dựa lưng vào gốc cây thở dài, ánh mắt chứa đầy sự u buồn, ẩn lên sự đau đớn trong lòng, nhưng không đáp.

- Đại trượng phu, nâng lên được, bỏ xuống được – Sơn Hải ngồi bên cạnh Lâm Phong vỗ vai cậu an ủi.

Lâm Phong cùng Sơn Hải và Bảo Duy nói cười đi vào lớp, Ngân Hằng định lên tiếng hỏi cậu làm bài thi thế nào? Nhưng Lâm Phong đi ngang người cô một cách lạnh lùng, mắt không nhìn cô, khiến cô không mở miệng được. Cuối cùng đành im lặng ngồi xuống, cô quay lưng lại nhìn Lâm Phong, nhưng đầu cậu đã gục xuống mặt bàn không cục cựa.

Bảo Trâm ngoái nhìn theo ánh mắt của Ngân Hằng, nhìn thấy nét buồn trong mắt bạn thì không khỏi tức giận. Cô ném ánh mắt bực tức vào kẻ ngồi kế bên Lâm Phong.

Bảo Duy đang ngồi nói chuyện rôm rả với Sơn Hải, bỗng cảm thấy có ánh mắt bén nhọn ném về phía mình thì không khỏi rùng mình quay người nhìn lại. Thấy ánh mắt chết người của Bảo Trâm, cậu nuốt nước bọt sợ hãi.

Giờ ra về, cậu vỗi vã đuổi theo sau xe của Bảo Trâm.

- Tránh ra đi – Bảo Trâm hét lên với Bảo Duy đầy tức giận khi cậu chặn đầu xe của cô.

- Nghe mình nói đi – Bảo Duy nhất quyết đứng chặn đầu xe của Bảo Trâm không cho cô đi tới khi nào cậu giải thích xong.

- Không cần, bọn con trai mấy ông toàn là những kẻ xảo trá không hà. Nào là Lâm Phong rất thích Ngân Hằng, cậu ấy nhất định khiến Ngân Hằng luôn vui vẻ…cuối cùng thì sao hả. Nắm tay cô gái khác, đúng là đồ khốn mà. Uổng công tui nói tốt với Ngân Hằng cho hắn ta. Đồ khốn. Ông cũng là đồ khốn. đồ khốn chơi với đồ khốn – Bảo Trâm hung hăng mắng ****.

Cô thật hận bản thân. Vì Bảo Duy tác động nên cô nghĩ Lâm Phong thật lòng với Ngân Hằng, cho nên mặc dù thấy Minh Nhật và Ngân Hằng thích hợp với nhau, cả hai đều là những người sống nội tâm, có thể đồng cảm và hiểu nhau, cô vẫn muốn lôi kéo Ngân Hằng về phía Lâm Phong. Bởi vì cô nghĩ, sự vô tư của Lâm Phong sẽ khiến Ngân Hằng vui vẻ hơn, giúp Ngân Hằng thoát khỏi sự trầm lặng, nhìn cuộc đời với thái độ lạc quan vui vẻ.

- Này, sao lại **** mình là đồ khốn chứ. Lâm Phong thích Ngân Hằng là sự thật, nhưng Ngân Hằng thích bạn ấy, chẳng lẽ bắt bạn ấy cả đời như vậy thích Ngân Hằng hay sao – Bị mắng là đồ khốn khiến Bảo Duy cũng tức giận ,cậu cũng lớn tiếng quát lại Bảo Trâm – Đau lòng đến nỗi pải từ bỏ cũng bị gọi là đố khốn à.

Nghe Bảo Duy quát lớn, Bảo Trâm bỗng giật mình chạnh lòng, có chút sợ, cuối cùng cô mếu máo lí nhí nói:

- Sao bạn biết Ngân Hằng không thích Lâm Phong chứ. Nếu bạn ấy thích Lâm Phong thì sao.

Bảo Duy thấy Bảo Trâm đôi mắt đã rưng rưng thì thấy áy náy vô cùng, cậu không định lớn tiếng như vậy. Cậu gãi gãi đầu, ngượng ngập nói:

- Xin lỗi nha. Mình…mình không có mắng bạn đâu.

- Thật không? – Bảo trâm mếu máo hỏi lại.

- Ừ, thật đó….- Bảo Duy trả lời trong tiếng đập mạnh của trái tim.

Bình thường thấy Bảo Trâm hay ăn to nói lớn, không ngờ khi nhìn thấy vẻ mặt có phần yếu đuối của cô lại vô cùng đáng yêu. Bảo Duy vì Lâm Phong và cũng vì lần trước thấy có lỗi mới tiếp cận Bảo Trâm, không ngờ càng tiếp xúc, càng nhìn thấy những mặt đáng yêu của cô.

Cuối cùng Bảo Duy kể lại lời Lâm Phong nói đã nhìn thấy Ngân hằng và Minh Nhật ôm nhau, cho nên mới buồn mà bỏ cuộc.

Bảo Trâm nghe vậy mới bình tĩnh lại và nói:

- Mình nghĩ Ngân Hằng thích Lâm Phong đó. Có điều bạn ấy chưa nhận ra hoặc đang che dấu tình cảm của bản thân mà thôi. Còn về Minh Nhật, mình thấy Ngân Hằng đối với bạn ấy có cảm kích chứ không có thích.

- Bạn chắc không? – Bảo Duy nhìn Bảo Trâm hỏi lại.

- Trực giác của mình bảo thế – Bảo Trâm gật đầu khẳng định.

- Trực giác của bạn – Bảo Duy nhăn mặt kêu lên.

- Bạn không biết trực giác của con gái thường rất nhạy bén hay sao. Tin mình đi, mình khẳng định Ngân Hằng thích Lâm Phong, hay ít nhất trong lòng bạn ấy cũng có Lâm Phong – Bảo Trâm tự tin đáp. Rất nhiều lần nói chuyện, vô tình hỏi về Lâm Phong, cô bỗng thấy Ngân Hằng cười vui vẻ kể việc học của Lâm Phong tiến bộ thề nào …, chưa bao giờ cô thấy Ngân Hằng hào hứng như thế.

- Vậy bây giờ tụi mình phải làm sao? – Bảo Duy hâm hở hỏi, có chút tin tưởng Bảo Trâm.

- Tìm cách cho họ ở gần nhau hơn để hóa giải hiểu lầm – Bảo Trâm nói khẽ.

Hai người liền bắt tay vào kế hoạch kéo Lâm Phong và Ngân Hằng lại với nhau.

Khi Ngân Hằng về đến nhà, cô phát hiện phòng của mình bị lục lạo lung tung. Không hiểu sao, cả ngày hôm nay cô thấy trong lòng buồn bực khó chịu vô cùng, về phòng mình lại thấy bị người ta lục tung thế này, thì sự khó chịu của cô được dịp bùng phát lên.

Cô bước đến bên hộc tủ bàn học của mình, chiếc thẻ ba cô đưa đã biến mất. Trước đây bà Kim Lương vì đề phòng ba cô cho cô những vật đắt tiền, cho nên thường lục lạo phòng cô lấy đi. Cô đã nghĩ, có lẽ bà ta có sự sợ hãi rồi, chắc chắn sẽ không tái phạm nữa, cho nên yên tâm cất trong hộc bàn. Không ngờ màn cũ lại tái diễn.

Cô tức giận quăng mạnh cái cặp xách xuống sàn nhà, rồi lao ngay ra khỏi phòng đi xuống phòng bà Kim Lương chất vấn:

- Ai cho phép dì vào phòng của tôi lục lạo như thế. Chiếc thẻ rút tiền ở đâu.

Bà Kim Lương đang xếp quần áo thấy Ngân Hằng nóng giận bước vào mắng thì ngơ ngác không hiểu nhìn cô, rồi lấp bắp nói:

- Dì không có.

- Không phải bà…không phải bà thì còn ai vào đây nữa chứ. Đây không phải là lần đầu bà lục soát phòng tôi, chẳng lẽ bà vẫn nghĩ, tôi chấp nhận cam chịu để bà ức hiếp nữa hay sao. Thời hạn một năm đến đây chấm dứt, bà thu dọn đồ đạc rồi đi ra khỏi đây đi, tôi không muốn nhìn thấy bà ở lại đây chút nào nữa. Đợi ba về tôi sẽ nói rõ với ba – Cô hùng hổ tuyên bố, ánh mắt nhìn bà Kim Lương không chút e sợ, lùi bước.

Bà Kim Lương nghe cô nói xong thì tái cả mặt, quần áo xếp gọn gàng trên tay bà bỗng rơi xuống đất hết. Bà vội vàng lao đến bên Ngân Hằng khóc lóc cầu xin:

- Dì thề với con là dì không hề lục lọi phòng của con, dì không có lấy bất cứ cái gì của con. Dì biết trước đây dì đã sai, nhưng dì đã sửa rồi, dì thật sự sữa rồi. Xin con…xin con đừng đuổi dì đi. Xin con cho dì thêm một năm nữa thôi, chỉ cần Ngân Quỳnh thi xong đại học, dì sẽ tự động ra đi mà không có bất cứ yêu cầu gì cả.

Ngân Hằng trước sự níu kéo van xin của bà Kim Lương đang chưa biết phản ứng thề nào thì nghe tiếng hét lớn của Ngân Quỳnh.

- Mẹ …mẹ vừa nói gì…ra đi…một năm. Ý mẹ là một năm nữa, sau khi con thị đại học xong, mẹ sẽ bỏ đi…mẹ sẽ đi đâu?

Ngân Quỳnh sà xuống trước mặt mẹ mình tròn mắt kinh hãi hỏi.

- Mẹ…mẹ hứa với Ngân hằng, một năm sau, chờ đến khi con ổn định tinh thần thi đại học xong thì mẹ sẽ chấp nhận li hôn với ba của con, mẹ sẽ ra đi mà không cần điều kiện gì, sẽ không đem theo bất cứ thừ gì – Bà Kim Lương ôm Ngân Quỳnh vào lòng rồi nức nở khóc đáp.

Ngân Quỳnh sững người , ngồi bệch xuống đất, cô như hóa đá nhìn Ngân Hằng đang ngửa mặt lên trời thở dài.

- Chị…là sự thật sao?

Trước sau gì Ngân Quỳnh cũng biết, mọi chuyện cũng đã vỡ lỡ ra thế này, không còn gì để giấu diếm nữa. Cuối cùng Ngân Hằng nhìn thẳng Ngân Quỳnh, quyết định nói ra sự thật.

- Đúng vậy, tất cả đều là sự thật.

- Haha…thật không ngờ, thật không ngờ. Em cứ nghĩ, chị nghĩ tình chị em chúng ta nên mới tha thứ cho mẹ em, cho bà một cơ hội làm lại từ đầu. Hóa ra tất cả chỉ là một sự lường gạt. Chị à, chị thật nhẫn tâm. Nếu chị thấy Gia Bảo là tất cả đối với chị, em cũng vậy…mẹ cũng là tất cả đối với em. Sao chị lại nhẫn tâm cướp đi như thế chứ – Ngân Quỳnh đau đớn nhìn cô trách móc.

- Mẹ em vẫn còn sống sờ sờ đó, bà ấy vẫn ở bên cạnh em, khi em muốn, em đều có thể gặp bà ấy – Ngân Hằng biết Ngân Quỳnh còn đang trong cú sốc, nên mềm mỏng nói.

- Không giống nhau, hoàn toàn không giống nhau chị hiểu hay không? Chẳng có đứa trẻ nào muốn ba mẹ nó xa nhau cả, em cũng thế. Đúng là em có thể gặp mẹ khi em muốn, nhưng chị có biết không con người đều có thói quen của mình, họ thích sống theo thói quen đó. Thói quen của em là khi mở mắt ra đều có thể nhìn thấy ba mẹ, nhìn thấy cả nhà quây quần hạnh phúc bên nhau chị hiểu không? Chị có biết, trước khi được đặt chân vô cái nhà này, em cũng giống như một đứa trẻ mồ côi không cha vậy đó. Ba chỉ thỉnh thoảng mới đến thăm rồi cho tiền sau đó lại đi. Chị có thể ngang nhiên nắm lấy tay ba bước vào cổng trường, được ba đi họp phụ huynh học sinh, được ba đi chơi. Còn em thì sao? Em chỉ có thể nhìn hai người từ xa mà ước ao, thèm cái cảm giác được ba yêu thương biết bao. Đợi biết bao nhiêu lâu mới được ở bên cạnh ba, bây giờ chị lại bắt em xa mẹ. Chị có hiểu được nỗi đau trong lòng em hay không.

Ngân Hằng nhìn Ngân Quỳnh có chút đau buồn, cô hiểu chứ, ai mà không thích cái cảm giác ấm cúng của gia đình chứ. Nhưng cái cảm giác đó không dành cho cô.

- Chẳng phải mẹ em đã sữa đổi rất nhiều rồi hay sao, tại sao chị không chịu tha thứ cơ chứ. Chị thật ích kỷ và độc ác.

Ngân Hằng có phần choáng voáng khi nghe Ngân Quỳnh mắng, cô dù biết Ngân Quỳnh chỉ là trong cơn tức giận nên mới buông lời mắng ****, nhưng mà , chưa bao giờ Ngân Hằng thấy Ngân Quỳnh nặng lời với mình như thấy. trong lòng đau đớn vô cùng. Cô biết mình đã làm tổn thương rất lớn đến Ngân Quỳnh.

- Được, nếu chị muốn đuổi, vậy thì đuổi em luôn đi – Ngân Quỳnh mím môi nhìn Ngân hằng rồi cười nhạt nói – Em sẽ đi, sẽ đi ra khỏi cái nhà này để cho chị vừa lòng.

Nói xong Ngân Quỳnh chạy như bay ra khỏi nhà, bà Kim Lương không kịp níu giữ cô lại đành nằm vật xuống nền nhà than khóc.

- Là mẹ đã hại con, là mẹ đã hại con….

Ngân Hằng thở dài nhìn thảm cảnh trước mặt, ngửa mặt nhìn lên để nước mắt không rơi xuống :”Mình đã làm gì thế này“. Cô không biết tại sao tâm trạng của mình lại kích động đến như thế.

Ngân Quỳnh bỏ đi đến tối vẫn chưa về nhà. Bà Kim Lương sốt ruột đứng ngồi không yên, bà liên tục gọi điện thoại tìm con gái khắp nơi.

Ngân Hằng nhìn thấy cảnh bà lăng xăng như vậy cũng lo lắng vô cùng, cô mệt mỏi trở về phòng của mình thu dọn lại mọi thứ, cô tự trách bản thân tại sao lại không kiềm chế đượcbản thân gây nên chuyện ầm ĩ thế này. Nhưng cuối cùng, cô đành gạt bỏ phiền nhiễu thay đồ qua xem Gia Bảo thế nào.

Gây ầm ĩ như thế, sợ thằng bé lại bị ảnh hưởng.

Khi cô bước vào phòng, đã thấy Gia Bảo thu người vào một góc phòng ngồi đó ngồi mếu khóc. Ngân Hằng hoảng hốt, tưởng Gia Bảo lại bị sợ hãi mà có thể tự gây tổn thương mình, vội vàng chạy đến bên thằng bé:

- Gia Bảo sao vậy, đừng sợ, chị đây.

- Chị, là Gia Bảo không ngoan….là em đã lục phòng của chị. Em xin lỗi. Chị đừng ghét Gia bảo nha – Gia Bảo khóc òa lên ôm chặt lấy Ngân Hằng xin lỗi

Nghe Gia Bảo nói xong, đầu Ngân Hằng choáng voáng vô cùng. Hóa ra là cô hiểu lầm…sự hiểu lầm này đã tạo nên một trận sóng gió nữa trong gia đình cô. Cô tức giận giơ tay lên muốn đánh Gia Bảo để trừng phạt, lại không nỡ xuống tay khi thấy thân hình thằng bé đang run lên ôm chầm lấy cô nức nở khóc.

Cuối cùng bàn tay giơ lên của cô lại áp xuống nhẹ nhàng vỗ về lưng cho Gia Bảo:

- Bé Bảo ngoan, chị không giận. Nói cho chị nghe vì sao em lại lục phòng của chị.

- Em tìm báu vật, chị xem, em tìm được báu vật rồi nè – Gia Bảo thấy Ngân Hằng không mắng mình như bà Kim Lương thì vui vẻ khoe. Thằng bé đưa ra tấm thẻ vàng mà ba cô cho.

Ngân Hằng nhìn tấm thẻ khẽ thở dài lần nữa. Cô nhìn đứa em trai gần 6 tuổi của mình, Gia bảo có nét mặt tròn đáng yêu, nhưng lại không có sự thông mình bằng những đứa trẻ cùng tuổi. Thằng bé khờ khạo hơn, ngờ nghệch hơn rất nhiều. bác sĩ bảo là do tâm lí bị áp lực quá sức, cần có thời gian để phục hồi.

Ngân Hằng ôm Gia Bảo vào lòng, cô không mong em mình là đứa trẻ thông minh, chỉ mong, Gia Bảo có thể khỏe mạnh sống bình thường như bao đứa trẻ cùng tuổi mà thôi.

- Bà lại gây ra chuyện gì rồi – Ba Ngân Hằng vừa về nhà thấy bà Kim Lương khóc nức nở nói không nên lời khi Ngân Quỳnh bỏ đi thì nổi giận.

- Không có, tôi thật sự không có, ông phải tin tôi…- Bà Kim Lương nức nở khóc phân bua.

Ngân Hằng nghe tiếng ba nổi giận đành đi xuống nói:

- Ba, không phải lỗi của dì, là do con hiểu lầm dì….

Ánh mắt ba Ngân Hằng vì lời của cô mà dịu lại, ông thở dài mệt mỏi nói:

- Được rồi, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về phòng đây. Các người làm ơn để cho tôi yên tâm làm việc có được hay không. Chuyện công ty cũng đủ khiến tôi đâu đầu rồi.

Nói xong, ông xách cặp bước thẳng lên lầu, đi ngang qua Ngân Hằng, bên dưới là tiếng khóc của bà Kim Lương, lòng ông phiền não vô cùng. Nhưng tất cả đều là lỗi của ông, ông phải gánh lấy.

Ngân Hằng nhìn bà Kim Lương đang sầu não khóc, cô quay mặt đi nói hai tiếng xin lỗi.

Bà Kim Lương nhìn theo bóng Ngân Hằng lên lầu khẽ cười thầm. Chính bà ta xúi Gia Bảo lục phòng của Ngân Hằng, nói với Gia Bảo cái thẻ vàng chính là báu vật, báu vật có màu vàng, thằng bé ngờ nghệch bị bà giật dây. Xe đi, lần này bà đã lấy được lời xin lỗi của Ngân Hằng, còn lần sau, lần sau nữa….cho đến lúc, quyền hành lại đến tay bà.

Muốn đấu với bà, cô vẫn chưa đủ bản lãnh

Ngân Quỳnh bỏ nhà chạy đến nhà cô bạn thân là Hạ Huyền tâm sự. Hạ Huyền liền an ủi Ngân Quỳnh rồi cũng lên tiếng bất bình thay cô.

- Chị của bạn thật quá đáng và ích kỷ, thật uổng công bạn xem chị ta là chị em, chị ta chẳng chút nể tình nào hết. Bạn đừng nhường nhịn nữa. càng nhường nhịn, chị ta càng làm tới. Trước hay sau gì, chị ta cũng tìm cách đuổi mẹ con bạn ra ngoài mà thôi. Chị ta nhẫn nhịn, rồi tỏ vẻ đáng thương trước mặt ba bạn để ông hiểu lầm ba bạn, sau đó gia tài sẽ thuộc về tay chị ta. Chị ta chỉ là đang cố làm ra vẻ thân thiết với bạn mà thôi. Người như chị ta đúng là rất thâm hiểm…..bạn nếu muốn ba mẹ không li hôn với nhau thì đừng để chị ta lấn tới nữa.

Hạ Huyền không ngừng nói, tác động đến tâm lí của Ngân Quỳnh, đánh mạnh vào tâm lí không muốn ba mẹ li hôn của Ngân Quỳnh.

- Bạn nghĩ xem, chị ta tuy bị mẹ bạn ức hiếp, nhưng luôn có được tình cảm của ba bạn. Còn bạn, một khoảng thời gian dài như thế, bị người ta cười là không có ba. Không dám công khai nói ba mình là ai. So với chị ta, bạn còn thê thảm hơn gấp bội. Chị ta muốn giành lại những gì đã bị nợ, bạn cũng phải giành lại những gì họ nợ chứ – Hạ Huyền thấy Ngân Quỳnh bị những lời nói của mình làm cho lay động, lập tức châm thêm vào.

Khi Ngân Quỳnh ra về, Hạ Huyền đưa ra cổng với một nụ cười trên môi.

Cô rất ghét Ngân Hằng, bởi vì cô thích Lâm Phong mà Lâm Phong lại thích Ngân Hằng. Nhìn thấy Lâm Phong cứ nhìn trộm về phía Ngân Hằng mà không thèm nhìn đến cô lấy một cái thì trong lòng không thôi tức giận. Cô muốn giành lấy Lâm Phong, cô muốn phá hủy hình ảnh của Ngân hằng trong mắt Lâm Phong.

Dù bây giờ Lâm Phong nhận lời làm bạn trai của cô, nhưng ánh mắt cậu vẫn không hướng về cô. Tất cả đều là tại Ngân hằng, nếu như không có Ngân Hằng, cô không tin không có được Lâm Phong.

Cô sẽ lợi dung Ngân Quỳnh để mà hủy hoại Ngân hằng.

Cánh cửa công trong đêm tối khép lại, một tiếng két vang lên trong đêm đầy sợ hãi, bắt đầu những chuỗi ngày đen tối.

- Hai chị em cùng cắm trại một chỗ nhớ chăm sóc nhau – Bà Kim Lương nhìn Ngân Quỳnh dặn dò .

Ngân Quỳnh không đáp lời bà, kể từ ngày biết được Ngân hằng gia hạn cho mẹ mình một năm để rời khỏi nhà, giữa cô và Ngân hằng xuất hiện khoảng cách mà bấy lâu nay cô cố rút ngắn, mà người tạo ra khoảng cách đó chính là cô.

Cô đeo ba lô bước ra khỏi nhà đến trường trước vì không muốn phải đi cùng Ngân Hằng tránh việc không thể mở miệng.

Ngân Hằng thấy Ngân Quỳnh bỏ đi trước thì thở dài, cô không ngờ tình chị em vừa mới thiết lập đã nhanh chóng phai tàn thế này.

- Bé Bảo ở nhà ngoan nha, phải biết nghe lời ba và dì….- Cô xoa đầu căn dặn Gia Bảo mấy câu trước đôi mắt rưng rưng của thằng bé .

- Cho em đi với chị, em muốn đi chơi cùng với chị – Gia Bảo lắc đầu, nắm lấy ba lô trên tay cô nằng nặc đòi đi theo.

- Chị đi tham gia cắm trại của trường chứ không hẳn là đi chơi, Bảo ở nhà ngoan, đởi chị về, chị mua quà cho em – Ngân Hằng cười ngồi xuống đối diện với Gia Bảo khuyên

- Em muốn đi chơi, em muốn đi chơi – Gia Bảo dặm chân nằng nặc đòi đi theo.

- Gia Bảo để cho chị Ngân Hằng đi kẻo trễ, con ở nhà, dì sẽ dẫn con đi chơi được không? – Bà Kim Lương cười khuyên nhủ Gia Bảo.

Gia Bảo nghe bà Kim Lương lên tiếng liền lùi lại im lặng không dám đòi đi nữa, Ngân Hằng quay đầu nhìn đồng hồ rồi đeo ba lô lên vai định rời đi. Bà Kim Lương thấy cô định đi nên lại gần e dè nói:

- Con giúp dì chăm sóc Ngân Quỳnh, con cũng biết, con bé bình thường nhìn vậy thôi chứ rất yếu, rất dễ bị bệnh. Dì không có ở bên cạnh chăm sóc nó, nên nhờ con giúp giùm.

Ngân Hằng nhìn bà, lần trước cô vu oan cho bà, nhưng bà vẫn không nói gì, trong lòng cô cũng có chút áy náy , huống hồ yêu cầu của bà ấy rất chính đáng, bèn gật đầu đồng ý.

- Dì yên tâm, dù dì không bảo, tôi cũng sẽ để ý chăm lo cho Ngân Quỳnh, dù sao con bé cũng là em gái của tôi.

- Cám ơn con – Bà Kim Lương mĩm cười nhẹ nhàng bảo.

Cô cười nhẹ chào bà Kim Lương rồi bước đi, được mấy bước thì quay đầu lại nhìn bà ta nói:

- Giúp tôi chăm sóc cho Gia Bảo.

- Dì sẽ ráng chăm sóc tốt cho thằng bé – Bà Kim Lương nhẹ nhàng trả lời.

Ngân Hằng yên tâm ra đi.

Hôm nay cả khối 11 của cô được trường tổ chức cho đi cắm trại sinh hoạt lần cuối trước khi bắt đầu vào năm 12 bận rộn. Hội trại lần này gần như là bắt buộc tất cả phải tham gia, vì có tổ chức các cuộc thi và còn chụp hình làm kỷ yếu cho năm học vì vậy Ngân Hằng mới tham gia. Khi cô đến, tất cả mọi người cũng đã tập trung đầy đủ hết.

Thấy Ngân Hằng, Bảo Trâm liền quẩy ta ra hiệu với cô, cô nàng đã giữ cho cô một ghế bên cạnh cửa sổ.

- Các em, chúng ta bắt đầu điểm danh rồi xuất phát – Cô chủ nhiệm đứng lên cầm loa nói.

- Lâm Phong chưa đến cô ơi – Sơn Hải lên tiếng báo cáo.

Nhưng cậu vừa dứt lời đã thấy Lâm Phong xuống xe từ một chiếc xe hơi, theo sau còn có cô bạn Hạ Huyền. Nhìn cảnh cô nàng xách ba lô đuổi theo Lâm Phong, mọi người không thôi bàn tán, nhất là việc hai người cùng đi đến đây bằng một chiếc xe.

- Đến nơi gọi điên cho mình – Hạ Huyền nhìn Lâm Phong căn dặn.

- Uhm…

- Dựng trại xong thì đến tìm mình – Hạ Huyền tiếp tục căn dặn.

- Biết rồi – Lâm Phong chán nản không nhìn Hạ Huyền đáp.

- Buổi tối sinh hoạt tự do, nhất định tìm mình – Hạ Huyền nhẫn nại nói tiếp.

- Nếu bạn còn nói nữa thì chia tay đi – Lâm Phong bực tức gắt lên.

Nói xong cậu lạnh lùng quay lưng đi lên xe, để lại Hạ Huyền tiêu nghỉu xoay người đi lên xe của lớp mình.

Lớp Ngân Hằng đã đầy đủ , cô giáo bắt đầu cho xe lên đường. Lớp chỉ có hơn 40 người, chiếc xe 50 chỗ, cho nên những chiếc ghế trống được tận dụng triệt để để chất đồ. Bảo Trâm quan sát xung quanh đã kín hết thì mĩm cười gật đầu. Cô bèn ra hiệu cho Bảo Duy.

Bảo Duy lập tức đứng dậy bước đến ghế của họ ngồi nhìn Ngân Hằng nói:

- Ngân Hằng nè, bạn có thể nhường ghế này cho mình được không, mình muốn ngồi gần Bảo Trâm.

Ngân Hằng ngạc nhiên nhìn Bảo Duy, chớp mắt hỏi:

- Tại sao…

- Uhm…mình với Bảo Duy …. – Bảo Trâm đỏ mặt thẹn thùng trả lời ấp úng.

- Hả, hai người …hai người …bắt đầu từ bao giờ …- Xuân Phương ngồi ghế trên nghe vậy liền ngo1ch đầu quay xuống chất vấn.

Cả lớp cũng nghiêng đầu nhìn về hướng mục tiêu chú ý kia. Bảo Duy gãi gãi đầu xác nhận mối quan hệ giữa cậu và Bảo Trâm. Cả lớp liền ồ lên trêu ghẹo, cô giáo cũng cười trêu theo.

- Vậy phải nhường chỗ cho hai người bọn họ thôi …haha

Vậy là Ngân hằng phải đứng lên nhường chỗ cho hai người bọn họ, trong khi mọi người xúm lại khai thác hai nhân vật chính kia, Ngân Hằng và Lâm Phong chớp mắt nhìn nhau.

Đã lâu rồi hai người không nói chuyện với nhau, giờ nhìn nhau cũng có chút ngượng ngùng. Nhưng chỗ trống duy nhất chính là chỗ trống mà Bảo Duy vừa bỏ, chính là ở bên cạnh Lâm Phong. Cô đành phải ngồi xuống bên cạnh, không khí của hai người trở nên ngượng ngập vô cùng. Cô thì quay mặt nhìn khung cảnh xung quanh, Lâm Phong với Sơn hải nói chuyện với nhau. Cả lớp ai cũng có bạn nói chuyện vui vẻ, chỉ có cô ngồi lặng lẽ một mình bên góc cửa sổ, Ngân Hằng đành tựa người vào thành ghế khẽ nhắm mắt lại . Không biết tự lúc nào cô chìm vào giấc ngủ.

Chiếc xe bỗng nhiên thắng lại khiến thân người Ngân Hằng hơi chao đảo như sắp đổ nhào về phía trước thì một bàn tay cứng rắn và ấm áp ôm lấy cô giữ lại. Trong cơn mơ hồ Ngân Hằng cảm thấy thân người mình hơi nghiêng về một bên, đầu mình tựa lên một vật thể rắn chắc nhưng cũng êm ái.

Cảm giác này rất quen thuộc, nó làm cô nhớ lại cái cảm giác ấm áp khi cô mệt mỏi ngủ quên sau một trận khóc dài trên đường đi đến nghĩa trang thăm mộ mẹ. Cô cũng tựa vào vai một người rồi ngủ, mà người đó không hề khó chịu, cái cảm giác yên ổn khi được dựa vào bờ vai đó cũng giống như lúc này.

Có nhiều lúc, cô muốn đi tìm cảm giác yên ổn này, nhưng lại không biết người đó là ai, cũng không nhớ rõ gương mặt người đó, mãi đi tìm, nhưng hóa ra thứ mình tìm vẫn hiện diện ngay bên cạnh, hóa ra người đó là Lâm Phong. Dù đã tỉnh nhưng Ngân Hằng vẫn không muốn mở mắt, cô muốn hưởng thụ cảm giác ấm áp này, hít thở mùi hương bạc hà trên người cậu.

Cắm trại là truyền thống hàng năm của trường họ, nhằm mục đích sinh hoạt vui chơi. Những cuộc thi được tổ chức xôn tụ, mọi người sau khi cắm trại dựng liều thì bắt đầu chuẩn bị cho các cuộc thi.

Không khí ồn ào đến nóng bức, người nào người nấy ra đầy mồ hôi, con trai ai cũng cởi hết áo ra cho mát mẻ khiến đám con gái có chút ngượng ngùng. Con gái vì sợ nắng đen da nên che kín mít đã đành, vậy mà Lâm Phong lại bận áo dài tay cài kín mít.

- Này, nóng quá ông bị chập mạch à, bận thế mà không cảm thấy gì à – Sơn Hải nhìn Lâm Phong từ trên xuống dưới không tin được hỏi.

- Có phải là mẹ ông xếp toàn áo dài tay hay không? Lấy áo mình mặc đi – Bảo Duy bèn tốt bụng kêu.

- Không cần đâu, là mình thích mặc áo dài tay thôi – Lâm Phong lắc đầu từ chối trong khi đang kéo lại cái lều trại.

- Không phải ông sợ đen đó chứ? – Sơn Hải nháy mắt cười trêu chọc.

- Haha, nó cởi trần đá banh hoài, làm sao còn sợ đen nữa. Kiệu này chắc là sợ ung thư da – Bảo Duy liền tiếp lời Sơn hải.

Lâm Phong nghe Bảo Duy nói thì khựng lại, môi mim chặt , mắt tối sầm lại, cậu tức giận ném sợ dây trên tay xuống đất nói:

- Hai người tự làm đi.

Nói xong cậu hậm hực bỏ đi, khiến hai đứa bạn thấy khó hiểu vô cùng, cả hai nhìn nhau nhún vai thông cảm “cái thằng thất tình nên thế.”

Đi ngang qua lều bên cạnh, cậu va sầm vào Ngân hằng đang từ lều chui ra khiến cô ngã nhào xuống đất. Khi quay người lại nhìn, phát hiện người bị mình làm ngã là Ngân Hằng, Lâm Phong vừa muốn chạy đến đỡ cô đứng lên lại vừa bắt bản thân đừng đến gần cô.

Bốn mắt nhìn nhau đầy phức tạp, cuối cùng Lâm Phong lạnh lùng quay người đi, cậu mím môi, tay siết chặt lại, đôi mắt bỗng trở nên đỏ hoe.

Ngay lúc đó Hạ huyền chạy đến ôm choàng lấy Lâm Phong kéo cậu đi nơi khác. Ngân Hằng đứng lên nhìn Lâm Phong bỏ đi, trong lòng đột nhiên thấy buồn vô cùng, tim thấy đau như có ai siết chặt.

- Sao vậy? – Nhật Tân bước đến thấy Ngân Hằng đứng ngay người ra thế bèn đưa tay lay cô hỏi.

Giật mình tỉnh lại, Ngân Hằng cười nhạt đáp lời Nhật Tân:

- Không có gì, làm việc thôi.

Đầu tiên là cuộc thi xây dựng lều trại và trang trí sao cho thật đẹp. Con mắt thẩm mỹ của lớp cô không được bằng con mắt của lớp Ngân Quỳnh, cho nên lớp họ giành được giải nhất, lớp cô ngậm ngùi nhận giải nhì. Nhưng vì thế lại tạo ra một cuộc cạnh tranh ngầm giữa hai lớp, vì cả hai lớp đều có mặt nổi trội hơn lớp khác.

Quyết tâm chiến thắng của mọi người đã được đền bù ở phần thi nấu ăn và thi cắm hoa. Ngân Hằng là người phụ trách nấu ăn, còn cắm hoa do Nhật Tân đảm nhiệm.

Mọi người vui vẻ đến chúc mừng, còn hăm hở ăn cơm nghỉ ngơi lại sức, chuẩn bị cho buổi sinh hoạt tối. Ai cũng khen Ngân Hằng nấu ăn rất ngon. Ngân Hằng cười buồn rồi đi dọn dẹp.

- Thử làm osin cho nhà đó đi thì sẽ nấu ăn ngon thôi – Bảo Trâm trề môi tức giận mắng.

- Thôi đi, hôm nay phải vui chơi hết mình mới được – Hà Nhi vui vẻ đề nghị.

- Phải đó – Tất cả đều đồng loạt hưởng ứng.

Lúc Ngân Hằng và Xuân Phượng đang rửa chén thì Bảo Trâm chợt chạy vào nói:

- Này, hình như Lâm Phong bị bệnh đó.

- Bệnh gì ? – Xuân Phương ngạc nhiên hỏi.

Ngân Hằng cũng chợt dừng tay lại lắng nghe.

- Không biết, nhưng cái con nhỏ Hạ Huyền đó, nó cứ bám theo Lâm Phong, hồi nãy mình còn nghe nó hỏi Lâm Phong đã uống thuốc chưa. Còn nói mẹ Lâm Phong đã nhờ nhỏ theo chăm sóc và nhắc nhở Lâm Phong phải uống thuốc.

- Chẳng phải cậu ấy hôm nay cũng mặc áo dài ay kín mít hay sao? – Nhật Tân cũng bước đến đặt nghi vấn cho đề tài này.

Ngân Hằng cắn khẽ môi, hai tay bỗng siết chặt miếng giẻ lau chén trong tay mình. Lòng đột nhiên như có lửa đốt.

- Có biết là bệnh gì không? – Ngân Hằng hỏi Bảo Trâm, hy vọng với mối quan hệ của Bảo Duy với Bảo Trâm, Bảo Duy sẽ nói, vì Bảo Duy và Lâm Phong thân nhau như vậy mà.

Bảo Trâm lắc đầu, thật ra cô cùng Bảo Duy đang tìm cách để kéo Ngân Hằng và Lâm Phong lại với nhau thì thấy Hạ Huyền bám lấy Lâm Phong thì định phá đám, nào ngờ nghe được sự việc này.

Chính Bảo Duy cũng kinh ngạc vô cùng, cậu không biết Lâm Phong bị bệnh gì.

Rửa chén xong, cô muốn đi tìm Lâm Phong để hỏi xem cậu đang mắc bệnh gì. Mặc kệ thái độ lạnh lùng của cậu với cô. Nhưng khi cô vừa ra ngoài đã đụng phải Minh Nhật.

Đôi mắt Minh Nhật thoáng đỏ kéo màn sương, có lẽ cậu đã cố kìm chế nước mắt của mình. Ngân Hằng chưa bao giờ thấy Minh Nhật như vậy thì có chút hoảng hốt.

- Bạn sao vậy, xảy ra chuyện gì?

Hai người họ cùng đi ra hướng bờ sông yên tĩnh nói chuyện, Ngân Hằng chờ đợi Minh Nhật nói chuyện.

- Bác sĩ bảo, bà mình sống cùng lắm chỉ được thêm 1 tháng nữa thôi. Bà rất muốn gặp ba mình, nhưng ba mình thì lại …

Ngân Hằng thấy xót xa vô cùng, hai bà cháu Minh Nhật trước giờ đùng bọc dựa vào nhau mà sống, vậy mà….đến ước nguyện cuối cùng của bà là được gặp mặt con trai cũng khó.

- Đừng buồn, đợi buổi trại kết thúc, chúng ta cùng đến tìm nhờ luật sư thương thảo xem có thể cho ba bạn ra tù gặp bà lần cuối hay không – Ngân Hằng bèn an ủi động viên tinh thần Minh Nhật.

- Hy vọng là có thể – Tâm trạng Minh Nhật như là được xoa dịu, cậu khẽ gật đầu nhìn Ngân hằng mĩm cười, sau đó nắm tay Ngân Hằng, nhìn cô nói – Cám ơn bạn đã luôn ở bên mình những lúc mình thấy đau buồn và mệt mỏi.

- Chẳng phải bạn đã nói chúng ta là những người cùng hoàn cảnh hay sao. Bạn cũng đã giúp mình rất nhiều mà – Cô cười nhẹ mĩm cười với Minh Nhật.

Minh Nhật đột nhiên ôm chầm lấy cô:

- Thật sự nếu không có bạn, mình không biết mình có thể trụ nổi đến bây giờ hay không nữa.

Minh Nhật khẽ nhắm mắt lại, vòng tay ôm chặt lấy Ngân hằng, cô bối rối vô cùng, muốn đẩy cậu ra nhưng lại sợ làm tổn thương cậu, nhất là lúc này, chỉ biết đứng bất động để mặc cậu ôm mình.

- Haiz, hai người này, lén đến đây để tình tứ – Giọng Hạ Huyền vang lên châm biếm khi nhìn thấy Minh Nhật và Ngân Hằng ôm nhau.

Mặt Lâm Phong và Ngân Quỳnh lúc nhìn thấy hai người họ ôm lấy nhau đều trở nên tái nhợt.

Đêm tối thanh tịnh, trăng sáng dìu dịu, mặt hồ phẳng lặng in bóng trăng, cuối cùng bị đánh thức.

Ngân Hằng mặt mày xanh xám, hoảng hốt khi thấy Ngân Quỳnh nhấp nhô dưới nước. Khi trồi lên khi sụp xuống, vùng quẫy hai tay đầy hoảng sợ. Cô muốn lao xuống cứu Ngân Quỳnh, nhưng bản thân lại không biết bơi, chỉ có thể khổ sợ gọi:

- Ngân Quỳnh , Ngân Quỳnh…cứu với….

Cô còn chưa dứt lời thì đã thấy một bóng người lao xuống dưới cứu Ngân Hằng, mọi người xung quanh nghe cãi vã vội chạy đến nhìn thấy vậy cũng hoảng hốt kêu lên rồi chạy đến xem.

Minh Nhật cuối cùng cũng bơi được tới chỗ Ngân Quỳnh và ôm lấy cô ấy đang trong cơn hoảng loạn rồi bơi vào. Mọi người thấy vậy thì nhẹ nhỏm thở phào. Nhưng Hạ Huyền đã quay sang Ngân hằng trách móc:

- Bạn thật là độc ác mà, tại sao lại có thể cố ý đẩy Ngân Quỳnh xuống dưới hồ như thế chứ, nước hồ lạnh như thế mà Ngân Quỳnh lại không biết bơi, nếu không có người nhảy xuống cứu, cô ấy chết đuối thì sao hả. Bạn thật là độc ác mà.

Nét mặt Hạ Huyền đầy hung dữ, từng câu từng câu cố ý nói lớn cho tất cả mọi người nghe việc Ngân Hằng cố tình đẩy Ngân Quỳnh xuống hồ.

- Mình không có, mình không cố tình đẩy Ngân Quỳnh xuống dưới hồ, chính là …- Ngân Hằng vội vàng lên tiếng giải thích.

- Bạn còn ngụy biện, tôi thấy rõ ràng bạn đẩy Ngân Quỳnh xuống hồ mà còn dám chối – Hạ Huyền sợ Ngân Hằng nói ra việc bị mình đẩy cô ấy mới dẫn đến việc Ngân Quỳnh rơi xuống nước, bèn cướp lời nhanh chóng.

Mọi người xung quanh cũng bàn tán xôn xao, vì khi họ tới, dù ánh sáng rất mờ, nhưng vẫn thấy đôi tay vươn ra phía trước của Ngân Hằng hướng về phía Ngân Quỳnh .

- Ngân Quỳnh là em gái mình, tại sao mình có thể cố ý đẩy em gái mình xuống hồ chứ – Ngân Hằng trầm giọng nói.

- Em gái….haiz, hai người đúng là chị em, nhưng là cùng cha khác mẹ có đúng không. Bạn ghét mẹ con Ngân Quỳnh đã chen vào giành lấy tình thương của ba bạn. Rấp tâm muốn đuổi mẹ Ngân Quỳnh ra khỏi nhà. Bây giờ lại hại Ngân Quỳnh phải ngâm lạnh dưới sông. Bạn thừa biết từ nhỏ sức khỏe Ngân Quỳnh rất yếu, bạn làm như vậy có phải là muốn cô ấy bệnh rồi chết hay không? Bạn sợ họ giành gia tài với bạn nên muốn loại bỏ hai mẹ con họ có phải không? – Nhưng lời chất vấn của Hạ huyền đầy bén nhọn, đều muốn dồn Ngân Hằng vào con đường bất nghĩa mới cam lòng.

Mọi người nghe Hạ huyền nói đều ồ lên sau đó đều nhìn Ngân Hằng một cách khinh bỉ.

- Bạn nghe cho rõ đây, mình nói lại lần nữa, mình không cố tình đẩy Ngân Quỳnh. Muốn hỏi tội thì để Ngân Quỳnh lên tiếng đi, còn bạn, bạn không có quyền gì ở đây mà mắng **** người khác. Những chuyện khác là chuyện nhà của mình, không đến lượt bạn xen vào – Ngân Hằng trấn tĩnh đanh mặt đáp, cô không muốn giải thích nhiều nữa, bởi vì ở đời này, càng chối bỏ là càng phủ nhận, cứ yên lặng rồi thời gian cũng có thể chứng minh tất cả. Đối với kẻ điêu ngoa đanh đá như Hạ Huyền, chỉ có biện pháp cứng rắn mới có thể trị được.

- Tôi là bạn thân của Ngân Quỳnh, tôi có quyền đòi công bằng cho bạn của tôi – Hạ huyền cao giọng đáp.

Ngân Hằng cười nhạt nhìn Hạ Huyền với đôi mắt lạnh lẽo khiến cô ta hơi hoảng vì hành động xấu xa của mình.

- Bạn thân, bạn thân tới cỡ nào, thân hơn người có cùng dòng máu như tôi sao? Nếu muốn xét xử tôi, người có tư cách là ba tôi, là mẹ Ngân Quỳnh, là thầy cô phụ trách ở đây. Còn bạn, bạn không đủ tư cách.

Cô biết người đẩy mình là Hạ Huyền, là cố ý hay vô tình….thì cô ta cũng biết rõ điều đó. Nhưng cô ta vẫn cứ một mực khăng khăng là Ngân hằng cố ý đẩy Ngân Quỳnh, rõ ràng là muốn nhân cơ hội này để mắng **** sỉ nhục cô mà. Rõ ràng cô ta có ý đồ, cho nên chắc chắc trong lòng cô ta cũng có chút chột dạ, chỉ cần cô đánh mạnh một cái cô ta sẽ im miệng ngay.

- Phải đó, đây là chuyện nhà người ta, không đến phiên kẻ xa lạ như bạn xen vào – Bảo Trâm chạy đến bên vực bạn mình, cô không tin là Ngân Hằng lại cố tình đẩy Ngân Quỳnh xuống nước đâu.

Quả nhiên Hạ Huyền bị ánh mắt và lời nó của Ngân Hằng làm cho sợ hãi đành câm họng lại, lại thêm Bảo Trâm và mấy người bạn trong nhóm cũng bước đến bên cạnh Ngân hằng nên chỉ biết trừng mắt nhìn Ngân hằng giận dữ.

Ngân Hằng không thèm để ý đến Hạ Huyền cô lo lắng quay lưng nhìn Minh Nhật và Ngân Quỳnh đang dồn sức lên bờ. Mọi người cũng thay nhau đưa họ lên bờ.

Ngân Quỳnh được đặt nằm sãi dưới mặt đất, Minh Nhật nhanh chóng làm hô hấp nhân tạo cho Ngân Quỳnh, mỗi cái ấn tay của Minh Nhật trên lồng ngực Ngân Quỳnh đều khiến cô ói nước đã nước vào bụng ra. Minh Nhật thấy Ngân Quỳnh đã bắt đầu tỉnh lại thì dừng tay lại rồi đánh tay tát nhẹ vào má Ngân Quỳnh để cô tỉnh táo:

- Này, bạn thấy sao rồi?

Ngân Quỳnh chỉ ho sặc sụa chứ không trả lời Minh Nhật, cả người cô ướt đẫm, bị những cơn gió thổi tới khiến toàn thân lạnh run.

- Ngân Quỳnh, em sao rồi – Ngân Hằng cũng lo lắng vô cùng, cô sà xuống ngay bên cạnh, vuốt những sợi tóc đang dính bết trên mặt Ngân Quỳnh, giọng khàn đặc, tay cô nắm lấy tay Ngân Quỳnh xoa xoa muốn làm ấm cho em gái..

Ngân Quỳnh hé mắt nhìn Ngân hằng rồi lạnh lung khép mắt lại, cô rút bàn tay mình ra khỏi tay Ngân Hằng. Ngân hằng nhín thái độ ghét cực độ của Ngân Quỳnh thì đau lòng vô cùng, tròng mắt cô nhanh chóng kéo màn nước, song mũi cay cay, môi mím chặt để khổng bật khóc.

Minh Nhật thấy vậy liền nói:

- Để mình đưa Ngân Quỳnh vào phòng cái đã, cô ấy cần thay đồ ướt ra nếu không sẽ bệnh mất.

Ngân Hằng gật đầu, định đứng lên giúp Minh Nhật đã Ngân Quỳnh lên thì lần nữa Ngân Quỳnh hất tay cô ra khỏi người cô ấy, rồi vòng tay lên cổ Minh Nhật để cô bế mình lên. Minh Nhật đành bế bổng Ngân Hằng chạy đi, để lại Ngân hằng ở đó.

Mọi người cũng bắt đầu giải tán, tiếp tục tham gia trò chơi dở dang của họ.

- Ngân Quỳnh sẽ không sao đâu, yên tâm đi – Nhật Tân vỗ vai Ngân Hằng trấn an.

- Phải đó, tụi mình biết bạn không cố ý đẩy Ngân Quỳnh xuống mà, đừng quan tâm tới miệng lưỡi thiên hạ – Bảo Trâm cũng nhẹ nhàng bảo.

- Mình biết rồi, mọi người về trước đi , mình muốn ở lại đây một lát rồi về ngay – Ngân hằng khẽ khàng bảo.

Mọi người nghe vậy cũng không ép cô, lục tục kéo nhau về.

Còn một mình Ngân Hằng ở lại bên bờ sông, cô cảm thấy cô đơn vô cùng, ánh trăng sau cơn khuấy động của mặt hồ lại tiếp tục nghiêng mình dưới nước, nhấp nhô theo từng đợt nước gợn sóng nhẹ.

Cảnh vật đêm khuya buồn bã và ãm đạm, nhưng nó lại là thứ che chở cho tâm hồn đơn côi và quạnh quẽ của cô lúc này.

Đằng sau lưng cô vang lên bước chân chậm rãi, sau đó áp sát bên cạnh cô rồi dừng lại.

Ngân Hằng nhìn sang hướng đó, cô hơi ngạc nhiên khi thấy người đó là Lâm Phong, cậu đứng im lặng, mắt nhìn mặt trăng dưới hồ, không nói tiếng nào. Ngân Hằng cũng quay đầu nhìn về phía trước, lát sau cô mới lên tiếng hỏi:

- Có phải bạn cũng nghĩ mình đã đẩy Ngân Quỳnh xuống hồ không?

Lâm Phong quay đầu nhìn thẳng vào mắt cô rồi chậm rãi lắc đầu, tuy trong đêm tối, nhưng ánh mắt cậu rất sang, cô tuy không thể thấy được bóng hình mình trong đôi mắt ấy, nhưng cô không hề thấy sự lừa dối. Lòng nhẹ nhỏm khi nhìn thấy đôi mắt kia, cô khẽ mĩm cười quay mặt tiếp tục nhìn về màn đêm phía trước.

Lâm Phong không nói một lời nào, chỉ đứng im lặng như vậy. Nhưng chính vì cậu đứng như vậy mà Ngân hằng lại cảm thấy mình không hề cô đơn, cô lần nữa quay đầu nhìn Lâm Phong nói:

- Cám ơn.

- Có muốn gnhe một câu chuyện vười không? – Lâm Phong ngồi bệch xuống đất hỏi.

- Muốn – Ngân Hằng đáp lời rồi cũng ngồi xuống bên cạnh cậu.

Lâm Phong bèn kể ngay:

- Năm người bạn gồm Điên, Não, Ngu Ngốc, Ai Đó và Không Người Nào sống trong cùng một phòng.

Một ngày nọ, vì mâu thuẫn nhỏ, Ai Đó giết chết Không Người Nào. Do Não đang ở trong phòng tắm, nên Điên đã gọi điện cho cảnh sát:

- Đồn cảnh sát có phải không?

- Đúng rồi, có chuyện gì vậy?

- Ai Đó đã giết Không Người Nào.

- Mày điên à?

- Vâng, tôi là Điên đây.

- Mày không có não chắc?

- Không, Não đang ở trong phòng tắm.

- Đúng là đồ ngu ngốc điên.

- Không, thưa ngài, thằng Ngốc đang đọc sách.

Lâm Phong kể tới đây Ngân hằng phá ra cười:

- Đúng là buồn cười thật. Nhưng xem ra truyện này không hợp với khung cảnh hiện giờ thì phải.

- Vậy mình kể một câu chuyện khác.

Ngân Hằng bén ngồi im lặng nghe.

- Kể rằng ngày xưa ở một ngôi làng vùng ngoại ô có một đôi trai gái là Ami và Edible. Hai người này sống cạnh nhà nhau từ nhỏ và họ chơi với nhau rất thân. Ngày tháng dần trôi, cô bé và cậu bé của ngày ấy nay đã trưởng thành. Edible giờ đây là một người có gương mặt khôi ngô, tuấn tú, dáng người cao cao và là tầm ngắm của biết bao cô gái trong làng. Nhưng anh không để ý tới ai cả vì trong lòng anh đã có hình bóng của người ấy, người con gái mà anh yêu chính là cô bé hồi đó bây giờ cũng đâu còn bé nữa đâu. Với làn da trắng, đôi môi mỏng, nho nhỏ, hồng hồng, xinh xinh cùng với mái tóc bồng bềnh màu gỗ nâu, những đường cong xoăn ôm lấy bờ vai nhỏ bé và khuôn mặt khả ái của Ami làm bao nhiêu chàng trai say đắm và mong ước có được trái tim nàng. Nhưng Ami chỉ đồng ý lấy ai thoả mãn được yêu cầu đó là đem về cho nàng một loài hoa lạ và nàng cảm thấy thích. Biết bao nhiêu chàng trai đã thử và đều lắc đầu bỏ cuộc. không ai có thể tìm ra loài hoa mà nàng thích kể cả Edible người hiểu rõ tính cách của nàng nhất.Ami và Edible thường hay cùng nhau vào rừng. Ami hái nấm còn Edible săn thú.

Kể tới đây, Lâm Phong dừng lại cởi chiếc áo khoát của mình ra khoát cho Ngân Hằng đang có chút lạnh, cô cũng không khách sáo, cứ thế khoát chiếc áo lên người. Chiếc áo mang hơi ấm của Lâm Phong, còn tỏa ra mùi hương bạc hà vô cùng dễ chịu khiến Ngân hằng cảm thấy ấm áp vô cùng.

- Vào cái ngày hôm ấy, lúc hoàng hôn khi mà giỏ nấm của Ami đã đầy và Edible cũng đã săn được một chú nai rừng. Hai người cùng nhau đi về, nhưng hôm nay họ ko về đường cũ như mọi khi nữa mà họ đã rẽ sang đường khác. Trên đường về, họ cùng nhau trò chuyện và ngắm cảnh rừng núi. Bỗng Ami nói lớn, gọi Edible và chỉ cho anh bụi hoa dạ màu tim tím mọc trên vách núi cao. ” Chính là nó, loài hoa ấy, Ami thích, rất thích.

Edible nhìn lên bụi hoa rồi nói với Ami:

- Ami đứng đây chờ tôi, tôi sẽ hái xuống cho Ami

- Không không được. Edible vách núi cao và nguy hiểm lắm

- Nhưng đó là loài hoa Ami thích, Edible sẽ lấy xuống cho Ami.

- Không, Ami khôngcho Edible đi.Lúc đó, Edible nhìn Ami mỉm cười rồi dùng ngón tay trỏ cốc nhẹ vào trán Ami.” Ami ngốc, đứng đây chờ anh, anh sẽ quay trở lại, sẽ mang nó xuống cho Ami, sẽ mang hạnh phúc đến cho Ami mãi mãi”.

Nói xong anh từ từ leo lên vách núi ấy. MẶc cho Ami ngăn cản. Vách núi cao dựng đứng thật nguy hiểm không cẩn thận trượt chân thôi là mất mạng ngay.“Được rồi cuối cùng thì Edible cũng làm được” Edible nắm được bụi hoa trong tay quay xuống nói với Ami nhưng tại sao tự nhiên anh lại cảm thấy chóng mặt quá.

Sao dưới mặt đất bây giờ lại có nhiều Ami thế. Anh bình tĩnh lại, quay xuống nói với Ami:” Ami! Edible làm được rồi, anh làm được rồi nhé!”Anh thả bụi hoa xuống cho Ami rồi sau đó tìm cách leo xuống. Lạ quá, đầu anh đau lắm, mắt không còn nhìn thấy gì nữa chóng hết cả mặt. Đau quá, anh không thể minh mẫn được nữa. Tay anh mỏi dần, chân mềm nhũn ra…

-Edible…..KHÔNG…..

Ami hét lên khi thấy Edible đang rơi xuống, thả người trong không trung.

Anh quay mặt về phía Ami nói: xin đừng quên tôi rồi nở nụ cười mãn nguyện và anh đã đi xa xa mãi.Ami ngồi đó, ngồi bên bờ vực thẳm, ngồi như người mất hồn, không nói, không cười tay cầm lấy bụi hao tim tím ấy. Cô ngồi đó cho đến khi người trong làng vào tìm kiếm và đưa cô về. Một mình cô về được thôi còn Edible thì giờ đã không về được nữa rồi. Ami không khóc, cô không ăn uống gì cả, suốt ngày chỉ lặng lẽ ngồi trong vườn chăm sóc cho bụi hoa tim tím ấy, bụi hoa khiến cho Edible không về được nữa. Cứ như thế trong suốt một thời gian, cho đến một ngày cô đã chìm vào giấc ngủ dài, dài đến nỗi không bao giờ tỉnh lại và trong giấc ngủ đó chắc chắn 1 điều rằng cô và Edible đã gặp được nhau và họ là của nhau mãi mãi. Sau khi ami chết đi loài hoa tim tím ấy được người dân trong làng chăm sóc cẩn thận. Ai ai cũng thương xót cho đôi tình nhân trẻ. Ban đầu họ đặt tên cho nó là For get me not, sau nhìêu năm và qua được trồng ở nhiều nước nó lại có những cái tên khác nhau như Muget De Mai, Thạch thảo …và những đôi tình nhân trẻ thường tặng cho nhau loài hoa này để rồi sẽ mãi mãi không quên nhau, sẽ luôn ở bên nhau cho dù là chết.

- Chuyện thật cảm động – Ngân Hằng rưng rưng đôi mắt tiếc cho hai người trong câu chuyện đó.

- Loài hoa bạn thích nhất là loài hoa nào? – Lâm Phong chợt lên tiếng hỏi.

Ngân Hằng thấy lòng ngực ngẹn lại, tim đập lien hồi, mặt đỏ bừng trong đêm tối. Gió thổi bên ngoài lạnh thế mà người cô lại thấy ấm một cách kì lạ, là vì chiếc áo khoát của Lâm Phong, hay là vì câu hỏi của cậu cũng như câu hỏi của chàng trai kia. Là lời bày tỏ tình cảm của cậu hay sao?

Ngân Hằng quay đầu nhìn Lâm Phong, bắt gặp ánh mắt sang lấp lánh của cậu trong đêm tối mờ kia, xúc động hỏi.

- Mình có xứng đáng để được yêu không?

- Thật sự mình thích bạn mà không biết tại sao, bằng cách nào và thậm chí từ đâu… Có nhiều người dành cả đời mình chỉ để tìm kiếm một tình yêu đích thực. Có người chỉ mới quen qua vài ba câu chào vội vã đã yêu nhau. Tình yêu vốn dĩ là một thứ tình cảm kì lạ của con người, vừa lung linh vừa khó đoán. Bạn sẽ chẳng bao giờ có thể trả lời được rằng vì sao mình yêu người này nhưng lại từ chối người khác. Những lời giải thích đôi khi lại trở nên thừa thãi vì đơn giản yêu là yêu thế thôi – Lâm Phong trầm giọng nói.

- Vậy tại sao bạn lại tránh mình? – Ngân Hằng đột nhiên hỏi.

- Người ta thường nói : “Bạn có thể mất một phút để cảm thấy thích một người, một giờ để mà thương một người, một ngày để mà yêu một người. Nhưng phải mất cả đời để quên một người”. Nhưng người ta cũng thường nói : “Khi bạn gặp được một người có ý nghĩa đối với bạn, nhưng bạn biết rằng người đó sinh ra không phải dành cho bạn thì cách tốt nhất là hãy để họ ra đi” Mình thích bạn, thật sự thích bạn. Cho nên mình không ngại bày tò tình cảm của mình đối với bạn, bởi vì dù bạn có từ chối đi chăng nữa, ít ra mình cũng không có sự hối tiếc. Bạn không dành cho mình, tình cảm của mình không bao giờ được đáp lại, cho nên mình phải ra đi, không bắt ép bạn phải ở bên cạnh mình. Giống như một cánh cửa vậy, mình dù bước đến đợi bao lâu, câu trả lời là một cánh cửa đóng kín. Nhưng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác lại mở ra. Ðiều mình cần làm là thôi không chờ đợi nơi cánh cửa đã đóng, và tìm một cánh cửa khác đang mở ra cho mình. Cho nên mình thử tiếp nhận Hạ Huyền.

Ngân Hằng không ngờ Lâm Phong lại nghĩ như thế, có chút đau lòng, sóng mũi cay xóe, đôi mắt đỏ hoe, chỉ chút nữa thôi là những giọt nước mắt của cô rơi ra. Bây giờ thì cô đã hiểu:” không phải cứ xa là nhớ, mà cảm thấy nhớ nhất là ở gần nhưng chẳng phải của nhau, mà coi nhau như người xa lạ..”

Im lặng…

…Không có nghĩa là từ bỏ.

Hờ hững…

..Không có nghĩa là hết quan tâm

Và đôi lúc xa nhau để biết ta cần nhau nhiều như thế !!!

Khi thấy Lâm Phong đi cùng Hạ Huyền, Ngân hằng mới biết, hóa ra tình cảm của mình đã dành cho Lâm Phong từ bào giờ.

Chỉ những yêu thương thực sự mới làm người ta . . mong nhớ

Chỉ những hạnh phúc thực sự mới khiến người ta cố gắng . . giữ gìn !..

Thì ra chính là như vậy.

Nước mắt đã không còn kiềm nén được, nó vùng quẫy thoát khỏi đôi mắt xinh đẹp của Ngân Hằng, lăn dài lăn dài.

Lâm Phong đưa tay ngăn lại giọt nước mắt sắp rơi xuống của cô, lòng cậu đau đớn xót xa, cuống quýt hỏi:

- Sao vậy.

Ngân Hằng đưa tay quệt nước mắt lắc đầu.

- Khuya rồi, trở về lều thôi – Lâm Phong định đứng dậy thì Ngân hằng đã nắm tay cậu lại nói:

- Đừng đi, mình muốn được ở bên bạn lúc này – Giọng cô thổn thức vô cùng.

Lâm Phong bị câu nói của cô là ngây dại, tư thế nghiêng người đứng lên bỗng khựng lại, cậu cười nhẹ một cái rồi quyết tâm đứng lên:

- Mình nghĩ, người bạn cần lúc này không phải là mình.

Nói xong cậu bình thản bước đi, ánh mắt bỗng tối sầm tuyệt vọng. Từng bước, từng bước chân đầy nhức nhói, lý trí và tình cảm dằn xé tâm can cậu. Trái tim cậu muốn ở lại bên cạnh cô, muốn là người vỗ về cô, nhưng lý trí cậu hiểu rằng không nên ở lại, đây là cách tốt nhất để quên đi nỗi đau này.

Bỗng sau lưng cậu xuất hiện một cảm giác ấm áp vô cùng, vầng trán và chop mũi cô trạm vào lưng áo cậu khi cô tùy người vào lưng cậu, vòng tay nhỏ nhắn vòng quanh eo cậu , giọng nói thổ thức cầu xin:

- Đừng đi, mình xin bạn. Người mình cần là bạn, cũng như người mình thích là bạn.

Lâm Phong gần như hóa đá sau câu nói của Ngân Hằng, tai cậu ù đi như vừa không nghe rõ lời cô nói, những lời này không phải là sự thật.

Cậu nắm tay của Ngân Hằng kéo hai tay cô ra rồi từ từ xoay người lại , đối mặt với Ngân Hằng, miệng cậu lắp bắp hỏi rõ lại:

- Bạn vừa nói gì?

Ngân Hằng ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, đôi mắt đỏ của cô long lanh càng thấy đẹp trong đêm tối, cô nhìn thẳng vào mắt cậu nói rõ từng lời:

- Mình thích bạn.

- Bạn gạt mình, người bạn thích là Minh Nhật, mình đã thấy hai người ôm nhau rất thân mật – Lâm Phong cười đau khổ nói.

Nhưng cậu vừa dứt lời thì Ngân Hằng đã nhón chân đặt môi mình lên môi cậu.

Khi hai đôi môi chạm vào nhau, một cái gì đó như bùng nổ, máu dường như lưu thong nhanh hơn, vô cùng gấp gáp, khiến cho tim Lâm Phong đập mạnh không ngừng. Hai mắt cậu chớp lien tục nhìn vào đôi mắt dịu dảng của Ngân hằng, như muốn chìm vào đó, không muốn rời ra.

Gương mặt Ngân hằng đỏ bừng bừng, cô ngượng ngùng xấu hổ rồi khỏi môi Lâm Phong, khàn giọng nói nhỏ:

- Mình không gạt bạn.

Lâm Phong nhìn hai tay siết lại của Ngân hằng chờ đợi phản ứng của cậu mà bấu chặt lấy nhau đến sâu qua da thì lòng cảm thấy đau, muốn đau thay cô.

- Thật sao?

Ngân Hằng gật gật đầu.

Lòng Lâm Phong như được một cơn gió mát thổi qua, như mùa hoa đang nở rộ, vui sướng và hạnh phúc kéo đến. Cậu kéo Ngân hằng lại sát mình, run run nói:

- Có thể nói lần nữa không?

Ngân Hằng gật đầu rồi nhìn thẳng mắt Lâm Phong nói, cách tốt nhất để người đó tin tưởng mình là nhìn thẳng họ.

- Mình thích bạn.

Nụ hôn của Lâm Phong bèn rơi xuống bờ môi cô, ngọt ngào và êm dịu.

Hai tay của Ngân hằng bám lấy vạt áo trước ngực cậu, giữ cho bản thân trụ vững. Hơi thở hai người nguyện vào nhau.

Đây là một nụ hôn đầu thật sự, một nụ hôn trao và đáp của tình yêu. Cả hai người theo bản năng, hé mở vành môi bắt đầu quyến luyến nhau qua nụ hôn.

- Á …

Ngân hằng khẽ kêu lên một cái rồi rời khỏi môi Lăng Phong. Cả hai nhìn nhau có chút xấu hổ. Nụ hôn đầu còn chưa có kinh nghiệm nên hai người va răng vào nhau.

Lần này Lâm Phong kéo Ngân hằng sát vào cậu rồi khẽ nói:

- Lần này mình sẽ cố gắng.

Ngân Hằng xấu hổ gật đầu, từ từ khép mi mắt lại. Lâm Phong lần nữa phủ xuống môi Ngân hằng, cậu đánh lưởi vào trong vòng miệng của Ngân hằng, say sưa cuồng quét bên trong, quấn lấy nhẹ nhàng chiếc lưỡi ướt át của cô.

Tình yêu bắt đầu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...